Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ẩn Lâm đại hội đã đi tới những cuối cùng, thế nhưng bầu không khí Thiên Tuyệt Cốc vẫn không nóng lên từng
Cổ Vực sắp mở ra, đương nhiên là có vui kẻ sầu.
Lúc này, Thập Phương Điện tập đầy cả đám vô cùng chờ và lo lắng, bọn họ đều là những Thiên Đạo cao thủ thu được tư cách tiến vào Cổ Vực Ẩn Lâm đại hội.
Bên đoàn đám Khấu Phỉ thấp giọng nói với nhau, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
– Sư phụ, vẫn không yên tâm về sư muội sao?
Long Tuấn thấy Nhạc Phàm không nói một lời liền biết sư phụ hắn đang lo lắng. Ngẫm lại cũng đúng, một cô độc nhiều năm như vậy, đột nhiên hưởng thụ tình thâm của gia đình, nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng không buông bỏ được. Đối với này, lòng mọi ít nhiều cũng biết đến.
Đình Nghị thấy thế vội vã ủi nói:
– Sư phụ không nên lo lắng qua, tiểu sư muội ở lại bên Vô Danh Đại Tôn, so với đi theo chúng ta thì toàn hơn rất nhiều, lại có Tiểu Hỏa và Tiểu Hoàng Xà bảo hộ, tiểu sư phụ sẽ không có gì đâu. Đồ nhi nhớ rõ, có từng nói qua, biệt để rồi gặp lại tốt đẹp hơn. Chờ sau khi chúng ta từ Cổ Vực đi ra, khẳng định sẽ nên càng mạnh, đến lúc đó ai dám khi dễ tiểu sư muội, đồ nhi nhất định sẽ đạp chết hắn.
– Lời này không sai.
Long Tuấn hăng vỗ vai đệ, đĩnh đạc nói:
– Không tới Tiểu Đinh bình thường là một tên đầu gỗ, thời khắc mấu chốt lại có thể nói ra lời có đạo lý như vậy, không uổng công ta khai Hắc Hắc.
– Cái rắm, cái gì mà đầu gỗ chứ, đó gọi là ổn.
Đình Nghị thường mắt nhìn Long Tuấn, khóe miệng hiện lên chút đắc ý.
Thấy đệ hai đùa giỡn, đám Khấu Phỉ thoải mái cười, sự ưu buồn, lo lắng lòng Nhạc Phàm cũng vơi đi không ít.
– Nhạc Phàm…
Thiết Huyết bước tới, mỉm cười nói:
– Thiết mỗ ra mắt chư vị, không biết mọi đã chuẩn bị chưa.
Đám Đồng Tường đi theo phía sau Thiết Huyết, cả đám đều tiến lên chào đám Khấu Phỉ, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Trong lúc mọi đang nói ánh sáng điện chợt lóe lên, Diệu Cô Tử và chín vị lão xuất hiện chính điện.
….
Bên điện tức thì tĩnh lại, Diệu Âm Tử tiến lên một bước nói:
– Ẩn Lâm đại hội lần này rốt cuộc đã kết thúc, chỉ là, đối với đám các mà nói, đây mới chỉ là khúc dạo đầu, sau khi tiến vào Cổ Vực, phúc họa khó lường, tử khó liệu… Được rồi, các hẳn cũng đã biết hết, ta cũng không nói nữa. Ta cho các một cơ hội cuối cùng, nếu như có không muốn vào, thì đứng ra.
– Không muốn đi? Đó là kẻ si sao?
Cả đám cười lớn, mọi đối với lời của Diệu Âm Tử không cho là đúng.
Trong Tu hành Giới, cường giả vi tôn, không tiến thì lui, đó đã là luật muôn thuở. Đám tu sĩ bọn họ đôi khi so với đám hồ thì càng thêm tàn nhẫn, coi rẻ mệnh hơn. Vì vậy, dù cho Cổ Vực này có hiểm vạn phần đi chăng nữa, đối với bọn họ mà nói đây vẫn là một kỳ là một cơ hội nên mạnh mẽ, bảo sao bọn hắn có thể buông tha.
