Thái Thúc Nguyên hờ hững nhìn xuống phía dưới, trong lòng phi thường hài lòng.
Đầu tiên là sinh ra hy vọng, sau đó lại tuyệt vọng, cảm xúc thay đổi như vậy càng khiến cho con người ta dễ sụp đổ.
Mà sự việc vừa rồi xảy ra trên “Tụ võ thai” khiến cho Thái Thúc Nguyên chế giễu. Chỉ cần hết thời gian nửa ném hương kia, tự tin của mấy vạn nhân sĩ giang hồ kia tất nhiên sẽ tự sụp đổ.
Trên “Tụ võ thai”, bầu không khí bất an bao trùm tất cả.
Mấy trăm cao thủ Thiên đạo bị nhốt trong kiếm trận, lại có hơn mười vạn đại quân triều đình rục rịch, tựa hồ như con sói lớn đang rình mồi, nếu cao thủ Thiên đạo không thoát ra được thì chỉ có một kết cục đó là chết.
Vào thời điểm phần đông nhân sĩ giang hồ sắp buông xuôi, bầu trời thành Lạc Dương đột nhiên xuất hiện một cột khói đen, đó chính là tín hiệu truyền đến.
– Mọi người mau nhìn thành Lạc Dương kìa.
– Là khói đen, đó là tín hiệu, trong thành đã phát sinh chuyện gì?
– Có phải là viện quân của Thiên địa minh đã tới?
– Nhưng sao không thấy người nào a?
– Liệu có phải người của Thiên địa minh bị những cao thủ khác vây trong thành không?
– Không thể nào.
– Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Mọi người trầm mặc, ánh mắt mong chờ nhìn lên thân ảnh phía trên bầu trời.
Lúc này, vẻ mặt Thiết Huyết vô cùng âm trầm. Thành Lạc Dương đột nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, chỉ có thể nói là đã xuất hiện vấn đề gì đó, Thiên địa minh cùng Chu Khang Cảnh đã chính thức giao thủ, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt, phá tan hết dự định cùng sự bố trí của hắn.
Triều đình có người tham dự vào, Thiết Huyết trong lòng biết rõ. Bất quá hắn không vội, có Lê trưởng lão ở trong thành Lạc Dương chủ trì đại cục, hắn ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhàng.
Chỉ cần có thể ứng phó chuyện trước mắt này, đại cục vẫn còn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Mọi phản ứng của Thiết Huyết đều không qua khỏi con mắt của Thiên Tiệm, hắn nghĩ một lát rồi cười cười, nói:
– Thiết Huyết, ngươi đang đợi người của Thiên địa minh sao? Chỉ tiếc bọn họ bây giờ cùng Chu Khang Cảnh đang quần nhau, chỉ sợ không có thời gian để ý tới ngươi. Cơ hội ta đã cho ngươi rồi, thời gian hiện tại sắp hết, ta khuyên ngươi một câu cuối cùng, ngươi nên nhận thua đi.
– Nhận thua sao?
Hàn quang trong mắt Thiết Huyết chợt lóe, hắn nói:
– Muốn thắng Thiết mỗ, vậy hãy cho ta xem bản lãnh thật sự của các hạ.
– Ồ, đó là tự ngươi nói đấy nhé.
Thiên Tiệm ngừng cười, hai hàng lông mày nhăn lại, quanh thân tỏa ra khí tức lẫm liệt.
– Hừ.
Thân hình Thiết Huyết nhoáng lên, trong khoảng khắc biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Thiên Tiệm.
Không do dự, Thiết Huyết đánh ra một quyền thẳng hướng mặt Thiên Tiệm.
Bùng.
Một tiếng trầm đục vang lên, Thiên Tiệm giờ bàn tay đỡ lấy, vững vàng ngăn một quyền của Thiết Huyết.
Tình hình chợt có chuyển biến, bầu trời như tối lại.
Thủ thế của Thiên Tiệm bỗng biến hóa, đang muốn dẫn động thần thông thuật, nhưng đã thấy Thiết Huyết ở phía đối hiện khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Ngay sau đó, Thiết Huyết lại biến mất tại chỗ, thân ảnh của hắn chuyển động xung quanh thân Thiên Tiệm, không cho đối phương một chút cơ hội rảnh tay để thi triển nào.
“Thiết Huyết này quả thực có vài phần bổn sự.”
Trong lòng nghĩ vậy, thân pháp Thiên Tiệm không ngừng chớp lên, hiển nhiên không muốn giao thủ chính diện cùng Thiết Huyết.
Hai người trên không trung, ngươi tới ta đi, phảng phất như gió thổi mây tan, nhưng không hề có một vụ động chạm nào.
Thiết Huyết là một người sát phạt quyết đoán, có thể nói là thân qua trăm trận, trên phương diện tu vi võ đạo tự nhiên Thiên Tiệm không thể sánh bằng, đây chính là ưu thế của hắn, chỉ cần cuốn lấy đối phương, không để cho hắn có cơ hội thi triển thần thông thuật, hắn sẽ thất bại là điểu hiền nhiên.
Giờ phút này, trong lòng Thiên Tiệm vô cùng lo lắng, hắn tự nhiên biết trong lòng Thiết Huyết nghĩ gì, nhưng hiện giờ hắn bị đối phương cuốn lấy không ngừng, căn bản không có cơ hội thoát ra. Có mấy lần hắn phân tâm, thiếu chút nữa bị đối phương đánh trúng.
