Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 24: Một cái tát



Ánh sáng rạng rỡ rọi vào trong phòng,ôm thân thể mềm mại trong ngực làm Tô Lực Hằng không muốn mở mắt.

Ngửi mùi thơm trên người cô,xoa lên làn da trơn mềm của cô,thì ra ôm cô ngủ
thoải mái như vậy,Tô Lực Hằng yêu chết cảm giác lúc này.

Ưm ~ người
nào đang sờ cô? Liễu Uyển Nhi mơ mơ màng màng mở mắt,một đôi mắt gian tà làm cô hoàn toàn tỉnh táo,tất cả hình ảnh tối hôm qua trở lại trong
đầu.

Tối hôm qua hắn chiếm đoạt cô hết lần này đến lần khác,cuối cùng bọn họ không biết kết thúc thế nào thì đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp
đi,lúc này nhìn thân thể trần truồng của cả hai,Liễu Uyển Nhi ngay cả
đầu ngón chân cũng đỏ bừng muốn chui vào trong chăn.

Mội bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra ngoài không để cho bất kỳ cơ hội trốn tránh,môi bá đạo phủ lên,bàn tay to nắm lên vật rất tròn, có lực lại không mất dịu dàng vuốt ve.

Qua một hồi lâu Tô Lực Hằng rốt cục lấy môi mình ra đặt lên trán cô,từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,còn như vậy nữa hôm nay cô sẽ không
thể rời giường.

Lúc này hắn phát hiện một đôi mắt to đang nháy nháy
nhìn mình,Tô Lực Hằng gian tà cười một tiếng, nói: “Muốn tiếp tục ở trên giường anh sao?”

Nghe vậy Liễu Uyển Nhi vụt cái nhảy khởi giường,bỗng nhiên ý thức được mình đang không mặc gì,lập tức chạy về núp trong chăn.

“Xem ra em thật muốn ở lại trên giường anh.” Nhìn người chui vào trong ngực mình dáng vẻ Tô Lực Hằng giống ác lang.

Thấy thế,Uyển Nhi bị dọa sợ nhanh chóng nhảy xuống giường,nắm lên quần áo trên mặt đất mặc đại vào,vội vã chạy khỏi phòng hắn.

Nhìn bóng người cô hoảng hốt rời đi,Tô Lực Hằng thở dài một hơi,hắn tại sao
bận tâm nhiều như vậy,bảo cô xin nghỉ một ngày không phải được rồi
sao,nhìn dục vọng ngất trời của mình hắn đành phải đi tắm nước lạnh.

Mặc xong,Tô Lực Hằng đẩy cửa ra,thấy Tử Quyên đứng trước cửa khiến hắn nhướng mày.

“Cô đứng chỗ này bao lâu?”

Tử Quyên không trả lời câu chất của hắn,chăm chú theo dõi hắn.

Nét mặt của cô đã nói rõ tất cả.

“Cô đã biết.” Tô Lực Hằng nói rất thản nhiên giống như không để ý chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng.

Một lúc sau Tử Quyên rốt cục mở miệng: “Đại ca,đây là cam luyen!”

“Bốp!” Một cái tát nặng nề rơi vào bên má cô.

Một giọt nước mắt chảy xuống,đây là lần đầu tiên hắn đánh cô,tim co rút vô
cùng đau đớn so với hôm qua phát hiện việc bọn họ càng đau đớn hơn.

Tô Lực Hằng mặt cực kỳ âm trầm,hắn vô cùng không thích người khác dùng hai chữ ‘ cam luyen’ này để hình dung quan hệ giữa hắn và Tiểu Tiểu,giống
như điều này như sợi dây vô hình ngăn cách bọn họ,cho dù bọn họ từ đầu
đến cuối không có quan hệ huyết thống.

“Cô tạm thời đừng quản chuyện
của tôi.”Dứt lời bỏ lại Tử Quyên chịu tổn thương xoay người rời đi,có lẽ hắn nên đem chuyện mình được Tô gia nhận nuôi công bố ra ngoài.

Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên phát hiện Tử Quyên tới trễ,đứng ở phòng khách đợi chờ,đang chuẩn bị đi tìm cô một bóng người đã lâu không thấy bước về
phía cô.

“Em gái của anh,anh nhớ em muốn chết.” Khinh Vân vừa đi vào
phòng khách đã thấy được Liễu Uyển Nhi,bỏ xuống hành lý, chạy nhanh
tới,ôm lấy vai cô xoay quanh vòng.

