Thương Thiên

Chương 587: Ý nguyện



Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cái gì là cơ duyên?

Vào thời điểm một tên khất cái sắp chết đói, bất ngờ nhặt được một đồng tiền, mua màn thầu ăn… Từ đó về sau ra sa trường, chinh chiến thiên hạ, trở thành một đại nhân vật danh chấn một phương, mà chính đồng tiền lúc nghèo đói đó đã mang đến cho hắn những thứ ngày hôm nay, đó chính là “cơ duyên”.

Cho nên khi một tên vô danh tiểu tốt rơi xuống vách núi vạn trượng, phát hiện bí tịch thần công của cao nhân tiền bối lưu lại, sau đó lúc sinh tử hiểu được cảnh giới, đột phát bình cảnh trở thành một cường giả, mà chỗ vách núi kia chính là “Cơ duyên” của hắn.

Một cơ duyên có thể thay đổi con người khi còn sống, có thể tạo thành một câu chuyện truyền kỳ, đồng thời có thể mang đến họa sát thân. Cho nên đối với cơ duyên đều có chút mờ mịt, nhưng mỗi người vì theo đuổi cơ duyên của mình mà giết chóc giang hồ, đến chết không thôi.

Hôm nay, trên đại hội võ lâm lần này, Thiết Huyết đem đến cho mọi người một cơ hội, một cơ duyên.

“Thiên hạ cùng võ, giang hồ tự tôn, người người thành đạo”

Nói đến phần trên của câu nói, nếu còn có người hoài nghi lời nói của Thiết Huyết cũng không phải là hắn cẩn thận mà là chuyện tốt đến quá mức bất ngờ, hiện cho bọn hắn ngây người ra.

Bất luận mục đích của Thiết Huyết là gì, nhưng có thể duỗi tay một cái có được lợi ích như vậy, quả thực là một món hàng hớ. Dù sao mấy vạn người giang hồ, có ai lại không muốn trở thành cao thủ Thiên đạo?

– Ta, ta rốt cục cũng có cơ hội trở thành cao thủ Thiên đạo rồi.

– Tâm pháp Thiên đạo, đây không phải là nằm mơ đó chứ?

– Lần này thật sự là không uổng công đến đại hội võ lâm, bằng vào tư chất của ta, tuyệt đối có thể trở thành cao thủ Thiên đạo.

– Ha ha, thật tốt quá! Lão tử cũng không tin, bản thân lão tử so với đám Tu Hành Giới kia kém hơn.

– Thiết Huyết minh chủ thật cao thượng a.

– Đúng vậy! Thiết Huyết minh chủ vạn tuế.

– Thiết Huyết minh chủ vạn tuế – Thiết Huyết minh chủ vạn tuế – Thiết Huyết minh chủ vạn tuế…

Dưới đài đầu tiên là yên lặng, sau đó lập tức vang lên tiếng hoan hô, hò hét vang dội.

Mà tên vừa rồi cầm được “Thiên đạo tâm pháp” kia lại đem bí tịch gắt gao ôm lấy, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh hắn.

Trên đài, mọi người nhìn nhau, không nói gì, chỉ cảm giác cảnh trước mặt như là trong mơ, có chút không thực tế.

Hiển nhiên, việc làm này của Thiết Huyết đã vượt xa ý liệu của mọi người, khiến cho mọi người thích nghi không kịp.

Quách Tường Phong liếc mắt người bên hắn, cả đám sắc mặt thâm trầm, vẻ mặt suy tư, trong lòng khó chịu.

Một lát sau, Quan Trọng Nghĩa thở hắt ra, cười khổ nói:

– Ta nói Quách tử này, lúc này quả thực là ngươi đã đoán sai rồi! Hắc hắc, xem ra người bị hắn tính kế không chỉ có Thánh Vực mà bây giờ ngay cả Tu hành giới đều bị hắn tính kế. Chúng ta lần này muốn hoàn thành chuyện của Tôn giả, chỉ sợ là rất khó.

