“Điện hạ, ta gọt táo cho ngài ăn có được hay không?”
Thái Thường ngồi ngưỡng cửa Cầm đài, trong tay giơ trái táo đỏ bóng loáng cười nói: “Đặc sản của Nam Hải, bán ở nhân gian hẳn là một lượng bạc. Ừ, một lượng bạc, đại khái có thể đổi hai gói mứt táo, mười cái bánh bao… Ai nha tóm lại là ăn rất ngon!”
Tử Loan được Nam Cực Tiên Ông tụ hồn mà quay về, mất đi ba ngàn năm trí nhớ và tiên pháp, giờ phút này đang lẳng lặng bên cửa sổ nhìn Tuyệt huyền trăm ngàn năm qua chưa từng vang lên mà ngẩn ngơ.
“Vậy ta gọt đó!”
Thái Thường cầm con dao nhỏ gọt nghiêm túc, nàng lo lắng Tử Loan vất vả lắm mới tái sinh trở về, mất trí nhớ sẽ nhận không ra mình nên hễ không làm gì là tới nói chuyện phiếm với Tử Loan.
Quân thượng có lẽ mong mỏi Tử Loan có thể sớm ngày khôi phục tiên lực, mới có thể đem Cầm đài ban cho chàng làm dinh thự. Thái Thường than thở, gọt vòng quanh tách vỏ và thịt trái tao ra, sau đó đưa cho chàng: “Đây là lần đầu ta gọt vỏ thành công, tặng cho ngài!”
Tử Loan quay người lại nhìn nàng, cười cầm lấy: “Chị Thái Thường, ta nhận ra chị mà, chị không cần lo lắng. Nếu ngày nào cũng đi theo ta, ta lo Ngẫu thần sẽ đến điện chém ta mất.”
Thái Thường bĩu môi, nói: “Ta còn ước gì chàng tới chém ngài, mấy ngày nay ta không thấy chàng . Nghe nói dạo gần đây vị thần tiên được nhân gian cung phụng xếp hàng thứ nhất chính là chàng, rất bận rộn.”
Tử Loan cắn miếng táo, “Bận rộn cũng tốt, không thể so với ta, bận rộn cũng không được.”
Thái Thường tự biết đã chạm đến nỗi đau của chàng, đành ha ha lái sang chuyện khác: “Điện hạ, buổi trưa muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngài!”
Tử Loan nhìn nàng cười một cái: “Đề tài này của chị còn không bằng đừng đổi.”
***
Buồn bực ra khỏi Cầm đài, Thái Thường đang nghĩ ngợi muốn đến nhân gian một chuyến. Kể từ khi sắc quỷ bị điều đến nhân gian, nhiều năm chăm lo việc nước cuối cùng mới được thanh danh trong lòng dân chúng, có thể bởi như vậy nên chàng về Thiên đình càng ngày càng ít, hai vợ chồng lại càng khó sum họp, nàng có hài tử mới là lạ!
“Tiên tử! Tiên tử! Không xong rồi!”
Tiểu tiên nga kéo làn váy chạy tới trước mặt, “Đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện!”
Thái Thường giật mình khẽ run rẩy, đứng lại hỏi nàng: “Có phải sắc quỷ chàng…chàng …”
Tiểu tiên nga thở hổn hển chạy tới kéo nàng hỏi: “Người còn nhớ Tịnh Đế tiên tử không? Chính là em gái của thượng thần, ba ngàn năm trước điện hạ gặp chuyện không may sau đó nàng ấy cũng dấn thân vào hạ giới, còn nhớ chứ?”
“Đương nhiên nhớ rõ!” Thái Thường gật đầu: “Em gái của chồng ta mà!”
“Đúng rồi đúng rồi! Chính là nàng! Không ngờ ngày xưa nàng ấy trốn xuống hạ giới, bởi vì yêu một người phàm đánh cá, đã cùng người đó mấy đời trở thành vợ chồng. Kết quả… Kết quả bị quân thượng phát hiện, phái Thượng thần đi bắt bọn họ, còn nói phải…Phải xử tử bọn họ…”
“Cái gì! ?” Thái Thường cả kinh quát to một tiếng: “Hiện giờ người đang ở đâu? Mau dẫn ta đi! Mau!”
Tiểu tiên nga đáp lời kéo nàng chạy, dặn dò: “Tiên tử… Vừa rồi thấy sắc mặt Thượng thần rất đáng sợ, thu hồn phách Tịnh Đế tiên tử… là ý của ngài ấy.”