Lây nhiễm tâm trạng của hắn,mấy ngày qua Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên cười vui vẻ thế.

“Ha ha a, ha ha a. . . . . .”

Đi xuống lầu Tô Lực Hằng đầu tiên nhìn thấy chính là tình cảnh này,lửa giận vừa trở lại bình thường trong nháy mắt bị kích khởi.

Bị Khinh Vân ôm vào trong ngực Liễu Uyển Nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt u ám
của hắn lập tức nhớ tới quy định tối hôm qua, rời khỏi lòng ngực Khinh
Vân.

“Nhóc con,có nhớ anh không?” Ngoài ý muốn Khinh Vân lại đưa tay
muốn ôm Liễu Uyển Nhi,lại bị cô trốn bên này,tránh bên kia,lúc này hắn
mới phát hiện Tô Lực Hằng tồn tại cùng với ánh mắt muốn xé rách mình.

“Đại,đại ca.” Khinh Vân không hiểu mình chỉ mới về nhà làm sao chọc giận hắn.

“Về phòng thu dọn một chút.” Tô Lực Hằng giọng vô cùng âm trầm.

Xách lên hành lý trên mặt đất,Khinh Vân cẩn thận tính vòng qua người hắn
chuẩn bị trở về phòng của mình,vừa lúc Tử Quyên xuống lầu đứng đối diện
hắn.

“Tử Quyên,tôi đã trở về.” Khinh Vân vui vẻ chào hỏi cô.

“Ưm.” Nhẹ nhàng lên tiếng,Tử Quyên tiếp tục xuống lầu.

“Ơ ~ Tử Quyên mặt của cô tại sao sưng lên?” Khinh Vân phát hiện cô khác
thường,quan tâm đưa tay đến nửa bên mặt bị Tử Quyên ngăn lại.

“Tôi không sao.” Trả lời qua loa,mặt không chút thay đổi.

“Tại sao không có chuyện gì? Mặt sưng thế có phải có người đánh cô không?”
Nghĩ đến loại khả năng này, Khinh Vân lập tức nổi lên nghĩa khí, “Nói
cho anh biết,anh giúp em đánh hắn!”

Nhưng Tử Quyên căn bản không để ý tới ý tốt của hắn.

Đúng lúc này Đao Nhân mới vừa tỉnh ngủ tính xuống lầu kiếm ăn .

Khinh Vân lập tức đi đến hỏi thăm: “Đao Nhân,cậu biết Tử Quyên bị ai đánh không?”

Bị hắn hỏi,Đao Nhân mới chú ý mặt Tử Quyên thật khác thường,thông minh như hắn lập tức biết ai là hung thủ.

“Có phải cậu biết?” Thấy vẻ mặt tên kia Khinh Vân đoán hắn nhất định
biết,hung dữ nói”Mau nói cho tôi biết,tôi nhất định phải đánh chết
hắn,dám đụng đến Tử Quyên nhà chúng ta.”

Đao Nhân khinh miệt nhìn hắn một cái: “Chỉ sợ đến lúc đó là hắn đánh chết anh,chứ không phải anh đánh chết hắn.”

Tên ngu ngốc này không chịu năng động suy nghĩ trừ Tô Lực Hằng ra ai có thể đánh Tử Quyên.

Lời Đao Nhân nói khiến giận giữ trong lòng Khinh Vân tụ lại một chỗ,nhóc
con này muốn hủy đi oai phong của anh em mình, đang muốn nổi đóa,bỗng
nhiên liếc thấy Tô Lực Hằng quăng ánh mắt lạnh lẽo lại hắn hình như hiểu rõ mọi chuyện.

Thảm rồi,hắn lại tuyên bố muốn đánh chết đại ca,nhanh đem đồ về phòng mình,đầu cũng không dám quay lại.

“Chị Tử Quyên ,mặt của chị không sao chứ?” Trong xe,Liễu Uyển Nhi quan tâm
hỏi,thật ra vừa rồi cô cũng phát hiện trên mặt cô khác thường,chẳng qua
gương mặt Tô Lực Hằng quá mức nhăn nhó,làm cô sợ đến một câu cũng không
dám nói.

“Tôi chỉ bị thương nhẹ,ít nhất không bị hủy đi gương
mặt.”Sau lời nói ác độc Tử Quyên liền hối hận,thật ra cô biết cô nhóc
này bất lực không biết cách thoát,nhưng ghen tỵ làm cho cô không lựa lời nói.