Đối với phản ứng của chúng tu sĩ, Diệu Âm Tử đã sớm biết, vì vậy ánh mắt nàng đảo qua phía dưới, hờ hững nói:
– Nếu không có ai rời đi, vậy thì hi vọng các không phải hối hận vì định của mình hôm
Sau khi nói Diệu Âm Tử thối lui, Diệu Cô Tử chậm rãi tiến lên phía nói:
– Lão thân là Diệu Cô Tử, phụ chủ sự vụ của Thập Phương Điện… Hôm thật cao hứng có thể gặp được chư vị ở nơi này, cũng thật cao hứng khi thấy các xuất hết bản lĩnh, dùng thực lực của bản thân để chứng giá của mình. Cổ vực là một nơi vô cùng hiểm, chỉ có hạng cường mới có thể sống sót mà ra, qua Đại Tôn tiến thành, các hiện tại mới có tư cách tiến vào Cổ Vực. Chỉ là, ta vẫn phải nhắc nhở các một câu, Cổ Vực này cửu tử nhất các thực sự chọn đường này?
– Đa tạ Diệu Cô Tử tiền bối nhắc nhở, tu hành chúng ta luôn thiên mà đi, từ lâu đã không coi tử, há có thể lùi mà không tiến.
– Không tồi! Nhân chỉ là năm, nếu như không dũng cảm mạnh mẽ tiến tới, làm sao có thể cầu được đạo
Mọi không chút che giấu dục vọng cầu lực lượng của mình, loại dục vọng này chính là sự thể hiện nhất đối với Tu Hành Giới.
Diệu Cô Tử thấy mọi đã tâm như vậy, thầm thở dài lòng, cũng không nói thêm gì nữa, lại nói:
– Lần này Cổ Vực mở ra sớm, cũng có nhân của nó, chỉ là củ vẫn như cũ, đám các đại đa số đều là lần đầu tiên tiến vào Cổ Vực, vậy thì lão thân giải thích qua một chút.
– Cổ Vực chính là một chiến thời thượng cổ, đã có từ lâu, sau lại bị thượng cổ đại năng lấy vô thượng đại pháp ấn Thập Phương giới. Bởi vậy, bên Cổ Vực có nhiều chỗ tốt vô hạ, những cũng không ít hồng dị thú, mà điều các cần phải làm là sưu tập bảo vật, đồng thời bảo vệ của mình cho tốt…
Sau đó, ánh mắt Diệu Cô Tử về phía đại điện nói:
– Chắc hẳn mọi cũng đã đoán được, Thập Phương Điện này có mười cánh cửa, phân biệt câu thông mười địa phương Cổ Vực, mười địa phương này chính là ương của Hậu Thổ giới, Đông Phương Bạch Vân Giới, Nam Phương Huyền Sơn Giới, Tây Phương Thanh Linh Giới, Bắc Phương Xích Viêm Giới, Thượng Phương Không Minh Giới, Hạ Phương Cửu U Giới, mặt khác còn có thiên nhai hải giác, mười cánh cửa này sẽ do mười vị lão Thập Phương Điện thủ hộ, cũng chính là lão thân cùng chín vị lão còn lại…
Trong đại điện, mọi lặng thở, tất cả đều chăm chú Diệu Cô Tử nói, nhất là tán tu nhất mạch, lại càng muốn đem từng chữ của Diệu Cô Tử nuốt vào lòng. Phải biết rằng, sự hiểm của Cổ Vực mọi đều biết, nếu như bởi vì thiếu hiểu biết mà dẫn tới đại họa thì quả thực rất uổng.
Diệu Cô Tử thấy vậy tiếp tục nói:
– Kế tiếp, sáu vị Đại Tôn hợp lực mở Thập Phương chi môn để cho các tiến vào đó. Thế nhưng các nhất định phải nhớ kỹ, sau khi tiến vào Cổ Vực không thể tùy ý xông loạn, mỗi một bước đều phải thật cẩn thận, như vậy các mới có thể sống lâu bên đó một chút. Đợi sau khi các tiến vào Cổ Vực, Thập Phương chi môn lập tức đóng lại, một tháng sau mới có thể mở ra lần nữa. Nói cách khác, các có một tháng, cũng chính là ba mươi đi làm việc của các chờ sau khi thời vừa đến, sẽ có các rời khỏi Cổ Vực.
– Được rồi, những gì nên nói ta đã nói hết, còn lại phải tạo hóa của các
Nói Diệu Cô Tử và chín vị lão cùng đứng dậy, phân biệt rơi vào chín cánh cửa cách cổ xưa.
Lập tức, một cỗ khí tức thần bí từ cánh cửa ra, bao phủ mọi lại.