Thương Thiên

Chương 584: Thiên hạ cùng võ (8)



Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi, không có ý tứ muốn thả Bộ Vân Thiên đi.

Cổ Linh Phong đang muốn tiếp tục nói lại thấy Dịch Phong Tình tiến lên một bước nói:

– Lý huynh, mười năm không thấy, không biết huynh còn nhớ tại hạ chăng?

– Ta đã từng gặp qua ngươi một lần.

Nhạc Phàm nghiêm túc đánh giá Dịch Phong Tình rồi nhàn nhạt gật đầu một cái. Trong ấn tượng của hắn, bộ dáng của đối phương hiện tại rất mơ hồ, nhưng mà đối với khí chất độc đáo trên người của hắn khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

– Có thể khiến cho Lý huynh lưu lại một chút ấn tượng trong lòng, tại hạ cảm thấy vinh hạnh phi thường. Không nghĩ hôm nay dưới trường hợp này chúng ta lại gặp nhau.

Dịch Phong Tình mỉm cười, tiếp tục nói:

– Việc hôm nay phát sinh hết thảy là do huynh muội Bộ gia gieo gió gặt bão. Bọn hắn bị như bây giờ đã là trừng phạt với bọn hắn rồi. Chẳng biết Lý huynh có thể dừng tay, để ta đem hai người này mang về thánh vực giao lại sư môn xử trí hay không?

Nhạc Phàm nhìn thẳng đối phương, trong lòng không có chút dao động nói:

– Bọn họ, phải lưu lại.

– Lý Nhạc Phàm, ngươi không cần khinh người quá đáng.

Cổ Linh Phong sắc mặt trầm xuống, trở tay rút ngọc kiếm bên lưng, đứng che trước người Bộ Vũ Tình.

Dịch Phong Tình khẽ nhíu mày, khoát tay nói:

– Sư muội. Ngươi lui ra.

– Sư huynh, ta …

– Lui ra.

Không để ý tới vẻ mặt ủy khuất của Cổ Linh Phong, Dịch Phong Tình giọng xấu hổ nói với Nhạc Phàm:

– Sư muội có chút thái quá, thật khiến cho Lý huynh phải chê cười rồi. Chỉ có điều …

Dừng lại một chút, Dịch Phong Tình nghiêm nghị nói:

– Huynh muội Bộ gia chính là người Thánh vực. Tại hạ cùng bọn hắn từ đó đi ra, sẽ cùng bọn trở về nơi đó. Mong rằng Lý huynh lưu tình.

Thấy Nhạc Phàm không chịu nhượng bộ, Dịch Phong Tình cảm khái nói:

– Mười năm trước, tại hạ bất quá là một nhân sĩ giang hồ nho nhỏ, vọng tưởng khiêu chiến Lý huynh. Trước mặt Lý huynh cho dù xuất thủ cũng không dám. Hôm nay tại hạ bất tài cũng muốn thỉnh giáo Lý huynh một trận. Tâm nguyện nhiều năm của ta rốt cục cũng thực hiện. Mời lý huynh chỉ giáo.

Xôn xao!

– Lại muốn đấu?

– Người thánh vực đúng là không biết xấu hổ mà, ỷ đông hiếp yếu.

– Ỷ đông hiếp yếu? Ngươi nhìn có ít không? Đối với Lý Nhạc Phàm thì thêm bao bao nhiêu người cũng ít.

– Lý Nhạc Phàm kia cũng quá mạnh đi a. Ta xem toàn bộ người thánh vực cũng không nhất định sẽ lên hết.

– Đánh đánh đánh! Tốt nhất là một lần đánh ngã toàn bộ đám tu sĩ thánh vực này.

– Đúng, đúng! Người của thánh vực đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

– Nếu lão tử có một nửa bổn sự của Lý Nhạc Phàm, lão tử sẽ một lần tiêu diệt hết bọn chúng.

– Hắc hắc. Bằng vào đức hạnh của ngươi? Mơ mộng hão huyền, ta xem hay là kiếp sau đi!

– Thúi lắm. Lão tử có tiền.

– Hừ! Người của thánh vực vì đồng môn mà mạnh mẽ xuất chiến sao? Dựa vào tình hình này nhất định phải có người ngã xuống a.

