Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 1: Bấc đèn phạm vào mười tám điều cấm



Thái Thường vào hàng tiên năm trăm tuổi, nhưng chưa đủ làm tiểu tiên. Ngày thường chuyện cần phải làm chính là tu hành, tu hành, và tu hành. Lúc Nam Hải Tinh Hoa tiên tử vô tình hình thành bào thai là nàng, lại bận rộn nhiều việc nên sơ sẩy quản giáo, vì vậy bẩm sinh cộng với thiếu sót khiến đầu óc nàng mất hết linh quang.

Mất linh quang cũng chưa hẳn không có chỗ tốt. Ví dụ như dì nàng Lộ Hoa tiên tử là tiên tử có năng lực làm việc mạnh nhất Thiên Đình đã đem nàng về Thiên Cung nuôi dưỡng, không để nàng chịu đựng cuộc sống thần tiên nặng nề, không cho phép các tiên tử điện quân khác bắt nạt nàng, ngày ngày nuôi nấng chăm cho nàng cái ăn cái uống.

Cho đến khi Thái Thường bị nuôi béo phì ra, dì nàng mới lo lắng mình đảm đương không nổi sẽ bị Vương Mẫu trách mắng, vừa sợ những tiên tử học việc khác bị lây bệnh đầu óc trì độn của nàng.

Nghe thấy mình bị gọi là đầu óc ngốc nghếch, Thái Thường chết lặng, dứt khoát mỗi ngày ôm một đống quả tiên ngồi chỗ cao nhất là Nguyệt đài ở Thiên Cung trêu chọc biểu tỷ Thước Diệp nuôi các vì sao, né tránh ánh mắt bất thường của chư tiên.

Lượn lờ trong thiên cung này, chỉ có hai tiên gia coi tiếng nói của nàng là có trọng lượng. Một là người nàng hay gặp ở Nguyệt đài cháu nội thứ tư của Thiên Đế -Tử Loan, người thứ hai là Tịnh Đế tiên tử thường xuyên lén đưa hạt sen cho nàng ăn.

Tử Loan bởi vì ham chơi, thường xuyên lên Nguyệt đài đuổi bắt các vì sao nên mới quen biết nàng. Tử Loan đáng yêu leo lên chân nàng, luôn duỗi ngón tay mũm mĩm ra chọt chọt gương mặt nàng: “Chị Thái Thường, mặt của chị còn tròn hơn cả trăng rằm.”

Biết rõ Tử Loan nói chuyện không kiêng sợ nhưng Thái Thường vẫn bị tổn thương một chút, ngay cả đứa trẻ cũng nhìn ra được nàng tướng mạo phú quý, sao có thể ngây ngô hoài không hiểu?

Vì thế lúc Tịnh Đế tiên tử cầm một túi hạt sen đưa cho nàng, nàng thẳng thắn nói lời từ chối: “Từ hôm nay không dám làm phiền tiên tử tặng ta hạt sen nữa, ta muốn nỗ lực khổ học văn thư, rèn luyện trí não, ngày nào chưa thành thượng thần thì ngày đó không ăn đồ ăn vặt!”

Ngược lại Tịnh Đế cảm động đến trào nước mắt, nghiêm túc vỗ vỗ bả vai nàng: “Vốn định mang hạt sen vị mật ong cho cô nếm, ai ngờ cô có nghị lực như vậy, cố gắng lên cô nhóc!”

“Chờ…chờ một chút! Vị mật ong…”

Thái Thường xoa bóp, bên hông lại xổ ra một ngấn thịt thừa: “Thần tiên béo cũng có thể học tốt, ta cũng cần bồi bổ não nhiều vậy làm phiền tiên tử cho ta thêm hai cân.”

Vì vậy Tử Loan vê mặt của nàng nói: “Chị Thái Thường, mặt của chị so với hai mặt trăng rằm còn tròn hơn!”

Vào ban đêm, phần lớn Thái Thường ngủ rất ngon, chỉ cần không phải Thiên đình khai chiến hoặc là tiếng động dữ dội nàng đều ngáy như sấm. Ban ngày uống quá nhiều rượu hoa đào, nên đêm nay nàng phải tỉnh lại rời giường đi tiểu đêm.

Thân thể thong dong tỉnh lại, Thái Thường dụi mắt, ngoải thủ vệ thiên binh và những đám mây tiên bay qua, xung quanh đều im lặng, thì ra giữa đêm khuya Thiên cung yên tĩnh và tuyệt đẹp như vậy. Trước điện các trồng các loại cây hoa Lạc Anh rực rỡ, nàng hít sâu một hơi, mùi thơm ngập tràn thân thể cảm thấy lòng mình khoan khoái.