Thiết Huyết cùng Thiên Tiệm giao thủ đã khiến cho mọi người chú ý.
Hai người đều là cường giả Thiên đạo, nhưng chứng kiến Thiết Huyết đuổi theo Thiên Tiệm, trong lòng mọi người không khỏi sinh ra một chút ý nghĩ khác.
– Tên môn đồ của đại tôn giả kia không phải rất lợi hại sao? Như thế nào lại bị Thiết Huyết minh chủ đánh cho né tránh không ngừng?
– Ngu ngốc, Thiết Huyết minh chủ so với cái tên môn đồ kia lợi hại hơn.
– Căn cứ vào tình hình này mà nói, chỉ cần Thiết Huyết minh chủ có thể đánh bại hai người kia, chẳng phải chúng ta sẽ được cứu sao?
– Nói ra thì thực đơn giản, một người khác còn chưa xuất thủ đâu. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, người càng lợi hại thì cuối cùng mới xuất thủ, nữ nhân kia ánh mắt lạnh lẽo, so với tên nam nhân kia khẳng định lợi hại hơn.
– Hừ! Ta nói Thiết Huyết minh chủ khẳng định có thể đánh bại bọn họ.
– Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ chúng ta mau nhìn Thiết Huyết minh chủ đại triển thần uy.
– Thiết Huyết minh chủ tất thắng.
– Tất thắng, tất thắng.
Tinh thần quần chúng phía dưới trào dâng, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi.
Đáng thương cho Thiên Tiệm đường đường là môn đồ của Đại Tôn, không ngờ lại bị đãi ngộ như thế.
– Thiết Huyết, ngươi thực sự khinh người quá đáng.
Trong lòng Thiên Tiệm hiện giờ phi thường tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ ngoan độc.
Từ khi hắn trở thành môn đồ của Đại Tôn tới nay chưa từng một lần giao thủ phải chịu uất ức, thực lực của Thiết Huyết không ngờ lại hơn hắn, hơn nữa phía dưới không ngừng ồn ào, khác gì hai đánh một, khiến cho hắn buồn bực hết sức.
– Câm miệng.
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, mọi người chỉ cảm thấy đầu mình như bị một chùy gõ vào, tức thì cảm thấy choáng váng, sinh ra sợ hãi.
Gặp phải trường hợp như vậy, tất cả mọi người bình tĩnh lại, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua.
– Hừ!
Thấy một chiêu cảnh cáo của minh đã có tác dụng, Cửu Huyền thu hồi ánh mắt, nghiêm túc chú ý trận chiến giữa Thiên Tiệm cùng Thiết Huyết.
Giữa không trung, Thiên Tiệm một mạch tránh né, muốn kéo giãn khoảng cách của song phương, nhưng Thiết Huyết đuổi sát không ngừng, căn bản không cho đối phương có một cơ hội nào.
Hai người đánh lâu không có kết quả, trên mặt Cửu Huyền hiện lên vẻ hết kiên nhẫn, trong tay thầm vận kình lực, chuẩn bị tùy thời phát động.
Nói tới Thiên Tiệm cũng là hạng người có tâm cơ thâm trầm, Thiết Huyết không ngừng quấn lấy như vậy, nhưng chiêu thức lại không hề có nhiều lực. Trừ phi…
Hắn vừa nghĩ tới đó, phía đối diện Thiết Huyết thân hình đột nhiên dừng lại một lát.
“Cơ hội tới.”
Tuy rằng không biết đối phương vì sao lại tạm dừng một chút, nhưng Thiên Tiệm thấy đúng cơ hội bứt phá, hai tay rất nhanh trở mình phát động thủ ấn.
Nhưng mà, Thiên Tiệm còn chưa phát động xong thủ ấn thì trên đầu hắn, một đạo hắc mang kéo theo lực tàn phá vô tận, bao phủ hắn vào trong.
– Cái gì? Không tốt!
Thiên Tiệm cả kinh, lỗ chân lông toàn thân đột nhiên nở ra, hắn lấy ra một cây quạt, hướng về phía đỉnh đầu không ngừng đánh ra.
Cuồng phong như gào thét, giống như thiên long ngã xuống, chậm rãi đỡ hắc mang lại.
Cùng lúc đó, Cửu Huyền không chút do dự vọt về phía Thiết Huyết.
– Tới tốt! ha ha.
Thấy Cửu Huyền tiến đến, Thiết Huyết không tức giận mà lại cười lớn, tiếng cười ngạo nghễ, hào hùng vang xa vạn trượng, làm cho mọi người bất giác sinh ra một loại cảm giác bất an.
Bùng!
Một quyền của Thiết Huyết phá không, ngăn cản Cửu Huyền, tiếp theo thân hình nhoáng lên, xuất hiện trên đỉnh đầu Thiên Tiệm.
Hắc mang lóe lên, bị Thiết Huyết nắm chặt trong tay.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đột nhiên, phong vân biến hóa, một đạo tử khí tràn ngập thiên địa.
Chiều tà tĩnh lặng, hơi thở tử vong không ngừng cuồn cuộn mà đến.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp nhìn lên trên người Thiết Huyết, chỉ thấy hắn ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, trong tay nắm một thanh phi đao, thân đao màu đen, tỏa ra khí tức tử vong nồng đặc, như muốn thôn phệ hết thảy sinh linh, cho dù người ở xa xa cũng bị nó hấp dẫn.
Đây chính là thượng cổ ma binh – Phệ Hồn.