Trở lại gian phòng của mình ngọn lửa nóng rực trong người Tô Lực Hằng
không cách nào dập tắt,đang lúc này, điện thoại di động vang lên.
“Đại ca,em đã đến.”
Thật vừa lúc.
Tử Quyên mới đến Tô gia đã bị gọi vào trong phòng Tô Lực Hằng.
Không nói bất cứ lời nào,Tô Lực Hằng đưa tay kéo Tử Quyên tới,dùng sức vứt cô lên trên giường,ngay sau đó loại dã thú xé rách va chạm lẫn nhau,bắt
đầu cướp đoạt theo cách nguyên thủy nhất.
Không có bất kỳ vuốt
ve,không mang theo một chút thương yêu,đối mặt cường thế xông vào Tử
Quyên đau đớn nhíu chặt hai hàng lông mày,nhưng trong lòng cô vô cùng
hạnh phúc,cô hi vọng đó là bù đắp tất cả nhớ nhung bao lâu của mình.
Lúc này trong mắt Tô Lực Hằng chỉ có hình ảnh Tiểu Tiểu thẹn thùng,làn da
trắng như tuyết,gò ngực trơn mịn tròn trịa. . . . . .Thất khống làm cho
hắn không rãnh bận tâm người phía dưới,chỉ còn gầm lên phát tiết,thống
khổ rên rĩ,tràn đầy cả không gian. . . . . .
Sau khi Vu Thiểu Đình rời đi,Liễu Uyển Nhi phát hiện hắn làm rơi áo khoác trong phòng cô,nên quyết định đưa lại cho hắn.
Đi ngang qua phòng Tô Lực Hằng,trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ hấp
dẫn. Đẩy ra cửa phòng,chỉ thấy Tô Lực Hằng đang cùng một người phụ nữ xa lạ nằm trong chăn,giường bởi vì động tác bọn họ mà điên cuồng lay động.
Cuộc sống ở cổ đại Liễu Uyển Nhi chưa bao giờ nhìn thấy qua tình cảnh như
vậy,cho nên căn bản không biết Tô Lực Hằng đang làm gì.
Bỗng nhiên cô phát hiện khuôn mặt thống khổ của Tô Lực Hằng cùng người phụ nữ xa
lạ,Liễu Uyển Nhi nhất thời cảm giác không ổn,bọn họ không phải bị bệnh
rồi chứ? Cô lập tức gấp gáp xông vào trong phòng.
“Chú,chú làm sao vậy?”
Đột nhiên xuất hiện Liễu Uyển Nhi làm hai người trên giường hoảng sợ.
“Sao cháu lại tới đây?” Tô Lực Hằng lập tức kéo chăn che lại thân thể của
mình,mà Tử Quyên mắc cở hận không thể đào một cái hầm tự chôn mình.
Thấy Tô Lực Hằng hành động nhanh chóng,Liễu Uyển Nhi bắt đầu có chút hoài
nghi phán đoán của mình,giọng nói lo lắng không hiểu hỏi: “Chú,chú không sao chứ?”
“Cháu ra ngoài cho ta!” Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng thất bại tới cực điểm,người dấy lên dục vọng của hắn là cô,cắt đứt chuyện tốt cũng là cô,Tô Lực Hằng thật hoài nghi có phải cô
cố ý hay không.
Bị Tô Lực Hằng hét sợ hết hồn,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bị Liễu Uyển Nhi ầm ĩ một trận,dục vọng trong người Tô Lực Hằng cũng bốc hơi hầu như không còn.
“Đại ca.” Giọng Tử Quyên tràn đầy mong đợi.
“Mặc quần áo lên.” Giọng nói nhu hòa lại nghe không ra một tia tình cảm,tất
cả hy vọng trong lòng Tử Quyên đều bị phá vỡ, gương mặt hiện lên đau đớn rất nhanh bị cô giấu đi.
Từ khi vào Lưu Xuyên Đường ngày đầu tiên cô đã yêu người đàn ông có gương mặt anh tuấn này,khi hắn lấy đi lần đầu
tiên của cô,cô còn vui vẻ cho rằng hắn yêu cô,sau mới phát hiện thì ra
hắn chẳng qua xem cô như công cụ phát tiết dục vọng,nhưng chỉ cần hắn
còn cần cô,tất cả của cô sẽ thuộc về hắn.
Mà lúc này Tô Lực Hằng
trong đầu chỉ còn cảnh Liễu Uyển Nhi xông vào trên tay có cầm chiếc áo
khoác,hắn nhận ra đó là của Vu Thiểu Đình,áo khoác của hắn tại sao ở
trong tay cô,hắn rất không thích phát hiện này.