– Đúng vậy! Thù diệt môn, không chết không ngừng. Lý Nhạc Phàm sao lại có thể dễ dàng buông tha huynh muội Bộ gia.

– Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ta cuối cùng cũng cảm thấy sự tình có chút kỳ quái.

– A? Ngươi không phải phát hiện ra điều gì đó chứ?

– Thật ra còn chưa có. Nhưng ta thấy việc này chuyển biến quá bất ngờ, rất trùng hợp.

– Quản trùng hay không trùng làm gì. Tiếp tục nhìn đi thôi. Hồ ly cuối cùng cũng lộ cái đuôi ra rồi.

Song phương giằng co, bầu không khí ngưng trọng. Mọi người ở đây chờ mong Lý Nhạc Phàm động thủ, phá vỡ sự giằng co của song phương.

– Đợi chút.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thiết Nam kiên trì đi lên phía trước:

– Này, ta nghĩ mọi người không nên động thủ.

Nhạc Phàm trầm mặc không nói, Dịch Phong Tình lại hướng về phía Thiết Nam chắp tay cung kính nói:

– Dịch Phong Tình gặp qua Thiết nghi trượng.

Cách xưng hô này chẳng những khiến mọi người giật mình, mà ngay cả vẻ mặt đệ tử thánh vực cũng mờ mịt.

Thiết Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu nói:

– Thời gian ta ở Thánh vực không nhiều, không nghĩ tới Dịch sư huynh nhận ra ta. Được rồi. Dịch sư huynh, kỳ thật ta cũng biết rõ ngươi khó xử. Bất quá việc Bộ Vân Thiên làm ngươi nhất định phải cho mọi người một cái công đạo. Nếu không đạo trời ở đâu? Chính khí ở đâu, ở chỗ nào? Ta nghĩ ngươi hiểu được ý tứ của ta.

Nói xong Thiết Nam từ trong hư không lấy ra một ngọc bài màu tím đưa cho đối phương nói:

– Dịch sư huynh, tuy rằng ta không thích xen vào chuyện người khác. Nhưng ta lại có trách nhiệm bên trong đó. Đây là chấp lệnh của ta, ngươi cầm về báo cáo kết quả đi. Nếu như có người trách tội ngươi cứ nói việc này là ý tứ của ta.

– Việc này…

Dịch Phong Tình có chút do dự, cuối cùng vẫn cung kính tiếp nhận lệnh bài. Ngọc bài màu tím kia nhìn qua vô cùng tinh xảo, lưu quanh kỳ dị vận chuyển, trên mặt có khắc một chữ “Chấp”.

Một cỗ khí thế uy nghiêm từ lệnh bài tỏa ra. Đây chính là “Chấp Lệnh” tượng trưng nghi trượng thánh vực.

Cổ Linh Phong nhìn thấy khổi ngọc bài kia, lập tức sắc mặt đại biến. Lập tức bước lên phía trên, giọng cầu xin nói:

– Thiết nghi trượng. Vũ tỷ bình thường cũng không phạm phải lỗi nặng. Chuyện lần này là bởi vì tình cảm huynh muội mà xuất thủ. Xin Thiết nghi trượng nể mặt Thều sư bá, cứu nàng một mạng.

Làm bằng hữu, Cổ Linh Phong đối với Bộ Vũ Tình có thể nói là tận tình giúp đỡ. Mọi người trông thấy không khỏi cảm thán một phen. Bộ Vũ Tình có một bằng hữu như thế, xem như ba đời đã tu luyện được phúc khí.

Chỉ tiếc từ nhỏ tới lớn chưa có chuyện gì cản trở nàng khiến cho lâu dần tính cách nàng trở nên tự cao tự đại. Chính vì tính cách đó nên mới có tai họa ngày hôm nay. Xem ra, làm người không thể quá kiêu ngạo. Cần phải khiên tốn, trừ phi ngươi có thực lực tuyệt đối cường đại.

– Cổ sư tỷ, ngươi không cần nói nữa.

