Người ta vẫn nói ‘buồn thay cho tiếng đại tài’, câu này thật thích hợp cho Lục Thiếu Hoa. Từ khi bắt đầu đem vải đi Thâm Quyến bán, của cải nhà họ không ngừng tăng lên. Tuy nhiên vì bán lẻ nên kiếm tiền không nhanh, chủ yếu nhanh là do cùng với Dương Kiến Long làm xuất khẩu. Giá bán lẻ một cân vải được bốn năm tệ, nhưng xuất khẩu thì khác, được mười tệ. Chỉ cần có cái mác ‘xuất khẩu’ thì giá tăng lên rất nhiều. Chỉ có điều, một tuần chỉ vận chuyển được một nghìn cân, bằng không so với bán lẻ sẽ kiếm được nhiều hơn không ít đâu!
Sau hai tháng bán lẻ và xuất khẩu, cây vải đã đi vào giai đoạn cuối, có thể nói cây vải đã rời khỏi sân khấu, còn ‘cây nhãn’ thì dần dần hiện ra trước mặt. Đối với nhà Lục Thiếu Hoa mà nói, cây vải chỉ là bắt đầu, kế tiếp còn có cây nhãn, từ từ lần lượt đủ các loại hoa quả.
Ở đây hai tháng, trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng âm thầm tính toán sổ sách, hai tháng bán lẻ quả vải, trừ tiền chi phí và tiền lương cho mấy người Trần Quốc Bang, lãi ròng cũng được hai mươi vạn tệ, mà bán lẻ hoa quả cũng kiếm được khoảng mười vạn tệ. Tuy rằng xuất khẩu chỉ vận chuyển một tuần một lần,nhưng so với bán lẻ thì kiếm tiền không phải ít. Trong thời gian hai tháng, tổng cộng vận chuyển đi Hồng Kông chín lần, mỗi lần vận chuyển hơn một nghìn cân. Trong hai tháng bán vải và các loại trái cây khác tính ra cũng kiếm được xấp xỉ bốn mươi vạn tệ, bốn mươi vạn này là đã trừ các loại chi phí. Tính xong chính Lục Thiếu Hoa cũng thấy hoảng sợ với số tiền kiếm được, hắn không nghĩ tới chỉ trong hai tháng ngắn ngủi có thể buôn bán lời bảy mươi vạn tệ. Ở những năm 80, bảy vạn cũng là con số không nhỏ chứ đừng nói đến bảy mươi vạn…
Nhìn lịch treo trên tường đã là tháng 7 năm 1986, Lục Thiếu Hoa biết chú Út hắn muốn đến làm ở Ủy ban nhân dân huyện. Điều này có nghĩa là Lục Xương muốn đi theo con đường làm quan. Như vậy cửa hàng bọn họ sẽ thiếu mất một người phụ trách, tuy nhiên Trần Quốc Bang có thêm bốn chiến hữu đến, nên Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng vội. Có điều đến ngày thứ ba sau khi bọn họ tề tựu đông đủ, Lục Thiếu Hoa liền sắp xếp cho Phương Gia Sinh và Đỗ Hiểu Phong về nhà phụ giúp thêm, ở Thâm Quyến còn lại ba người, hơn nữa vẫn còn Lục Gia Huy và Lục Gia Thành, vẫn đầy đủ nhân viên.
– Chú út, hôm nay về nhà à?
Lục Thiếu Hoa nhìn Lục Xương đang thu xếp quần áo thì hỏi.
– Ừ, tối chú sẽ bắt xe về.
Biết Lục Thiếu Hoa hỏi nên Lục Xương cũng không quay đầu lại, vừa sắp xếp quần áo vừa trả lời.
Lục Thiếu Hoa thấy Lục Xương đầu cũng không buồn quay lại nên có chút buồn bực, hắn nhìn cũng biết là Lục Xương phải về nhà, chỉ có điều muốn có đề tài để hỏi chuyện, nhưng Lục Xương đầu cũng không quay lại khiến hắn không biết kế tiếp nên nói như thế nào. Một câu anh ta cũng không mở miệng, biết nói thế nào đây.
Sau một hồi Lục Xương không nghe thấy Lục Thiếu Hoa mở miệng cũng không nghe tiếng Lục Thiếu Hoa đi ra, anh ta biết là Lục Thiếu Hoa chắc là tìm anh ta có việc mới quay đầu lại hỏi:
– Tiểu Hoa, cháu tìm chú có việc gì sao?
– Haha, đúng là chú Út trí tuệ hơn người, cháu có tâm sự gì đều không thể qua được mắt thần của chú.
Lục Thiếu Hoa liền lên tiếng nịnh bợ.
– Lắm chuyện! Có việc gì thì nói đi, không thì giúp một tay.
Lục Xương nhắm lúc Lục Thiếu Hoa nịnh bợ thì giả bộ mặt nghiêm túc nói. Thực ra lúc Lục Thiếu Hoa nịnh bợ, trong lòng hắn cũng biết đây chỉ là những lời nói mỹ miều như vẹt kêu, có điều không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
– Thế cháu nói nhé.
– Nói đi, từ lúc nào cháu trở nên ấp a ấp úng như vậy?
