Thục Nữ Dễ Cầu

Chương 30: Biểu huynh



Ninh Nhi nhìn người trước mặt, là một thanh niên, trang phục trên người giống như là quan phục. . . . . .

“Ngươi. . . . . . Nàng cảm thấy xa lạ, có chút ngượng ngùng, đang muốn hỏi, tiếng của người kia đã xuyên qua lụa che, “Ngươi không biết ta sao? Ta là Tiết Đình.’’

Hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ.

Ninh Nhi vung khăn che lên, mở to hai mắt.

Dưới ánh mặt trời, Ninh Nhi nhìn kỹ, cố gắng nhớ lại, dung mạo Tiết Đình ngày trước mặc dù nhớ không rõ, nhưng người này xác thực có nét giống với cậu nàng Tiết Kính.

Tiết Đình vô cùng vui mừng, thấy Ninh Nhi kinh ngạc, sợ nàng không tin, vội nói: “Phụ thân ta là Tiết Kính, là cậu ngươi. Ông biết được ngươi gặp nạn ở Kiếm Nam, vẫn tìm ngươi nhưng không có kết quả. Hôm Tết Đoan Ngọ, chúng ta gặp nhau trên đường ta liền đã nhận ra ngươi… ngươi lại chạy đi, hôm nay thật may mắn. . . . . . Ai. . . . . .” Hắn chợt thấy Ninh Nhi dơm dớm nước mắt, trong lòng thỏa mãn, cảm động cũng muốn khóc.

“Biểu. . . . . . Biểu huynh. . . . . .” Ninh Nhi nhìn hắn, còn chưa nói nên lời, đã rơi lệ nức nở, không nói được nữa.

***

Mùa hè nóng nhưng trong sân vẫn mát mẻ. Tiết Đình đứng ở tiền viện, dưới tàng cây, nhìn xem xung quanh, thấy đây là một ốc trạch cũng không rộng, ở Nam Thành có rất nhiều. Đơn sơ cũ kỹ, tường ngoài vôi bị bào món đến hầu như không còn, may mà phòng còn vững chắc, dọn dẹp xong cũng coi như chỉnh tề.

Tỳ nữ mặt tròn bận rộn ở trong bếp, Tiết Đình quét mắt qua một cái, một lúc sau, thấy Ninh Nhi cầm một chén nước đi ra.

Nàng nhìn Tiết Đình, mắt vừa khóc còn hồng hồng, nàng ngượng ngùng cười: “Nơi này không có trà ngon, chỉ có thể mời biểu huynh uống chút nước.’’

Tiết Đình cười cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.

“Nước là được rồi.’’ hắn nhẹ nhàng nói, nhận lấy, chậm rãi uống một hớp.

Hắn nhìn Ninh Nhi, nhiều năm không gặp, nàng không còn là tiểu đồng ngây thơ ngày đó nữa, lớn lên xinh đẹp, dịu dàng. Bọn họ không tính là quen thuộc, hôm nay lấy thân phận người thân thất lạc gặp nhau, xúc động qua đi, thật ra thì có chút xa lạ. Hắn cũng không kỳ vọng nàng thân thiết, có thể nhận nhau, đã đủ rồi.

“Biểu muội vẫn ở đây à?’’ Tiết Đình hỏi.

Ninh Nhi gật đầu một cái, lại lắc đầu, nói: “Ta mới tới khoảng mười ngày. Từ Kiếm Nam, ta đến Thương châu tìm cậu, nhưng cậu đã chuyển đi rồi, tra văn tịch ở phủ nha nói, cậu đi An Tây. . . . . .’’

“An Tây? Tiết Đình cau mày, nói: “Phụ thân ta không hề đi An Tây. Hai năm trước, phụ thân nhận điều lệnh chuyển tới Lạc Dương, chưa được nửa năm lại đến Trường An, văn tịch ở phủ Thương châu phải viết là đi Lạc Dương mới đúng chứ.’’

Ninh Nhi sửng sốt. . . . . .

Tiết Đình hỏi tiếp: “Ai nói cho ngươi nhà ta đi An Tây?’’

“À . . . . .’’ Ninh Nhi nghĩ tới Tiêu Vân Khanh, nhưng người kia cũng khó mà nói rõ tên tuổi, do dự một chút, nàng nói: ” là nhờ bạn hữu ở Thương châu hỏi.’’