Thiết Nam lắc lắc đầu nói:

– Bản thân mình làm chuyện gì thì tự mình chịu. Lần này ta không giúp được các ngươi. Tất cả đều do Lý đại ca làm chủ.

– Thiết đại ca nói rất đúng.

Một thanh âm lạnh như băng truyền đến, chính là Tạ Tiểu Thanh đã tiến đến:

– Sự tình mình đã làm tự mình chịu không nên để người khác phụ trách. Lúc trước họ Bộ này diệt tứ đại tiêu cục chúng ta có từ nghĩ tới những người vô tội sao? Hơn hai nghìn mạng người rơi vào trong tay của hắn có ai không cầu xin? Giết người thì đền mạng. Hôm nay tên xúc sinh này nhận kết cục thảm hại chính là nghiệt báo của hắn. Hắn cùng Bộ Vũ Tình kia vọng tưởng lật đổ trái phải hắc – bạch, bọn chúng đồng dạng đều phải chết! Ha ha.

Trông thấy bộ dáng thê thảm của huynh muội Bộ gia, Tạ Tiểu Thanh trong lòng vô cùng sảng khoái.

Đồng thời cũng cảm giác được bản thân mình nhẹ hơn rất nhiều. Giải tỏa được khúc mắc khiến nàng vui sướng cười lớn. Chỉ là nước mắt không nhịn được cứ thi nhau chảy.

Cừu hận, cừu hận. Không có cừu sao có hận? Người đời thường nói chỉ có báo thù mới có thể không hận.

Nhưng lại có mấy người có thể biết. Cho dù là cừu hận đã tiêu tán nhưng bên trong tâm hồn đã bị cừu hận ăn mòn thì không bao giờ tìm lại được.

Nếu sống mà tâm đã chết thì lưu lại cái thể xác vô hồn này làm gì?

Từ trước đến giờ, Tạ Tiểu Thanh sống trong cừu hận. Có lẽ dưới áp lực cùng thống khổ lâu dài cho nên nàng cho rằng sau khi báo thù, rửa hận nội tâm mình rất vui vẻ, hưng phấn. Nhưng mà, sau phút giây ngắn ngủi vui sướng, điều đọng lại trong tâm hồn nàng chỉ là hư không mê mang.

– Đừng buồn. Hết thảy rồi cũng sẽ tốt thôi.

Nhạc Phàm an ủi xoa xoa đầu Tiểu Thanh, nhẹ giọng an ủi đối phương.

Quả thực hắn không rành an ủi người khác. Trong lời nói không có những từ ngữ hoa lẹ, trau chuốt mà chỉ có sự chân thành của hắn đối với nàng. Mở ra một cửa sổ trong tâm hồn Tạ Tiểu Thanh. Khiến cho nàng có hi vọng trở lại với cuộc sống.

Rất may, Tạ Tiểu Thanh không có cô độc. Bên cạnh nàng chẳng những có Tông Lạc Thần, có Long Tuấn, Đình Nghị. Mà còn có rất nhiều bằng hữu quan tâm đến mình. Còn có một ngươi giống như thân nhân là Lý đại ca.

– Lý đại ca. Huynh muội Bộ gia nên xử trí như thế nào?

Tông Lạc Thần đi đến bên người Nhạc Phàm, ánh mắt thù địch nhìn huynh muội Bộ gia. Thù giết cha bất động cái thiên. Hận ý trong mắt ngày càng dày đặc.

– Ta muốn giết bọn họ!

Tạ Tiểu Thanh lạnh lùng tiếp lời. Sau đó lạnh lùng rút đoản kiếm bên hông chỉ về hướng hai người.

Tuy nói khúc mắc đã giải nhưng sự tình cần phải làm còn chưa làm. Bằng không Tạ Tiểu Thanh nàng còn mặt mũi nhìn cha mẹ dưới suối vàng.

Bộ Vân Thiên bị phế, Bộ Vũ Tình hôn mê bất tỉnh. Đả kích như thế khiến tính tình Bộ Siêu Quần đại biến, hắn giống như là điên rồi.

Ngay khi hắn nghe được có người muốn giết con hắn, tức khắc bộ mặt trở nên dữ tợn. Giống như một con dã thú tuyệt vọng, hướng về phía Tạ Tiểu Thanh nhào đến.

