Trơ mắt nhìn Mộ Dung Ngạo Hàn tiến vào Hồng Mông đại điện, mọi người lại thêm kinh sợ lẫn phẫn hận không thôi. Bọn họ hiện tại đều bị oán linh vây quanh, ốc còn không mang nổi ốc, làm sao mà có thể ngăn cản đối phương.
“Gia hỏa chết tiệt”
“Hỗn trướng!”
Vạn linh như ma, oan hồn không tiêu tan, tử linh ngưng tụ ngàn vạn năm, ngay lúc Mộ Dung Ngạo Hàn kêu gọi đều chậm rãi thức tỉnh.
Mọi người còn chưa kịp mắng, khói đen xung quanh không gian ngày càng đậm hơn, cái loại cảm giác ăn mòn này cũng ngày càng đặc hơn, nếu bản thân bọn họ không phải là hạng người có ý chí kiên định, chỉ sợ sớm đã bị oán niệm vô cùng vô tận này đồng hóa rồi.
Nhưng mà, thời điểm mọi người ở đây đang đau khổ chống đỡ, cửa lớn Hồng Mông đại điện bắt đầu từng chút từng chút khép lại.
Con đường trường sinh, hung hiểm gian nan, từng bước kinh tâm!
Hôm nay có một cái thiên đại cơ duyên xảy ra trước mặt, nếu không thể bắt lấy, làm sao có thể can tâm?
Đúng vậy, thật sâu trong lòng mỗi người đều tràn ngập không cam lòng, nhất là trên bàu trời mấy vị đại tôn danh trấn từ xưa. Đợi mấy trăm năm, trải qua vô số gian khổ, mới đi tới bước này, nhưng trường sinh chi đạo ở trước mắt, bọn họ lại không cách nào chạm đến, cái loại tâm tình này so với giết sạch môn đồ của bọn họ còn khó chịu hơn.
“Không… Không thể mất cơ hội này! Không… Ta muốn trường sinh! Ta muốn vĩnh hằng!”
Từ nhẹ nhàng đến rít gào trong tuyệt vọng, Nguyên Hoang đại tôn hai mắt đỏ đậm, phẫn nộ cực điểm, nội tâm đã xuất hiện một loại dị dạng vặn vẹo, vì thế hắn bất chấp ngưng tụ lực lượng, tự thiêu đốt máu huyết, sau đó chợt bạo phát, ngạnh kháng đem không gian oán linh đang bao phủ xé mở một lỗ hổng.
Hy vọng như ở phía trước, Nguyên Hoang đại tôn hóa thành một đạo lưu quang hướng hồng mông đại điện phóng đi.
Nhìn thấy Nguyên Hoang đại tôn điên cuồng như vậy, vài vị đại tôn trên trời tức khắc tỉnh ngộ, lúc này làm sao dám giữ lại điều gì, nếu bỏ lỡ thiên đại cơ duyên này, sau này sợ là vô pháp có cửa trường sinh.
“Các ngươi chống đỡ một lát, đợi lão phu trở về sẽ cứu các ngươi ra vậy”.
Thương Khung Đại tôn quay đầu lại nói với mọi người trong thánh vực một tiếng, lập tức phun ra một ngụm nguyên lực, đem lá chắn phía trước mở ra một chỗ hổng
Ngay sau đó, Cực Kiếm đại tôn cùng Minh Huyễn đại tôn liên tiếp thi triển thủ đoạn, thoát vây mà ra.
Thánh Ngôn đại tôn thấy thế, ánh mắt đảo qua Thiên Nhất mỗ mỗ cùng môn nhân phía sau lại dặn dò, sau đó phá không mà đi.
Vài vị đại tôn trước sau đều ly khai, chỉ có Hiên Viên đại tôn vẫn như cũ ở trong oán linh đại trận, hắn nhìn bọn người Lê trưởng lão cách đó không xa, đôi mày gắt gao nhăn lại, mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Lê trưởng lão, hiện tại chúng ta phải nên làm thế nào?
Phượng trưởng lão cười hỏi Lê trưởng lão, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Tuy rằng bọn họ mục đích đều không phải là trường sinh, nhưng bọ hắn muốn tìm kiếm thứ gì đó rất có khả năng ở trong tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trước mắt.
