Thương Trường Đại Chiến

Quyển 1 - Chương 72: Chiếc xe hơi hiếm thấy



Chiếc xe Mercedes-Benz 500 chạy như bay, và may mắn thay kỹ năng lái xe của Trần Quốc Bang tốt, lắc không nhiều, tay lái khá vững vàng và duy trì tốc độ tốt, sau hơn bảy giờ lái xe, cuối cùng đã về đến cổng làng.

Đến cổng làng, Lục Thiếu Hoa cảm thấy có xe thật là tiện lơị, nếu bạn đi xe buýt, phải mất ít nhất mười mấy tiếng để đến, nhưng tự mình lái xe thời gian có thể giảm được bốn, năm tiếng. Bước vào những năm 90 khi trong nước xây dựng nhiều đường dành cho xe ô tô hơn thì từ Thâm Quyến về nhà sẽ mất không quá 3 giờ đồng hồ.

– Anh Hai, vào đi.

Không biết tại sao, Trần Quốc Bang chạy xe đến đầu làng thì dừng lại chờ Lục Thiếu Hoa hướng dẫn.

– Ừ.

Trần Quốc Bang ngước mắt nhìn gương và gật đầu, chân nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc xe từ từ đi lên.

Trong thập niên tám mươi, ở vùng nông thôn, xe ôtô là rất hiếm, vì vậy khi xe đi vào làng, dân làng đã hiếu kì chạy ra nhìn ngắm chiếc xe hơi, để xem chủ nhân ngồi bên trong xe là ai. Nhưng bọn họ đã phải thất vọng, từ bên ngoài không thể nhìn thấy ai đang ngồi trong xe.

Những đứa trẻ con trong làng tò mò nhìn và tất cả đuổi theo sau chiếc xe, một số đứa thậm chí còn muốn đi ở phía trước của xe khi ôtô dừng lại, điều này làm cho Trần Quốc Bang phải lái xe rất khó khăn không biết làm sao mà chỉ có thể tuyệt vọng bóp còi để xua đi đám đông …

Từ cổng làng về nhà vốn mất không quá năm phút, nhưng Trần Quốc Bang sợ lái xe đụng vào người nên chỉ có thể đi chậm lại, vậy nên khi về đến nhà thì cũng mất gấp ba lần thời gian dự kiến, cũng 15 phút đồng hồ.

Ngồi trong xe, Lục Thiếu Hoa không thể nghĩ được rằng phản ứng của dân làng lại “nhiệt tình” như vậy, nhưng nghĩ lại, bây giờ là năm 1987, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng, chỉ có thể lắc đầu cười cay đắng. Khi xe dừng lại tại cửa không lâu, xung quanh đã bị bao vây kín, mở cửa xe cũng phải rất thận trọng mới không va vào người.

Lục Thiếu Hoa là người mở cửa đầu tiên, nhẹ nhàng bước xuống, mỉm cười chào hỏi dân làng, miệng không là chú xx, thì cũng là dì xx, mọi người không ngờ người xuống xe là Lục Thiếu Hoa, tất cả đều lộ ra ánh mắt thoải mái,nhẹ nhõm như quá phù hợp với lẽ thường, dù sao nhà Lục Thiếu Hoa lúc này ở trong thôn thậm chí trong khắp cả trấn cũng là nhà phú hào giàu có nhất. Do đó, mua một chiếc xe hơi cũng không phải là điều quá ngạc nhiên.

– Chú Lục, mời vào trong ngồi.

Sau khi Lục Thiếu Hoa chào hỏi dân làng hắn mới quay đầu laị mời một người chú họ của gia đình hắn vào nhà.

Lục Thiếu Hoa không mời được người đó. Người được mời được hắn xưng là chú Lục đột nhiên xấu hổ, gãi đầu.

– Không được rồi, chú còn có chút việc phải làm, cứ vào đi.

– Vậy chú mau đi đi. Có thời gian thì tới uống trà nhé.

Lục Thiếu Hoa biết đó chỉ là cái cớ, nếu có việc bận thật thì sao còn vây xem ở đây? Nó giống như chẳng còn lý do chính đáng nào vậy, nhưng hắn sẽ cho ông ta một lối thoát coi như ông ta thực sự có việc để làm.

Ngoài cổng quá ồn ào, trong nhà không thể không nghe thấy sự náo nhiệt đó được. Một lúc sau, Trần Lệ mở cổng ra xem, vừa nhìn ra ngoài, thứ đầu tiên bà nhìn thấy là một chiếc xe, Trần Lệ cảm thấy lạ, vô duyên vô cớ trước cửa nhà có một chiếc xe, đang định xem rốt cuộc có chuyện gì thì đúng lúc đó Trần Quốc Bang mở cửa xe bước xuống, mắt trần Quốc Bang đảo qua đám đông một lượt rồi dừng lại ở Trần Lệ lớn tiếng gọi:

– Cô.

Đang mải ngắm nghiá chiếc xe thì bỗng dưng thấy có người gọi mình, Trần Lệ liền ngẩng lên, thấy Trần Quốc Bang bà liền mỉm cười đáp lời:

– Quốc Bang đó à? Sao mà đã quay lại rồi?