Bùng!

Bộ Vân Thiên còn chưa động tới góc áo của Tạ Tiểu Thanh liền bị một đạo lá chắn vô hình đánh cho bắn trở về.

Cổ Linh Phong thấy thế lập tức bước lên phía trước chế trụ hắn. Không để cho hắn liều mạng.

– Bộ Vân Thiên ngươi có biết cái gì gọi là báo ứng không?

– Bộ Vân Thiên ngươi có từng nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay chưa?

– Bộ Vân Thiên ngươi có biết địa ngục ở nơi nào không?

Tạ Tiểu Thanh mỗi bước tiến lên, hận ý trong mắt đối với Bộ Vân Thiên tăng them vài phần:

– Bộ Vân Thiên, đây chính là báo ứng của ngươi. Sau khi ngươi chết đi sẽ phải xuống Địa Ngục mà sám lỗi cho hành vi tội ác của mình.

Tuy đang thống khổ giãy dụa nhưng Bộ Vân Thiên vẫn duy trì một tia ý thức thanh tĩnh. Cả một đống câu hỏi kia như đánh vào nơi sâu nhất trong linh hồn hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô lực cùng sợ hãi. Trông thấy Tạ Tiểu Thanh cầm đoản kiến trong tay đi về phía mình, rút cục tâm thần Bộ Vân Thiên cũng suy sụp:

– Không! Đừng có giết ta! Ta van xin ngươi đừng giết ta!

– Ngươi! Ngươi không thể giết ta. Ta là đệ tử thánh vực. Sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Không được giết ta…

Tới giờ khắc này mà Bộ Vân Thiên vẫn không có nửa điểm giác ngộ trong lòng..

Mọi người không khỏi thở dài. Hắn đã như vậy cho dù thật sự chết cũng không có gì đáng tiếc

– Bộ Vân Thiên! Ngươi xuống địa ngục sám hối đi!

– Không!

Bộ Vân Thiên tuyệt vọng gào lên một tiếng. Cổ tay Tạ Tiểu Thanh vừa động. Đoản kiếm dài hai thước đâm thẳng vào tim Bộ Vân Thiên, ngập tới tận chuôi. Hai mắt Bộ Vân Thiên trợn ngược, trong mắt hiện lên thống khổ và sự sợ hãi một chút rồi dần dần không thấy nữa. Đôi mắt trở nên trống rỗng, mất đi sức sống.

Tim ngừng đập, hô hấp yếu ớt dần dần biến mất. Sinh mệnh một người cứ như thế đã mất đi.

Mặc kệ khi trước ngươi giàu có cỡ nào. Quyền to bao nhiêu, cường đại như thế nào. Cuối cùng vẫn không tránh khỏi số kiếp làm một đống xương khô.

Vận mệnh! Đây chính là ý nghĩa của Thiên Đạo luân rồi, cho dù vạn vật cũng không thoát khỏi số kiếp. Từ trăm sông trở về cùng một biển.

Cho dù ngươi như thế nào thì đểm về cũng giống nhau.

– Hết thảy đã xong.

Tạ Tiểu Thanh lui về phía sau, giống như đã dùng hết sức lực bản thân. Ngã vào lòng Tông Lạc Thần,

Vào thời khắc Bộ Vân Thiên hoàn toàn chết đi nàng rút cục cũng giải tỏa được khúc mắc trong lòng.

– Vân nhi. Vân nhi của ta. Trả Vân nhi cho ta.

– Ta muốn báo thù. Ta muốn giết các ngươi.

– Toàn bộ các ngươi đều đáng chết! Tất cả hãy đi tìm chết đi!

Bộ Siêu Quần gầm lên giận dữ, từ trong tay Cổ Linh Phong giãy ra. Rồi sau đó nghịch chuyển kinh mạch toàn thân. Đem tất cả Tiên Thiên Chân Khí toàn thân giống như không muốn sống trùng kích Đan Điền.

– Hắn … Hắn muốn làm gì?

– Điên rồi. Điên rồi. Bộ Siêu Quần điên rồi.

