Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Núi cao vạn trượng, đường đi uốn cong, vực sâu vạn trượng, như cõi u minh.
Bên trong chỗ sâu nhất của ngọn núi có một sơn cốc.
Nơi này sắc xuân tươi mát, sắc màu rực rỡ, ánh sáng mờ của mặt trời bao phủ, như chim phượng bay múa, giống như chốn tiên cảnh ngăn cách với nhân gian.
Trước một căn nhà trúc, một lão phụ nhân mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa dài tới thắt lưng, đang tỉa hoa, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Bên cạnh lão phụ nhân có một nữ tử, thân hình nhỏ nhắn đang hầu hạ bên cạnh. Thỉnh thoảng, đôi mắt linh động lại không ngừng đảo, lộ ra vẻ giảo hoạt.
– Mỗ mỗ, còn vài ngày nữa chính là ẩn lâm đại hội, lần này người để Tiểu Nhu ra ngoài đi!
Nữ tử nhỏ nhắn này ở bên cạnh hỗ trợ, lại quệt miệng càu nhàu.
Lão phụ nhân cười cười, không thèm để ý tới hành động đó của tiểu cô nương, nói:
– Tiểu nha đầu nhà ngươi, một chút cũng không yên tĩnh được. Nhưng năm gần đây không phải là không được ra ngoài sao, ba tháng trước ngươi không phải mới vừa ra ngoài một chuyến đó sao, như thế nào bây giờ lại muốn ra ngoài? Có phải cảm thấy lão thân này quá buồn chán không?
– Không có mà.
Nữ tử thấy lão phu nhân không trực tiếp phản đối, ngay lập tức nhanh miệng nói trước, làm nũng:
– Mỗ mỗ, người nói lần đó là cách đây ba tháng rồi a, cũng qua hơn trăm ngày rồi.
Lão phu nhân cười:
– Hừ hừ, đừng tưởng rằng lão thân không biết, tiểu nha đầu nhà ngươi quỷ quái linh tinh, lần này ta nghĩ tám phần ngươi đi ra ngoài đó là hỏi thăm tin tức Lý Nhạc Phàm cho tiểu nha đầu Trần Hương kia.
– Không phải!
Nữ tử nói dối:
– Con chỉ muốn ra ngoài mua chút đồ mà thôi.
– Mua đồ? Ngươi muốn mua cái gì báo cho người của Thiên môn là được rồi, các nàng tự nhiên sẽ mua giúp ngươi.
Lão phụ nhân căn bản là không bị nàng quay vòng vòng, vẫn bộ dạng chăm chú như trước.
Nữ tử đó tức giận dậm chân, cuối cùng cũng hết cách với lão phụ nhân.
Đúng lúc đó, trên bầu trời có một luồng ánh sang rơi vào bên trong sơn cốc.
Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, lão phụ nhân phảng phất như không nghe thấy, nữ tử bên cạnh vội vàng thốt lên:
– Mỗ mỗ mau nhìn kìa, là Thánh cô cùng Thánh nữ đang tới đây.
– Tiểu Nhu bái kiến Thánh cô, Thánh nữ.
Nữ tử đối với đến không chút chậm trễ, khẽ hạ thấp người, sau đó tự giác lui sang bên cạnh.
– Hàn Băng bái kiến mỗ mỗ.
– Băng Nguyệt bái kiến mỗ mỗ.
Hàn Băng cùng Băng Nguyệt tiến lên rồi khom người thi lễ. Đừng xem hai người bọn nàng trước mặt người khác biểu hiện lạnh lùng, nhưng trước mặt lão phụ nhân này, trên mặt các nàng cũng không tự giác mà nở nụ cười thân mật.
Vị lão phụ nhân này chính là người hầu hạ duy nhất bên cạnh Thánh Ngôn đại tôn, người ta gọi là “Thiên Nhất mỗ mỗ”.
Sự tồn tại của Thiên Nhất mỗ mỗ bên trong Thiên môn ít có người biết, nhưng địa vị của nàng vô cùng cao cả chỉ dưới có Đại Tôn mà thôi.
Nàng một thân một mình ở trong này, rất ít rời khỏi sơn cốc, nàng đã ở trong này làm bạn với Thánh Ngôn đại tôn gần hai trăm năm rồi.
Mà tất cả các Thánh nữ Thiên môn đều do tự tay nàng nuôi nấng lớn lên, Hàn Băng cùng Băng Nguyệt chính là một trong số đó.
Cho nên, khi hai nàng nhìn thấy lão phụ nhân, vẻ mặt tự nhiên hơn, có chút kính yêu cùng tôn trọng.
– Ha ha, các ngươi đến đây…
Thiên Nhất mỗ mỗ buông cây kéo trong tay ra, quay đầu nhìn lại. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên nụ cười hòa ái. Nhưng khi nàng thấy tứ đại chân nhân bên người Băng Nguyệt, nụ cười cứng đờ lại, nói:
– Đã xảy ra chuyện gì?