Ngoài cửa Liễu Uyển
Nhi vào cũng không được,đi cũng không được,bị Tô Lực Hằng mắng thế,đánh
chết cô cũng không dám vào,nhưng cô thật rất lo lắng thân thể của hắn.
Lúc này dì Trương vừa lúc từ trong phòng đi ra ngoài,nhìn thấy Liễu Uyển
Nhi đảo quanh trước phòng Tô Lực Hằng liền quan tâm đi đến hỏi thăm.
Liễu Uyển Nhi mới đem chuyện lo lắng vừa rồi nói cho dì Trương nghe,nghe xong cô kể lại dì Trương cười một tiếng,rỉ tai nói nhỏ với Liễu Uyển
Nhi,nhất thời làm cho Liễu Uyển Nhi đỏ hai gò má,trời ạ, bọn ta đã làm
gì? ! Mắc cở chết người.
Nhanh chóng chạy về phòng của mình,Liễu Uyển Nhi khóa chặt cửa lại,hy vọng có thể khóa đi tất cả xấu hổ.
Ngày hôm sau Liễu Uyển Nhi cố ý thức dậy rất sớm,muốn đi học trước khi
Tô Lực Hằng chưa rời giường,xảy ra chuyện tối qua cô không còn mặt mũi
gặp chú.Nhưng sự thật không như cô mong muốn,khi cô xuất hiện ở phòng
khách Tô Lực Hằng đã sớm mang theo thuộc hạ trong bang đang ngồi chổ
đó,mà trong đó có mặt cô gái xa lạ đêm qua.
Liễu Uyển Nhi kiên trì đi đến,thăm hỏi Tô Lực Hằng nói: “Chào,chú.”
Sau đó nhìn sang Tử Quyên: “Chào!Thím.”
Tất cả mọi người đều bị lời cô làm kinh ngạc,đặc biệt là Tô Lực Hằng.
“Cháu gọi cô ấy là gì?” Hắn có chút khó xử hỏi.
“Thím.” Liễu Uyển Nhi trong lòng hoảng sợ,chẳng lẽ người hiện đại vợ của chú không phải là “Thím” sao? Cái này nguy rồi.
“Người nào nói cho cháu biết cô ấy là thím?”
“Các người tối hôm qua. . . . . .” Thiếu chút nữa đem chuyện tối hôm qua nói ra,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng dừng lại,chuyện mắc cỡ đó không thể nói ra trước mặt mọi người, nhưng tối hôm qua cô rõ ràng nhìn thấy bọn họ làm
chuyện thân mật mà chỉ có vợ chồng mới làm được.
Liễu Uyển Nhi chưa nói hết đã làm hai người rơi vào hoàn cảnh lúng túng.
Mà những người khác thì quăng ánh mắt hoài nghi sang Liễu Uyển Nhi,bọn họ
cũng rất muốn biết tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho Liễu
Uyển Nhi gọi Tử Quyên là ‘ Thím ’.
Sau một lúc trầm mặc Tô Lực Hằng mở miệng nói: “Cô ấy không phải là thím của cháu,sau này cháu không nên gọi loạn.”
Liễu Uyển Nhi bị lời hắn nói làm cho mơ màng,vậy tại sao làm chuyện chỉ có
vợ chồng mới có thể làm,người hiện đại quan hệ thật phức tạp quá đi.
Mà Tử Quyên trong lòng đau nhói vì Tô Lực Hằng lạnh lùng cự tuyệt,thì ra
trong lòng hắn ngay cả tư cách bị gọi sai cô cũng không có.
Làm rõ
quan hệ xong Tô Lực Hằng nhìn sang Liễu Uyển Nhi nói: “Tiểu Tiểu,từ hôm
nay trở đi Tử Quyên sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cháu đi học.”
“Tại
sao?” Liễu Uyển Nhi không hiểu tại sao bỗng nhiên thay người,cô đã quen
Vu Thiểu Đình đưa đi,hơn nữa cô cũng rất thích Vu Thiểu Đình.
Vu Thiểu Đình cũng vô cùng hoảng sợ Tô Lực Hằng đột nhiên ra quyết định thế.
“Đại ca,chẳng lẽ có chỗ nào em làm không được tốt sao?” Hắn không muốn mất đi cơ hội mỗi ngày cùng Tô Tiểu Tiểu chung đụng.