– Không tốt! Kinh mạch nghịch chuyển, đó là Thiên Ma giải thể đại pháp. Hắn muốn đồng quy vu tận.

– Thiên ma giải thể đại pháp? Bộ Siêu Quần là một Tiên Thiên cao thủ?

– Mọi người chạy nhau. Bộ Siêu Quần điên rồi!

Dưới đài tức thì hỗn loạn, Tiên Thiên cao thủ tuy không bằng Thiên Đạo cao thủ. Nhưng bên trong đều giống nhau, ẩn chứ năng lượng cực kỳ khổng lồ.

Nếu lực lượng này bạo pháp ra, như vậy nhiều người ở đây chỉ sợ sẽ có không ít người xui xẻo.

Bọn người Nhạc Phàm khoảng cách gần với Bộ Siêu Quần nhất. Lúc bọn hắn chuẩn bị động thủ bắt người thì đột nhiên trên bầu trời đánh xuống một ý niệm cường đại, bao phủ Bộ Siêu Quần trong đó.

Oanh!

Bộ Siêu Quần rốt cục cũng bạo phát, một cỗ lực lượng hủy diệt nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh khiến cho lòng người kinh sợ.

Tán!

Không biết từ nơi nào truyền tới một thanh âm trong trỏe, tựa hồ có ma lực vô cùng tận.

Lực lượng bạo phát kia giữa không trung đột nhiên dừng lại. Lập tức tiêu tán trong thiên địa.

Bụi mùi tan đi, hết thảy khôi phục lại bình thương như cũ.

– Thiên địa minh Thiết Huyết, gặp qua chư vị.

Một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, mang theo khí thế hào hùng đáp xuống giữa sân.

Áo trắng như tuyết, cử chỉ nhanh nhẹn, khoanh tay đứng đó. Khí độ bất phàm.

Người vừa tới chính là minh chủ Thiên địa minh – Thiết Huyết.

Đại hội võ lâm lần này, Thiết Huyết không ngờ lại đến chấm. Mà khi hắn đến lại vừa vặn giải trừ nguy hiểm cho mọi người. Đây rút cục là trùng hợp hay là đã tính kế từ trước? Nếu như trùng hợp thì quả thực là trăm năm có một.

Nếu quả thực là hắn tính kế, thì lần này quả thật hắn đã phi thường thành công.

– Hắn… Hắn chính là Thiết Huyết?

– Thật là lợi hại!

– Thật là may mắn vừa rồi Thiết minh chủ xuất thủ cứu giúp, nếu không quả thực chúng ta khó mà qua khỏi.

– Đúng vậy. Uy lực tự bạo của Tiên Thiên cao thủ không hề nhỏ mà Thiết Huyết minh chủ có thể hóa giải dễ dàng, quả nhiên là lợi hại.

– Thiết Huyết minh chủ thật là lợi hại a. Không biết hắn so với Lý Nhạc Phàm ai lợi hại hơn.

– Cái này phải đánh mới biết được. Hắc hắc.

– Đánh cái rắm a. Nghe Nói Thiết Huyết này cùng Lý Nhạc Phàm chính là hảo huynh đệ sinh tử chi giao. Các ngươi nói lung tung như vậy không cẩn thận dẫn tới họa sát thân.

– Đâu có! Chúng ta cái gì cũng chưa nói qua.

– Giỏi cho một tên Thiết Huyết. Giỏi cho một chiêu mượn oai mà đến.

– Nắm chắc thời cơ xuất hiện có thể nói là như vẽ rắn thêm chân.

– Chiêu này của Thiết Huyết không đơn giản a. Ngay cả Tiên Thiên cao thủ tự bạo đối với hắn cũng không là gì. Hung hăng trấn áp đám người thánh vực, một mình lập nên uy phong.

– Hóa ra Lý Nhạc Phàm kia là bị người sai đến?

– Cái gì gọi là sai đến? Đừng có nói khó nghe như vậy chứ? Cho dù không có Thiết Huyến bày ván cờ này chẳng lẽ Tạ Tiểu Thanh kia sẽ không tìm đến Bộ Vân Thiên báo thù? Dù sao thì cũng động thủ, ở nơi nào cũng giống nhau mà thôi. Thiết Huyết Bài ra ván cờ này, không thể nói hắn còn phải cảm tạ đám người Lý Nhạc Phàm. Hắc hắc.