Nhất thời, cơn buồn ngủ biến mất Thái Thường nảy ý muốn hơn nửa đêm đến chốn đào hoa đi dạo.

Tới gần vườn Bàn Đào, đào vẫn chưa chín thục nên trái cây không tính là ngon. Thái Thường lén chạy vào, giật xuống một trái thoạt nhìn ngon lành nhất rồi ngồi dưới gốc đào ăn, vừa ăn vừa nghĩ thầm: “Trái cây này đều là đồ cúng, ăn một trái sẽ khiến đầu óc tốt lên!”

Đến khi hột đào bị nàng nuốt hết một nửa, Thái Thường lau miệng đứng lên mới phát hiện nàng lạc đường, tìm không thấy đường ra.

“Ai, sớm biết sẽ không lãng phí vô ích mỗi một quả đào nhỏ.”

Nhớ mang máng Lộ Hoa đã từng nói vườn Bàn Đào này trãi dài từ hướng đông sang hướng tây, như vậy chỉ cần nàng đi theo một hướng, không phải là hướng đông thì chính là hướng tây. Hướng tây thì trở về tẩm điện, hướng đông thì có Nguyệt đài, ừ, thế là nàng biết lối đi! Ai nói đầu óc mình ngốc chứ?

Thái Thường kéo kéo dây buộc bên hông buộc lại khít khao sau đó chọn đường phía tay phải mà đi. Hy vọng vận may tốt một chút, nàng cứ đi như vậy là có thể trở về tẩm điện.

Đêm hôm khuya khoắt một mình nàng khoác áo trắng đi lại trong rừng, ai không biết không coi nàng là quỷ hồn du đãng của âm phủ mới lạ! Thái Thường vừa đi vừa nhớ lại lúc mới vào hàng tiên tới nay. Nàng vừa tự chế giễu lại vừa thương cảm chính mình, nghĩ đi nghĩ lại còn thiếu chút là gạt nước mắt đòi trở về Nam Hải tìm mẹ ruột.

Nghĩ mãi không ra mẫu thân là, sao có thể quản lý Nam Hải ngay ngắn gọn gàng, được người đời ngưỡng mộ còn mình lại ngu dốt, không thể thông suốt như vậy.

Mất một hồi lâu tâm trí mới ý thức thấy lạnh buốt. Thái Thường cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào mình thế lại đi vào nước mà hoàn toàn chưa phát hiện. Lần này tốt rồi, ướt hết nửa người, ban đêm lại lạnh, thật là đáng thương mà!

“Đầm nước nhà ai đặt chỗ này thế không biết? Làm hại người ta suýt nữa chết đuối, thật là đáng giận!”

Bình thường Thái Thường sống hiền lành, không tức giận. Đúng là hôm nay không có chuyện gì làm nàng mới đi dạo, càng đi càng đau lòng hết lần này tới lần khác biến mình từ bộ dạng nết na, tự nhiên lại uất ức rồi tức giận. Giờ phút này khu rừng yên bình truyền đến từng tràng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng làm người nghe rối loạn, làm thân thể nàng nóng ran.

“Một cây bấc đèn?”

Có tiếng từ chỗ nước sâu truyền đến, hù dọa Thái Thường suýt nữa không bảo vệ đượcc bảy hồn sáu vía. Là ai đang nói chuyện? Sao có thể biết nguyên thần của nàng!

Đúng vậy, nguyên thần của Thái Thường là một cây bấc đèn. Mới đầu Tinh Hoa tiên tử muốn lấy một sợi dây thừng luyện thành bấc đèn chiếu sáng Nam Hải thấp và âm u . Nhưng không ngờ lúc thả tiên khí vào lại sinh ra một tiên thai, vì vậy mới giữ lại nuôi dưỡng thành Thái Thường.

Xuất thân như vậy làm Thái Thường rất không thể ngẩng đầu lên được .

Như Tử Loan chính là con rồng, Tịnh Đế thuộc hoa thủy sinh, Thước Diệp là do Lộ Hoa dùng ánh sáng rực rỡ của mặt trời, mặt trăng ngưng tụ thành…Còn nàng chỉ là cây bấc đèn.

Có lẽ đầu óc của mình ngốc cũng là vì nguyên thần là cây bấc đèn sao?

Nếu không tự an ủi mình, trong lòng sẽ chỉ cảm thấy tự ti.

“Trên dưới trăm mét nơi này, rõ ràng ta đã thiết hạ huyền chướng, không thấy sao? Một bấc đèn nhỏ như ngươi không sợ đụng nước sẽ bị đánh vào lục đạo luân hồi*?”

