Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 98: Chịu nhục



Hoặc Quân rất vừa lòng với phản ứng của hắn, chậm rãi nói “nắm đó, mồng bảy tháng giêng, thiên hạ đại tuyết, ngươi đi phi thăng thành tiên, cùng các tiên thần chuyện trò vui vẻ, bàn luận thiên hạ, còn ta, bị sư phụ nhốt đánh vào Ma giới, chịu mọi sỉ nhục”

“Mười tám tháng hai, xuân đến, ngươi được Thiên đế coi trọng, đi theo Nhị Lang Thần chinh chiến, lần đầu tiên chiếm được Thương Nhiên Thiên cảnh, Thiên đế liền ban nơi này cho ngươi. Ta cùng vạn ma tranh đấu, chém giết suốt một ngày một đêm, tay dính đầy máu tươi, không biết là máu của ta hay của bọn chóng, Khi đó ta rất hi vọng, rất mong sư huynh của ta có thể cứu ta thoát khỏi biển lửa”

“Mười một tháng năm, ngươi thăng làm quân sư, được ban thưởng Đông Lăng điện. Ngươi biết không? Trước khi ngươi được phong làm quân sư, ta từng hướng về ngươi nhưng ngươi lại giơ kiếm chém ta, cũng may ta thoát được một kiếp. Khi đó, ta đã thề không bao giờ vọng tưởng dựa vào ngươi nữa. Ta học được pháp thuật cao nhất ở Ma giới, không tiếc từ bỏ tôn nghiêm, nhận được sủng ái của Ma nữ điện hạ, cuối cùng giết chết nữ nhân đêm đêm nói yêu ta kia. Ta rốt cuộc cũng đi lên ngai vàng Ma giới, trở thành van ma chi vương”. Hắn lấy trong lòng ra một hồng ngọc khắc hoa văn ngọn lửa, quơ quơ trước mặt, thanh âm lạnh dần “yêu là cái gì? Yêu chỉ là công cụ, ngươi không dùng nó để tổn thương người khác thì người khác cũng sẽ dùng nó để tổn thương ngươi. Nữ nhân kia thật sự là ngu ngốc”

Hắn cất hồng ngọc, ngồi xổm xuống, túm lấy vạt áo của Mộ Khanh, làm cho hai người đối diện nhau “ngươi cũng biết ta một đường vất vả, lúc ta trông chờ ngươi cứu ta ra khỏi biển lửa thì ngươi ở đâu? Sau khi ngươi làm tiên, có từng nghĩ tới sư đệ của mình hay không?ta đối nghịch với ngươi cũng không phải do ta muốn mà chính sư phụ đã ép chúng ta vào con đường này”

Mộ Khanh dùng sức kéo vạt áo ra khỏi tay hắn, giận dữ nói “sư phụ có lý do của mình. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ngươi giết hại sư phụ, còn dám nói xấu người?”

Hoặc Quân bật cười, ánh mắt lạnh đến thấu xương”hắn vọng tưởng thống nhất hai giới Tiên, Ma thì có gì mà không làm được. Chẳng qua ta đã giết hắn trước khi hắn thành công. Hắn dựa vào cái gì mà quyết định nhân sinh của chúng ta? Ta không phải là quân cờ, ta là sát thủ, hắn tự mình bồi dưỡng một sát thủ, còn ngươi, vô tình y như sư phụ. Ta hận các ngươi”

Hắn lôi Mộ Khanh dậy, một đạo ngân quang phóng tới, hắn vung tay chặn nát, cánh tay vung lên, quăng người vào trong lồng sắt “đừng cố sức nữa, hiện tại pháp lực của ngươi không bằng ta, cố sức như thế khác nào tự sát”. Hoặc Quân lạnh lùng cười, ngón tay bắn ra, khóa lồng sắt lại.

Mộ Khanh phủ phục trên mặt đất, suy yếu thở “ngươi thả A Sơ đi, ngươi đối với ta thế nào cũng được”

Hoặc Quân lắc đầu cười cười “ta muốn cưới Cửu Cẩm, phải giữ A Sơ lại”

“Cưới xin phải là tình đầu ý hợp, ngươi…”

Hoặc Quân vô tình cắt ngang lời hắn “ta không cần ai đồng ý, ta muốn nàng, nhất định phải là nàng”

Hắn đi nhanh đến chỗ đá hoa sen, vung tay đánh nát, đại điện ầm ầm chấn động, tường đá sụp đổ, lộ ra ánh lửa hừng hực. A Sơ bị trói trên giường đá, cảm thấy mặt giường có chấn động nhỏ, nhìn lại đã thấy có một cái giường đa khác, trên giường là một thân thể nằm im bất động, dung nhan tuyệt thế tĩnh lặng như nước, hai má trắng nõn vì ánh lửa mà như phiếm hồng, có cảm giác sẽ thức tỉnh bất cứ lúc nào.