– Nhưng tính chất không có giống nhau.

– Kỳ thật kết quả cũng giống nhau. Nhưng chủ yếu là Lý Nhạc Phàm người ta nghĩ như thế nào mà thôi.

Dưới đài mọi người sôi nổi nghi luận. Khen chê không đồng nhất. Mà Bộ Siêu Quần bị chết đã sớm bị vứt ra đằng sau. Con đám đệ tử Thanh Vân Thành trên mặt lộ vẻ mờ mịt, trong lòng thấp thỏm bất an. Thành chủ đã chết, thiếu chủ cũng không còn. Bọn họ sau này nên làm như thế nào?

– Thanh Vân Thành xem ra coi như xong rồi. Ta xem Thần kiếm sơn trang sau này phải suy nghĩ xem phát triển như thế nào rồi.

Cổ Kiếm Nhân nhìn đệ tử Thanh Vân Thành trong lòng âm thầm cảm khái. Đúng vậy, thế lực Thanh Vân Thành quả thực khổng lồ. Tại Vân Nam này xưng hùng một phương.

Chỉ tiếc cao thủ như Bộ Siêu Quần hiện giờ đã chết, Hồng lão nhị căn bản không chống đỡ được bao lâu. Đến lúc đó thể lực khắp nơi sẽ đến tranh giành, muốn chiếm lấy một chén canh.

Nói không cùng còn sẽ liên lụy tới Thần Kiếm sơn trang. May mà Thần Kiếm sơn trang sau lưng còn có cao thủ Thiên Đạo như Cổ Linh Phong cho nên tạm thời sẽ không có vấn đề gì.

Đương nhiên, những người có ý nghĩ như Cổ Kiếm Nhân cũng không phải ít. Giang hồ chính là cá lớn nuốt cá bé. Muốn sống trong giang hồ phải có thực lực. Cũng có không ít người hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ nên làm sao tóm lấy khối thịt béo Thanh Vân Thành này.

Trên tụ võ đài, sau khi Thiết Huyết chào Thiết Nam cùng mọi người liền quay sang Nhạc Phàm nói:

– Ta nói huynh đệ này. Hôm nay ngươi quả thực là oai phong a. Thế nào? Cảm giác như thế cũng không tệ chứ? Ha ha.

– Hừ. Nếu như ta đánh vào mặt ngươi một quyền khẳng định cảm giác sẽ vô cùng tốt.

Nhạc Phàm trừng mắt nhìn Thiết Huyết. Nhìn vào vẻ mặt cười cợt của đối phương, hắn thực sự muốn một quyền đập nát mũi đối phương.

– Hừ. Ta đã sớm biết tiểu tử ngươi không hài lòng.

Thiết Huyết không để ý tới thái độ của đối phương, ngược lại cao hứng nói:

– Bất quá, ta mặc kệ ngươi hài lòng hay không. Phần nhân tình này là ngươi thiếu ta. Hắc hắc.

– Tùy ngươi.

Đối mặt với loại hành vi vô lại của Thiết Huyết, Nhạc Phàm không nói gì, rõ ràng là mặc kệ hắn lảm nhảm.

Thiết Huyết bất đắc dĩ nhún vai nói:

– Thế nào? Việc nên làm cũng đã làm rồi. Hiện giờ ngươi có phải là nên tiếp nhận vị trí đó không? Lời ta cũng đã nói hết rồi, tốt xấu gì hôm nay ta chính là người giúp ngươi một nhân tình.

Tạ Tiểu Thanh thấy vậy vội vàng chen vào nói:

– Đại ca. Nữ nhân họ Bộ kia nên xử trí như thế nào?

– Nàng à? Cho bọn họ đi thôi.

Nhạc Phàm liếc mắt nhìn Bộ Vũ Tình đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, sau đó xoay người lại. Hắn không có nói quá nhiều, nhưng bất luận là ai ở đây cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn trong lời nói của hắn. Cảm giác giết người quả thực không dễ chịu. Cảm giác cừu hận khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

– Hy vọng sau này nàng tự giải quyết ổn thỏa.

