Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 36: Giở trò lưu manh đặc biệt có hiệu quả .



“Thái Thường, có phải nàng không tán thành chuyện gấp gáp như thế?” Ti Cầm thấy nàng đối với một bàn món ngon không hề hào hứng, chỉ lo cúi đầu níu ngón tay, lo lắng nói: “Xưa kia bản quân nợ tình cảm của nàng, bây giờ không biết nên làm như thế nào nàng mới tin tưởng là ta thật tâm muốn cưới nàng làm vợ. Cho nên nếu nhanh chóng thành thân cũng tốt, vi sư có thể từ từ bù đắp cho nàng. Nhưng nếu bây giờ nàng không cách nào tha thứ cho vi sư, vậy thì chúng ta cũng không vội, từ từ tìm về là tốt rồi.”

Thái Thường hơi mím môi. Ngẩng đầu lên nàng thấy chư tiên đang đợi nàng trả lời, cổ họng nàng giống bị ngàn chiếc khóa vàng sít sao thít chặt, không được phát ra tiếng.

Vương Mẫu thấy dáng vẻ nàng co quắp, mặc dù khẽ nhíu mày, nhưng vẫn duy trì phong thái phượng nghi gọi: “Hôm nay cho phép ngươi không cần ngại tiên pháp lễ nghi, chỉ cần nói ra ý nghĩ trong lòng. Nếu ngươi đồng ý, bản điện nghĩ Đế Quân cũng sẽ không gì dị nghị, đương nhiên, Quân thượng và Tiên mẫu sẽ lại càng cảm thấy chuyện này rất tốt đẹp.

Vốn định chọn mùng chín cho ngươi thành thân, đáng tiếc bị những chuyện nhiễu loạn, nên đã bàn cùng các tiên gia khác chọn cho các ngươi ngày mười lăm tháng tư. Đây chưa thể gọi là ngày rất tốt, nhưng so với mùng chín còn là ngày hoàng đạo.

Ngươi đừng băn khoăn quá nhiều, đồ cưới cùng với vật dụng khác bản điện sẽ sai người chuẩn bị tốt cho ngươi.

Khi đã xong Thiên cung sẽ rất cảm kích hai người các ngươi! Sẵn dịp cho Nam Hải mấy ngàn năm nay của các ngươi thật náo nhiệt. Chúng ta tứ hải bát hoang kết làm một nhà hôn, thật tốt?”

Vương Mẫu nói xong thì cười nghiêm nghị, hỏi: “Không biết có chư vị tiên gia nào dị nghị gì không?”

Phút chốc Dao Trì trở nên tĩnh mịch. Thái Thường vểnh tai lên, rất rất muốn nghe thanh âm quen thuộc đứng lên kháng nghị, nói: “Các người thì biết cái gì! Cũng không hỏi xem chủ thật sự của nàng là ai, toàn là phán uyên ương lung tung!”

Đáng tiếc, đợi đến lúc Vương Mẫu cùng chư vị tiên gia nâng chén, đợi đến lúc bóng đêm lạnh dần, đợi đến lúc chén rượu nhỏ và lòng của nàng đều muốn đóng băng, Thái Thường lại nhìn về phía Hào Hành, hầu như không thể khóc nữa! Trên chỗ ngồi của người kia sớm không biết đi nơi nào, nàng ngốc một lần là đủ rồi, sao có thể tin hắn nữa?

Tính đi, tính đi… Thừa dịp nàng còn chưa khóc trước mặt mọi người trên tiệc rượu, hay là sớm chuồn đi cho thanh tĩnh. Số phận của nàng sao lại thảm như vậy? Hai đời đau khổ theo đuổi hai nam nhân đều bị mặt nóng dán mông lạnh, có điều kiếp sau dủ có chết cũng phải làm nam nhân!

“À… Thái Thường muốn đi ra ngoài đi một chút…”

Thái Thường húng hắng đứng dậy, Ti Cầm nghe xong thì ngạc nhiên: “Thái Thường? Vì sao không ăn nhiều một chút, vi sư cùng Thái Thường đi chung được không? Nhìn sắc mặt nàng kém thế, không phải đau bụng chứ?”

“A? A! Không phải, là Thái Thường muốn…muốn xuất cung!” Thái Thường bất chấp mặt mũi gì gì của nữ tiên gia, ôm bụng nhíu mày: “Thái Thường rất muốn!”