– Chú à, vừa rồi cháu có âm thầm tính toán sổ sách cho nhà mình, hai tháng nay, đại khái buôn bán lời được bảy mươi vạn tệ. Cháu thấy số tiền này không thể cứ để như vậy, nên gửi vào ngân hàng, chẳng những có lãi suất còn an toàn, chú thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa đề nghị mà có chút chột dạ, thực ra hắn muốn Lục Xương đồng ý gửi tiền vào ngân hàng là vì làm nền cho kế hoạch tương lai của hắn…
Lục Xương nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy cũng thấy cũng đúng, gửi vào ngân hàng, ‘tiền sinh ra tiền’ thì quả là tốt.
– Ừ, việc này cũng tốt, dù sao hiện tại cũng không dùng đến tiền này, thôi thì gửi vào ngân hàng nào tốt một chút.
– Dạ, dạ.
Lục Thiếu Hoa nhanh nhảu phụ họa theo.
– Vậy theo chú, gửi vào ngân hàng nào thì tốt?
– Điều này mà cũng phải hỏi, đương nhiên là gửi vào ngân hàng Nông nghiệp.
Lục Thiếu Hoa vừa hỏi xong, Lục Xương lập tức trả lời, có vẻ anh ta có ấn tượng khá sâu với ngân hàng nông nghiệp
– Ngân hàng Nông nghiệp không được đâu, lãi suất quá thấp.
Trong lòng Lục Thiếu Hoa đã có chủ ý, nói gửi nơi nào sẽ gửi nơi đó. Chỉ có điều hắn sẽ không để lộ mục đích của mình quá nhanh nên mới hỏi Lục Xương như vậy.
– Vậy sao, lãi suất thấp thì gửi vào Quỹ tiết kiệm Bưu điện đi.
Trong đầu Lục Xương chỉ biết có hai nơi này để gửi tiền, nên khi nghe Lục Thiếu Hoa nói ngân hàng Nông nghiệp lãi suất rất thấp thì anh ta gần như không hề nghĩ ngợi nói ngay đến Quỹ tiết kiệm bưu điện.
– Không được, Quỹ tiết kiệm bưu điện lãi suất cũng rất thấp.
– Vậy cháu bảo chỗ nào mới tốt?
Cả hai nơi quen thuộc của Lục Xương đều bị Lục Thiếu Hoa phản bác, anh ta chỉ còn biết hỏi lại Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng chỉ chờ Lục Xương nói câu này, gần như không hề nghĩ ngợi mà nói:
– Chú à, hồi trước cháu có nghe chú Dương nói lãi suất ở Hồng Kông so với đại lục cao hơn nhiều lắm, nên cháu thấy đem tiền qua bên đó gửi thì tốt hơn.
– Cháu nghe nói lãi suất bên kia cao hơn lúc nào?
Lục Xương có vẻ không tin, mấy ngày nay anh ta không thấy Lục Thiếu Hoa có trao đổi gì với Dương Kiến Long.
– Thì là thời gian trước đó.
Lục Thiếu Hoa thực chất là đang nói dối, hắn không hề nghe nói là ở bên Hồng Kông lãi suất cao hơn, hắn chỉ chiếu theo nền kinh tế hiện tại của Hồng Kông mà phỏng đoán như vậy.
Lục Xương không nhận ra là Lục Thiếu Hoa nói dối, anh ta cũng hiểu được lãi suất ở Hồng Kông chắc là cao hơn, nhưng trầm tư một hồi mới nói tiếp:
– Được rồi, có thể đem tiền đi gửi ở Hồng Kông, nhưng phải được cha cháu đồng ý đã. Chú về nhà sẽ nói chuyện ngay với cha cháu, nếu ông đồng ý sẽ nhắn tin cho cháu.
– Dạ, vậy cũng được, chú cứ chuẩn bị đồ đi, cháu phụ cho!
Bên ngoài Lục Thiếu Hoa giả bộ bình tĩnh nhưng thực ra hắn đang mở cờ trong bụng, hắn biết kế hoạch của hắn đã thành công. Chỉ cần chú hắn đồng ý chuyện này thì Lục Gia Diệu sẽ không phản đối. Đem tiền đến Hồng Kông gửi thực ra là có mục đích, chính là để ứng phó với vụ ‘ngày thứ hai đen tối’, chỉ cần đem tiền sang gửi ở Hồng Kông, hắn lấy sổ tiết kiệm của nhà, như thế không phải là sử dụng tiền làm việc khác sẽ rất thuận lợi sao.
Đương nhiên, để dùng tiền làm việc khác cũng phải được gia đình đồng ý, chỉ sợ một mình mình muốn dùng tiền làm việc khác thì không có cách để nói chuyện, hạ sách là như thế, thượng sách là phải làm sao? Đương nhiên là phải được gia đình chấp nhận cho dùng tiền một cách quang minh chính đại. Giải quyết xong được chuyện gửi tiền khiến Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hắn muốn kiếm một cái cớ để gia đình cho hắn đi Hồng Kông, chỉ cần sang được Hồng Kông, hắn làm gì cũng không gặp chướng ngại, cũng có thể chính thức khởi động kế hoạch. Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không gấp, từ bây giờ đến ‘ngày thứ hai đen tối’ cũng còn thời gian một năm, nói cách khác, hắn còn nhiều thời gian. “Ừ, còn một năm, một năm này làm gì cho tốt bây giờ?”