Thương Thiên

Chương 592: Cường giả giao phong (2)



Nguồn: http://truyenfull.vn

Trên Vọng Giang Lâu u nhã.

Trong phòng khách, cổng và sân vô cùng tiêu điều, có vẻ yên ắng dị thường.

Lúc này một vị công tử mặc hoa phục đang dựa vào bên cạnh lan can, tay cầm chén trà, nhìn về phía bắc, trong mắt hiện lên tiếu ý.

Phía sau hắn, một gã hán tử trung niên thân hình cao lớn đang đứng ở nơi đó, một thân hồng y, trước ngực có một con chim ưng đang giương cánh, vô cùng sống động.

Đúng vậy, hán tử trung niên này chính là đầu lĩnh Ưng tổ của Hoàng thành – Ưng Quan, mà vị hoa phục công tử kia chính là thiên tử Đại Minh, Thiên Vũ hoàng đế – Chu Khang Cảnh.

Nơi này chính là nơi cao nhất trong thành Lạc Dương, từ phía xa nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn được cảnh tượng quân đội triều đình giao phong cùng nhân sĩ giang hồ.

– Ha ha! Cuối cùng bọn họ cũng xuất thủ.

Chu Khang Cảnh bưng chén trà lên, vừa lòng nhấp một ngụm.

– Hoàng thượng…

Ưng Quan cúi thấp đầu, vẻ mặt khiêm tốn nhẹ giọng hỏi:

– Chúng ta có nên động thủ ngay bây giờ hay không?

Chu Khang Cảnh cười xua tay nói:

– Không vội, không vội, Thiên Địa Minh hôm nay cũng chỉ có Thiết Huyết lộ mặt, những người khác đang ẩn trong chỗ tối, bọn họ sớm đã chuẩn bị, bây giờ động thủ chính là đánh rắn động cỏ.

Đang nói chuyện, Chu Khang Cảnh lại nói:

– Đúng rồi, Hồ Bất Quy cùng Mạnh Ly bọn họ hiện giờ đang ở đâu?

– Bẩm hoàng thượng, bọn họ đi thương hội.

Ưng Quan cẩn thận đáp lại.

– Thương hội?

Hai hàng lông mày của Chu Khang Cảnh dãn ra:

– Chẳng lẽ Ma Môn cũng đã vận chuyển thứ đó đến rồi?

Ưng Quan gật đầu nói:

– Phải, buổi sáng vừa tới, trực tiếp vận vào thương hội, cho nên Hồ Bất Quy cùng Mạnh Ly đi chuẩn bị.

– Ha ha! Tốt, rất tốt!

Chu Khang Cảnh vui sướng cười to, lập tức thay đổi đề tài:

– Từ trước đến nay, thương hội liên minh làm cho Lạc Dương sục sôi ngất trời, quả thật không thể khinh thường. Nghe nói ngày hôm qua thương hội đấu giá có một vài món gì đó, cũng không tệ đúng không?

Ưng Quan nghĩ lại một chút, đáp:

– Buổi đấu giá ngày hôm qua quả thực rất khống lồ, rất nhiều cự phú ở khắp nơi đều tới, tam đại thương hội liên hợp cùng tổ chức, bên trong quả thực không ít kỳ trân dị bảo, quý báu. Vật quý báu nhất chính là một dốc Chu Quả chín là, không ít đại hào giang hồ vì nó mà tới đây.

– Ồ? Chu Quả chín lá? Quả thực là hiếm có.

Chu Khang Cảnh có chút bất ngờ, tiếc nuối nói:

– Chỉ tiếc ta vừa mới xuất quan, bỏ qua loại kỳ hoa này. Sau đó thì sao? Cuối cùng vật này rơi vào tay ai? Loại kỳ hoa như vậy, mặc dù tại Tu Hành Giới cũng phi thường hiếm, muốn có nó quả thực rất khó.

Ưng Quan khuôn mặt cổ quái nói:

– Hoàng thượng dự đoán không sai, đấu giá cạnh tranh vô cùng kịch liệt, bất quá cuối cùng bị Lăng Thông dùng một cái giá trên trời đoạt về.

– Lăng Thông lấy được Chu Quả chín lá?

Chu Khang Cảnh cau mày suy tư một lát, sau đó lại hỏi:

– Nghe nói Lý Nhạc Phàm bị trọng thương có đúng hay không? Tình huống hiện giờ của hắn như thế nào? Vừa rồi thấy hắn xuất thủ, một lần có thể trấn áp huynh muội Bộ gia, người này quả thực sâu không lường được.

– Việc này…

Ưng Quan vẻ mặt hổ thẹn nói:

– Tuy rằng tin tức này từ Ma môn truyền đến, có thể Lý Nhạc Phàm không biểu hiện gì ra ngoài khiến cho chúng ta âm thầm tra xét thật lâu cũng không có phát hiện gì. Thuộc hạ làm việc bất lợi, mong hoàng thượng trách phạt.

– Ngươi không có tội.

Chu Khang Cảnh rộng lượng cười, cảm khái nói:

– Tên Nhạc Phàm này há có thể dễ dàng bị dò xét như vậy?

– Tiểu tử Thái Ân Khách thật là có mắt như mù, không ngờ lại gặp phải sát tinh như vậy. Chỉ có điều ta cũng không nghĩ tới, một tên thợ săn nho nhỏ năm đó không ngờ lại có thành tựu như bây giờ, nếu như ta và hắn không có ân oán, ta thật ra rất muốn kết giao bằng hữu với hắn.

