Ầm ầm.
Cuồng phong dường như giận dữ gào thét, thế như lôi đình vạn quân, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa bắn thẳng tới.
Vào giờ phút này, bốn người Thiên Huyễn cảm thấy kẻ đối mặt với các nàng không phải là người, mà là một con tuyệt thế hung thú tung hoành nơi hoang dã, toàn thân tản ra hơi thở hung ác.
(Vâng chỉ có thể là anh Phàm nhà ta mới trâu bò đến thế)
Hung ác? Đương nhiên là phải hung ác!
Mấy tên Thiên môn này dám đến cướp đoạt hài tử của hắn, Nhạc Phàm có thể không nảy sinh sự ác độc sao?
Tay chân luống cuống, tứ đại chân nhân vội vàng vận lực đón tiếp một quyền.
Uỳnh, uỳnh uỳnh.
Quyền chưởng đan xen, bốn người Thiên Huyễn vẻ mặt khác thường, các nàng không bị lực lượng của Nhạc Phàm làm rung động, ngược lại, các nàng kinh ngạc với thứ sức mạnh nhỏ bé của đối phương, chỉ cần tùy ý xuất thủ liền có thể ngăn lại.
Đúng vậy, tuy rằng quyền pháp của Nhạc Phàm huyền diệu, khí thế ngập trời, nhưng trong cơ thể của hắn căn bản là không có bao nhiêu lực lượng.
Nếu thực sự liều mạng, hắn đương nhiên có thể một quyền đánh bại bốn người, chỉ có điều lấy mạng đổi mạng là điều không sáng suốt, tính mạng của hắn, hắn còn muốn giữ lại đi tìm thê tử của hắn – Trần Hương.
– Nghe nói sinh cơ của tiểu tử Lý Nhạc Phàm này đã hết, vừa rồi thấy hắn khí thế hung mãnh ngập trời, ta còn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ đó lại là sự thật, thì ra tiểu tử này miệng hùm gan sứa, dám lôi ta ra để tiêu khiển, quả thực là đáng giận.
Tứ đại chân nhân trao đổi bằng ánh mắt một phen, trong lòng chắn chắn đối phương nhất định đã không còn lực hoàn thủ, tức thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác nhục nhã.
Vì thế bốn người khôi phục lại dáng vẻ thong dong như ban đầu, trên mặt hiện lên vẻ cao ngạo.
– Lý Nhạc Phàm, không ai dám bất kính đối với tôn giả, lần này ngươi lại phạm vào điều cấm kị, ta xem ai cứu được ngươi.
– Hừ! Bắt lấy hắn, phế bỏ tu vi, giao cho Thánh Ngôn tôn giả xử lý.
– Sư tỷ nói đúng.
Giọng nói Thiên Huyễn lạnh lẽo, lộ ra sát khí tận cùng, ba người Thiên Vân cùng kêu lên phụ họa, hận ý trong mắt không ngừng bốc lên.
Chỉ có điều, tuy rằng các nàng ngoài mặt phi thường thoải mái, nhưng dưới sự áp chế ý cảnh của đối phương, vẫn không có bao nhiêu thực lực hoàn thủ.
– Hừ, cuồng ngôn!
Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, quyền ảnh hiện lên, ùn ùn kéo đến oanh tạc đối phương, bọn người Thiên Huyễn không kịp phẫn nộ đã bị vây trong quyền ảnh.
Lại bị vây trong quyền ảnh, Thiên Huyễn giận không kể xiết, hận không thể đem đối phương băm vằm.
– Lập trận.
Một tiếng thét vang lên, tứ đại chân nhân đồng thời rút bảo kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, lấy sự sắc bén của bảo kiếm mà phá quyền ảnh của Nhạc Phàm, lập tức vay quanh đối phương.
Cùng đối phương quần chiến, quyền ý của Nhạc Phàm bị cản trở, dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Thấy cảnh tưởng như vậy, bọn người Phó Suất đang xem bên cạnh vẻ mặt khẩn trương.
Văn Tông Thanh nhíu mày, cước bộ nhẹ nhàng chuyển động, muốn tiến lên đem Lý Nhạc Phàm trở về bên người, nhưng không đợi nàng kịp động thủ, một thân ảnh đã chắn trước mặt nàng, không phải Băng Nguyệt thì còn có thể là ai?
– Tiểu nha đầu, ngươi muốn động thủ cùng ta sao? Hừ.
Lông mi Văn Tông Thanh dựng thẳng lên, tóc bạc trên đầu không gió tự tung bay, phiêu dật, một thứ lực lượng tăng vọt, bao trùm cả vách núi, lần này nàng thực sự đã giận dữ.
Tuyền Thanh thấy động tác này của sư phụ, cũng không khách khí tiến lên giằng co cùng Băng Nguyệt.
– Văn tiền bối, Băng Nguyệt không muốn động thủ cùng các người.