Tạ Tiểu Thanh hướng về phía Cổ Linh Phong lạnh lùng bỏ lại một câu. Tông Lạc Thần đỡ nàng lui trở về. Cừu hận vừa hết, hai người như phục hồi sức sống.

Sự tình kết thúc khiến cho mọi người cảm than. Đợi bọn người Nhạc Phàm lùi sang một bên, Thiết Huyết lại chuyển hướng đi đến đám người thánh vực.

– Chẳng biết các vị muốn lưu lại chứng kiến đại hội võ lâm lần này hay chuẩn bị ly khai?

Chứng kiến Thiết Huyết nghênh ngang đi tới. Cả đám người Thánh Vực vẻ mặt hiện lên vẻ quái dị. Hiện tại chỉ cần ngươi không phải kẻ ngốc hoặc người mù liền có thể biết đám ngươi Thánh Vực bị Thiên Địa Minh chèn ép. Bị Thiết Huyết tính kế một phen, muốn phát tác mà không được. Đã xảy ra chuyện như vậy, đám người Thánh Vực nào còn không biết xấu hổ mà lưu lại.

– Thiết Huyết minh chủ, thủ đoạn thật là cao minh!

Dịch Phong Tình ôn hòa khen Thiết Huyết một câu. Trên mặt nhìn không có chút biểu tình giận dữ gì cả.Thiết Huyết cũng không khách khí, nghiêm mặt nói:

– Được rồi. Ta thừ nhận chuyện này là do một tay ta an bài. Nhưng thế thì sao? Đừng nói những lời vô nghĩa với ta. Ta chỉ muốn hỏi một câu. Người như Bộ Vân Thiên có đáng giết hay không? Nhưng mạng người chết dưới tay hắn có oan uổng hay không? Thánh Vực các người bao che lẫn nhau, có nên mắng hay không? Việc này phát sinh tại giang hồ, Thiết mỗ có nên quản hay không?

Không ngừng hỏi bốn câu có nên hay không, quả thực đã làm rõ bản chất sự việc. Dịch Phong Tình không có lảng tránh, trực tiếp hồi đáp nói:

– Bộ Vân Thiên, đáng chết. Những người kia quả thực an uổng. Thánh Vực không nên bao che – nên mắng. Thiết Huyết minh chủ đương nhiên phải quản.

– Sư huynh. Ngươi …

Bọn người Cổ Linh Phong sững sờ đứng đó, mọi người không nghĩ tới Dịch Phong Tình lại trả lời như vậy. Chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?

– Ha ha!

Thiết Huyết phóng khoáng cường lên một chút. Giọng tán thưởng nói:

– Nói rất đúng! Rất đúng a! Ngươi so với đám phàm phu tục tử kia kiến thức cao hơn không ít. Nếu lập trường ta và ngươi không bất đồng, Thiết mỗ nhất định phải làm bằng hữu với ngươi.

Dịch Phong Tình hờ hũng nói:

– Sự thật là như thế, nếu như Dịch mỗ nói xạo sẽ khiến cho người ta coi thường mình.

Thiết Huyết ngừng cười nói:

– Chỉ tiếc hiện tại người thẳng thắn càng ngày càng ít. Như thế mới biển hiện được khí độ của Dịch huynh.

– Thiết Huyết minh chủ nói vậy chắc hẳn cũng là người thẳng thắn.

Nghe trong lời Dịch Phong Tình có ý châm chọc, Thiết Huyết vừa cười vừa nói:

– Ha ha, Dịch huynh quá xem trọng Thiết mỗ. Vị trí võ lâm minh chủ này không phải dễ làm. Có đôi khi nên thẳng thắn thì thẳng thắn, có đôi khi không nên thẳng thắn thì không thể thẳng thắn.

– Nói như vậy, Dịch mỗ so với Thiết Huyết minh chủ may mắn hơn.

– Mỗi người đều có con đường của mình, chưa thể nói ai may mắn hơn.

– Đây phải chăng chính là con đường mà Thiết Huyết minh chủ đi?

– Không sai?