– Mỗ mỗ…
Hàn Băng giải thích nói:
– Mỗ mỗ không cần lo lắng, bọn họ hiện tại chỉ hôn mê mà thôi, không nguy hiểm tới tính mạng.
Thấy Thiên Nhất mỗ mỗ gật gật đầu, Hàn Băng tiếp tục nói:
– Lần này Nguyệt nhi cùng bốn vị tôn giả phụng lệnh của Đại tôn đến Vấn Tâm nhai tiếp nhận hài tử của Trần Hương trở về, không ngờ lại có chút cản trở, còn bị Lý Nhạc Phàm đánh trọng thương. Nguyệt nhi đến đây là muốn báo cáo cho Đại Tôn việc này.
– Ài! Nghiệt duyên… Nghiệt duyên…
Thiên Nhất mỗ mỗ bất đắc dĩ than thở, không phát hiện Tiểu Nhu bên cạnh thân hình khẽ run lên.
– Được rồi, Đại Tôn đang ở Hàn Tuyền chi nhãn, các ngươi theo lão thân đến đây.
Dừng một chút, Thiên Nhất mỗ mỗ liếc mắt nhìn Tiểu Nhu nói:
– Nha đầu, chỗ này ta giao cho ngươi, trước khi trời tối phải hoàn thành, không được bỏ việc.
– Dạ, mỗ mỗ.
Tiểu Nhu vội vàng đáp ứng, giả bộ nghiêm túc tỉa cành lá.
Đợi mấy người rời đi, nàng bỏ lại cây kéo trong tay phóng về một phía khác.
Hàn Tuyền Thanh Mạn, chính là động thiên.
Đây là một huyệt động kỳ dị, bốn phía được bao phủ bởi nham thạch đủ loại màu sắc.
Giọt nước rơi xuống, phát ra tiếng động, làm cho lòng người yên tĩnh.
Tại trung ương huyệt động, là một tòa thủy đàm màu xanh biếc, trong nước không có cá, sâu không thấy đáy, một tầng khí lạnh lẽo không ngừng bốc lên.
Phía trên thủy đàm, một người được hàn vụ bao bọc, thanh quang lượn lờ quanh người, làm cho người ta không thấy rõ chân thực.
– Thiên Nhất bái kiến Tôn giả.
Thiên Nhất mỗ mỗ khom người hành lễ, Hàn Băng cùng Băng Nguyệt phía sau quỳ xuống dập đầu.
– Hàn Băng tham kiến Tôn giả.
– Băng Nguyệt tham kiến Tôn giả.
Trước mặt Tôn giả, hai người có vẻ tương đối câu nệ, nét mặt nghiêm nghị.
– Các ngươi đều đứng lên đi.
Từ bên trong hàn vụ có một giọng nói nữ nhân truyền ra, lạnh nhạt mà lộ ra uy nghiêm vô thượng, dường như hết thảy những sự vật trong thiên địa này đều vì một lời của nàng mà thay đổi.
Lập tức, từ bên trong hàn vụ bắn ra bốn đạo thanh mang, nhập vào trong cơ thể tứ đại chân nhân.
Phác! Phác! Phác! Phác!
Sau khi bốn đạo thanh mang nhập vào trong cơ thể, thân thể bốn người Thiên Huyễn run lên, lập tức tỉnh dậy.
Sau một thời gian ngắn ngủi qua đi, bốn người nhìn chung quanh, lúc này mới biết rõ ràng tình hình trước mắt.
Thấy người bên trong hàn vụ, tứ đại chân nhân lập tức quỳ phục trên mặt đất, cung kính hành lễ nói:
– Thiên Huyễn tham kiến Tôn giả, tạ ơn tôn giả đã cứu chữa, chúng thuộc hạ hành sự bất lợi, thỉnh Tôn giả trách phạt.
– Vết thương trên người ngươi có thể nói gián tiếp là do ta gây ra cho nên các ngươi không có tội, các ngươi trước tiên lui xuống tu dưỡng, bản Tôn sẽ có nhiệm vụ khác giao cho các ngươi.
– Đa tạ tôn giả.
Không thấy vẻ vui mừng hay giận dữ, bốn người Thiên Huyễn vẻ mặt hổ thẹn, lên tiếng trả lời rồi cáo lui.
Đợi sau khi bốn người rời đi, âm thanh bên trong hàn vụ lại vang lên:
– Băng Nguyệt, Lý Nhạc Phàm hiện tại như thế nào?
– Hồi bẩm Tôn giả, tình huống cụ thể của Lý Nhạc Phàm Băng Nguyệt không rõ lắm.
Khuôn mặt Băng Nguyệt bình tĩnh nói:
– Bất quá, sinh cơ của hắn đã cạn là sự thật, có thể là do y tiên cứu tính mạng hắn.
