Đường Điềm Điềm dẫn bọn người Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang và tài xế của Dương Kiến Long tới căn biệt thư sau cùng nằm trong khu biệt thự, cô mở cánh cổng có ghi kí hiệu 16 của căn biệt thự và làm động tác mời mọc
– Mời vào xem tự nhiên
Lục Thiếu Hoa bước chân vào cổng, ngước đầu nhìn lên phía trước, cách cánh cổng không xa là một tòa nhà xây theo kiến trúc phương Tây, phía trước tòa nhà là một hồ bơi rộng khoảng 30m, bên cạnh hồ bơi có đặt 2 chiếc ghế, chắc chắn là chuẩn bị cho việc nghỉ ngơi trong lúc bơi mệt.
Bên cạnh hồ bơi còn có một căn nhà nhỏ bằng gỗ, Lục Thiếu Hoa biết căn nhà nhỏ đó là dành cho con chó, ở Hồng Kông , những kẻ giàu có đều thích nuôi thú cưng nên những căn biệt thự hiện nay thường làm thêm căn nhà nhỏ dành cho chó, tất cả những thứ này đều được tạo ra để phù hợp với điều kiện của những người có tiền.
– Hì hì, đại ca, anh thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa lướt sơ qua bố cục căn nhà cảm thấy rất vừa ý, nhưng hắn vẫn muốn hỏi thêm ý kiến của Trần Quốc Bang, dù sao đi nữa những tháng ngày sau này hắn và Trần Quốc Bang cũng sẽ sống chung một nhà.
– Bối cảnh tốt nhưng không biết bên trong thế nào.
Trần Quốc Bang đối với bố cục căn nhà cũng rất vừa ý nhưng có chút không yên tâm về thiết kế trong nhà.
– Điều này đơn giản thôi mà, mình vào trong xem thử là biết chứ gì.
Lục Thiếu Hoa cứ tưởng Trần Quốc Bang là loại người không hứng thú với mọi vật xung quanh nhưng không ngờ đứng trước vấn đề nhà cửa, y cũng không nén được cảm xúc.
Lục Thiếu Hoa đẩy cửa bước vào trong tòa nhà, hiện ra trước mắt hắn là phòng khách, phòng khách này so với căn nhà 80m vuông mà trước kia hắn ở thì vẫn còn rộng hơn nhiều, cạnh góc tường của phòng khách là một chiếc tivi màn hình 21 in, phủ bên trên chiếc tivi là một chiếc khăn choàng vải mềm, phía bên trái là nhà bếp được ngăn cách với phòng khách bởi tấm cửa kính, bên phải là 2 phòng ngủ và 1 phòng vệ sinh, có thể nói mọi thứ đều đầy đủ, phối hợp rất tốt.
– Đại ca, anh tới đây ngồi thử xem.
Lục Thiếu Hoa cũng khá vừa ý với cách bố trí của căn nhà này, hắn ngồi xuống chiếc salon rồi mới lớn tiếng gọi Trần Quốc Bang đang loay hoay quan sát xung quanh tới ngồi thử.
Nghe tiếng gọi của Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang mới chạy tới ghế ngồi thử nhưng cặp mắt thì vẫn đảo qua đảo lại nhìn xung quanh, dường như xem không biết chán.
Lục Thiếu Hoa lại không nhìn xung quanh như Trần Quốc Bang mà hắn lại ngồi xuống, gác đầu lên tấm nệm ở phía sau, nhắm mắt hưởng thụ tất cả mọi thứ ở đây. Thật ra lúc hắn bước vào cổng vừa trông thấy cái hồ bơi thì đã thấy ưng ý rồi, lại xem thêm bố cục và cách bài trí trong nhà thì đã quyết định mua rồi, chỉ là trong lòng lại có chút tiếc nuối, đó chính là chiếc tivi 21 in đó, nhưng nghĩ lại giờ là những năm cuối của thập niên 80 thì cũng không muốn so sánh nhiều quá, làm sao có những chiếc tivi 30, 40 in như kiếp trước kia chứ.
– Tiểu Hoa, anh thấy nơi này rất được.
Một lúc sau, Trần Quốc Bang xem xét lại mọi ngóc ngách trong phòng khách rồi nói ra một câu khiến Lục Thiếu Hoa không thể ngờ tới, y thật sự không kìm nổi sự hứng thú của mình đối với căn biệt thự hào nhoáng này.
– Ha ha, đại ca à, hay là chúng ta xem tiếp lầu 2 đã, cách bài trí trên đó chắc còn tốt hơn ở dưới này cũng không chừng.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa rất lãnh đạm, lúc còn ở kiếp trước, hắn cũng thường được chiêm ngưỡng những tòa kiến trúc giống như vậy, bố cục tổng thể đều giống nhau.
– Ha ha, anh nói rất đúng, bố cục ở lầu 2 được thiết kế rất hợp lý dựa vào sự tận tâm đối khách hàng của công ty chúng tôi.
Đường Điềm Điềm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội quảng cáo cho công ty của cô, từ lúc bước chân vào cánh cổng căn biệt thự, cô đều không có cơ hội xen vào, chỉ biết theo sát bên cạnh Lục Thiếu Hoa.
– Ha ha, vậy thì chúng ta lên xem thử đi.
Tuy trước kia Trần Quốc Bang là một quân nhân nhưng ai nói quân nhân thì không được đua đòi, quân nhân thì cũng là người, cũng có máu có thịt, cũng có tình cảm, nhìn thấy những thứ xinh đẹp thì cũng thích vậy, nên bị mê hoặc bởi căn biệt thự này cũng là điều dễ hiểu thôi.
