Lục Thiếu Hoa như là nhảy một cái là đến chỗ nhà hàng của Ông Văn Đức, vừa mới bước vào đã thấy một người mà trong kí ức hắn hiện rõ mồn một, người này đúng là đã ở trong tâm trí của hắn, cô gái này chính là người phục vụ hay nịnh bợ mà lúc Lục Thiếu Hoa mới đến Thâm Quyến đã hỏi ông chủ của bọn hắn có phải tên là Ông Văn Đức không, chính là bởi vì cái kiểu nịnh bợ của cô ta, nên Lục Thiếu Hoa mới nhớ rõ như thế.
– Ông chủ của các cô có nhà không?
– Vâng!Là anh ạ! Xin chào, ông chủ của chúng tôi đang ở trong phòng làm việc, tôi sẽ đến phòng gọi ông chủ.
Cô phục vụ vốn nghĩ là đến nhà hàng để ăn cơm, nhưng nhìn một cái là đã biết là Lục Thiếu Hoa, nhanh chóng nở một nụ cười, quay đi lên gác để gọi Ông Văn Đức.
– Ha ha, không cần đâu, cô đi làm việc của cô đi, tôi tự đi tìm anh ta là được rồi.
Lục Thiếu Hoa khua khua tay, quay đầu hướng về phía văn phòng của Ông Văn Đức.
Đến trước cửa phòng của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa gõ cửa, không bao lâu sau bên trong tiếng của Ông Văn Đức “mời vào” vang lên.
Lục Thiếu Hoa mở cửa bước vào, vừa nhìn một cái, Ông Văn Đức đang ngồi trên bàn làm việc cúi đầu giở mấy cuốn sổ, không hề để ý người vừa bước vào phòng là ai, Lục Thiếu Hoa cũng không làm kinh động anh ta, bước thật nhẹ đến chỗ bàn làm việc và ngồi xuống chiếc ghế ở đó, vẻ mặt trêu trọc đợi Ông Văn Đức ngẩng đầu lên.
Ông Văn Đức đã nghe thấy tiếng mở của, nhưng bởi vì đang mải xem xét lại đến điểm mấu chốt của sổ sách, không thể mất tập trung, nên đến đầu cũng không ngẩng lên, nhưng một lúc lâu sau, người đến cũng không nói, làm cho gã thấy lạ, từ lúc mở cửa đều không có động tĩnh gì, nên mới không còn cách nào khác phải ngẩng đầu lên xem là ai.
Vừa mới ngẩng đầu lên, ánh mắt co rụt lại, rồi lại day day mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng mà mắt nhìn thấy đúng là Lục Thiếu Hoa.
– Ha ha ha, em về bao giờ thế? Tôi cứ nghĩ là tôi nhìn lầm.
– Ôi ôi, đúng là ông chủ lớn khác thật, trong mắt chỉ quen tiền bạc, không quen người!
Lục Thiếu Hoa ra vẻ như là một người bình thường.
– Em lại nói móc anh có phải không, anh cũng nhìn thấy nhà em kiếm tiền, bây giờ đều gấp mấy lần tổng tài sản nhà anh, ai dà, trông mắt mọi người đều sáng như tuyết.
Ông Văn Đức làm vẻ mặt khóc lóc, làm ra bộ rất đáng thương. Nhưng những điều anh ta nói đều là sự thật, nhà hàng trong một tháng tính đi tính lại cũng chỉ kiếm được vài vạn, mà cửa hàng hoa quả thì không như thế, nếu như đến mùa vải hay mùa long nhãn, chỉ trong một tháng có thể kiếm được gấp mười mấy lần tiền kiếm được của nhà hàng.
– Ai dà, nhìn anh trong có đáng thương không kìa, chỉ một phần thôi.
Lục Thiếu Hoa quen biết Ông Văn Đức lâu rồi, lẽ nào lại không hiểu được anh ta sao, làm ra vẻ đáng thương chính là điểm mạnh của anh ta.
– Ha ha! Không nói vô ích với em nữa, tại sao em lại trở về, ở Hong Kong không phải là tốt sao?