Tử Quyên nói khiến mặt Liễu Uyển Nhi tái mét,chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ chị ấy phát hiện?

“Chị Tử Quyên,chị biết rồi?” Liễu Uyển Nhi giọng có chút run rẩy,chị ấy nhất định phát hiện,bằng không chị ấy sẽ không thầm mắng mình không biết xấu hổ .

“Biết cái gì?” Tử Quyên cố ý giả bộ ngốc,đây là cô đền bù,cô không muốn cô bé này lúng túng khổ sở.

“Không có, không có gì.” Liễu Uyển Nhi cúi thấp đầu xuống,chị ấy thật không có phát hiện sao?

“Dọn dẹp sạch sẻ rồi?” Tô Lực Hằng hỏi thế lực Thích gia tại Singapore.

“Đã trừ đi toàn bộ,Thích Vĩnh Thịnh đã chết trong trận nỗi loạn.” Khinh Vân nói

“Thi thể đâu?”

“Hiện trường một mảnh hỗn loạn,phân không rõ thi thể nào là của Thích Vĩnh
Thịnh nhưng các anh em kiểm kê đếm rõ số lượng lượng cùng điều tra rõ số người trước khi hành động.” Khinh Vân khẳng định Thích Vĩnh Thịnh đã
chết trong trận đấu súng.

Tô Lực Hằng tin tưởng năng lực làm việc của bọn Khinh Vân nhưng mơ hồ cảm thấy vẫn chưa chắc chắn.

“Tốt lắm,cậu gần đây rất cực khổ,đi nghỉ ngơi sớm chút.”

Sau khi Khinh Vân rời đi Tô Lực Hằng lại nhớ đến Liễu Uyển Nhi,không biết
nhóc con kia hiện tại đang làm gì,nghĩ xong liền đứng dậy đi về phía
phòng cô.

Đẩy cửa phòng ra chỉ thấy cô đang ngồi trước bàn học,cầm cuốn sách Anh ngữ ngẩn người,Tô Lực Hằng ngồi xuống bên cạnh.

Nhóc con này đang suy nghĩ gì đến mất hồn,hắn ngồi bên cạnh cô cũng không phát hiện.

Một ý niệm tà ác nổi lên trong đầu,Tô Lực Hằng ghé sát vào lỗ tai cô thở
hơi nóng,ai ngờ cô chẳng qua lấy tay đuổi,tiếp tục thất thần nhìn bên
ngoài.

Đây rõ ràng hủy đi mị lực phái nam của Tô Lực Hằng,tốt,vậy hắn sẽ dùng cách mạnh hơn!

Nhắm ngay tai cô,cắn xuống một cái.

“Ôi!” Cảm giác tê dại đau đớn khiến Liễu Uyển Nhi phản xạ rụt đầu về,quay đầu phát hiện Tô Lực Hằng không biết đến đây bao giờ.

“Chú.” Hắn đến đây lúc nào nha?

Cô xưng hô hắn lớn thế nghe vào trong tai Tô Lực Hằng tương đối chói tai: “Không được gọi anh là chú.”

“Vậy phải xưng hô thế nào?” Yêu cầu này thật làm Liễu Uyển Nhi cảm thấy khó xử.

Dù sao cũng không thể gọi hắn là chú,buổi sáng Tử Quyên nói hai chữ ‘ cam
luyen ’ làm hắn khó chịu cả ngày,Tô Lực Hằng lần đầu tiên để ý đến cách
nhìn của người khác,suy nghĩ một chút nói: “Sau này khi không có ai thì
gọi anh là Hằng.”

Chờ sau khi hắn thông báo quan hệ giữa bọn họ sẽ
thống nhất gọi ‘ Hằng ’,Tô Lực Hằng cũng không biết tại sao mình muốn
công bố việc này,hắn từ trước đến giờ đều làm theo ý mình không để ý tới suy nghĩ của người khác,nhưng lần này ngoại lệ,hắn cho mình lý do cô
thật đẹp thật thơm,ăn rất ngon,sau khi công bố quan hệ có thể dễ dàng ăn cô hơn.

“Chuyện này không được?” Liễu Uyển Nhi sợ hãi nói suy nghĩ của mình,gọi hắn là Hằng thật buồn nôn,cô sẽ không gọi.

“Em lại không nghe lời anh đúng không?” Tô Lực Hằng nhíu lại mắt.