Ưng Quan vội vàng nói:

– Người này cùng Hoàng thượng là địch, tất sẽ chết không có chỗ chôn.

Chu Khang Cảnh xoay chén trà nói:

– Ta cùng Lý Nhạc Phàm tuy là địch nhân, nhưng động cơ của hắn tương đối đơn thuần, hơn nữa không có dã tâm, tính uy hiếp giảm đi rất nhiều. Nhưng Thiết Huyết này thì không đơn giản.

Ưng Quan ngầm hiểu, phụ họa nói:

– Hoàng thượng nói rất đúng, Thiết Huyết dã tâm bừng bừng, tựa như một con sói hung ác, chỉ cần không chú ý một chút, sẽ bị hắn cắm một cái.

– Ngươi hình dung không sai, hắn quả thực là một con sói.

Chu Khang Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt nói:

– Năm đó ta với hắn cùng hợp tác, vốn tưởng rằng có thể khống chế hắn trong tay, lại không nghĩ đến khi hắn phát triển thì lại phản ngược lại, chẳng những cướp nửa giang sơn Đại Minh ta, còn có giang hồ hậu thuẫn. Nói đến quả thực buồn cười, thành tựu của hắn hôm nay đều bị cho là dẫm lên vai triều đình cùng Thánh vực từng bước bò lên.

Dừng lại một chút, Chu Khang Cảnh lại nói:

– Đương nhiên Lý Nhạc Phàm cũng là một mối họa lớn, chỉ có điều chuyện của hắn tạm thời gác sang một bên, trước ẩn lâm đại hội ta không muốn gặp mặt hắn, chờ sau khi biết rõ con người hắn, ta sẽ chậm rãi thu thập.

Lúc hai người nói chuyện, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Thanh âm dần dần tới gần, hai người một cao một lùn đi đến bên cạnh Chu Khang Cảnh.

Lão già thấp lùn đầu trọc lóc, da xanh xao, lỗ mũi to hếch lên quả thực xấu xí. Trên mặt lại còn nhiều vết lõm xuống màu hồng, so với nhà xi nhiều giòi bọ cũng không khác là mấy.

Tên nam tử cao lớn thật ra cũng không khó nhìn, nhưng trên mặt hắn không có bất kỳ sắc thái biểu cảm nào, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi không muốn tới gần.

Hai người bọn họ chính là cường giả đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, “Độc ẩn Dược Vương” Hồ Bất Quy cùng “Ngũ Độc giá chủ” Mạnh Ly.

– Hai người các ngươi đến đây!

Ánh mắt Chu Khang Cảnh nhàn nhạt đảo qua hai người rồi sau đó rời đi nơi khác, trong lòng nổi lên ác cảm. Nguyên nhân vô cùng đơn giản chỉ vì bộ dáng hai người quả thực quá mức xấu xí, khiến cho hắn trong phút chốc cũng khó mà chịu được.

– Mấy thứ kia đã chuẩn bị xong chưa?

Nghe thấy Chu Khang Cảnh hỏi, hai người lập tức kính cẩn thi lễ rồi Mạnh Ly đáp:

– Ta cũng lão độc quái đã chôn thứ đó xuống đất, người bình thường căn bản không thể phát giác ra, một khi độc khí tản ra, chỉ cần nửa khắc sẽ khuếch tán ra, toàn bộ những người ở đó khó có thể chạy thoát.

– Hảo! Rất tốt!

Chu Khang Cảnh đang cười, có chút tàn nhẫn, âm lãnh:

– Lúc này, mặc dù cái tên ta bị nguyền rủa nhưng ta nhất định phải bóp chết căn cơ của Thiết Huyết hừ hừ…

Mạnh Ly thấy thế vội vàng chắp tay nói:

– Mạnh Ly chúc hoàng thượng chiến thắng.

Sau khi cười to, Chu Khang Cảnh phất tay nói:

– Đại hội võ lâm đã mở màn, các ngươi đi xuống chuẩn bị trước đi. Lát nữa, người của Ma môn tự nhiên sẽ đến tiếp ứng cho ngươi, chú ý che dấu hành tung, đừng để cho đám người Thiên Địa Minh phát hiện ra.

– Rõ.

Mạnh Ly lên tiếng lui ra, Hồ Bất Quy cứ như thế yên lặng rời đi, từ đầu đến cuối hắn không mở miệng nửa câu.

– Hoàng thượng, lão độc quái này quả thực là vô lễ.

Ưng Quan bình tĩnh nói:

– Nhớ ngày đó, nếu không có Hoàng Thượng xuất thủ cứu giúp, chỉ sợ hiện tại hắn sớm đã là một phế nhân.

Chu Khang Cảnh cười nói:

– Hắn chính là người như vậy. Lần này có thể bắt sống chưởng môn chín phái, công lao của hắn đích thị không nhỏ.

Ưng Quang nghe vậy, tức thì không nói gì thêm.

– Quỷ mị, đi ra đây.

Chu Khang Cảnh lên tiếng gọi, bầu trời đột nhiên nổi lên sự dao động, một thanh âm âm lãnh vọng bên tai hai người.

– Chủ tử có gì phân phó?

– Lập tức thông báo cho Ly Hận, bảo hắn cùng với thập nhị Tinh túc tụ hợp lại tại Lạc Dương. Tuy rằng lần này chúng ta mượn sức Ma môn đối phó Thiết Huyết, nhưng đối với Ma môn cũng không thể không đề phòng, tốt nhất là nên chuẩn bị đường lui.

– Rõ.

Giọng nói từ từ tan đi, chỉ để lại hư không trống rỗng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.