Hai người ngữ khí bình tĩnh, giống như là bằng hữu nhiều năm không gặp. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút quái dị. Cuối cùng, người của Thánh Vực mang theo thi thể của Bộ Vân Thiên rời đi. Sự việc xảy ra như vậy tự nhiên là có người vui có người buồn. Mà lần này người chủ trì đại hội võ lâm lại đang đứng giữa đài cao.

– Đại hội võ lâm rút cục cũng đã bắt đầu. Không biết lần này Thiết Huyến lại muốn làm gì?

– Ai mà biết được. Vở tuồng lớn chúng ta cũng đã xem, kết quả làm cho đám người Thánh Vực đi rồi.

– Hay là hắn ta cho chúng ta một đòn hồi mã thương?

– Ra oai phủ đầu? Đích thực là như thế? Đệ tử Thánh Vực chết ở chỗ này. Người Thánh vực há lại không trả thù. Nói không chừng đến một lúc nào đó trực tiếp động thủ. Kẻ chịu tội còn không phải là chúng ta hay sao?

– Ài. Thiết Huyết này cũng quá độc ác. Cũng không biết hắn lại đối phó với đám Thiên Đạo cao thủ trên đài này như thế nào?

– Nhiều cao thủ nhưu vậy, Thiết Huyết này có năng lực đó sao?

– Ngươi chờ xem. Thiết Huyết nhất định trong lòng đã có tính toán, nếu không hắn cũng không tổ chức đại hội võ lâm lần này. Hơn nữa vào thời điểm quan trọng, Lý Nhạc Phàm kia khẳng định sẽ ra tay trợ giúp.

– Vậy …

– Hắc hắc! Thiết Huyết phô trương cũng thật lớn a. Bây giờ mới bằng lòng xuất hiện.

– Thiết Huyết minh chủ, hiện người người đến cũng đã đông đủ, đại hội võ lâm có phải là nên bắt đầu?

– Đúng! Chúng ta ngồi đợi cả buổi rồi.

– Thiết Huyết minh chỉ có chuyện gì thì nhanh nói đi, chúng ta cũng không phải là đến xem kịch.

– Bắt đầu đi, nhanh bắt đầu đi!

Dưới đài tiếng huyên náo không ngừng. Thiết Huyết rõ ràng nghe được nhưng hắn không để ý, ngược lại cười cười mở miệng nói:

– Còn có một vị khách chưa tới, mọi người đợi một chút đừng sốt ruột.

Dứt lời Thiết Huyết ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa:

– Bằng hữu, đã xem đủ rồi có phải nên xuất hiện hay không?

Thanh âm Thiết Huyết truyền vào lỗ tai mọi người khiến cho chúng nhân tại đương trường nghe xong rung động. Nhưng mà điều khiến mọi người sững sờ nhất chính là từ phía chân trời bay tới vài đạo nhân ảnh.

– Ai di đà phật! Lão nạp Không Văn, gặp qua chư vị.

Tiếng niệm phật vang lên, một vị hòa thượng lông mi màu trắng đạp không mà tới. Bộ dáng đạo cốt tiên phong!

– Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo Thái Tiêu gặp qua chư vị.

Một thanh âm ôn hòa vang lên, từ không trung hạ xuống một thân ảnh, áo trắng phấp phới. Râu tóc bạc trăng, tay cầm phất trần, lưng đeo thần kiếm, tựa như người cõi tiên.

Rồi sau đó ba người Âm Dương thư sinh Điêu Minh, Thủy Nhu tiên tử Cửu Huyền cũng lão nhân Đà Mạn Bắc lần lượt đáp xuống đài cao.

Mỗi một người khí thế bất phàm đều có phong phạm của ngoại thế cao nhân. Điêu Minh tay cầm âm dương quạt, một thân y sam màu trắng, vẻ mặt khiêm tốn.

Cửu Huyền Nhất một thân lục y, nhẹ nhàng thanh thoát, tự nhiên, lung linh diễm lệ. Chỉ là biểu tình trên mặt vô cùng lãnh đạm.

Đà Mạn Bắ đầu mang mũ rơm, phía sau lưng chính là quải trượng, một tay ngắm nghía cương châu, miệng cười tủm tìm nhìn chúng nhân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.