– Thiết Nam, Nhạc Phàm huynh đệ.
Ngũ Tử và Lỗ Thứ đi lên phía trước, phía sau là Tuyền Thanh, Thanh Thiên, Mễ Triết, Thạch Kiền và Cầm Thiến.
Những người này đều là những gương mặt quen thuộc, đám người Nhạc Phàm thấy vậy liền tiến lên đón.
– Chư vị, ta có lễ!
– Có lễ!
Mọi người chào nhau, Thạch Kiền cười hì hì nói:
– Lý đại ca, thấy ngươi không có việc gì thật tốt quá, lần trước ngươi bị trọng thương như vậy, làm cho chúng ta sợ hãi muốn chết.
– Đúng vậy.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mễ Triết gật đầu phụ họa nói:
– Nhìn Lý đại ca khí huyết tràn trề như vậy, hẳn là khôi phục cũng không tệ lắm.
Tuyền Thanh tuy rằng tính tình lãnh đạm, thế nhưng giờ phút này vẻ mặt cũng mỉm cười.
Vẻ mặt Cầm Thiến rạng rỡ tiếp lời nói:
– Lý đại ca phúc lớn mệnh lớn, đương nhiên không có việc gì. Sư tôn ta nói, điều kiện để trở thành cường giả chính là trải qua đau khổ, đau khổ càng nhiều, thành tựu mới càng cao.
Đây là cái lý luận chó má gì vậy? Mọi người nghe vậy tức thì trừng mắt lên.
– A di đà phật!
Miệng niệm một tiếng phật hiệu, Thanh Thiên quay về phía Nhạc Phàm chắp tay nói:
– Lý đại ca, hiện tại huynh được Tôn giả tán thành, chính thức trở thành Hộ pháp của Phật Tông ta, nếu như sau này huynh cần gì, tiểu tăng sẽ dốc hết sức đáp ứng.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Nhạc Phàm cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Mọi người trò truyện với nhau vui vẻ, Lỗ Thứ nhìn tiểu cô nương trong lòng Lý Nhạc Phàm, quan sát một lúc rồi nói:
– Lý tiểu tử, tiểu oa nhi này chính là hài tử của ngươi sao? Tiểu cô nương này thực là khả ái a!
Đám người Ngũ Tử cũng nhìn vào Tiểu Băng Nhi, trong mắt có chút tiếu ý.
Việc nhân quả của Nhạc Phàm và Trần Hương quá sâu, trực tiếp chạm đến Thánh Ngôn đại tôn. Vì vậy chuyện tình của hai người bọn họ, đối với những vị thượng giả trong Tu Hành Giới này mà nói cũng không có gì là bí mật, thậm chí trong Tu Hành Giới đã sớm có lời đồn.
Đương nhiên, bởi vì việc này liên quan tới mặt mũi của Thánh Ngôn đại tôn, cho nên không có người nào dám đàm luận thị phu.
Được người ta tán thưởng, gương mặt tiểu cô nương tức thì hồng lên, có vẻ ngượng ngùng, nói:
– Các tiền bối mạnh khỏe.
– Tốt, tốt, tốt! Tiểu oa nhi này thật là nhu thuận, hắc hắc!
Lỗ Thứ sờ đầu của mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, sau đó trở tay lấy ra một vật đưa cho Tiểu Băng Nhi nói:
– Tiểu oa nhi, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi gọi lão nhân gia ta một tiếng là tiền bối, tự nhiên lễ gặp mặt không thể thiếu… Thứ này gọi là “Thiên Cơ Biến”, là thứ mà lúc nhàn hạ ta làm ra, vừa lúc đem cho ngươi chơi.
– Thiên Cơ Biến.
Âm thanh kinh ngạc từ phía đám người Thạch Kiền truyền đến, người khác không biết, thế nhưng bọn họ lại rất rõ ràng, “Thiên Cơ Biến” này chính là ngũ phẩm kỳ bảo, không chỉ có thể tùy ý biến hóa hình thái, dung mạo cùng màu da, còn có thể ẩn dấu khí tức của bản thân. Công hiệu phụ trợ như vậy, tuyệt đối là cực phẩm trong ngũ phẩm kỳ bảo, so với lục phẩm kỳ bảo còn trân quý hơn rất nhiều.
Tiểu Băng Nhi tuy rằng không biết vật mà Lỗ Thứ đưa có tác dụng gí, thế nhưng nhìn vào biểu tình trên mặt những người khác thì nàng biết thứ này không hề tầm thường. Vì vậy nàng quay đầu về phía Nhạc Phàm, muốn trưng cầu ý kiến phụ thân.
Thấy Nhạc Phàm trầm ngâm không nói, Lỗ Thứ thở phì phò nói:
– Được rồi, Lý tiểu tử, một chút vật nho nhỏ đưa cho nữ nhi ngươi mà ngươi cũng muốn khách khí với ta sao? Ngươi còn muốn lão nhân ta cảm tạ ân năm đó ngươi thành toàn sao?