Hắn lại uy hiếp người,Liễu Uyển Nhi trong lòng hết sức bất mãn nhưng đành chịu ai bảo cô sợ nhất chiêu này.

“Hằng ~” Giọng rất yếu,thiếu điều ngay cả Liễu Uyển Nhi cũng nghe không rõ.

“Lớn một chút.” Tại sao dáng vẻ giống như chưa ăn no.

“Hằng.” Dịu dàng từ trong miệng cô phun ra,làm trong lòng Tô Lực Hằng nở hoa.

Ôm lấy cô,cuồng hôn.

“Chú,chú,buông cháu ra trước,cháu còn chưa làm xong bài tập đây.” Liễu Uyển Nhi trốn tránh muốn đẩy ra hắn.

Nghe cách xưng hô đáng ghét,Tô Lực Hằng càng thêm siết chặt tay: “Gọi anh là gì?”

“Hằng.” Liễu Uyển Nhi không được tự nhiên đổi lại lời thoại”Anh buông ra trước,còn bài tập chưa làm.”

“Nể mặt em gọi anh là ‘ Hằng ’ cho nên buông tha em.” Có chút không tình nguyện buông cô ra “Mau làm,anh sẽ chờ.”

Bị một người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình bảo cô làm sao làm hết bài
tập được đây,suy nghĩ rối loạn làm cho Liễu Uyển Nhi qua nửa giờ cũng
chưa làm xong.

“Em đang nghĩ gì thế?” Tô Lực Hằng mất hết kiên nhẫn,giẫm chận tại chỗ “Thôi,không làm gì nữa.”

Dứt lời ôm lấy cô trực tiếp đi tới bên giường.

“Không được,mau buông em xuống,bài tập em còn chưa làm xong,ngày mai sẽ bị
thầy đánh.” Liễu Uyển Nhi hận chết hắn luôn muốn làm gì thì làm.

“Nếu cô ta dám đánh em thì anh sẽ bảo Tử Quyên trực tiếp đánh cô ta!” Dám động người phụ nữ của hắn,chán sống rồi sao.

“Chú,chú, để cháu làm xong bài tập.”

Lại từ ‘ chú ’chết tiệt này,Tô Lực Hằng một ngụm ngăn chận ngọn nguồn khiến hắn buồn bực.

Bàn tay to đưa vào bên trong quần áo của cô,áo ngực trong nháy mắt rơi
xuống,đầu ngón tay tà ác khiêu khích nụ hoa,kích tình bắt đầu thiêu đốt. . . . . .

Đợi tất cả bình tĩnh trở lại,bên cạnh vẫn là người đàn ông chiếm đoạt cô,bàn tay to nhốt lại eo cô,chân cũng gác lên trên người
cô.

Cảm thụ được hô hấp bên tai ổn định nhưng lòng Liễu Uyển Nhi
không cách nào bình tĩnh,cô nghĩ lại lời ban sáng Tử Quyên nói,nó đã in
đậm trong lòng cô,còn như vậy chuyện giữa cô và Tô Lực Hằng sớm muộn gì
cũng sẽ có người biết,đây là chuyện cô tuyệt đối không cách nào đối
mặt.Còn nữa một khi anh Thiểu Đình tỉnh lại,anh ấy sẽ thế nào,anh ấy
nhất định rất đau lòng,trên thế giới này chuyện cô không muốn nhất là
tổn thương anh ấy.

Nghĩ tới nghĩ lui,Liễu Uyển Nhi quyết định rời
đi,rời khỏi nơi làm cô khó xử nhưng trước khi đi cô muốn đi gặp Vu Thiểu Đình,nói lời từ biệt với anh ấy.

Nhẹ nhàng lấy ra bàn tay đặt ngang
hông ra,Liễu Uyển Nhi lặng lẽ xuống giường,nhìn người trên giường vẫn
ngủ say,yên lòng mặc lên quần áo rời đi

.

Khi cô đóng cửa lại.người trên giường đột nhiên mở mắt ra,nhóc con này muốn đi đâu?

Chào hỏi Đao Nhân còn đang trong nội thất kiểm tra xét nghiệm,Liễu Uyển Nhi
ngồi xuống trước giường Thiểu Đình, nhẹ nhàng cầm tay của hắn,sắp ly
biệt thương cảm xông lên đầu.

Anh Thiểu Đình !Uyển Nhi tới đây nói
lời từ biệt với anh,anh biết không,thật ra em không phải là Tô Tiểu
Tiểu,em tên là Liễu Uyển Nhi,đến từ một triều đại rất xa.