Lúc này, chung quanh đã không còn là đại điện thanh khoáng nữa mà bốn vách tường phủ kín lửa đỏ, hỏa tinh không ngừng bốc lên.

“Bên dưới này chính là dung nham” Hoặc Quân lên tiếng

Không sợ Cửu Cẩm bị nướng chín sao? A Sờ thầm nghĩ.

Hoặc Quân ngồi bên giường đá, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Cửu Cẩm “lửa ma sẽ làm cho Cửu Cẩm ấm áp, sau khi nàng tỉnh là sẽ là nữ nhân Ma giới ta, nàng không còn là tiên mà là ma, cũng chính là Ma hậu của ta”

Năm vạn năm trước Cửu Cẩm và Hoặc Quân chưa từng gặp nhau, chỉ có một lần khi Trầm Thê chiếm cứ thân mình của nàng, lúc đó A Sơ nghĩ Hoặc Quân chỉ vì muốn gài bẫy Mộ Khanh. Bây giờ nếu đi vào thân thể của Cửu Cẩm, sẽ bị ảnh hưởng ma tính, nàng lới tiếng nói “ngươi đừng có mơ, ta sẽ không đi vào thân thể Cửu Cẩm”

Hoặc Quân cười cười “ta đương nhiên có cách, chẳng qua ta nhắc nhở ngươi, để ta tự mình động thủ, ngươi sẽ rất thống khổ. Thế nào, có muốn tự mình đi vào không? Dù sao ngươi cũng không có chọn lựa nào khác”

Ánh mắt lạnh lùng làm người ta khiếp sợ, A Sơ kêu to “ta là ta, ta không đi”

Hắn vòng lại, ngồi bên cạnh nàng, dùng ngón tay vuốt lên môi nàng, áp thân mình lên người nàng, thổi khí bên tai nàng “ngươi trở lại thân thể của mình thì sao lại không muốn? sau này ta chính là nam nhân của ngươi, là nam nhân duy nhất”

A Sơ đang muốn tức giận mắng, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, hắn đã thô bạo hôn nàng, cắn xé cánh môi mềm mại, đầu lưỡi nóng tiến vào miệng nhỏ khiêu khích, bàn tay to đặ lên người nàng, bốn phía đốt lửa.

Không gian tràn ngập mị hương u lãnh làm người ta thở không nổi, A Sơ mím môi lại bị hắn mạnh mẽ đẩy ra. Long trời lở đất. Hôn xong, hắn rốt cuộc cũng rời khỏi nàng, thở gấp bên cổ nàng. A Sơ phẫn nộ mở mắt, thấy trong ánh mắt bi phẫn của hắn có lệ quang thì kinh ngạc, hắn lại nhếch miệng cười, ôm nàng vào lòng, nói với Mộ Khanh “thế nào?ngươi tức giận hay là tâm ngứa? hay là ta giúp ngươi hạ hỏa nha”

Không hề thương tiếc đẩy A Sơ ngã xuống, Hoặc Quân vỗ tay, năm sáu ma nhân thân thể cường tráng lập tức xuất hiện “nam nhân trong lồng sắt, thưởng cho các ngươi”. Thanh âm trầm thấp mị hoặc như sắt đánh xuống, tâm A Sơ lộp bộp, nhìn vẻ mặt cười cợt gian manh của mấy tên ma nhân, ngay sau đó hiểu được ý của Hoặc Quân, tức giận nói “Hoặc Quân, ngươi đúng là tên hỗn đản biến thái, là động vật lãnh huyết vô tình, tâm lý vặn vẹo, tư tưởng xấu xa, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế”

Mặc kệ nàng mắng, Hoặc Quân ngồi trên ghế, cười tủm tỉm, chờ đợi thưởng thức cảnh trong lồng sắt.

Ma nhân nâng cằm Mộ Khanh lên rồi lại ghét bỏ thu tay lại, nhìn nhau, oán giận nói “Ma quân, nam nhân này xấu quá đi, mấy huynh đệ ta không thích”

Hoặc Quân nhịp nhịp chân, cầm cái chén, cố ý vô tình liếc mắt nhìn A Sơ, cười lạnh nói “hắn là đệ nhất quân sư của Thiên giới, chưa bị hủy dung cũng chính là đệ nhất mỹ nam tử. Đừng nhìn khuôn mặt hắn, dáng người của hắn cũng không tệ, hơn nữa hắn có lợi cho tu vi của các ngươi”