Nghe hắn nói thế, Nhạc Phàm khẽ gật đầu, ý bảo Tiểu Băng Nhi nhận lễ vật.
– Cảm ơn tiền bối.
Tiểu Băng Nhi tiếp nhận lễ vật, trong lòng vô cùng vui mừng, tỷ mỉ quan sát. Đây chính là một chiếc vòng hình cầu, so với nắm tay của Tiểu Băng Nhi thì dường như lớn hơn một chút, bên trong một mảnh mông lung, không nhìn rõ.
– Cảm ơn gì chứ, một vật nho nhỏ mà thôi.
Lỗ Thứ khoát tay áo, sau đó giải thích nói:
– Thứ này có thể tùy ý bắt chước bất luận một vật phẩm gì, biến hóa trạng thái, sau khi tế luyện là có thể sử dụng, vô cùng tiện lợi. Chỉ là, chủ yếu nó còn có công năng ẩn nấp khí tức trên người nữa, chỉ cần ngươi dùng Thiên Cơ Biến là có thể thay đổi dung mạo, bảo đảm không ai có thể nhận ra ngươi. Thế nào? Cũng không tệ lắm đó chứ? Hắc hắc hắc!
Lỗ Thứ quả thực có chút già mà không kính, nhưng quả thực thứ mà hắn đưa là bảo bối tốt. Chính là vật sinh ra dùng để giết người phóng hỏa, né tránh truy đuổi.
Lập tức, Ngũ Tử cũng lấy một vật từ trong giới tử ra, đưa cho Tiểu Băng Nhi nói:
– Nếu sư thúc cũng có quà gặp mặt, Ngũ Tử này sao có thể keo kiệt được. Vậy này chính là “Thải Vân Điệp”, chỉ cần đem một chút chân nguyên truyền vào là có thể phi thành, tốc độ có thể so sánh với cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh dùng ngự không thuật.
“Thải Vân Điệp”? Đây quả thực chính là bảo bối dùng để chạy trốn a!
Mọi người liên tục sợ hãi than, kỳ bảo phi thành tại Tu Hành Giới vô cùng thưa thớt, ngoại trừ những tu sĩ có thân phận, người thường rất khó có cơ hội sở hữu, bởi vì một kiện kỳ bảo phi hành không chỉ hao tốn tài liệu, mà hơn nữa luyện chế cực kỳ khó khăn. Ở Tu Hành Giới, tu sĩ hầu như đều có thể ngự không phi hành, vì vậy sở dĩ có rất ít người chuyên môn luyện chế kỳ bảo phi hành.
Tiểu Băng Nhi lại quay đầu về phía NHạc Phàm, lần này Nhạc Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu.
Sau khi nói một tiếng cảm ơn, Tiểu Băng Nhi mừng rỡ tiếp nhận Thải Vân Điệp, vô luận là từ tạo hình hay vẻ ngoài, thì Thải Vân Điệp so với Thiên Cơ Biến đẹp hơn rất nhiều. Chỉ là Tiểu Băng Nhi hiện tại có chút lúng túng, thứ này tuy rằng đẹp, thế nhưng cần phải truyền vào một tia chân nguyên mới có thể sử dụng, không biết lúc nào nàng mới có thể sử dụng Thải Vân Điệp.
Chỉ là, đám người Ngũ Tử cũng không lo lắng Tiểu Băng Nhi sẽ không bước vào được Thiên Đạo chi cảnh, dù sao có một phụ thân cường hãn như vậy, nữ nhi sao có thể kém a?
Vô luận là Ngũ Tử hay Lỗ Thứ, trong Tu Hành Giới đều là đạt nhân vật hiển hách, mà đám người Tuyền Thanh lại là thiên kiêu chi tử trong đám tuổi trẻ, danh tiếng vang xa.
Một đám nhân vật như vậy tụ lại một chỗ, tự nhiên dẫn tới sự quan tâm của mọi người, Thiên Đạo liên minh nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người.
– Những người đó rốt cuộc là có địa vị gì. Ta nghe nói Thiên Đạo liên minh đều là cao thủ thế tục Cửu Châu, không có khả năng gặp gỡ cùng đám người Thánh Vực a.
– Kỳ quái, bọn họ nếu như là tu sĩ Cửu Châu, vì sao lại không gia nhập Thánh Vực, ngược lại tự thành lập môn hộ, tự mình cô lập bản thân?
– Ai mà biết được, nói không chừng đó là quân cờ Thánh Vực âm thầm an bài, muốn chiếm thêm tư cách tiến vào Cổ Vực.
– Điều này làm sao có thể xảy ra được chứ? Dù gì hiện tại uy vọng của Thánh Vực cũng như mặt trời ban trưa, mơ hồ có xu thế đứng đầu rồi a.
– Đến rồi.
– Cái gì đến rồi?
– Mau nhìn lên Đăng Thiên Thai, cường giả các thế lực đã tới rồi.
Dưới tiếng nghị luận của mọi người, từng đạo lưu quang xẹt qua, xuất hiện trên Đăng Thiên Thai.