Tiết Đình nhìn nàng. Lời này không rõ thật giả, nhưng hẳn có giấu giếm, nhưng hắn cũng không gấp.

Nàng ở Kiếm Nam rơi vào tay sơn tặc, lại đường xa đến đây, quanh co rối rắm, chỉ sợ liên quan đến liêm sỉ, Tiết Đình cũng không tiện đề cập. Hắn thở dài, nói: ‘‘Nghe được tin ngươi mất tích, ta từng đi Kiếm Nam tìm kiếm, tra nghiệm ghi chép Điệp Văn ở các nơi, nhưng vẫn không tìm được ngươi.’’

Ninh Nhi kinh ngạc. Nàng không ngờ tới cậu đã sớm biết mình gặp chuyện không may, càng không biết biểu huynh đã vì mình làm rất nhiều chuyện, trong lòng cảm động tràn đầy. Nhưng là, những điều Tiết Đình nói, không khỏi làm nàng kinh hãi. Thiệu Chẩn đưa nàng đi, Điệp Văn đều là làm giả, một khi bại lộ, hai người đều mắc tội.

“Từ Kiếm Nam đến Kinh Thành ngàn dặm xa xôi, biểu muội đi như thế nào?’’

Ninh Nhi biết những chuyện này không thể gạt được, may mà lúc ở Thương Châu đã cùng Thiệu Chẩn bàn bạc tốt, nhỏ giọng đáp, “Ta bị sơn tặc bắt, đúng lúc gặp mấy trùm thổ phỉ vì chia của mà tranh đấu, thừa lúc nhộn nhạo trốn thoát. Mà ta không muốn trở về Bề thành, bá phụ ta chọn cho ta vị hôn phu là một bình thuốc, trở về nhất định sẽ bị bức bách thành hôn, cho nên…” Dừng một chút, nàng nói tiếp, “Ra khỏi Kiếm Nam, ta gặp được người nhà bạn cũ của phụ thân, hắn gọi là Thiệu Chẩn. Hắn thấy ta gặp chuyện liền ra tay tương trợ, mang ta đi Thương châu tìm cậu. Nhưng đến Thương Châu, không tìm được cậu, lại lầm tưởng các ngươi đi An Tây, Chẩn lang ở Thương Châu tìm thương lữ đi Tây Vực đưa tin, sau đó dẫn ta tới Trường An chờ đợi tin tức.

Quanh co nói xong, nàng không biết Tiết Đình nghe có hiểu không, thấy hắn nhăn chân mày lại, vội nói.”Biểu huynh, quan phủ ở Thương Châu nói các ngươi đi An Tây , chắc là lầm với người khác, Chẩn lang là người chính trực, trên đường đều lấy lễ cư xử, sẽ không hại ta.

Tiết Đình khẽ vuốt cằm, nhưng trong lòng từ chối cho ý kiến.

Dùng Điệp Văn giả qua cửa thành, Ninh Nhi không chịu nói, hắn cũng biết.

Lúc đó, Ninh Nhi không muốn gả đi cũng hợp tình lý. Theo thủ lĩnh sơn tặc ở Kiếm Nam thú nhận, một thủ lĩnh khác tên là Điền Thất tự xưng là biểu huynh của Ninh Nhi, mang nàng xuống núi tìm người nhà. Cái tên Điền Thất kia có phải là Thiệu Chẩn mà Ninh Nhi nói hay không, còn chưa biết, chỉ là Ninh Nhi không muốn bị bá phụ ở Bề thành tìm được, dùng Điệp Văn giả trốn tránh kiểm tra cũng là hợp lý.

Làm giả Điệp Văn. . . . . . Tiết Đình nghiền ngẫm, có thể lừa gạt nhiều ánh mắt sắc bén của thủ vệ như vậy, Thiệu Chẩn kia cho dù trong sạch, bản lãnh còn hơn sơn tặc nhiều.

Hành vi này, theo luật phải chịu phạt. Tiết Đình vốn muốn nói, nhưng nhìn bộ dáng thấp thỏm, đáng thương của Ninh Nhi, hơn nữa nàng là một lòng tới tìm cha hắn nương tựa, hắn ngượng ngùng nhiều lời.