“Không vì sao hết,Thiểu Đình hôm nay theo ta xử lý chuyện của công ty,cứ vậy
đi,Tử Quyên đưa Tiểu Tiểu đi học.” Ra lệnh một tiếng,như đinh đóng cột.
“Tiểu thư,chúng ta đi thôi.” Tử Quyên hiểu mục đích mình đến đây là bảo vệ cô nhóc trước mắt này,mà từ hôm nay trở đi cô sẽ dùng tánh mạng bảo vệ cô
nhóc này,bởi vì đây là Tô Lực Hằng ra lệnh.
Nếu chú đã quyết định,hẳn là có lý do của chú,Liễu Uyển Nhi nghe theo cùng Tử Quyên lên xe.
Nhìn Liễu Uyển Nhi rời đi, Vu Thiểu Đình cho dù không muốn cũng chỉ có thể phục tùng quyết định của Tô Lực Hằng.
Cuối cùng có thể tách bọn họ khỏi gần nhau,Tô Lực Hằng tâm trạng đương nhiên rất tốt,ăn bữa sáng cũng nhiều hơn bình thương.
Nhìn cửa sổ phòng Tô Tiểu Tiểu,Vu Thiểu Đình trong lòng cảm thấy phiền
muộn.Kể từ khi hắn bị Tô Lực Hằng điều đi xử lý việc trong công ty hắn
rất ít nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu,mỗi ngày sáng sớm đã ra cửa,khi trở về Tô
Tiểu Tiểu đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi,muốn đi đến phòng tìm cô lại sợ
bản thân đường đột,chỉ có thể mỗi đêm đứng ở trong sân yên lặng nhìn
chăm chú vào cửa sổ phòng cô.
Nghĩ tới cô dễ dương dịu dàng trong
lòng cháy bỏng.Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện ảo giác tốt đẹp của
hắn,người hắn ngày nhớ đêm mong đang đi về phía mình,trên mặt còn mang
theo nụ cười vui vẻ,nếu như đây không phải là mộng thì tốt biết mấy.
“Anh Thiểu Đình.” Thật biết gọi Thiểu Đình thức tỉnh,thì ra đây là thực không phải mộng,cô thật đang đứng trước mặt hắn.
“Đã trễ thế này tại sao em còn chưa ngủ?” Khó nén kích động trong lòng,giọng nói của Vu Thiểu Đình có chút run rẩy.
Liễu Uyển Nhi lúng túng nói cho Vu Thiểu Đình mình bởi vì thi Anh ngữ bị
trứng vịt nên ngủ không được,mới xuống lầu đi dạo một chút ,cho nên tùy
tiện tìm một cái cớ: “Em khát nước,xuống lầu uống thêm chút nước.”
“Ừm.” Vốn định bảo cô sớm trở về phòng ngủ,nhưng lại không bỏ được cô rời đi,Vu Thiểu Đình không biết nên nói gì cho phải.
Sợ Vu Thiểu Đình thúc dục cô trở về phòng ngủ,bởi vì chỉ cần vừa nhắm mắt
lại con ngươi,trứng vịt thê thảm không nỡ nhìn sẽ chạy đến cười nhạo
cô,Liễu Uyển Nhi vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh Thiểu Đình,tại sao
trễ vậy anh còn chưa ngủ?”
“Anh ~” Anh đang nhớ đến em,nói như vậy Vu Thiểu Đình không dám nói ra khỏi miệng,dù sao cô chỉ mới mười bảy tuổi, còn là một nhóc con chưa biết gì,hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi,chờ cô lớn
lên.
“Anh ngủ không được,định ra ngoài hóng gió.” Nhìn người trước mắt Vu Thiểu Đình hi vọng cô có thể hiểu lòng của mình cỡ nào.
Thì ra Anh Thiểu Đình cũng giống mình không thể ngủ,nhìn gương mặt giống
phụ thân ,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên muốn thổi sáo cho hắn nghe: “Anh
Thiểu Đình,anh chờ một chút.”
Nhìn Liễu Uyển Nhi rời đi,Vu Thiểu Đình không biết cô muốn đi đâu.
Khác nhau là thấy trong tay cô cầm lấy một cây sáo trở lại sân,ngay sau đó
đầu ngón tay nhảy động một khúc nhạc sâu thẳm phiêu tán trong không khí.
Tiếng sáo trong suốt,ngón tay mềm mại như cỏ non,đôi mắt đẹp nhìn quanh,khóe môi mỉm cười. . . . . .