Đôi mi thanh tú của Băng Nguyệt nhíu lại, ngữ khí khiêm tốn nói:
– Chắc hản vừa rồi tiền bối cũng thấy được, Lý Nhạc Phàm đánh vỡ Tôn giả dụ lệnh, bất kính với tôn giả như thế, đó chính là tối kị, bất luận là ai cũng phải nhận sự trừng phạt, cho dù là Thiên Loan tôn giả nếu ở đây thì Lý Nhạc Phàm cũng phải cho chúng ta một công đạo.
– Công đạo? Bổn tọa cho tới bây giờ hành sự cũng không cần cho bất luận một kẻ nào công đạo! Tránh ra!
Văn Tông Thanh tự xưng là “Bổn tọa”, hiển nhiên đã quyết định không cho đối phương một chút mặt mũi nào.
Hai tay huy động, một mũi kim châm bắn về phía đối phương.
Băng Nguyệt không ngờ thái độ của đối phương lại cứng rắn như thế, nói đánh là đánh, rơi vào đường cùng, nàng đành phải xuất thủ đối chiến.
Hai người đều có thực lực, trận chiến tất nhiên là kinh thiên động địa, chỉ có điều sự chênh lệch cảnh giới của các nàng không lớn lắm, một người tiến công, một người phòng thủ, trong khoảng thời gian ngắn khó phân cao thấp.
Nhan Nguyệt Thi muốn tiến lên hỗ trợ, Phó Suất giơ tay ngăn nàng lại nói:
– Chúng ta không giúp được, một lát nữa nàng mang Tiểu Băng nhi đi trước, ta lưu lại cản phía sau, bọn họ chỉ muốn bắt người, chắc hẳn sẽ không làm tổn thương tới tính mạng của ta, nàng không nên lo lắng.
– Con không đi!
Nhan Nguyệt Thi còn chưa mở miệng, Tiểu Băng nhi ôm lấy tay Phó Suất nói:
– Con không đi một mình, con không muốn làm cô nhi, con muốn ở cùng một chỗ với mọi người.
Thế giới của một tiểu hài tử vĩnh viễn đều yếu ớt, bởi vì các nàng đều sợ hãi mất đi một thứ gì đó, sợ hãi sự cô độc, sợ hãi bị thương, cho nên hiện tại nàng có chỗ dựa vào, tất nhiên sẽ không chịu buông tay.
Phó Suất cố gắng nén xuống sự chua xót trong lòng, bế tiểu nha đầu vào trong lòng thê tử nói:
– Tiểu Băng nhi là cốt nhục duy nhất của Trần Hương muội tử cùng Nhạc Phàm huynh đệ, cho dù chúng ta có mất mạng, cũng không để cho nó xảy ra chuyện gì, các người đi mau!
Nữ nhân giang hồ, trước tiên là vì nghĩa khí, cho dù chết cũng không hối tiếc.
Chứng kiến hai người dứt khoát như vậy, nội tâm Tuyền Thanh có một loại cảm xúc không nói nên lời, nàng hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với hai người:
– Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ, các ngươi đi cùng nhau đi, ta sẽ ngăn bọn họ, ta là đệ tử Thánh Vực, bọn họ không dám làm tổn thương đến ta đâu.
Dứt lời, Tuyền Thanh lẩm nhẩm vận chuyển chân nguyên, trong khoảnh khắc đánh ra mười tám ấn, chính là một thần thông thuật.
“Cửu dương đoạt nhật”.
Chín đạo quang mang tụ trên đỉnh đầu, đỏ như mặt trời.
Hai tay Tuyền Thanh đẩy ra, trực tiếp đem chín đạo quang quang đánh về phía bọn người Thiên Huyễn.
Thần thông thuật, uy lực cực đại, cho dù là tứ đại chân nhân cũng không dám khinh thường.
– Xú nha đầu, dám xen vào việc của người khác.
Thiên Huyễn quát lên một tiếng, tay không dám chậm trễ, bốn người đều tự phân ra một tia tình thần đối kháng cùng Tuyền Thanh, nhưng chủ yếu đại bộ phận lực lượng vẫn đặt trên thân Nhạc Phàm, chỉ cần bọn họ bắt được Lý Nhạc Phàm, còn sợ kẻ khác nhúng tay vào sao?
Bốn người nghĩ mọi việc dễ dàng, chỉ tiếc sự tình phát triển không như ý muốn.
Thừa dịp lúc bọn người Thiên Huyễn phân tâm, thân hình Nhạc Phàm đột nhiên nghịch chuyển, từ nhu chuyển sang cương, cứng rắn đối đầu, trực tiếp dùng một quyền đánh về phía kẻ gần nhất trong bốn người là Thiên Huyễn.
– Hừ! Muốn chết!
Cười lạnh một tiếng, Thiên Huyễn bắn một kiếm về phía Nhạc Phàm, mắt thấy một kiếm sắp đâm trúng ngực Nhạc Phàm, không nghi ngờ đối phương sẽ phải chết sau kiếm này, ngược lại hắn lại vươn tay ra nắm lấy thân kiếm.