Nghe vậy, mấy ma nhân nhào lên lột bỏ áo choàng của Mộ Khanh. Mộ Khanh nhăn mặt, vô lực giãy dụa, hầu kết hết lên lại xuống, nôn ra một ngụm máu đen. Các ma nhân đã lột bỏ hết quần áo của hắn, thân thể trắng nõn trên nên đá thô ráp, nhìn kỹ có thể thấy mấy vết bỏng. Đám ma nhân đưa tay sờ mấy vét sẹo, lại nhìn vết máu màu đen, phun nước miếng nói “dơ quá, trên người cũng có sẹo ah”

Hoặc Quân không còn kiên nhẫn, trầm mặt, lạnh lùng nói “còn nói lời vô nghĩa, tất cả đều bị chém”

Ma nhân không dám chậm trễ, chia nhau nhào lên người Mộ Khanh, bàn tay dơ bẩn sờ soàng trên thân thể hắn, phát ra tiếng cười dâm tục. Mộ Khanh mặt xám như tro tàn, liều chết giãy dụa, lòng bạn tay sinh quang nhưng lại không tạo được thành một kích, ói thêm hai ngụm máu

“Mộ Khanh, Mộ Khanh…” A Sơ thét chói tai, nước mắt rơi như mưa.

Có ma nhân xoay người hắn, chuẩn bị tiến công đột nhiên một trận cuồng phong xuất hiện, các ma nhân đều bị đánh bay.

“Đều đi xuống cho ta! Cút xuống đi!” Hoặc Quân đột nhiên thô bạo gầm lên, thanh âm tức giận khiến ánh lửa kích động, bốc cao mấy trượng, nhiệt khí mênh mông phả vào mặt rồi lại nháy mắt biến mất.

Mấy ma nhân run lên, khuôn mặt vừa đỏ ửng lại trắng bệch, vội vàng nhặt quần áo, cúi đầu lui ra ngoài.

Hoặc Quân bước tới, nắm tóc Mộ Khanh, thanh âm lạnh băng như ngày mùa đông “ngươi có gì mà thanh cao hả? loại vũ nhục này, khi ta đến Ma giới ngày đầu tiên đã chịu phải, bây giờ ngươi biết tâm tình của ta rồi chứ? Ngươi luôn miệng nói sư phụ không bất công, ngươi ở Thiên giới phong phong quang quang, còn ta thì sao?đây không phải bất công thì là gì?”

Vết máu bên khóe miệng chảy dài đến tai, Mộ Khanh nhìn hắn, hít sâu một hơi “ta không biết sư phụ đưa ngươi đến Ma giới, năm đó ta trở về, sư phụ nói ngươi đến Linh sơn bến quan tu luyện, không lâu cũng sẽ thành tiên. Sau đó, sư phụ đột nhiên vũ hóa, mà ngươi trở thành ma vương của Ma giới. Hoặc Quân, ngươi hận sư phụ cũng được, hận ta cũng tốt, hi vọng ngươi có thể tha cho người vô tội. A Sơ và Cửu Cẩm đều không phải lương duyên của ngươi, ngươi sẽ không thoải mái”

Hoặc Quân nhếch môi, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hẹp dài híp lại, chậm rãi lắc đầu “mấy vạn năm qua ta đã quên cảm giác thoải mái là gì rồi, ta không cần thoải mái”

Giống như nghe được một câu chê cười, Mộ Khanh nhếch miệng, dùng sức lau vết máu trên khóe miệng “ngươi nói dối. Hồng ngọc hỏa văn…ngươi vẫn nhớ tới nữ nhân kia, nhớ những oán hận và thống khổ khi đó, ngươi để tay lên ngực tự hỏi đi, giữa hai người thực sự không có chút vui vẻ nào sao? khụ…có đôi khi hạnh phúc bị hận và đau khổ che khuất, nếu không có hạnh phúc sao có thể hận và đau? Ngươi hận càng sâu, đau càng nhiều chứng tỏ đã từng vui vẻ. Không ai nguyện ý dùng thống khổ để tra tấn mình hàng ngày, có nhớ lại là vì ngươi đã từng vui vẻ, chính vì điều này đã mất cho nên vui vẻ cũng là đau”

Hắn càng ngày càng vô lực, cuối cùng chống đỡ không được lại té trên mặt đất.

Chăm chú nhìn hắn, Hoặc Quân đứng lên, thần sắc phức tạp dần lộ ra vẻ châm biếm “ngươi nói như vậy chẳng qua muốn ta thả nữ nhân của ngươi”

Mộ Khanh lắc đầu “ bể khổ khôn cùng, quay đầu là bờ”

Hoặc Quân yên lặng nhìn hắn, lông mi dài rợp, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sắc bén “hừ, quay đầu? nếu ta quay đầu phải cúi đầu trước Thiên đế, chịu xử phạt, còn phải cúi người trước đám thần tiên ra vẻ thanh cao các ngươi sao”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.