“Không sao, chúng ta cũng đi theo”.
Lê trưởng lão khẽ gật gật đầu, không có chút khó xử. Trong tay hắn có Cửu cực đại la bàn có tác dụng hạn chế cấm chế này rất nhiều.
Dứt lời, Lê trưởng lão dùng Cửu cực đại la bàn mở ra một lỗ hổng trong lá chắn, sau đó mang theo Phượng trưởng lão đi vào trong đó.
Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Mà bên kia, mọi người thấy vậy liền muốn lợi dụng không gian khe hở để đi ra, không ngờ lại có đại lượng oán linh liên tục tiến tới, đem khe hở lấp đi, khiến cho mọi người không thể thoát khốn.
Thiếu đi vài vị đại tôn trấn áp, lại thêm hành động vừa rồi của các đại tôn chọc giận oán linh, từng đạo hận ý nồng đặc ùn ùn kéo đến, khiến cho nguyên khí không gian xung quanh bắt đầu trở nên cuồng bạo bất thường.
Oán niệm vô cùng vô tận làm tiêu hao ý chí mọi người, một loại tuyệt vọng lan tràn trong tâm lý mọi người
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ”
Chó chết, không ngờ mình lại chết như vậy ở đây!
Không cam lòng, mình không cam lòng a!
Đối với việc vài vị đại tôn hờ hững rời đi, mọi người có cảm giác như bị vứt bỏ, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng bi ai, nhưng bọn họ lại hết cách.
Đại tôn có theo đuổi của đại tôn, cứ như người đi đường không ai vì an nguy của con kiến mà dừng lại, thậm chí lúc cần thiệt, mọi người không do dự đạp lên con kiến để tiếp tục đi tiếp. Mà trong mắt đại tôn, những người bọn họ lại không khác với những con kiến.
Sinh mạng là vĩ đại, là trân quý, đồng dạng cũng là hèn mọn, là yếu ớt, tại đây là thế giới của cường giả, kẻ yếu chỉ có thể đau khổ giãy dụa, cứ cho bọn họ khó chịu không cam lòng, nhưng bọn hắn đã mất đi tư cách phản kháng, đây chính là sự thật đau khổ.
“Hiên Viên, mau nghĩ biện pháp…”
Bạch Tố Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, mọi người mới thanh tỉnh lại.
Hiên Viên… Hiên Viên đại tôn, đúng vậy Hiên Viên đại tôn còn ở đây, bọn họ có lẽ… Có lẽ … Có khả năng còn sống ly khai khỏi địa phương quỷ quái này.
Ánh mắt mọi người đều nhất tề dừng trên Hiên Viên đại tôn, đây là hi vọng cuối cùng của bọn hắn.
Hiên Viên đại tôn cũng không nghĩ tới vài vị đại tôn nói đi là đi, tùy ý để môn nhân mình bị nhốt ở tại địa phương hung hiển này, tình hình lúc này, nếu lại tiếp tục kéo dài, chỉ sợ những người này không đợi đại tôn về đã chết hết.
Hiện tại Hiên Viên đại tôn bất chấp thế lực, tông phái tranh đấu, chỉ thấy trầm ngâm trong thoáng chốc, đem thế giới lực trong người vận chuyển tới cực hạn!
Một người vì cả thế giới.
Chỉ thấy Hiên mắt trái Viên đại tôn tạo thành một đạo thanh quang làm người ta sợ hãi, chỗ được ánh mắt hắn bao phủ, một đạo bích chướng đem mọi người bao phủ…
Uy phong tập tích, lo lắng dào dạt
Mọi người cảm giác như mình vừa phảng phất như bị đưa đến thế giới khác, nơi này cứ biến hóa kỳ ảo khôn lường, cũng đem hết thảy oán linh ngăn cách bên ngoài, bao gồm vô số ý niệm tà ác.
Hiên Viện đại tôn lần đầu tiên trước mặt mọi người hiển lộ ra thực lực chân chính, mọi người ngoài kinh ngạc ca than, trong lòng nhất thời đồng lòng cảm kích.
