Thượng Hải Thượng Hải

Chương 6



Tháng mười một, Chu Quần và An Bình chia tay.

Tháng mười hai, Vu Tiểu Hải được thăng chức làm chủ quản, bắt đầu từ lúc này hắn có thể thoải mái tự tại sinh sống ở Thượng Hải, có thể mua những thứ hắn thích, ngoại trừ nhà ở.

Cuối tuần hai người thảo luận xem sẽ đi đâu ăn cơm. Chu Quần nhớ tới đồng nghiệp từng đề cập qua, mì thịt bò trên đường Dư Diêu hương thơm nức mũi, dị thường mỹ vị. Hơn nữa giá cả phải chăng, bảy, tám đồng một tô, cũng đủ hai người ăn no nê.

Vậy đi.

Chu Quần khó xử gãi gãi đầu, “Không biết đi bằng cái gì a.”

Vu Tiểu Hải chậc lưỡi, “Sao lại phiền toái như vậy”, tiện tay vẫy một chiếc taxi.

Hai người, tiền mì mười bốn đồng, tiền xe mười chín đồng.

Chu Quần cười khổ, chỉ vì ăn bát mì thịt bò rẻ mà cư nhiên tốn gần hai chục đồng tiền xe.

Vu Tiểu Hải bước chậm trên con phố Thượng Hải, còn sớm, chưa có nhiều ô tô ồn ào náo động, ven đường lá khô tích thành một đống, hắn lại chậc lưỡi, “Đây là hương vị Thượng Hải, em rốt cục học được cách tiết kiệm xa xỉ.”

Tháng một, Vu Tiểu Hải chính thức nhận được thông báo trở thành trưởng phòng chi nhánh.

Vu Tiểu Hải nói với Chu Quần, “Đi ăn mừng đi, em mời anh, buổi tối sáu giờ nhé.”

Chu Quần trong điện thoại đè thấp thanh âm, nói “Anh vừa mua bao có gai, tối nay thử nhé.”

Buổi tối sáu giờ, Chu Quần gửi tin nhắn, ‘Có việc, tới trễ.’

Tối hôm ấy tận tám giờ kém anh mới đến, Vu Tiểu Hải gọi đầy bàn đồ ăn, nào cá, nào sò huyết, cao bổ cốt, thịt nguội hải sâm, tất cả đều là món yêu thích của người yêu. Đồ ăn bày lên, đũa vẫn bất động, đói bụng, hắn liền gọi một bát súp ăn lót dạ.

Chu Quần một đầu đầy mồ hôi chạy tới, nhìn cái dạng này, hắn nhịn không được tim thắt chặt, đau, đau, đau.

Anh xoa đầu Vu Tiểu Hải, “Em cứ ăn trước a, đừng cố chờ anh.” Vừa mới nhấc đũa, hắn cũng nhíu mày, “Em cũng ăn mà, nhưng nhiều đồ như vậy ăn không hết.”

“Vừa rồi anh có chuyện gì à?” Vu Tiểu Hải bất động thanh sắc hỏi.

Chu Quần uống hai cốc trà lớn, không muốn trả lời.

Sau mười phút giằng co.

Chu Quần cúi đầu không dám nhìn Vu Tiểu Hải, “Đi xem mắt.”

“Ách — xem…… xem mắt a, xem –” Vu Tiểu Hải mơ hồ nói xong, không biết trên tay dùng sức từ khi nào, hắn bóp nát cái chén, thủy tinh đâm rất sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy khớp xương trắng, huyết nhục mơ hồ.

Chu Quần hoảng sợ giữ chặt hắn không ngừng dao động, “Em làm sao vậy, tạo sao em lại thành cái dạng này. Tại sao em lại hãm sâu như vậy, anh rồi cũng phải kết hôn, ngay từ đầu anh đã nói rõ với em, anh muốn kết hôn.”

“Em có cái gì không thể cho anh!” Vu Tiểu Hải mình đầy thương tích rống giận.

“Em không thể cho anh cuộc sống bình thường. Anh muốn có con.”

“Mẹ nó!” Vu Tiểu Hải dùng câu thô tục này hung hăng ném vào mặt anh, hắn lao ra ngoài khách sạn bắt xe tới bệnh viện gần nhất. Dung dịch oxy già xát lên miệng vết thương, hắn nhìn bọt khí sùi lên, đau đến ngũ quan vặn vẹo.

Mặc dù đau thành như vậy, Vu Tiểu Hải vẫn là dùng tay còn lại gửi tin nhắn.

“Anh hùng.” Bác sĩ kính sợ nhìn Vu Tiểu Hải.

– Người gửi: Vu Tiểu Hải.

– Người nhận: Chu Quần.

– Nội dung tin nhắn: Vứt chìa khóa đi.

Tháng hai.

Thiên Hoa gõ cửa nhà Vu Tiểu Hải.

Cô mặc một chiếc váy ngắn, hai chân tuyết trắng xinh đẹp dính máu loang lổ.

Vu Tiểu Hải bị dọa sợ một hồi, cho rằng cô tới kỳ kinh nguyệt. Thiên Hoa cười, sắc mặt trắng bệch, “Tiểu Hải, chuẩn bị cho em chậu nước ấm, xong gọi điện thoại đến bệnh viện xx, chỗ đó em quen, kêu bác sĩ phụ khoa bọn họ đến khám.”

Vu Tiểu Hải đỡ Thiên Hoa ngồi xuống sô pha, nhìn vết máu rơi xuống tấm thảm hắn mới mua, hơn một trăm đồng một mét vuông, hắn nghĩ thầm, ‘con mẹ nó mình bị đốt tiền rồi, sao lại đến lân mình chăm lo sức khỏe bình an cho người khác vậy.’