– Ngươi…
Thiên Huyễn không kịp mở miệng, một quyền của Nhạc Phàm đã tới trước mặt.
Bùng!
Quyền phong của Nhạc Phàm phá vỡ bình phong hộ thể của đối phương, hung hăng nện lên trên khuôn mặt mỹ mạo của đối phương, kêu ngạo gì chứ, dưới một quyền của lão tử đều tan thành bọt nước.
– Sư tỷ!
Ba người Thiên Vân kinh hãi, còn chưa lấy lại được tinh thần, đã thấy quyền phong của Nhạc Phàm đánh tới.
Bùng! Bùng! Bùng!
Mối hận đoạt thê, không đội trời chung! Nhạc Phàm không hề hạ thủ lưu tình, mỗi một quyền xuất ra đều có một đạo tiễn mang dấu trong đó, theo nắm tay xuyên thấu thân thể ba người Thiên Vân.
Nhìn như hoa mắt, kỳ thật chỉ là một kích bắn ra, tứ đại chân nhân đều ngã xuống đất.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Sự tương phản thật lớn khiến cho mọi người giật mình, không kịp có phản ứng.
Văn Tông Thanh cùng Băng Nguyệt dừng tay, vẻ mặt kinh ngạc sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh mấy người Thiên Huyễn, xem xét thương thế.
– Sư phụ, hiện giờ chúng ta phải làm sao?
Tuyền Thanh thu lại thần thông, vội vàng lui về bên cạnh su phụ, mà vợ chồng Phó Suất cùng Tiểu Băng nhi sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
– Hừ! Làm sao là làm sao? Đánh thì đánh, vi sư tại sao phải sợ bọn chúng.
Văn Tông Thanh tuy rằng nói vô cùng thống khoái, nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Tứ đại chân nhân dù sao cũng là mặt mũi của Thánh Ngôn Đại tôn, hiện tại bị thương thành như vậy sợ rằng không tốt, nhưng thật ra nàng không sợ, chỉ cần Lý Nhạc Phàm cùng Tiểu Băng nhi không bị Thiên môn làm phiền là được.
– Ài! Tiểu tử Lý Nhạc Phàm đánh cũng rất tốt a, bản thân hắn bị thương như vậy mà còn có thể đánh tứ đại chân nhân của Thiên môn trọng thương, ta thật sự không rõ hắn là loại người gì. Cảnh tượng này, có chút giống Hầu Quân Lâu năm đó xông vào Thiên môn, hy vọng bi kịch đó không tái diễn lần nữa.
Ánh mắt Văn Tông Thanh trong lúc đó có chút ảm đạm, không để ý tới bọn người Thiên Huyễn.
– Lý Nhạc Phàm, ngươi thật quá phận.
Băng Nguyệt sau khi kiểm tra thân thể tứ đại chân nhân, phát hiện thần hồn bốn người tán loạn, hôn mê bất tỉnh, vô cùng hung hiểm.
– Quá phận sao?
Không đợi Nhạc Phàm mở miệng, Nhan Nguyệt Thi nói xen vào:
– Bọn chúng bị như vậy là xứng đáng! Mấy người các ngươi muốn cướp hài tử của hắn, chẳng lẽ còn muốn hắn tươi cười nhìn các ngươi sao? Ai mà không phải do cha mẹ sinh ra? Các ngươi chỉ nghĩ đến chính mình. Ta muốn hỏi một chút, các ngươi chia rẽ tình thân cốt nhục như vậy, còn có nhân tính nữa không? Các ngươi không sợ báo ứng, không sợ trời phạt sao?
….
Băng Nguyệt vô lực phản bác, chỉ có trầm mặc. Nàng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nàng chỉ biết, bản thân mình không thể làm trái ý nguyện của Tôn giả.
Nhạc Phàm liếc mắt nhìn bốn người Thiên Huyễn đang nằm trên mặt đất, sát ý trong mắt không ngừng tăng lên.
– Quên đi Lý Nhạc Phàm.
Văn Tông Thanh ngăn Nhạc Phàm lại, nói:
– Bọn họ cũng là người số khổ, không cần làm bọn chúng khó xử.
Dừng một chút, Văn Tông Thanh lấy từ ống tay áo ra một bình ngọc nhỏ đưa cho Băng Nguyệt nói:
– Đây là Thiên Hồn đan, có thể bình phục tinh thần của các nàng, ngươi dẫn bọn chúng trở về, việc xảy ra hôm nay chuyển cáo cho Thánh Ngôn đại tôn.
Băng Nguyệt nhìn xung quanh, một đống ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào nàng, trong lòng sinh ra cảm xúc phức tạp.
Nàng không nói gì, sau khi tiếp nhận Thiên Hồn đan cho tứ đại chân nhân ăn vào, rồi sau đó mang bốn người rời đi.
Trên Vấn Tâm nhai khôi phục lại vẻ yên tĩnh như cũ, vẫn mang vẻ vân đạm phong khinh.