“Tứ phương hữu linh, trấn áp chư thiên, đại đạo muôn đời, duy nhất vĩnh hằng!”
Theo tiếng xướng của Hiên Viên đại tôn, thế giới thần linh dần dần trở nên sáng ngời như ban ngày.
Phóng mắt nhìn lại, bốn thân ảnh khổng lồ phân biệt xuất hiện tại Đông Tây Nam Bắc bốn phương hướng, đợi mọi người nhìn lên, mặt Đông Bạch Hổ gào thét, cuồng phong liên tục; phía Nam Huyền Vũ to lớn như núi; phía Tây Thanh Long cao lớn, giương nanh múa vuốt; phía Bắc Chu Tước hót vang, lửa ngập trời.
Đây là bên trong truyền thuyết, Tứ linh thánh thú trấn áp bốn phương trời, che chở vạn vật sinh linh.
Ai cũng không nghĩ tới, bên trong thế giới của Hiên Viên đại tôn, lại có tứ linh trấn thủ, thực lực như vậy, chỉ sợ so với các đại tôn đỉnh cao không hề yếu hơn, sau một thời gian, Hiên Viên đại tôn nói không chừng có thể trở thành siêu việt Thiên đạo tồn tại.
“Rắc rắc!”
Mọi người ở đây cho rằng đây là là lúc thở phào, lá chắn che chở kia bỗng dưng xuất hiện từng đạo vết rách, tựa hồ sắp bị vỡ vụn.
Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều kinh hải, liên tục nhìn về phía Hiên Viên đại tôn. Mà Hiên Viên đại tôn đồng dạng sắc mặt đại biến, hai bên thái dương đổ mồ hôi, như đang thừa nhận áp lực cực lớn
Đúng vậy, bọn họ vẫn là xem nhẹ thủ đoạn của Mộ Dung Ngạo Hàn, đây là Mộ Dung Ngạo Hàn cùng tà linh dung hợp, bày ra tà linh đại trận tự nhiên quỷ dị đa đoan, uy lực vô cùng. Hơn nữa, chỗ này của tà linh đại trận cùng cốt mộ tương liên, trong đó lại ngưng tụ ngàn vạn năm oán niệm của cường giả, cỗ ý chí khổng lồ như thế, há một người lại có thể chống lại. Huống chi, Hiên Viên đại tôn thế giới thành hình không lâu, mặc dù tiềm lực rất lớn, nhưng mà sao có thể chống lại ngoại lực tàn phá như vậy.
Mắt thấy lá chắn muốn vỡ tan, mắt trái Hiên Viên đại tôn lại lóe lên, thế giới lực nồng hậu lại tràn ngập hướng về tứ phương, không gian xung quanh lại ổn định trở lại.
Chỉ có điều vẫn không thể kiên trì được bao lâu, Hiên Viên đại tôn nói ngay: “Trận này phi thường tà dị, lão phu một người không đủ lực ngăn cản, còn nhờ các vị đồng đạo giúp ta một tay…”
Nói xong, Hiên Viên đại tôn mắt trái nội liễm thanh quang, ngay ở trung ương không gian, lật tay đánh ra bốn đạo ấn quyết, phân biệt chỉ hướng Đông Tây Nam Bắc, bốn phương vị, đúng là nơi của tứ linh thánh thú.
Nắm được ấn quyết, tứ linh thánh thú khí thế tăng vọt, giống như chân chính vật sống bình thường, phi thường linh động.
Mọi người chỉ thấy nội tâm rung động, lại nghe Hiên Viên đại tôn tiếp tục nói: “Đây là chân linh thánh thú, có thế trấn áp bốn phương trời, bất quá, lực lượng hiện tại của lão phu, chống đỡ không được bao lâu, cho nên cần mọi người thủ các nơi, vì chân linh mà vận chuyển nguyên khí tới.”
“Hiên Viên, ta đến giúp ngươi…”
Bạch Tố Vân hiểu được tình thế nghiêm trọng, không chút do dự hướng tới mặt Đông chạy như bay.
Mọi người còn lại đều nhìn nhau, tự phân tán ra tứ phương.