Thương Thiên

Chương 49: Tiếp xúc



Tối đến, quá trình huấn luyện thực chiến cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng mấy ngàn tù nhân bây giờ chỉ còn vài người là có thể hoạt động như bình thường.

Sau bữa cơm, Nhạc Phàm trở lại doanh trướng của mình, tìm đến một góc mà ngồi xuống. Chính lúc hắn vừa muốn bắt đầu tu luyện thì Đông Vũ đi đến. Gã mặc trên người bộ y phục tù nhân màu trắng, những vết máu trên người đã được tẩy sạch, nhìn qua thập phần khô ráo sạch sẽ, phối hợp với thể hình cao gầy xem ra cũng có vài phần tiêu sái. So với bộ dạng lúc trên đấu trường hoàn toàn khác biệt, chỉ là mái tóc dài được quấn gọn lại quanh cổ nhìn có chút gì đó quái dị. Khuôn mặt gã rất gầy ốm nhưng tràn đầy sinh lực, trong ánh mắt lăng lệ mang theo một tia nhìn ấm áp.

Bên trong doanh trướng, những tù nhân khác tất cả đều bị thương rất nặng. Họ vừa nằm xuống đất đã nghỉ ngơi rồi, căn bản không để ý tới người khác.

Đông Vũ đi đến ngồi xuống trước mặt Nhạc Phàm. Nhìn thấy mái tóc bạc trắng của Nhạc Phàm, trong lòng hắn sửng sốt thầm nghĩ:

“Thiếu niên tóc trắng, thật thú vị.”

Hắn chợt nói:

“Không làm phiền ngươi nghỉ ngơi chứ?”

Nhạc Phàm lắc đầu nói:

“Ta bây giờ còn chưa nghỉ ngơi, huynh tìm ta có chuyện gì?”

“Chỉ là muốn tìm người tán gẫu mà thôi.”

Đông Vũ nhún vai rồi tùy tiện nằm xuống đất, vẻ lười nhác nói:

“Hôm nay trên đấu trường biểu hiện của ngươi cũng không tệ. Ngươi cũng là thanh y tù nhân đầu tiên có khả năng kiên trì cho đến lúc cuối cùng. Nhìn võ công của ngươi mà đoán, ngươi là người trong giang hồ phải không?”

“Không phải.”

Rồi Nhạc Phàm hiếu kỳ hỏi:

“Bọn chúng hình như rất sợ huynh?”

Đông Vũ sửng sốt:

“Ngươi nói những kẻ ở trên đấu trường hôm nay à?”

Nhạc Phàm gật đầu.

Đông Vũ cười đáp:

“Bọn chúng từ nay cũng sẽ sợ ngươi thôi… Đúng rồi, ngươi sao lại bị đưa đến đây?”

“Đánh nhau trên đường, bị tuyên phạt phải sung quân bốn năm.”

Đông Vũ có chút ngạc nhiên, hắn chống người ngồi đối diện với Nhạc Phàm nói:

“Ngươi có vẻ bị đưa đến nhầm chỗ rồi!”

“Vì sao vậy?”

“Người vào đây tất cả đều là tử tù hoặc trọng phạm. Ngươi chỉ phạm phải một tội nhỏ, cho dù nặng nhất cũng chỉ bị sung quân phục dịch ở địa phương thôi, không có khả năng đến Tử Dịch Doanh.”

“Vậy thì có gì khác biệt?”

Nhạc Phàm vẫn không hiểu được, hắn vẫn nghĩ là sung quân ở đâu cũng giống như thế này.

Đông Vũ đột nhiên thấy như bị kích thích muốn đánh kẻ khác. Hắn đến nơi này đã gần được ba năm rồi, kinh nghiệm mà hắn thu được người thường làm sao có thể tưởng tượng nổi. Trải qua vô số lần tắm máu huyết mà vẫn sống sót, hắn bây giờ hồi tưởng lại cũng thấy có chút không thể tin nổi. Vừa rồi mới nghe Nhạc Phàm nói như vậy, hắn liền cảm thấy như nghẹn họng. Vì vậy hắn không thể không tức giận nói:

“Đương nhiên là có khác biệt. So sánh nơi này với địa ngục tuyệt không có gì khác biệt.”