Vu Thiểu Đình say mê nhìn ánh mắt Liễu Uyển Nhi tràn đầy nhu tình.
Ánh mắt của hắn khiến Liễu Uyển Nhi nhớ lại khoảng thời gian bọn họ ở
chung,hắn yêu thương,hắn bảo vệ,hắn dịu dàng, hắn quan tâm. . . . . .
Làm cho cô không còn cô độc ở thế giới xa lạ này.
Trong lúc vô tình gương mặt phụ thân đã từ nhạt đi trên người Vu Thiểu Đình.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Cháu đang làm gì ở đây ?” Giọng nói âm trầm phá vỡ tất cả tốt đẹp.
Trong phòng Tô Lực Hằng bị tiếng sáo của Liễu Uyển Nhi hấp dẫn,khi hắn đẩy ra cửa sổ lại thấy được cảnh làm hắn giận giữ,cô đang làm gì! Đêm hôm
khuya khoắc thổi sáo cho một người đàn ông nghe,còn liếc mắt đưa tình
cùng người kia,thực sự làm hắn tức chết!
Tô Lực Hằng vọt vào sân
trước tiên đưa tay kéo Liễu Uyển Nhi đến bên cạnh mình: “Đã trễ thế này
cháu còn ở đây,không biết sáng mai còn phải đi học sao!”
Hoàn toàn không để ý tới Vu Thiểu Đình đang đứng bên cạnh,Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi sải bước rời khỏi sân.
Kéo Liễu Uyển Nhi vào phòng của mình,Tô Lực Hằng bày ra dáng điệu người
chú,bắt đầu giáo huấn: “Cháu có biết bây giờ đã muộn không?”
Liễu Uyển Nhi nhát gan gật gật đầu.
“Đêm hôm khuya khoắc còn thổi sáo,cháu muốn người khác không thể nghỉ ngơi sao.”
“Không, không.” Liễu Uyển Nhi vội vàng phủ nhận,vì nhìn Vu Thiểu Đình giống với phụ thân cô nhất thời khó kìm lòng nổi mới có thổi sáo cho hắn nghe,cô
không nghĩ tiếng sáo của mình ảnh hưởng đến người khác.
“Cây sáo này ta tịch thu,sau này không cho phép thổi nữa.” Tô Lực Hằng đoạt lấy cây sáo trong tay Liễu Uyển Nhi.
Thấy thế Liễu Uyển Nhi vội vàng,cây sáo làm cho cô nhớ về phụ thân,cô không
muốn mất đi: “Chú,đừng tịch thu có được không? Cháu thật rất thích cây
sáo này.”
“Không được!” Muốn thổi cho người đàn ông khác nghe sao, không thể nào!
“Cháu bảo đảm sau này buổi tối sẽ không thổi sáo nữa?”
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng có chút mềm lòng.
“Được rồi.” Đang muốn đưa cây sáo trả lại cho Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng bỗng
nhiên nghĩ tới điều gì,bàn tay cầm lấy cây sáo một lần nữa thu trở lại,
“Cháu còn phải bảo đảm sau này không khổi sáo trước mặt người đàn ông
khác,phát hiện một lần sẽ tịch thu.”
Liễu Uyển Nhi thật sự không thể không có cây sáo,cho nên bất kể Tô Lực Hằng nói ra yêu cầu thế nào,đều gật đầu đáp ứng.
Tô Lực Hằng rốt cục hài lòng mỉm cười,đem cây sáo trả lại cho Liễu Uyển Nhi.
Nhớ tới cảnh vừa rồi trong sân vường,Tử Quyên trong lòng ngoại trừ khiếp sợ hơn nữa còn rất lo lắng.
Nghe được tiếng sáo,cô liền đẩy ra cửa sổ nhìn một màn động lòng người dưới ánh trăng.
Không đồng nhất chính là Tô Lực Hằng đột nhiên vọt ra,mà cô thấy được trong
mắt hắn có ghen tỵ,ghen tỵ Vu Thiểu Đình yêu cháu gái mình.Đây là cam
luyen,cô phải ngăn lại hắn!
Sau đêm hôm đó.
Khi Tô Lực Hằng muốn
ngồi ăn cơm ở bên cạnh Liễu Uyển Nhi,Tử Quyên liền chen mông vào;khi Tô
Lực Hằng đưa Liễu Uyển Nhi ra cửa đi học quan tâm hỏi mấy câu,Tử Quyên
liền đưa tay kéo Liễu Uyển Nhi nhét vào xe,nghênh ngang rời đi;khi Tô
Lực Hằng hỏi thăm Liễu Uyển Nhi ở trường học thế nào,Tử Quyên trả lời
một câu ‘ rất tốt ’, sau lập tức kéo Liễu Uyển Nhi trở về phòng. . . . . .