Cách bố trí ở lầu 2 thật giống như những gì Lục Thiếu Hoa đã nghĩ, bước lên hết bậc thang là một phòng khách nhỏ hơn phòng khách của lầu 1 một chút, bên cạnh phòng khách có một quầy bar, trên tường còn treo cái giá đựng rượu, thật giống như một quán bar nhỏ. Vào thẳng phòng khách có 3 phòng ngủ và 2 phòng vệ sinh, hơn nữa bên ngoài phòng khách có một ban công nhỏ, ở giữa phòng khách và ban công thì được ngăn cách bởi cửa kính.
Lục Thiếu Hoa đẩy cánh cửa kính ra, đứng ở chỗ ban công ngước đầu lên nhìn trời xanh, hít một hơi dài thật sâu, trong lòng thầm nghĩ
– Nhà thì có rồi, chỉ còn thiếu chiếc xe và gái đẹp thôi…
– Tiểu Hoa à, em đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?
Không biết từ lúc nào Trần Quốc Bang đã đứng cạnh đập vào vai hắn hỏi một cách kỳ lạ.
– Ồ, em không nghĩ gì hết. Đại ca, anh thấy căn nhà này thế nào?
Lục Thiếu Hoa nhanh chóng đổi đề tài.
– Được lắm.
Y chỉ dùng 2 từ ngữ ngắn ngủi để trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa.
– Vậy thì mua vậy, hà hà. Cô Đường, căn nhà này bao nhiêu?
Câu đầu đương nhiên là nói với Trần Quốc Bang rồi, câu nói sau thì mới là nói với Đường Điềm Điềm.
Đường Điềm Điềm trong lòng mừng rỡ, dựa theo kinh nghiệm tiếp thị nhà lâu nay của mình, thông thường những khách hàng chỉ cần hỏi giá cả thôi thì cũng được xem là đã thành công rồi, hỏi giá cả thì đồng nghĩa với vệc khách hàng đã vừa lòng với căn nhà, tiếp theo thì chỉ còn là vấn đề giá cả thôi, nếu khách hàng chấp nhận giá này thì tiền hoa hồng tháng này của cô lại được tăng thêm rồi.
Nhưng vẻ mừng rỡ này lại không được biểu hiện trên nét mặt cô, thể hiện bên ngoài của cô vẫn là nụ cười chuyên nghiệp đó.
– Căn biệt thự này giá gốc là 900 ngàn, nếu anh muốn mua thì tôi có thể thay mặt công ty chiết cho anh 9.5, lại bỏ đi con số 5 ở phía đuôi, xuống còn 850 ngàn.
– Ha ha, cô Đường à, hình như có chút mắc đó nha.
Lục Thiếu Hoa không muốn để ý tới có thật là chiết 9.5 không, lúc còn ở kiếp trước, rất nhiều cửa tiệm nói là giảm giá gì đó, thật ra là sau khi tăng cao giá đồ vật trong tiệm rồi mới giảm giá, tính ra thì cũng giống như giá bình thường thôi.
– Ha ha! Chắc anh không biết tình hình hiện nay của Hồng Kông rồi, đất đai bây giờ đã mắc hơn, vật liệu xây dựng cũng mắc,tiền lương của công nhân cũng tăng lên…
Đường Điềm Điềm không biết là đang khoe khoang trí nhớ hay là tài ăn nói của mình, vẫn thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
– Dừng lại! Cô Đường à, không phải cô đang muốn nói vì các loại chi phí hiện nay đều gia tăng nên giá nhà cũng tăng theo chứ?
Lục Thiếu Hoa thật sự không muốn tiếp tục nghe thêm nữa, hắn chịu không nổi nên đã cắt ngang tài khoe khoang ăn nói của Đường Điềm Điềm.
– Haizza, , xem ra anh cũng hiểu rất rõ về bất động sản, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn tới sự gia tăng giá cả của căn nhà này.
Đường Điềm Điềm dường như không cảm thấy lúng túng vì đã bị Lục Thiếu Hoa chặn ngang họng mà ngược lại còn muốn vỗ mông ngựa chạy tiếp.
– Thôi được rồi, cô Đường, hôm nay chúng tôi thật sự có thành ý tới đây mua nhà, vẫn là căn nhà lúc nãy, chỉ một giá cuối cùng, xóa con số 0 ở hàng số 9 đi, còn 800 ngàn thôi.
Lục Thiếu Hoa thành thật nói ra giá cuối cùng.
– Ồ, giá này hình như không ổn cho lắm, anh hãy xem kỹ cách trang trí ở đây đi, lại còn có vật dụng trong nhà, tất cả đều đầy đủ, anh xem cái này nữa…
– Được rồi, được rồi cô Đường, đây là giá cao nhất của tôi rồi đó, bán hoặc không bán,chỉ cần nói một câu là được.
Lục Thiếu Hoa lại cắt ngang lời của Đường Điềm Điềm, lúc nói chuyện đôi mắt đều nhìn thẳng vào cô, ý chí rất rõ ràng, có cảm giác như được thì bán, không được thì thôi.
Bắt gặp ánh mắt của Lục Thiếu Hoa, Đường Điềm Điềm biết được, nếu tiếp tục kì kèo giá cả thì rất có thể cuộc buôn bán này sẽ không thành, nhưng cô vẫn tỏ vẻ khó xử thở dài nói
– Được rồi, vậy thì là 800 ngàn, nhưng anh đừng nói cho người khác biết là đã mua được căn nhà với giá này nhé.
– Biết rồi, biết rồi.
Lục Thiếu Hoa còn không biết là những người kinh doanh đều dùng chiêu này sao, nhưng hắn cũng không muốn rắc rối thêm nên cũng giả vờ tỏ ý cảm động.
– Ha ha, vậy thì cám ơn anh nha. Vậy chúng ta đi ra đại sảnh làm thủ tục vậy.
– Được thôi.