“A.” Ti Cầm phất tay cười nói: “Vậy thì đi nhanh đi! Không có gì phải ngại, bản quân ở đây đợi nàng trở lại.”

“Không…có thể Thái Thường sẽ đi rất lâu! Ngài không cần phải chờ!” Thái Thường nói xong liền thở dài kéo tà váy khỏi chỗ ngồi, bởi hấp tấp mà hất rơi chén rượu xuống đất lần nữa.

Thượng Nguyên tiên tữ ngồi cạnh Ti Cầm nhìn thấy suýt nữa thì sặc quả bồ đào, nói: “Khụ khụ… Chắc là ngũ tạng vui mừng, mới lo lắng như vậy. Thái Thường tiên tử đúng là tính tình con gái! Hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống lời đồn! Chúng ta khâm phục không thôi a! Khâm phục không thôi!”

Thái Thường chạy thẳng ra Dao Trì, nước mắt không ngừng rơi. Tiểu tiên tới nghênh đón thấy bộ dạng nàng chạy ra, mặt co quắp nhếch miệng nói: “Nghe nói Thái Thường tiên tử sắp lập gia đình, nàng ấy đã sống hai đời chẳng lẽ giờ mừng quá mà phát khóc ư? Dù sao ta cũng không tin là nàng ta vội vàng đi về để đưa cơm cho Tử Loan điện hạ.”

Chạy vội một mạch tới cổng Dao Trì, các đám mây đang đứng xếp hàng chờ các tiên gia, đám mây của Thái Thường thấy nàng đến liền ngoan ngoãn đi ra đợi nàng bước lên hồi cung. Tuy nhiên nó chờ mãi chỉ nghe tiếng Thái Thường nức nở nằm ở trên người nó khóc thảm thiết không thôi.

“Ta muốn làm nam nhân! Ta muốn làm nam nhân!”

Nước mắt nước mũi Thái Thường lau thành một mảng lớn, chiếc miệng rộng còn a ô a ô từng ngụm cắn đám mây cho hết giận.

“Thái Thường? Sao một mình nàng lại chạy đến nơi này?”

Hả? Sao giờ tiếng nói này mới xuất hiện? Vừa rồi chết ở đâu? !

Thái Thường phun đám mây trong miệng ra, không đếm xỉa đến đám mây đang nhăn mặt kêu đau mà quay đầu lại. Nhìn thấy Hào Hành mặc chiếc áo thêu hình rồng nước, cổ áo nhuộm thấu vết mồ hôi, đang thở nhẹ đuổi theo về phía nàng.

Thái Thường nổi nóng. Nàng không muốn dính líu gì đến Hào Hành nữa, từ giờ tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông! Chỉ mong hắn mau biến đi, nếu không nàng nhất định sẽ tức giận tiến lên xé hắn ra! Vì vậy cười nói: “Ta vội đi nhà xí, trùng hợp như vậy a, thượng thần ngài cũng muốn đi sao?”

Hào Hành bước tới một tay áp vào gương mặt còn đầy nước mắt của nàng, hỏi: “Nàng đi ngoài thì khóc cái gì?”

“Ta… Ta nhịn không được!” Nàng đẩy tay chàng ra, quát: “Ta uổng phí sống hai lần, thế nhưng đều đuổi không kịp một người nam nhân! Có phải ta quá thảm hay không? Hôm nay ta đi nhà xí khóc, ngài còn muốn để ý ư! Ngài dựa vào cái gì mà để ý?”

Nàng xoay người bò lên đám mây đang muốn né ra, lại bị người phía sau kéo lại. Kéo đau cổ tay, kéo đau vòng eo, kéo đau cả miệng.

“Xin lỗi! Thái Thường, ta xin lỗi.” Hào Hành ôm chặt nàng, không ngừng hôn nàng. Con ngươi sáng ngời của chàng không ngừng tuôn lệ. Bỏ lỡ, ẩn nhẫn*, thẳng thắn, Thái Thường của chàng. “Hai đời, hai đời, ta trúng độc của nàng, e là rốt cuộc không tháo ra được.”

Khóa chặt khuôn miệng nhỏ của nàng, trằn trọc, vuốt ve, hôn nàng kịch liệt. Chàng dùng hết nhu tình mật ý của cả đời hôn nàng, làm Thái Thường quên cả thút thít, quên đi xấu hổ và giận dữ. Cũng làm bản thân Hào Hành quên đi thời gian, quên cả lục giới.