Là anh giúp cho Uyển Nhi không sợ thế giới xa lạ này nhưng Uyển Nhi thật xin lỗi
anh,hiện tại Uyển Nhi muốn đi,hi vọng em rời đi có thể mang đi tất cả
bệnh tật cùng đau đớn của anh,anh cũng phải nhanh tỉnh lại,Uyển Nhi đi
nơi khác cũng sẽ cầu nguyện cho anh.

Lưu luyến không nỡ nhưng cũng phải buông tay hắn ra,lúc xoay người không nhịn được rơi xuống nước mắt.

Trở lại gian phòng của mình đã thấy người đàn ông đó nữa nằm trên giường,mở to hai mắt nhìn thẳng tắp vào cô.

Liễu Uyển Nhi lòng căng thẳng,hắn tại sao tỉnh rồi?

“Đi đâu?” Giọng bình thản nghe không ra nóng giận.

“Em,em xuống lầu uống nước.” Bịa ra lời nói dối,cô nhanh chóng cúi đầu không muốn bị hắn phát hiện tâm sự của mình.

Tại sao gạt anh? Tô Lực Hằng siết chặt quả đấm,chẳng lẽ đến bây giờ em còn
chưa quên được Vu Thiểu Đình,nửa đêm canh ba còn muốn đi thăm hắn,đang
sám hối với hắn sao? Hay nói hết tâm sự với hắn?

“Đi ngủ sớm một chút.” Không nói gì nữa Tô Lực Hằng nằm chết dí trên giường nhắm hai mắt lại.

Hắn đè nén lửa giận trong lòng,sợ mình có không nhịn được chất vấn cô,vậy
sẽ chạm đến tôn nghiêm phái nam,bởi vì tâm lý phụ nữ khác đàn ông khác.

Nằm xuống trên giường,cảm thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên lạnh
lùng,nhưng chuyện này không quan trọng,bởi vì ngày mai cô sẽ rời đi,rời
khỏi nơi rối loạn này bắt đầu cuộc sống mới.

Nhìn một nhóm lại một nhóm học sinh ra khỏi cửa trường nhưng không thấy
bóng dáng Liễu Uyển Nhi,Tử Quyên trong lòng bắt đầu sốt ruột.

Qua một hồi lâu học sinh còn lại trong trường đã không nhiều lắm,Tử Quyên rốt
cục không nhịn được chạy tới phòng học Liễu Uyển Nhi,chỉ thấy còn có hai học sinh đang quét dọn vệ sinh.

“Hai em có thấy Tô Tiểu Tiểu ?” Không có trong phòng học cũng không ra khỏi trường,cô bé đi đâu rồi?

“Tan học,cô ấy liền về.” Trong đó một nữ sinh trả lời.

Đi? Cô tại sao không có nhìn thấy cô ấy?Trong lòng càng thêm bất an,trời ạ,hi vọng cô đừng xảy ra chuyện gì.

Phòng ăn,thao trường,thư viện,sân vận động,phòng vệ sinh nữ. . . . . . Tất cả nơi có thể đi cô đều đi,nhưng vẫn không thấy xuất hiện bóng dáng người
kia,vừa gọi điện thoại về nhà,được đáp án dĩ nhiên cô bé vẫn chưa trở
về,đành chịu gọi điện cho Tô Lực Hằng.

“Đại ca,không thấy Tiểu Tiểu.”

“Cái gì? !” Không quan tâm người trong công ty đang báo cáo,Tô Lực Hằng vội
vã ra khỏi phòng làm việc, “Tìm khắp trường học chưa?”

“Đã tìm
hết,vẫn không thấy bóng dáng.” Tử Quyên tâm tính thiện lương,lỡ như Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,cô làm sao khai báo với đại ca.

“Lập tức gọi cho Khinh Vân,gọi các anh em ra ngoài tìm.” Suy nghĩ một chút
Tô Lực Hằng đột nhiên cảm giác được không ổn, “Trước không nên động đến
các đàn em,cô và Khinh Vân đi ra ngoài tìm,trọng điểm phải đến Lâm gia.”

Cúp điện thoại Tô Lực Hằng trong lòng lo sợ bất an,sở dĩ không lập tức phái đám anh em của hắn ra tìm,vì không muốn những tên bụng dạ khó lường chú ý,hắn không thể để cô chịu một chút nguy hiểm,hiện tại hắn hi vọng là
người họ Lâm đưa cô đi.