Quốc Bang cười mà không nói, tay chỉ Lục Thiếu Hoa, ý muốn nói tôi về cùng hắn.

– Mẹ.

Kì thực, lúc Trần Quốc Bang gọi chị dâu thì Lục Thiếu Hoa đã nhìn thấy Trần Lệ rồi, chẳng qua là chưa có cơ hội để chào, vậy nên khi Trần Quốc Bang chỉ tay về phía hắn thì hắn liền lớn tiếng gọi.

– Thiếu Hoa ! Con đang ở Hong Kong mà, sao giờ lại ở đây?

Trần Lệ hỏi, bà không thể ngờ rằng Thiếu Hoa lại ở đây vào lúc này.

Thiếu Hoa cảm thấy thật khó chịu. muốn hỏi thì cũng phải để cho hắn vào trong nhà chứ ai lại hỏi ngay giữa trốn đông người như thế này thì trả lời sao được. Tuy nhiên, may mắn thay vừa đúng lúc Dương Kiến Long bước xuống xe nên có cớ để nói sang truyện khác:

– Mẹ, con xin giới thiệu đây là Dương tiên sinh, người Hong Kong, lần này bác theo chúng con trở về.

Dương Kiến Long nghe được Lục Thiếu Hoa kêu Trần Lệ là mẹ, cũng đã biết người này là ai, cười gật gật đầu, chào một tiếng ‘em gái’

Có khách đến, Trần Lệ quả nhiên không hỏi thêm gì nữa.

– Dương tiên sinh, tôi nghe ông nhà tôi Gia Diệu thường nhắc tới ông.

– Được rồi, mẹ, đừng nói nữa, mau mời người ta vào đi thôi.

Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ ngắt lời Trần Lệ

– Ừ, thiếu chút nữa quên, mau vào đi, mau vào đi.

– Vào đi thôi, Dương tiên sinh.

Tuy rằng Dương Kiến Long là bạn bè lâu năm của gia đình, nhưng đến đến nơi đây chỉ có thể là khách, Lục Thiếu Hoa coi như là chủ nhân, không nói như vậy thật thất lễ.

– Được.

Dương Kiến Long tỏ ra mệt mỏi, ở trên xe hơn bảy giờ, nói không mệt mỏi quả là giả bộ, lúc này ông ta chỉ muốn tìm chỗ mềm mại mà ngồi xuống

Trần Lệ dẫn Lục Thiếu Hoa, Dương Kiến Long vào, đám người vây xem tự động tránh ra, nói thế nào nhỉ, cho dù rất ngạc nhiên với chiếc ô tô, nhưng người ta có khách, không thể ngăn cản đường đi của người ta như vậy được.

Lục Thiếu Hoa đi nhanh về phía cửa, nhưng vẫn quay lại gọi với Trần Quốc Bang.

-Anh, chuyển mọi thứ vào đi.

Ở cốp xe có để rất nhiều quà tặng mua từ Nhật Bản, nếu không nhắc chắc Trần Quốc Bang cũng quên mất

– Ừ! Anh biết rồi.

Nếu không nhắc chắc Trần Quốc Bang quên thật . Cửa xe đã đóng lại, chuẩn bị đi vào bên trong.

Đi tới đại sảnh tầng một, Phương Gia Sinh và Đỗ Tiểu Phong đều đang xem TV, nhìn đám người Lục Thiếu Hoa tiến vào, liền đứng lên chào hỏi, mặc dù có chút kỳ quái vì sao Lục Thiếu Hoa bỗng dưng trở về nhà, nhưng chỉ để trong lòng chứ không dám hé răng hỏi.

-Mọi người đang ở đây cả, Trần Quốc Bang còn ở bên ngoài.

Lục Thiếu Hoa biết bọn họ tình như tay chân, biết Trần quốc Bang đã quay lại, nhất định sẽ ra gặp Trần Quốc Bang và giúp mang đồ vào

Quả nhiên, nghe được Trần Quốc Bang về, bọn họ vội vàng đi ra cửa đón tiếp.

– Ngồi đi, Dương tiên sinh, cha cháu chắc đi ra ngoài, để cháu cho người đi tìm.

Lục Thiếu Hoa thấy Lục Gia Diệu không có ở đại sảnh, liền đoán ông đi ra ngoài, đành phải mời Dương Kiến Long ngồi chờ.

– Không sao, ông ấy bận kệ ông ấy đi, dù sao buổi tối là sẽ trở về .

Dương Kiến Long ngồi xuống, khoát tay tỏ vẻ không cần đi gọi.

– Được, vậy chờ ông ấy trở về vậy. Cháu đi bảo mẹ làm đồ ăn gì đó, lâu không ăn đồ ăn Trung Quốc rồi.

Nếu Dương Kiến Long nói không cần đi tìm Lục Gia Diệu trở về, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều , có thực mới vực được đạo.

– Mẹ, trong nhà có đồ ăn không, lâu rồi tụi con không ăn đồ ăn Trung Quốc .

– Ừ. Mẹ đi làm ngay đây. Làm một chút là xong, lát nữa ăn cơm tối luôn..

– Vâng, con biết rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.