Ông Văn Đức thay đổi sắc mặt nhanh hơn là giở một trang sách, vừa lúc nãy rõ ràng là khuôn mặt đáng thương, bây giờ quay người đã biến đổi rồi, làm ra vẻ chỉ bảo.
– Em trở về là có việc quan trọng phải làm, có thể cần ở lại một hai tháng.
Lục Thiếu Hoa cũng trở nên nghiêm túc, tại sao hắn ta lại vội vã đến tìm Ông Văn Đức, trên thực tế là có việc muốn nhờ anh ta giúp, khi mới đến Thâm Quyến, nhìn thấy Ông Văn Đức mở được cửa hàng ăn to như vậy, Lục Thiếu Hoa biết là gã có người dựa dẫm, không biết là cái ô của anh ta lớn hay không mà thôi. .
Lục Thiếu Hoa lần này trở về, mục đích thứ nhất của hắn chính là miếng đất để xây dựng công trình “Cửa sổ thế giới”, diện tích miếng đất đó không phải là nhỏ, lại cả việc Lục Thiếu Hoa muốn mua lại cả mặt sau của mảnh đất đó, nên nếu không có người làm trong chính phủ, rất khó đàm phán được.
– Chuyện quan trọng? Việc gì quan trọng?
Ông Văn Đức nhìn Lục Thiếu Hoa không phải là nói đùa, lại càng làm cho gã ta nổi lòng hiếu kỳ.
– Thế này đi, nói như thế nào nhỉ, em đi sang Nhật kiếm được một ít tiền, bây giờ muốn về đây tìm cái gì đó để đầu tư.
Lục Thiếu Hoa biết là Ông Văn Đức không giống với những người khác, biết đến kiếm được tiền là anh ta phải hỏi đến cùng, nên Lục Thiếu Hoa cũng không giấu diếm, bèn nói thẳng luôn.
– Em có kế hoạch chưa?
Ông Văn Đức thông minh như thế nào, y liên tục hỏi dò Lục Thiếu Hoa, chưa đánh bao giờ thì làm sao biết được chiến tranh, đã nói đến là muốn đầu tư, trong lòng chắc chắn đã có dự định rồi. Về phần Lục Thiếu Hoa tại sao lại đến chỗ anh ta để hỏi, anh ta đoán không ra, nhưng khi Lục Thiếu Hoa nói đến đây, tiếp theo chắc chắc sẽ nói đến kế hoạch, nên anh ta cũng không vội, tốt nhất nên nghe ngóng một chút, biết đâu lại kiếm được chút lợi lộc gì.
– Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tay chỉ về phía hướng công trình “Cửa sổ thế giới”.
– Miếng đất ở đằng kia.
– Em muốn mua lại miếng đất đó?
Ông Văn Đức không dám tin, miếng đất đó mặc dù rất to, cũng đáng để mua, nhưng mà lúc đó Ông Văn Đức không hiểu Lục Thiếu Hoa muốn mua miếng đất đó để làm gì.
– Không sai, em muốn mua miếng đất đó, nhưng em lại không quen ai làm quan ở chính phủ cả, xem chừng rất khó mua, nên mới đến tìm anh.
Lục Thiếu Hoa nghĩ đã đến lúc nói rõ mục đích, nói qua nói lại cũng không có ý nghĩa gì, dù nói như thế nào thì hai nhà cũng đi lại với nhau, hắn cũng không tin là Ông Văn Đức không giúp, đương nhiên, nếu nói Ông Văn Đức không có thực lực thì lại là một việc khác.
– Có thể nói với anh là miếng đất đó em muốn mua đề làm gì không?Xây dựng nhà máy, hay xây nhà?
Ông Văn Đức nghĩ kỹ một lát, anh ta có thể giúp được, nhưng anh ta muốn hỏi rõ xem là muốn dùng vào mục đích gì, xem có đáng hay không đáng để đầu tư. Một bên là thay Lục Thiếu Hoa qua cửa quan, còn một bên là xem tiền đồ của kế hoạch này, anh ta cũng muốn nói với Lục Thiếu Hoa về chuyện đóng góp cổ phần vào.
– Không, không xây nhà máy, cũng không xây nhà.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, biểu thị Ông Văn Đức đã đoán sai rồi.