Nói xong Đông Vũ nằm dài trên mặt đất.

Doanh trướng nhất thời chìm trong im lặng……

Đông Vũ phá vỡ sự im lặng nói:

“Ngươi sao không hỏi vì sao ta phải tới đây?”

“Việc này chẳng có liên quan gì tới đệ cả!”

Nhạc Phàm nói thẳng.

Đông Vũ không thèm để ý, cười nói:

“Cũng không sao. Từ nay về sau ngươi muốn biết điều gì thì ta sẽ kể cho. Lần này ta muốn nói cho ngươi nghe vài chuyện trong Tử Dịch Doanh. Ngươi phải ghi nhớ vào lòng ……”

Sau đó hắn quay đầu nhìn Nhạc Phàm nói:

“…… Tránh cho ngươi đến lúc chết vẫn không biết lý do tại sao.”

Tiếp theo hắn thu lại nụ cười nói:

“Có biết vì sao nơi này được gọi là Tử Dịch Doanh không?”

Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm nhíu mày hỏi:

“Có phải là nơi đây không có ai còn sống mà rời khỏi không?”

“Đúng vậy. Từ khi vào đây cho đến giờ, ta vẫn chưa nghe thấy có người còn sống mà rời khỏi. Ta đến nơi này đã gần ba năm rồi, mặc dù bây giờ vẫn còn sống sót, nhưng ta tuyệt không tin tưởng mình còn sống để rời khỏi đây.”

Nhạc Phàm nhịn không được hỏi:

“Vì sao vậy?”

Đông Vũ khuôn mặt biến đổi, phẫn hận đáp:

“Bởi vì tất cả những người ở đây đều là bia đỡ đạn! Mẹ nó, những kẻ đó đúng là không phải do người nuôi lớn mà, đợi sau khi lão tử rời khỏi đây …… Hừ!”

“Nơi này người sống so với súc sanh cũng không bằng. Quân đội mỗi lần công thành đều bắt chúng ta đi đầu để ngăn cản cung tên và đao thương của kẻ địch. Trên chiến trường, đối mặt với vô số kẻ địch, ai dám đảm bảo là ngày mai bản thân còn sống, chỉ có không ngừng giết chóc và máu huyết……”

Đông Vũ nhăn mày, rõ ràng là rất thống khổ.

Một lúc lâu sau lông mày của hắn mới từ từ giãn ra, rồi hắn nói tiếp: “Ở đây vì để phân biệt phạm nhân, những tù nhân mới chuyển đến giống như ngươi đều mặc thanh y, những tù nhân còn lại mặc hắc y, nhưng cũng có một số ít là ngoại lệ, tỷ như ta là bạch y. Màu sắc khác nhau thể hiện cấp bậc khác nhau, đãi ngộ cũng có sự khác biệt lớn. Thanh y tù nhân chẳng những phải ngủ trên mặt đất, đến ngay cả ăn cũng không được no. Hắc y tù nhân thì tốt hơn, ít nhất cũng có thể ăn no. Còn bạch y tù nhân, ngoại trừ việc không được tự do ra ngoài, còn lại chẳng những được ăn no mà còn có thể một mình ở một doanh trướng, đãi ngộ phải nói là tốt nhất. Bất quá số người có thể trở thành bạch y tù nhân cũng rất ít, bây giờ trong doanh trại chỉ còn lại có ba người mà thôi. Ngoại trừ ta Thiết Huyết Đông Vũ, còn có Trường Thương Từ Kiệt và Khoái Tiễn Hoàng Chấn Phong. Bất quá ta tin rằng không lâu nữa ngươi cũng sẽ trở thành một người như thế.”

Đông Vũ đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc:

“Ta nghĩ ngươi nhất định chưa giết người đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng chiến trường là một nơi vô tình. Nếu trong lòng có điều cố kị, cho dù ngươi võ công có cao cường đến đâu, ngươi cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Cho nên ngươi bây giờ cần phải giác ngộ về cái chết!”

Nhạc Phàm chấn động cả người, rồi hắn nhẹ nhàng gật đầu.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, ta sẽ về ngay thôi. Ta ở khu bắc phía đối diện, doanh trướng đầu tiên, có việc gì muốn nói cứ đến tìm ta.”