Tiết Đình nhìn nàng, mỉm cười: “Biểu muội, phụ thân đang ở Trường An. Kể từ biết ngươi gặp chuyện không may, ông ngay cả cơm cũng ăn không ngon, hao hết tâm tìm kiếm. Ngươi cùng ta về nhà, ông nhất định vui mừng không thôi.’’

Ninh Nhi cũng muốn gặp cậu sớm, đang định nhận lời, nhưng có chút do dự.

“Biểu huynh,” nàng yếu ớt nói: ” Chẩn lang ra ngoài, hay là chờ hắn trở về rồi đi. Nói đến đây, nàng cười cười, “Chẩn lang tốt lắm, hắn là ân nhân của ta, trên đường đi, đều là hắn chăm sóc ta.”

“Thế à?” Tiết Đình cũng có chút hứng thú, hỏi.”Hắn ra ngoài làm gì?”

“Hắn làm võ sư tại nhà. Ninh Nhi nói, có chút ngượng ngùng, “Hắn muốn kiếm tiền, ta lại không giúp được gì.”

Tiết Đình đang muốn nói tiếp, bất chợt, tiếng Tiểu Kiều truyền đến: “Nương tử, lang quân về rồi.”

Ninh Nhi lộ ra nét vui mừng: “Biểu huynh, Chẩn lang về rồi.”

Tiết Đình theo ánh mắt của nàng nhìn ra, đầu buổi chiều ánh mặt trời trải trên mặt đất, một nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào, ngang hông đeo bội đao, có vẻ ung dung thành thục.

“Chẩn lang!” Ninh Nhi tiến ra đón, kích động nói, “Ta tìm được biểu huynh rồi, cả nhà cậu ta thì ra là đang ở Trường An!”

Thiệu Chẩn kinh ngạc, nhìn về phía Tiết Đình.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiết Đình mỉm cười, đi tới: “Biểu muội, vị này chính là ân nhân của ngươi, Thiệu Chẩn sao?” Lời là hỏi Ninh Nhi, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn nhận thấy trong ánh mắt kia có tia dò xét nhìn hắn, cũng không né tránh. Hắn ung dung cười, thi lễ: “Thì ra là Tiết công tử, Thiệu mỗ ngưỡng mộ đã lâu.”

Tiết Đình trả lễ, nói: “Thiệu công tử cứu giúp biểu muội, tại hạ còn chưa nói cám ơn.”

Hàn huyên một phen, Ninh Nhi tươi cười rạng rỡ hỏi Thiệu Chẩn, “Chẩn lang, hôm nay sao lại về sớm như vậy?”

Thiệu Chẩn mỉm cười, nói: “Hôm nay chủ nhà có khách, muốn mở tiệc, cho nên nghỉ sớm một chút.”

Hắn nói chuyện với Ninh Nhi, vẻ mặt mang thêm nét nhu hòa.

Tiết Đình nhìn hắn, lại nhìn Ninh Nhi, tâm khẽ động.

“Ninh Nhi” Tiết Đình nói: “Hôm nay ân nhân ở đây, không bằng chúng ta về phủ, phụ thân tất nhiên sẽ hậu tạ.”

Ninh Nhi gật đầu nhìn Thiệu Chẩn, nói: Chẩn lang, ta đi gặp cậu, ngươi đi cùng ta được không?”

Thiệu Chẩn nhìn Tiết Đình, chỉ thấy trên mặt hắn có vạt nắng chiếu nghiêng, ánh mắt lấp lánh.

Một chốc, hắn cong khóe môi, nở nụ cười: “Đương nhiên là được.”

Ninh Nhi trèo lên xe ngựa, đánh xe vẫn là Thiệu Chẩn.

Tiết Đình cưỡi ngựa dẫn đường phía trước. Con ngựa trắng, bờm ngựa kết ngũ hoa, tôn lên quan bào của Tả Thiên Ngưu, hắn đeo bảo đao màu bạc sáng lóa, khí vũ hiên ngang. Một đường xuyên thành qua thị, không ít người quay đầu lại nhìn hắn.

Thiệu Chẩn ngồi ở trước xe, nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh.