Cũng quên đi một ngàn năm trước. Không ai biết rằng một ngàn năm trước đây, khi đó chàng đã từng lén lọt vào mắt xanh của Mịch Trăn khờ khạo, ngây ngô.

“Ưm…Chàng… Ta nói…” Thái Thường kêu rên , khóe mắt còn vương giọt nước mắt nhỏ đáng yêu.

Lời lẽ trong miệng nàng bị cơn cuồng phong liếm cắn, khóa chặt tất cả những lo sợ bất an, bàn tay sau lưng nàng bừa bãi xoa vuốt, áp vào người nàng thân mật. Lần này chàng sẽ không nhường nàng cho ai, vĩnh viễn sẽ không!

Cho đến khi Thái Thường thở gấp bị sặc, không ngừng ho khan, Hào Hành mới ngừng hẳn nụ hôn có một không hai vừa rồi, dịu dàng vuốt lưng giúp nàng thở.

Thái Thường khôi phục, quay đầu che gò má ửng hồng không để ý tới chàng, tự quệt miệng không nói một câu. Nhưng vừa rồi xâm chiếm đôi môi đỏ hồng giờ thoạt nhìn lại càng dị thường mê hoặc.

Hai tay Hào Hành vây lấy nàng ở đám mây, duỗi tay che mắt của đám mây bé một chút, tiếp tục hôn Thái Thường hồi lâu. Thấy Thái Thường khóc, chàng ôm nàng nói: “Vừa rồi dĩ nhiên bản điện muốn phản đối, nhưng tiên đồng đến báo Xương Bồ đột nhiên có việc gấp tới tìm. Bản điện mới đi ra gặp gỡ, mới vừa tiễn hắn đi liền thấy nàng khóc chạy ra, bản điện vội chạy đuổi theo nàng cả người toàn mồ hôi, không tin nàng sờ xem?”

Chàng cầm lấy tay Thái Thường hướng về phía cổ áo mình, Thái Thường vội vàng rút tay về, lườm một cái: “Ai cũng giống chàng à? Quỷ hạ lưu! Mỗi lần người ta khóc đều giở trò lưu manh, xấu xa!”

Hào Hành xoa gương mặt nàng: “Đúng, chẳng phải rất có hiệu quả à? Lần sau sẽ đùa tiếp.”

Đột nhiên Thái Thường rụt rè e lệ nhìn chàng, rầm rì nửa ngày mới nói: “Chàng còn muốn ta không?”

“Ừ, muốn” Hào Hành gật đầu: “Cho dù Vương Mẫu có muốn chém tiên căn bản điện cũng muốn.”

Đôi mắt đẫm lệ của Thái Thường run run, lấy tay sờ sợi râu trên cằm chàng: “Lần này về chàng phải nói cho ta biết vì sao chàng xa ta, nếu không ta sẽ lấy sư phụ, hoặc có chăng thành quỷ cũng quấn quít lấy chàng mỗi ngày mắng chàng một trăm lần, không, một vạn lần!”

Hào Hành xoa ngực cười ha hả, ôm Thái Thường: “Vì sao một ngàn năm trước bản điện chưa từng ngờ tới nàng sao mà khó dây dưa thế! Nói không chừng bản điện còn chướng mắt nàng! Thật là thú vị a!”

Vừa rồi Thái Thường giờ còn bị chàng quấy nhiều, đầu càng choáng váng. Nàng siết chặt vạt áo Hào Hành, nói: “Thái Thường vốn có nửa đầu óc, hiện tại lại có thêm một cái của ta, mà nghĩ vẫn không hiểu. Chàng có thể nói trắng ra được không ? Dùng ngôn ngữ mà Thái Thường có thể nghe hiểu là được rồi.”

“Tốt, ” Hào Hành gật đầu, ôm lấy nàng nói: “Vậy thì dùng những gì nàng có thể hiểu nói cho nàng biết.”

Vừa dán vào tai nàng nói câu gì đó, gò má Thái Thường lập tức ửng đỏ, vòng qua cổ chàng, tựa vào vai chàng nói ngọt ngào: “Quỷ hạ lưu, đã đoán chàng sẽ nói thế mà. Hư quá, để xem về sau chàng còn ức hiếp ta không!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.