Tim Thái Thường thình thịch, đột nhiên nhớ lại kiếp số chưa đã đến có phải đang ứng nghiệm hay không. Nàng cắn chặt môi, khắp người chợt cảm thấy rét lạnh, chỉ trông nhanh nhanh gặp Hào Hành một chút.
***
Thái Thường run sợ ngồi ở điện bên cạnh, nghe thấy cách vách vang lên tiếng thẩm vấn nghiêm khắc trách móc nặng nề, nàng chưa bao giờ biết được Hào Hành cũng sẽ lúc uy nghiêm như vậy.
Gió lạnh thổi qua, nàng cúi đầu không muốn nghe tiếng trách móv, rất nhớ những chuyện đã từng xảy ra trước đây. Lúc ấy Tịnh Đế luôn thiện lương dịu dàng đưa hạt sen cho nàng ăn, lúc tiên gia đều không để ý nàng tránh né nàng thì Tịnh Đế lại cùng nàng nói chuyện phiếm.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại liền khóc. Nàng rất muốn xông vào chịu phạt thay Tịnh Đế, có lẽ sắc quỷ thấy nàng đến sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng khi nhìn thấy nhóm Thiên binh gác ngoài cửa, Thái Thường chỉ có thể lùi chân về lo lắng suông.
Hào Hành phân phó giam Tịnh Đế vào thiên lao chờ đợi xử lý, mới vừa ra đã thấy Thái Thường rơi lệ đầm đìa. Khóe mắt ngập nước đang giận dỗi nhìn chàng.
“Sao gần đây trên mặt nàng lại nhiều mụn hơn thế?”
Hào Hành đưa tay muốn chạm gương mặt của nàng, lại bị nàng tránh né.
“Đừng chạm vào ta! Hiện tại ta rất ghét chàng! Tay chàng phá hủy cả gia đình Tịnh Đế, ta không muốn chàng chạm vào ta!”
Thái Thường lau lệ hét lớn: “Chàng hủy gia đình của bọn họ, chàng phá hủy cả vạn mẫu hồ sen, chàng phá hủy làng chài kia, chàng còn biến thành đao giết em gái mình, làm sao chàng có thể biến thành như vậy? Chàng làm vậy quân thượng sẽ phong chàng lên làm đại quan ư? Chẳng lẽ chàng đã quên nhà của chàng bị hủy như thế nào. Chàng đã quên sau khi nhà bị hủy chàng đã tuyệt vọng đến nhường nào? Ngay cả mẹ ruột chàng ngày xưa cũng là trốn xuống hạ giới mới có chàng của ngày hôm nay đó!”
“Thái Thường…”
Hào Hành nắm chặt hai nắm tay trừng mắt nàng: “Không cho phép nàng nói như thế với ta. Nàng về đi, đừng tới nơi này.”
“Ngài bây giờ là Thượng thần tứ hải, tiểu tiên như ta chỉ đứng xa không thể chạm, ta không xứng nói chuyện với ngài. Ta cũng không muốn với kẻ vong ân phụ nghĩa, vì trục lợi mà cả em gái của mình cũng có thể hy sinh! Ngài đối xử Tịnh Đế thế này, không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Ta sẽ không cùng ngài gặp báo ứng, cho nên ngài xử trí nàng như thế nào, ta cũng muốn theo nàng cùng đi!”
“Chát – – “
Một bạt tai thật lớn vang bên mặt Thái Thường.
Bàn tay Hào Hành đau rát. Chàng cứng người ngay tại chỗ, thấy mặt nàng nhanh chóng sưng đỏ lên, là biết vừa rồi mình nặng tay cỡ nào.
Thái Thường không làm ầm cũng không làm loạn, chỉ lắc đầu tự nói: “Không đau, không đau, có đau cũng kém xa với việc bị anh trai đoạt lấy gia đình mình.”
Nàng xoay người vừa chạy vừa khóc, Hào Hành hạ tay xuống, cố nén xuống từng cơn từng cơn đau đớn trong lòng không đuổi theo nàng. Thước Diệp đi theo thẩm tra xử lí xong, ra khỏi đứng ở bên người chàng, nhìn Thái Thường chạy xa mà cười nói: “Đứa em gái này rất khó đối phó, thượng thần ngài ăn quả đắng rồi.”
Hào Hành gật gật đầu: “Làm phiền tiên tử giữ lại đứa bé kia.”
“Giữ cháu nó lại, không sợ sau này lớn lên sẽ ghi hận thượng thần sao?”
“Không giữ lãi, Thái Thường mới ghi hận ta. Số mệnh mà thôi.”
Chàng cười khổ một tiếng, cầm thiên thư rời đi.
***
“Hu hu… Thượng thần đánh người ! Còn có thiên lý hay không a!”