Thực ra Lục Thiếu Hoa lắc đầu là có hai ý nghĩa, thứ nhất là nói Ông Văn Đức đã đoán sai, thứ hai, là cảm thán bất đắc dĩ, hắn ta không hiểu ý của Ông Văn Đức, chỉ có đầu tư công trình “ Cửa sổ thế giới” mà hao tổn bao nhiêu của cải như thế, một chút tiền của Ông Văn Đức, như là giọt nước trong bể, căn bản không thể cùng tham gia, vả lại, hắn cũng không muốn ai cùng tham gia vào nữa?
– Vậy em chuẩn bị làm gì?
– Em định xây dựng một khu nghỉ ngơi, du lịch, giải trí với mô hình lớn.
Lục Thiếu Hoa nói liền một hơi, nhưng trong lòng lại thầm nói lên một câu:
– Tuy nhiên đây là việc của vài năm sau.
– Du lịch, an dưỡng, giải trí, địa điểm?
Ông Văn Đức có chút không biết phản ứng thế nào, anh ta chỉ muốn lấy một con dao bổ đầu xem Lục Thiếu Hoa đang nghĩ cái gì?
– Đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa khẳng định đáp. Thực tế hắn muốn xây dựng công trình” Cửa sổ thế giới” là để kỷ niệm sự tái sinh của hắn, nhưng cũng là nghĩ đến việc kiếm tiền, ở sau này, thành phố Thâm Quyến là một trong những thành phố đi đầu trong danh sách các thành phố của quốc gia, mức độ tiêu thụ ngày một cao lên, một tấm vé vào “Cửa sổ thế giới” đều đến 140 tệ, ngày lễ tết còn có thể tăng giá, đây đúng là một con đường để phát tài, làm sao hắn có thể buông tha.
– Có thể kiếm tiền không?
Đây là vấn đề mà Ông Văn Đức quan tâm nhất, đối với việc này, Ông Văn Đức không hiểu một tí nào, nhưng rốt cuộc lại là việc có thể kiếm được tiền hay không.
– A a, kiếm tiền là đương nhiên rồi, nhưng anh Văn Đức này, đầu tư là rất lớn.
Những lời Lục Thiếu Hoa rõ ràng là nói với anh ta, đầu tư lớn, số tiền của anh chẳng đáng để xem.
– Ai!
Ông Văn Đức cảm thấy hơi thất vọng, thở dài một cái.
– Tốt lắm, đừng có thở dài nữa, anh xem có thể giúp được em không?
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ, chỉ có cách nghĩ xem có kế hoạch gì để anh ta có thể tham gia vào không, nhưng bây giờ không phải là thời điểm, muốn kéo gã ta cũng cần phải đợi đến năm 1989 rồi mới nói tiếp.
– Anh thử xem, nhưng không thể khẳng định thành công 100%, chỉ có thể nói là tận công tận lực.
Ông Văn Đức nghĩ một lát, nghĩ đến lợi hại, quyết định thử một phen.
– Ừ, chuyện chính đã nói xong, một ông chủ lớn như anh, hãy cố gắng một chút, tôi từ Hong Kong xa xôi trở về, là chạy đến chỗ này gặp anh ngay.
Lục Thiếu Hoa và Ông Văn Đức có thể thử xem, biết là chỗ dựa của anh ta chắc hẳn là lớn, nếu không anh ta sẽ nói luôn là không thể giúp được.
– Ai, tên tiểu quỷ này, lại lợi dụng anh rồi, anh thật là đáng thương.
– Lại đến rồi, lại đến rồi, nhanh đi đến phòng bếp bảo họ làm mấy món ăn ngon, không biết chừng chú Ba chú Tư của em lại đến rồi ấy.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng hết lời để nói, Ông Văn Đức cũng có lúc nghĩ đến lại sợ, có lúc còn không còn hồn vía.
– Được rồi, anh sẽ đi, em muốn uống nước trà thì đi uống đi, muốn đi đâu thì đi.
Ông Văn Đức nói xong liền đứng dậy đi đến phía cửa phòng.
– Biết rồi. . .