Liên tiếp mấy ngày,Tô Lực Hằng không nói được một câu hoàn chỉnh với Liễu Uyển Nhi.
Ngày này Tô Lực Hằng ở trên bàn cơm tuyên bố,hắn muốn bắt đầu dạy Tô Tiểu Tiểu bắn súng.
Tử Quyên là người đầu tiên đứng lên: “Em sẽ dạy.”
“Không cần,tôi tự mình dạy.” Nhớ tới lần trước bắt bọn họ dạy học,lúc này hắn không muốn mượn tay bọn họ nữa.
“Đại ca đã đem tiểu thư giao cho em,tất cả những việc liên quan đến cô ấy em chịu trách nhiệm, bao gồm học tập tác xạ.” Tử Quyên rất kiên quyết.
Tô Lực Hằng rốt cục có thể khẳng định,mấy ngày nay Tử Quyên cô ý ngăn cách hắn và Tô Tiểu Tiểu.
“Không được,ta đã quyết định tự mình dạy,cô không cần nói thêm nữa.” Mặc dù
hắn không biết Tử Quyên tại sao làm vậy, nhưng điều này làm cho hắn vô
cùng không vui.
Tử Quyên biết Tô Lực Hằng một khi quyết định chuyện
gì sẽ rất khó thay đổi,nhưng nghĩ đến Tô Lực Hằng có tình cảm với Tô
Tiểu Tiểu hậu quả sẽ khó tưởng tượng,cho nên cô nghĩ ra một phương pháp
xử lý chung: “Vậy hãy để cho Thiểu Đình dạy đi, hắn là người bắn tốt
nhất trong đám chúng ta.”
Vu Thiểu Đình đã sớm nghĩ tự đề cử mình,vừa nghe Tử Quyên đề cử hắn lập tức hùa theo: “Em nhất định sẽ dạy Tiểu Tiểu thật tốt.”
“Ta đã nói tự mình dạy,các ngươi không nghe thấy sao.” Giọng nói âm trầm
khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hắn đang giận giữ,trên bàn cơm
thoáng cái yên lặng như tờ.
Muốn cho Thiểu Đình tới dạy Tô Tiểu Tiểu,trừ phi hắn chết.
Một bữa cơm ngon lành kết thúc trong khẩn trương không vui.
Mới để xuống bát đũa Tử Quyên liền nghe được Tô Lực Hằng gọi cô.
“Tử Quyên,cô tới thư phòng của tôi.”
Bên trong thư phòng
“Tại sao?” Tô Lực Hằng hỏi gọn gàng dứt khoát.
Tử Quyên dĩ nhiên hiểu ý của hắn,cũng không quanh co lòng vòng: “Đại ca,cô bé ấy là cháu gái của anh,anh không thể có ý nghĩ không tốt với cô ấy.”
Tô Lực Hằng bàn tay trong nháy mắt siết thành quyền: “Tử Quyên,cô biết mình đang nói gì không?”
“Tử Quyên biết mình mạo phạm đại ca,nhưng Tử Quyên không thể nhìn đại ca
phạm phải sai lầm.” Dứt khoát nhìn người đàn ông trước mắt,Tử Quyên hi
vọng hắn có thể tỉnh ngộ.Thật ra thì trong lòng cô làm sao không
biết,mặc dù biết Tô Lực Hằng không yêu cô nhưng cô cũng không hi vọng
hắn yêu cô gái khác,có lẽ lúc đó cô sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
Tô Lực
Hằng không cho rằng mình yêu Tô Tiểu Tiểu,hắn xem Tô Tiểu Tiểu như công
cụ trả thù,trách nhiệm trưởng bối đối với vãn bối.Huống chi nếu hắn thật yêu Tô Tiểu Tiểu thì thế nào,bọn họ căn bản không có quan hệ huyết
thống,nhưng hắn không muốn nói rõ với Tử Quyên,bởi vì hắn không thích
giải thích với bất kỳ ai!
“Chỉ cần tôi thích,bất kể đối phương là thân phận gì.” Tô Lực Hằng nói thế.
Người trước mắt nở nụ cười tà ác khiến lòng Tử Quyên rơi xuống đáy cốc,chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra sao?
Có lẽ cô sẽ rất nhanh mất người đàn ông này.