Thái Thường chạm gò má sưng đỏ, buồn bực gào khóc trong nội cung, “Ta hận hắn! Ta muốn… Ta muốn về Nam Hải!”
Tiểu tiên nga há miệng run rẩy cầm ngọc ngưng cam lộ khuyên nhủ: “Tiên tử tiên tử, đừng động đậy! Trước hết để tiểu tiên bôi thuốc trước rồi hãy nói sau! Coi chừng sẽ càng sưng thêm!”
Thái Thường nằm sấp trên giường đẩy nàng ra khóc ròng: “Ta không bôi thuốc! Sưng chết thì thôi! Sưng chết cũng tốt! Như vậy ta có thể đi cùng với Tịnh Đế, cũng đúng lúc có bạn!”
“Kỳ thật… Tiên tử có biết, nơi xảy ra vụ án Tịnh Đế tiên tử cùng phu quân phàm trầnvà con gái là do Thượng thần chủ động xin đi xét hỏi. Theo tiểu tiên thấy, mọi người đều biết Tịnh Đế tiên tử là em gái của ngài ấy. Thượng thần xét hỏi nhất định sẽ có rất nhiều người chỉ trích, sợ ngài ấy làm việc thiên vị. Cho nên thượng thần chỉ có thể nghiêm túc tra xét, tuyệt không thể qua loa. Điểm này khiến người ta khâm phục, tiên tử cần phải cảm thấy tự hào mới đúng. Còn nữa, ngài ấy xét xử em gái mình phạm phải luật trời, trong lòng nhất định đau khổ nhiều hơn tiên tử. Ngài ấy tự mình an bài Tịnh Đế tiên tử đánh tới con đường lục đạo luân hồi, đây là điều duy nhất mà một người anh có thể làm cho em mình. Lúc ngài ấy lĩnh thiên binh xuống phàm trần soát nhà, tiểu tiên thấy tay ngài ấy run run phát hiệu lệnh. Tiên tử không phải nói tin tưởng ngài ấy sao? Vì vậy đừng giận ngài ấy. Thượng thần cũng là có nhiều nỗi khổ tâm .”
“Ừ…” Thái Thường hừ hừ : “Nhưng hắn đánh ta. Chuyện cũng gạt ta không nói với ta, một chút cũng không tin ta, cho nên ta mới không cần để ý đến hắn.”
Tiểu tiên nga thở dài một tiếng, lấy thuốc cao ra bôi cho nàng. Thái Thường có chút bất mãn: “Rốt cuộc là em toàn nghe lời của hắn. Ta cũng không trông mong em sẽ đứng về phía. Bây giờ ta chỉ muốn đi gặp Tịnh Đế lần cuối cùng. Chị ấy không phải còn con gái sao? Ta muốn giữ lại chăm sóc, không phải bị hỏa thiêu cùng người mẹ mệnh khổ của cháu.”
Tiểu tiên nga đáp lời: “Thượng thần nhất định sẽ chăm sóc cháu gái mình cẩn thận. Chỉ tiếc giờ tiên tử không để ý tới ngài ấy, ngài ấy cũng không đem những lời này nói với người. Thật ra đứa bé kia sáng sớm thượng thần đã nói muốn đưa lên chỗ của người.”
Thái Thường mềm lòng một chút: “Hắn cưỡng chế mẹ người ta, còn muốn giữ cháu gái, chia rẽ cả nhà bọn họ, quả thực là quá hư .”
Tiểu tiên nga thở dài nói: “Giờ dưới nhân gian cũng truyền miệng nói Thượng thần vì thăng tiên cấp, mà lợi dụng em gái của mình. Biết bao dân chúng đã đốt cháy tranh họa Ngẫu thần. Hiện tại cuộc sống củ Thượng thần nhất định không dễ chịu, người còn không đi ngài ấy. Người không phải những kẻ ngu muội bịa đặt kia, ngài phải thông cảm cho ngài ấy chứ.”
Nhưng khuyên nhủ hơn nửa ngày, Thái Thường vừa chạm vào gò má bên kia còn đau đến muốn chết, bụng đầy ấm ức, bỉu môi xoay đầu vào trong không lên tiếng nữa. Này cơn nóng giận này, làm trên người nàng nổi càng ngày càng nhiều mụn.
Tiểu tiên nga thở dài vài tiếng, dập tắt ánh nến lui ra, đêm tối lại nghe Thái Thường sụt sịt rơi nước mắt.
Thái Thường khóc quá nửa đêm mới ngủ mê, nhưng ngủ thiếp đi cũng không yên ổn, luôn ngửi thấy một làn hương sen, có người nhẹ nhẹ xoa gò má sưng của nàng.