Lúc này,phía sau trường học.

Liễu Uyển Nhi nhìn tường rào cao hơn mình,hết sức nhức đầu,nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định bất cứ giá nào cũng thử một lần.

Trước tiên ném túi sách ra ngoài,kết quả sức quá yếu nên không thể ném túi sách ra ngoài.

Không sao,chờ mình leo lên,sẽ ném túi sách xuống.

Dời mấy cục đá lớn đến,đứng lên trên,kiễng chân,vẫn không đủ leo qua tường.

Đang ở Liễu Uyển Nhi không biết làm thế nào cho phải,một giọng nói đột nhiên truyền vào lỗ tai của cô: “Tiểu Tiểu,em đang làm gì?”

Là Lý Thư Đằng,nhìn thùng rác trong tay hắn,hẳn vừa quét dọn xong định đi đổ rác.

“Em,em . . . . .” Muốn nói cho hắn biết mình bỏ trốn khỏi nhà sao?

Thấy túi sách treo trên tường,Lý Thư Đằng hiểu : “Em muốn trốn đi?”

Gật đầu,bị đoán được.

“Cãi lộn với bạn trai hay chú mắng em sao?” Lý Thư Đằng nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra hai lý do này.

Lắc đầu,Liễu Uyển Nhi đánh chết cũng không nói giữa mình và Tô Lực Hằng có‘ gian tình ’.

“Có chuyện gì cũng nên về nhà nói rõ cùng mọi người.” Lý Thư Đằng khuyên nhủ.

Kiên quyết lắc đầu,cô không muốn trở về,cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống bình thường!

Thấy cô kiên trì Lý Thư Đằng có chút bó tay,nhưng cũng không thể nhìn cô bỏ
nhà ra đi,nghĩ thầm có nên báo với người nhà cô không.

Thật giống như biết hắn đang nghĩ gì,Liễu Uyển Nhi khẩn trương nói: “Anh không được
gọi cho chú,nếu không em không để ý tới anh nữa.”

“Được rồi,anh không nói.” Vậy phải làm thế nào đây? Bỗng nhiên Lý Thư Đằng có chủ ý,”Nếu không em về nhà cùng anh.”

Liễu Uyển Nhi do dự,cô không muốn về nhà hắn nhưng tường này cao quá cô trèo ra không được,cho nên thỏa hiệp nói: “Anh sẽ đưa em về nhưng không thể
để cho cha mẹ anh biết.”

Không để cho cha mẹ biết giấu một người sống trong nhà,ý kiến này hình như không tốt lắm? Nhưng thấy vẻ mặt cô như
hắn không đồng ý cô sẽ không đi,Lý Thư Đằng gật đầu,cách là do người
nghĩ để hắn thử xem sao.

Dưới sự giúp đở của Lý Thư Đằng,Liễu Uyển Nhi thành công vượt qua tường rào.

Đi tới nhà Lý Thư Đằng,vừa lúc cha của hắn còn chưa tan sỡ,Liễu Uyển Nhi thuận lợi trốn vào phòng của hắn.

Trong phòng ngủ bày đầy sách,Liễu Uyển Nhi nhìn trên bàn sách thấy được một tấm ảnh Lý Thư Đằng chụp cùng Tô Tiểu Tiểu.

Nhìn cô nhìn chăm chú vào hình,Lý Thư Đằng có chút ngượng ngừng giải thích: “Chưa rãnh cất đi.”

Lời của hắn làm Liễu Uyển Nhi đau lòng,nếu như ban đầu trở lại chính là Tô Tiểu Tiểu,vậy bọn họ hiện tại hẳn rất hạnh phúc .

“Thật xin lỗi.” Câu này nói xin lỗi là vì cô đoạt thân thể Tô Tiểu Tiểu.

“Không sao,tình cảm không thể miễn cưỡng.” Nghe vào lỗ tai Lý Thư Đằng,trở thành xin lỗi vì cô đã yêu người khác.

Lời của hắn càng khiến Liễu Uyển Nhi thấy áy náy.

Không muốn cô tự trách nữa, Lý Thư Đằng thay đổi chủ đề: “Em đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?”

Bị hắn hỏi cô mới nhớ vừa rồi leo lên tường,giờ cô thật đói bụng.

Vui vẻ ăn bánh ngọt Lý Thư Đằng đem vào,Liễu Uyển Nhi căn bản không biết Tô Lực Hằng đang điên cuồng đi tìm cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.