“Cám ơn!”

“Không cần cảm ơn, ta chỉ hy vọng từ nay về sau trên chiến trường sẽ có thêm một chiến hữu. Ta nghĩ Từ Kiệt cũng như Hoàng Chấn Phong cũng sẽ làm như vậy thôi. Con đường từ nay ngươi phải đi rất khó khăn, cũng không biết có thể còn sống mà rời khỏi hay không, hy vọng sau này chúng ta vẫn còn sống.”

Nói xong hắn liền đứng dậy đi ra ngoài doanh trướng.

Sau khi Đông Vũ rời đi, trong doanh trướng lại trở nên yên tĩnh. Nhạc Phàm sau một lúc trầm tư bèn bắt đầu tu luyện Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến, dưới sự khống chế của tinh thần lực, đạo hồng sắc nguyên khí và thanh sắc nguyên khí bắt đầu không ngừng tôi luyện thân thể, các cơ bắp trên cơ thể trở nên chắc gọn, cứng cáp hơn nhiều.

Hiện tại sự lĩnh ngộ của Nhạc Phàm đối với Dưỡng tâm kinh đã đạt tới một cảnh giới mới, thổ nạp chi pháp không cần gượng ép cũng đã tự thực hiện. Nó đã trở thành một loại thói quen hít thở của hắn. Mặc dù hiện tại tinh thần lực không tiến bộ nhiều lắm, nhưng đối với thất tình chi khí trong nội thể thì Nhạc Phàm hiểu biết và cảm ngộ càng ngày càng trở nên sâu sắc ……

Bắc môn quan nội, nơi đóng quân của hơn ba mươi vạn quân Đại Minh.

Ở trung tâm của quân doanh là doanh trướng của vị chủ soái thảo phạt quân phiến loạn. Vì phòng ngừa kẻ địch đánh lén cho nên trướng bồng của y so với trướng bồng của binh lính bình thường là hết sức giống nhau, chỉ khác ở chỗ cao sàng noãn chẩm (giường cao gối ấm) hiển nhiên là vô cùng thoải mái dễ chịu.

“Dư Lương, ngươi vừa xem đánh nhau liều mạng ở Tử Dịch Doanh, ngươi nghĩ bọn chúng bây giờ thế nào rồi ?”

Một âm thanh ôn hòa vang lên bên trong trướng.

“Bẩm chủ soái, thực lực của bọn chúng đã tăng lên không ít. Hạ quan tin tưởng rằng không lâu sau có thể bắt đầu chiến đấu. Mà trong doanh trại thì biểu hiện của Thiết Huyết, Trường Thương và Khoái Tiễn là xuất sắc nhất.”

Dư Lương cung kính trả lời.

“Đúng. Biểu hiện của bọn chúng khiến ta vô cùng hài lòng. Nếu chúng vẫn còn sống mà rời khỏi đây, ta sẽ cân nhắc đề bạt bọn chúng.”

Dư Lương lại nói:

“Bất quá có điều khiến cho hạ quan thấy vô cùng ngạc nhiên. Lần chiến đấu này có một thanh y tù nhân không ngờ lại có thể trụ lại đến phút cuối cùng, hơn nữa nhìn hắn cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi mà thôi. Hắn lại là một thiếu niên tóc trắng, quả là vô cùng quái dị.”

Mạc Chinh có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói:

“Ô! Thiếu niên tóc trắng, không ngờ lại có kẻ như thế.”

Rồi y nói:

“Ngươi đi điều tra về hắn cho ta. Phải thật chú ý những hành động hàng ngày của hắn, có tình huống gì phải trực tiếp báo cho ta .”

“Tuân mệnh!”

“Ngươi lui xuống đi!”

“Dạ!”

Nói xong Dư Lương bèn lui ra ngoài.

Hôm sau, những tù nhân bị thương còn chưa bình phục, mỏi mệt kiệt sức nhưng vẫn phải tiến vào trong đấu trường. Tiếng roi da và tiếng chửi rủa báo hiệu bắt đầu một ngày huấn luyện mới. Hết thảy mới chỉ là bắt đầu ……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.