Trên Hàm Đàm sương mù ngày càng đậm, âm thanh của Thánh Ngôn đại tôn lãnh đạm:
– Một tên sinh cơ đã cạn, chẳng những còn sống mà còn có thể đánh trọng thương tứ đại chân nhân. Tốt! Rất tốt! Bản tôn quả thực đã khinh thường tiểu tử Lý Nhạc Phàm này rồi, chẳng lẽ hắn ta ba đầu sáu tay sao?
Dừng một chút, Thánh Ngôn đại tôn tiếp tục hỏi:
– Vậy hài tử của Trần Hương thì sao?
Băng Nguyệt đáp lại:
– Tuy rằng chúng đệ tử không đem được Tiểu Băng nhi trở về, nhưng thân phận của nó đã có thể xác nhận, quả thật là hài tử của Lý Nhạc Phàm cùng Trần Hương.
Hàn Băng tiếp lời:
– Tôn giả, lần này cũng không thể hoàn toàn trách mấy người Nguyệt nhi, nếu không có Văn Tông Thanh ngăn cản, Lý Nhạc Phàm cũng không thể đánh trọng thương bốn vị chân nhân.
Thánh Ngôn đại tôn thản nhiên nói:
– Văn Tông Thanh chính là nghi trượng Thánh vực, lại có quan hệ không tồi với Thiên Loan đại tôn, nàng quả thực có chỗ để dựa vào, lần này là do ta đánh giá sai Lý Nhạc Phàm, đương nhiên không thể nào trách được các ngươi.
Thấy Tôn giả không có ý trách cứ, Hàn Băng lúc này mới âm thầm thở ra một hơi.
Lúc này Băng Nguyệt lấy một ngọc bài ảm đạm không ánh sáng từ trong lòng ra, chính là Đại tôn dụ lệnh đã bị tổn hại trước đó.
– Ồ? Đây là?
Nhìn vào vật trong tay Băng Nguyệt, Thiên Nhất mỗ mỗ cùng Hàn Băng sắc mặt đại biến:
– Đây chẳng phải là Tôn giả dụ lệnh sao? Sao lại trở thành như vậy?
– Lý…
Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu đang chuẩn bị nói ra thì ngọc bài trong tay Băng Nguyệt đã bị hút vào bên trong hàn vụ.
– Nói, rút cuộc là ai làm? Văn Tông Thanh tuy rằng lớn mật nhưng tuyệt đối không dám càn rỡ như thế.
Giọng nói của Thánh Ngôn đại tôn vô cùng bình thản, nhưng mấy người Hàn Băng biết Tôn giả hiện tại đã tức giận thực sự.
Giữa không trung hàn đàm, trên đỉnh, dưới đất, nham thạch trong vách núi chung quanh, tất cả đều ngưng kết ra một đạo sương mù dày đặc, lạnh như băng, so với băng quật vạn trượng còn muốn lạnh lẽo hơn ba phần, bọn người Thiên Nhất mỗ mỗ không nhịn được mà rùng mình một cái.
Băng Nguyệt cưỡng chế hàn ý xung quanh thân mình nói:
– Hồi bẩm Tôn giả, việc này là do Lý Nhạc Phàm gây nên, không biết hắn dùng loại thủ đoạn gì lại có thể đánh rơi Tôn giả dụ lệnh.
Sau đó, Băng Nguyệt lập tức kể lại tỉ mỉ những việc phát sinh trên Vấn Tâm nhai.
Trong động im ắng dị thường, Thánh Ngôn đại tôn không ngờ lại không hề tức giận.
Một lát sau, Thiên Nhất mỗ mỗ mở miệng nói:
– Tôn giả, Lý Nhạc Phàm phạm vào điều tối kỵ, không bằng để Thiên Nhất tự mình ra ngoài một chuyến, đưa hắn cùng Tiểu Băng nhi trở về.
Trầm mặc một lát, từ bên trong hàn vụ lại truyền ra tiếng Thánh Ngôn đại tôn chậm rãi nói:
– Tiểu Băng nhi hiện tại là đồ đệ của Văn Tông Thaanh, được tính là người Thánh vực, nếu ngươi cưỡng chế đem nói trở về chẳng những chọc giận Văn Tông Thanh mà Thiên Loan đại tôn khẳng định cũng sẽ không để yên. Hiện tại sắp tới ẩn lâm đại hội, người của Thiên môn không nên động chạm tới Thánh vực, việc này đừng vội nhắc tới. Còn Lý Nhạc Phàm…
Dừng một chút, Thánh Ngôn đại tôn tiếp tục nói:
– Người này quả thực là phiền toái, nghe nói hắn còn có thân phận Phật tông hộ pháp, Vô Danh đại tôn còn sai người tự mình đưa tiếp dẫn thiếp cho hắn, tạm thời không nên động tới hắn. Bất quá tiểu tử này một khi đã muốn thấy Trần Hương thì hắn sẽ chạy không thoát khỏi tay bản tôn, đến lúc đó … Hừ! Hừ!
Thiên Nhất mỗ mỗ nghe vậy thầm thở dài, Hàn Nguyệt cùng Băng Nguyệt cúi đầu không nói.