Còn đang suy nghĩ, Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Tiểu Hải đừng khẩn trương, em sinh non.”

Thiên Hoa nói, ‘Em có thai, nhà anh ấy không muốn cưới gái quê về làm vợ.’

Thiên Hoa nói, ‘Em tìm anh ấy tranh luận, anh ta bạc nhược không dứt được khỏi tiền tài quyền thế của ba mẹ. Anh ta nói anh ta có thể cho em tiền, an bài công việc cho em, nhưng em mà sinh con, bọn em về sau sẽ không thể làm chung.

Thiên Hoa nói, ‘Tiểu Hải, anh thấy em dũng cảm không, anh ta đẩy em ra, em ngã một cái, lúc ấy còn không cảm thấy gì, đi được một nửa thì chỗ đấy nóng rát, sau đó bắt đầu chảy máu, mọi người trên đường đều nhìn em, hơn nữa còn cố ý thể hiện ra thái độ khinh bỉ, còn có vài người ô ngôn uế ngữ, nhưng em vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, em vẫn thẳng lưng đi về phía trước. Em biết máu chảy thấm cả một mảng váy, em vẫn không cúi đầu không xoay người không run, em chính là vẫn đầy tự tôn một đường đi thẳng. Tiểu Hải anh thấy em có dũng cảm không?

Vu Tiểu Hải nói, “Làm tốt lắm, em hẳn là phải chửi ‘con mẹ nó nương B’.”

Thiên Hoa nằm một tuần, Vu Tiểu Hải cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ.

Canh ngao gà hầm, thịt bồ câu rán, Thiên Hoa gầy đi một vòng, nói, “Tiểu Hải, người kia coi như còn chút lương tâm, hôm nay tổng công ty gọi điện cho em báo cuối tuần đi làm, phân cho quản lý trưởng của tất cả chi nhánh.”

Vu Tiểu Hải lập tức khẩn trương lắp bắp, “Sếp, sếp.”

Thiên Hoa nhìn hắn cười khanh khách, nhắm mắt lại, cô nằm trên sô pha ngủ.

Vu Tiểu Hải đắp chăn lông cho cô, cúi đầu mới phát hiện nơi khóe mắt cô còn ngấn lệ, đưa tay lau đi, hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt Thiên Hoa một cái.

Đến Thượng Hải hơn hai năm, hắn chưa từng về thăm nhà.

Người hắn vừa hôn cũng có người nhà, cũng ở một thành phố xa xôi khác.

Phía sau vang lên tiếng lạch cạch, Vu Tiểu Hải quay đầu, thấy Chu Quần cầm chìa khóa, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm hắn.

“Sao anh lại đến đây?”

“Đây là bạn gái em? Rất đẹp……”

“Không phải bảo anh vứt chìa khóa đi sao.”

“Tiểu Hải.”

“Chu Quần, anh đi đi.”

“…..”

“Xin anh đấy, anh đi đi. Tha cho tôi một con đường sống đi!”

“Tại sao lúc trước em lại yêu anh?”

“Tôi nông cạn.”

“Vậy cán bộ không thể tiếp tục nông cạn nữa.”

“Anh từng quý trọng sao.”

Dừng một lát, Chu Quần nghẹn miệng, duỗi đôi chân dài ngồi xuống sô pha, anh ngẩng đầu, vẻ mặt trẻ con có chút uể oải, “Anh vừa bị đối tượng xem mắt đá.”

“……” Vu Tiểu Hải thở dài, không nghe có được không?

“Cô ấy đối với anh ngược lại khá là vừa lòng, nhưng sau khi hỏi người mai mối, vừa nghe nhà anh không có kế hoạch mua nhà riêng, liền nói bây giờ ở Thượng Hải không có nhà riêng còn muốn lấy vợ? Xong bỏ đi.”

“Mắc mớ gì tới tôi.” Vu Tiểu Hải đột nhiên phát hỏa, mở cửa chỉ ra bên ngoài, ánh mắt giận dữ.

“…… Chờ đã!” Chu Quần nhảy dựng lên, túm lấy áo Vu Tiểu Hải, “Em coi thường tôi sao! Em bây giờ giỏi rồi, có tiền đồ, làm sếp to có tiền, cho nên em thấy tôi thì chướng mắt! Lúc trước là ai vội vàng chạy tới Thượng Hải quấn quít lấy tôi! Ai kiên quyết nói ‘yêu anh yêu anh’! Ai làm đảo lộn sinh hoạt của tôi! Tôi vốn muốn kết hôn! Bây giờ em buông tay nói đi là đi? Còn tôi thì sao! Em nói tôi phải làm sao đây! A! hỗn đản!”

Vu Tiểu Hải hô hấp căng thẳng, chăm chú nhìn gương mặt trước mắt, hắn rất muốn cười, cũng không biết kẻ đáng thương là mình hay là người đàn ông đối diện này nữa, “Chu Quần, anh đi đi. Chúng ta chia tay. Triệt để chia tay. Sau này anh có kết hôn được hay không đều không liên quan đến tôi.”

“…… Em suy nghĩ kỹ chưa?”

“Anh không phải người tôi muốn, lúc trước tôi bị ma quỷ ám ảnh mới có thể yêu anh.”

Chu Quần nghe xong sắc mặt trở nên xanh mét, anh xoay người hung hăng bỏ đi.

Chu Quần dùng sức thật mạnh đá văng cửa, Vu Tiểu Hải đi ra khép cửa lại, tựa lên cánh cửa vô lực trượt chân ngã xuống đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.