Khi xe ngựa đi vào Thông Nghĩa phường nơi đặt Tiết phủ, Ninh Nhi từ rèm cửa nhìn ra bên ngoài, thấy hai bên đường phía sau tường rào đều là nhà cao nối liền, vừa nhìn đã biết người ở đó không giàu cũng quý. Xe ngựa đến trước cửa, Tiết Đình liền cho người hầu thông báo. Ninh Nhi xuống xe, nhìn bốn phía, cảm thấy thật xa lạ, có chút khẩn trương.

Tiết Đình nhìn ra, an ủi: “Đừng sợ, ở đều là người nhà cả, ngươi đều biết hết.”

Ninh Nhi nhìn hắn, xấu hổ cười cười.

Không bao lâu, một bóng dáng vội vã ra ngoài, Ninh Nhi nhìn đến, thấy thân hình kia tướng mạo kia, chính là người cậu mình nhớ nhung thật lâu, Tiết Kính.

“Ninh Nhi!” ông nhìn thấy Ninh Nhi, âm thanh hơi run.

Âm thanh quen thuộc, lọt vào tai trong nháy mắt, một hồi chua xót xông, kích động, uất ức hay vui mừng, Ninh Nhi đã không phân biệt được rõ ràng.

“Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .” Mắt Ninh Nhi bị nước mắt làm mờ đi, chạy lên phía trước.

Một hồi quanh co, cuối cùng cũng gặp được nhau, Tiết Kính cũng rơi nước mắt. Hắn đỡ Ninh Nhi, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, thấy nàng không có việc gì, hai mắt đỏ bừng thở dài một tiếng: “May mà ngươi bình an, nếu là có chuyện gì xảy ra, ta thật đã phụ lòng phụ mẫu của ngươi. . . . . .”

Ninh Nhi thấy hắn mái tóc đã hoa râm, trong lòng áy náy, nghẹn ngào nói: “Cậu. . . . . . Cháu gái bất hiếu. . . . . .” Tiết Kính lắc đầu, nói: “Là cậu không tốt, nếu ban đầu đón ngươi đến về, làm sao xảy ra những chuyện này.”

Mợ là Vi thị đứng một bên, giơ tay áo lau nước mắt, kéo Ninh Nhi qua, khuyên nhủ Tiết Kính: “Ninh Nhi thật vất vả mới tới, vào nhà rồi nói tiếp.”

Tiết Kính nghe, vội lau nước mắt: ” Đúng vậy.”

Lúc này, hắn nhìn thấy Thiệu Chẩn đứng ở phía sau, ngạc nhiên: “Vị này là. . . . . .”

Tiết Đình vội nói: “Phụ thân, vị này là người nhà bạn cũ của dượng, họ Thiệu tên Chẩn, là hắn hộ tống Ninh Nhi tới Trường An.”

Tiết Kính kinh ngạc, nhìn về phía Ninh Nhi.

Ninh Nhi lau khô nước mắt, mỉm cười nói: “Cậu, Chẩn lang là ân nhân của cháu.”

Tiết Kính nhìn Thiệu Chẩn, nghiêm nghị thi lễ thật sâu: “Ân nhân cao thượng, xin nhận một lễ.”

Thiệu Chẩn thẹn thùng, đỡ ông dậy, hoàn lễ: “Công Thai nặng lời, cố nhân gặp nạn, giúp một tay vốn là việc phải làm.”

Tiết Kính tán thưởng nhìn hắn, hình như nhớ tới cái gì, nói: “Lang quân họ Thiệu, lão tẩu nhớ em rể lão có một người anh em kết nghĩa cũng họ Thiệu, là Tư Mã Ích châu.”

Thiệu Chẩn mỉm cười, nói: “Chính là tổ phụ của tại hạ.”

Tiết Kính nâng mi cười to: “Nói như thế, chính là cố nhân cứu cố nhân.”

Mọi người đều vui mừng cười nói, Tiết Kính phân phó người hầu chuẩn bị yến tiệc, vì Ninh Nhi và Thiệu Chẩn đón gió tẩy trần.

Vào cửa, Vi thị phát hiện Tiết Đình vẫn còn đứng ở phía sau, nói: “Nguyên Quân, đứng ở chỗ này làm gì, mau vào nhà.”

Tiết Đình đáp một tiếng, nhìn bóng lưng Thiệu Chẩn như có điều suy nghĩ, một lúc sau, bước theo mọi người.

Hết chương 30


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.