(lục đạo luân hồi *: theo quan điểm của đạo phật có 6 đạo: thiên đạo, A Tu La đạo, nhân đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo)

Gì? Còn dám nói ! Thái Thường liếc mắt thoáng nhìn thấy một lõa nam chỉ dùng một cái khăn trắng vây quanh hạ thể hình như bơi lại phía nàng! Nhất thời Thái Thường ngượng hai gò má ửng hồng, lùi lại ba bước nhắm mắt lại ấp úng: “Ngươi… Ngươi ngươi là yêu ma phương nào, dám trốn ở chỗ này đùa giỡn thiên thần! Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đùa giỡn thiên thần còn không mặc quần!”

Hào Hành nhíu mày: “Nếu là đùa giỡn còn mặc quần làm chi?”

“A – – ngươi ngươi ngươi còn dám thừa nhận!”

Thái Thường hù dọa khóc lớn: “Ta vừa béo vừa mập, đầu óc ngốc nghếch, ngươi đùa giỡn thật là ta quá kém! Nữ nhi của dì ta bình thường xinh đẹp động lòng, người lại có khí chất tốt, không bằng ngươi đến đó đùa giỡn đi?”

Hào Hành quan sát trên dưới nàng một phen, thì ra là một cái bấc đèn ngu dại, lắc đầu: “Ta đối với cô gái thuộc hỏa không có hứng thú, mà ngươi quả thật vừa mập vừa đần độn.” Nói liền lẻn hạ thân vào trong nước đi.

Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Thái Thường hé tay lộ ra hai con mắt tròn ra nhìn, thấy lõa nam nửa người kia quả nhiên lặn xuống nước mất, mới thả lỏng dời tay đi. Sau đó vuốt nước mắt trên gò má, vừa rồi thật là mất mặt.

“Rõ ràng là một tên quỷ đùa bỡn, mình là thần tại sao phải sợ hắn làm chi!”

Còn chưa nghĩ xong, từ trong nước bay ra một cuộn lụa. Thái Thường hết hồn né tránh , quan sát mặt nước không còn gợn sóng mới dè dặt chạm nhẹ. Nàng cầm cuộn lụa tháo ra thì thấy bên trong là một tiên bào sạch sẽ.

Là tên quỷ đùa bỡn kia cho nàng sao? Thái Thường mân mê xiêm y, thiếu chút nữa là cảm kích hắn.

Hào Hành từ trong nước thò đầu ra nói: “À! Xiêm y kia chắc ngươi mặc không vừa đâu, nhỏ quá mà!”

Trước nay chưa có ai sỉ nhục làm Thái Thường thoáng cái là bùng phát, miệng nàng không ngừng phun ra từ ngữ chửi rửa từ thời kỳ Thái Cổ cho tới bây giờ nàng nghe được.

Hào Hành nghe không biết mệt. Từ mặt nước gợn sóng, Hà tiên*** Phù Nhã mặc một bộ áo hồng xuất hiện, nhu mì dựa vào người Hào Hành vui mừng mà nói: “Hóa ra là nàng ấy quấy rầy chúng ta.”

(Hà tiên**: 荷仙từ Hà có nghĩa là cây sen)

Thái Thường đột nhiên dừng mắng, gò má lại một lần ửng hồng nhìn qua một đôi nam nữ trong nước. Nàng là phá vỡ chuyện tốt của người ta sao? Lần này là hoàn toàn khóc không ra nước mắt!

“Các người… xin mời cứ tiếp tục…”

Mặc dù nàng không hiểu cụ thể bọn họ là “làm” cái gì, tuy nhiên nếu xuất hiện cả nam nữ lõa thể thì thật sự làm nàng không thể không nghĩ ngợi sâu xa!

Thái Thường xấu hổ bất chấp nửa người ướt đẫm, quay đầu nhanh chóng rời đi. Cúi đầu đi bừa một hồi, thế mà có thể đi bậy đi bạ xông về tẩm điện của mình !

Nàng khép cửa xong thì bổ nhào lên giường. Đầu nàng mơ hồ nhớ lại, cứ lẩm bẩm trong miệng : “Không cần phải nhớ không cần phải nhớ không cần phải nhớ… Hạ lưu hạ lưu hạ lưu…”

Buồn bực một hồi lâu, nàng mới chui đầu ra suy nghĩ, vừa rồi sắc quỷ kia làm như thế nào mà xâm nhập tới Thiên đình? Hình như hình dáng cũng như không tệ…

Ai da, tại sao có thể nghĩ như vậy! Hình dáng có khá hơn cũng là sắc quỷ!

Thái Thường tiếp tục vùi đầu vào mây gấm, không được, sáng mai nàng nhất định phải đến trước mặt Thiên Đế vạch tội hắn! Nhất định! Không chừng Thiên Đế bắt được sắc quỷ còn thưởng cho nàng mấy trăm năm tu vi… Cứ làm như thế!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.