Nghe Quan Trọng Nghĩa nói như vậy, Quách Tường Phong cùng Băng nhi, Băng Nguyệt ba người cau mày. Mấy môn đồ bọn họ lần này đến đây không phải là xem náo nhiệt gì, mà là phụng lệnh mấy vị Tôn giả, cố gắng đem mấy trăm cao thủ Thiên đạo này mang về phía mình.

Nói trắng ra, chính là thế lực khắp nơi trong Tu Hành giới phái bọn họ ra tranh đoạt nhân tài, còn tranh đoạt ra sao, toàn bộ đều dựa vào bổn sự của từng người.

Vốn bằng vào thủ đoạn của bọn họ, muốn hoàn thành chuyện của đại tôn giả cũng không phải việc khó khắn gì.

Ai biết, Thiết Huyết đột nhiên dùng chiêu rút củi đáy nồi, chẳng những đem người Thánh Vực đuổi đi, mà còn trượng nghĩa đem ra Thiên đạo tâm pháp cho chúng nhân, khiến cho dự định của đám người Quách Tường Phong thất bại.

Không những thế, tất cả những người trong giang hồ ở đây bị hắn cho một cây gậy đập cho choáng váng.

Có thể tưởng tượng ra, sau này quan hệ của Tu Hành Giới cùng giang hồ, sợ rằng ngày càng mâu thuẫn.

Đây chính là Thiết Huyết muốn đối địch cùng toàn bộ Tu Hành Giới!

Giờ phút này, Lôi Tráo Thiên yên lặng đứng một bên, trong lòng cảm xúc cực kỳ phức tạp! Thiết Huyết ung dung tự tác, không thể nghi ngờ khiến cho hắn rung động, không chút khoa trương mà nói, hắn làm như thế sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh giang hồ, khai sáng một tương lai mới cho họ. Đồng dạng cũng mang tới nhiều phiền toái cùng hậu quả khó có thể tưởng tượng. Thậm chí là một hồi gió tanh mưa máu. Hắn thực sự không rõ, vì cái gì mà Thiết Huyết lại muốn làm như vậy, mục đích của hắn đến tột cùng là cái gì?

Lần này Lôi Tráo Thiên đại biểu cho Võ Thần Điện mà tới, mục đích cùng bọn người Quách Tường Phong giống nhau, chỉ có điều hắn không phải là môn đồ của Tôn giả, trên lưng không đeo áp lực lớn như vậy, mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, hắn cũng sẽ không bị bất cứ lời trách phạt nào.

Nói thật ra, tâm tình hiện giờ của Lôi Tráo Thiên phi thường trầm trọng. Kỳ thật hắn cũng không hy vọng giữa giang hồ cùng Tu Hành Giới có khúc mắc gì. Bởi vì Tu Hành Giới lạnh lùng, tàn khốc giang hồ còn xa mới bằng, đó không phải là điều thường nhân có thể tưởng tượng ra. Tu Hành Giới thực sự là một vực sâu vạn trượng, một khi đã hãm sâu vào đó sẽ không thể tự thoát ra được.

Không làm cường giả, chung quy chỉ có thể trở thành quân cờ vứt đi trong tay người khác, Lôi Tráo Thiên là người từng trải, đối với thế giới này hiểu biết vô cùng!

Ở bên kia, bọn người Khấu Phỉ ngoài kinh ngạc ra thì trên mặt không có biểu hiện bất kỳ thần sắc kích động nào, tựa hồ như việc hôm nay xảy ra đối với bọn họ không có quan hệ.

Nghĩ đến cũng đúng, bọn người Khấu Phỉ phiêu bạt giang hồ vài chục năm nay, sự tình gì còn chưa thấy qua, trong lòng đều có sự lý giải. Huống hồ, bọn họ, những người này đã tiến đến Thiên đạo nhiều năm, tại cảnh giới võ đạo đã có phương hướng của mình, bởi vậy khi Thiết Huyết mang ra “Thiên đạo tâm pháp” đối với bọn hắn, không có trọng yếu như vậy.

Thiết Nam há miệng thở dốc, vốn định nói cái gì nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Nhạc Phàm, tất cả lời nói ra cũng nuốt lại.

– Đại Nhất đại thúc, bọn họ đây là làm sao vậy?

Tiểu Võ cùng Nữu Nữu đứng phía sau Nhạc Phàm, tò mò đánh gia đám người phía dưới, bọn chúng thật sự không rõ, không phải chỉ là một quyển bí tịch thôi sao? Cần gì phải điên cuồng như vậy?

Nhạc Phàm xoa xoa đầu hai người con trai, không nói gì, đôi mắt thâm thúy bắn ra quang mang nhàn nhạt.

Một hồi kích động qua đi, cảm xúc của mọi người từ từ bình phục trở lại.

Lập tức một thanh âm nghi hoặc vang lên.

– Xin hỏi Thiết Huyết minh chủ, ai cũng biết thiên hạ này đều không có bữa ăn miễn phí, ngươi vô duyên vô cớ đem đến lợi ích lớn cho chúng ta như vậy, không biết ngươi có phải là có mục đích gì khác?

Một thanh âm truyền ra, âm thanh ồn ào tức thì im bặt. Người ở chỗ này đều không phải là kẻ ngốc, tự nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói đó.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên đầu mang mũ tre, khuôn mặt cứng ngắc đứng trong đám người, không thấy mặt.

Thiết Huyết híp mắt nhìn vào người nọ, lộ ra ý cười như có như không.

– Đúng vậy, Thiết mỗ có thể nói cho mọi người rõ ràng là, Thiết mỗ sở dĩ làm như vậy quả thực là có mục đích khác.

Không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, vẻ mặt Thiết Huyết trịnh trọng nói:

– Thiết mỗ cùng từng là một người bình thường, thiếu niên đắc chí, hăng hái, nhưng mà những năm gần đây thế đạo biến đổi, khiến cho ý tưởng trong lòng Thiết mỗ biến đổi rất nhiều. Nhất thống giang hồ thì sao? Tranh bá giang hồ thì sao? Sau trăm tuổi thì đều chẳng phải là một nắm cát, thậm chí tan trong hư vô sao?

Mọi người im lặng, chỉ là biểu tình trên mặt kinh ngạc nhìn Thiết Huyết, trong lòng sinh ra một chút quái dị.

Nếu lời này là từ miệng một lão già từng trải qua nhiều lần tang thương, sẽ không ai cảm thấy kỳ quái, nhưng lời này lại từ miệng Thiết Huyết, vị vua một phương, tài trí mưu lược kiệt xuất, thật sự là khó có thể chấp nhận được. Đây là hắn làm ra sẻ hay thật sự là lời phát ra từ trong lòng hắn? Không ai biết.

Lại nghe Thiết Huyết nói tiếp:

– Vị huynh đài kia hỏi Thiết mỗ có phải là có mục đích khác không, Thiết Mỗ tuyệt không phủ nhận, nhưng hết thảy việc Thiết mỗ làm đều muốn cho người người trở thành người trong giang hồ, không có tộc giới, không có vương triều, không có nô dịch, độc lập tự do, mỗi người đều tự mình cố gắng vì mình. Đến lúc đó, nơi nào không phải là giang hồ? Sự phồn thịnh từ thời thượng cổ đương nhiên sẽ lại xuất hiện, Thiết mỗ làm như vậy không chỉ là vì bọn họ, đồng thời cũng chính là vì mình.

– Các ngươi nói ta ra vẻ thanh cao cũng được, nói ta dã tâm bừng bừng cũng thế, ta chỉ muốn nói với các ngươi một câu, Thiết mỗ không thẹn với lương tâm, dù trăm kiếp cũng sẽ dứt khoát làm như vậy, cho dù chết cũng không hối tiếc vì những việc mình đã làm.

Hay cho một câu không thẹn với lương tâm.

Hay cho một câu trăm kiếp không thay đổi.

Hay cho một câu chết không đáng tiếc.

Ý nguyện của hắn khiến cho mọi người tâm thần đại chấn! Tất cả mọi người đều biết Thiết Huyết không hề đơn giản, nhưng không ai có thể nghĩ đến, Thiết Huyết lại nói ra lời như vậy.

Khiến cho thiên hạ trở thành giang hồ, không có vương triều, không có tộc giới, không có nô dịch, độc lập tự chủ, mỗi người đều vì mình mà cố gắng, ý nguyện này sao lại to lớn đến như thế! Lại kinh hãi thế tục đến thế!

Từng chữ một giống như từng tiếng sấm vang vọng tới tận linh hồn mọi người.

Long Tuấn cùng Đình Nghị đã sớm từ miệng Diệp Thiên Hằng nghe qua lời ấy, nhưng hiện tại nghe nói từ miệng Thiết Huyết ra lại có một cảm nhận khác. Lời nói của Thiết Huyết không thể dùng hai chữ “Hào hùng” để hình dung.

Người phi thường, tất có chỗ phi thường.

Vô luận lời nói Thiết Huyết là thật hay giả, chỉ bằng lời nói hùng hồn của hắn ngày hôm nay thôi cũng khiến cho thế nhân vì nó mà chấn động. Tin tưởng rằng sau hôm nay danh vọng của Thiết Huyết sẽ đạt tới mức đỉnh phong xưa nay chưa từng có.

– Hừ hừm, quả thực là nói nhảm.

Một tiếng cười lạnh truyền đến, đem mọi người từ trong rung động tỉnh lại.

Thiết Huyết khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là tu sĩ Nguyên Thác.

– Các hạ hãy nói ra suy nghĩ của mình?

Thiết Huyết nhàn nhạt mở miệng trả lời, mắt nhìn Nguyên Thác đang ở bên cạnh Lôi Tráo Thiên.

– Là ngươi hỏi ta sao? Hắc hắc hắc.

Lôi Tráo Thiên cười cười nhún vai, nhìn mọi người xung quanh chậm rãi nói:

– Mọi người có lẽ không biết tại thời thượng cổ thiên hạ vốn là vô chủ vô quốc, vô giới hạn, nơi nơi đều là hỗn loạn giết chóc, cường giả như mây, chính tà tranh đấu, thương vong vô số. Vì kéo dài huyết mạch hậu duệ, các thế lực thượng cổ đã sớm có ước định, thiên đạo chi tranh không được liên lụy tới thế tục, vì thế mới có Tu Hành Giới. Đây là một đoạn lịch sử phủi đầy bụi, Tu Hành Giới mỗi người cơ hồ đều biết đến, nhưng đối với người trong giang hồ mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ là giống chuyện kỳ lạ, thiên mã hành không, khó có thể tin.

Giọng nói đột nhiên chuyển biến, Lôi Tráo Thiên trừng mắt nhìn Thiết Huyết nói:

– Thiết tiểu tử, Lôi mỗ ta không thể không thừa nhận rằng ngươi có chí lớn, thiên hạ hiếm có người có thể sóng vai cùng ngươi! Lấy thiên hạ vì giang hồ, tái hiện phồn thịnh thời thượng cổ, mỗi người đều có thể tu đạo. Nhưng người có biết hay không, nếu ngươi làm cho giang hồ liên lụy, dẫn đến Thiên đạo chi tranh, sẽ có bao nhiêu người vì chuyện đó mà chết? Đếm thời điểm thiên địa hỗn loạn, sát lục vô hạn, máu chảy thành sông, sẽ có bao nhiêu người phải chết? Thiết tiểu tử, ngươi có biết hay không? Ngươi đây là cứu người hay giết người?

Xôn xao.

Lời nói của Lôi Tráo Thiên tức thì nhấc lên một mảnh sóng to gió lớn ở dưới đài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.