Đêm khuya vắng người, đường phố vắng vẻ.
Tiếng vó ngựa cùng bánh xe trên đường phố vắng vẻ vang vọng trong không trung, lộp cộp dày đặc.
Nha dịch từ trong cơn ngủ gà ngủ gật tỉnh dậy, buồn bực nhìn xe ngựa dừng lại, Cố Tiểu Giáp nhảy xuống xe đi lên bậc thang cấp, “Ta muốn gặp Đào đại nhân.”
Nha dịch nói: “Đào đại nhân không ở đây.”
Cố Tiểu Giáp cau mày. Chẳng lẽ là trên đường về đi lạc?
Nha dịch nói: “Nóc nhà huyện nha bị thủng, đại nhân đến khách điếm Vận Lai ngủ trọ.”
“Vận Lai khách điếm?” Cố Tiểu Giáp trong bụng không vui, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thấy ở Cố phủ ủy khuất hắn?
Hắn quay lại xe ngựa, chuyển lời lại.
Cố Xạ thản nhiên nói: “Đi khách điếm Vận Lai.”
Xem ra công tử giận rồi. Cố Tiểu Giáp nhìn có chút hả hê nhảy lên xe ngựa, kéo chuyển dây cương, chạy đến khách điếm Vận Lai.
***
Vận Lai khách điếm ở Đàm Dương huyện cũng tính là khách điếm lớn, cột cờ cắm nghiêng từ lầu hai hiện ra, Vận Lai khách điếm bốn chữ to đón gió phấp phới.
Cố Tiểu Giáp ghìm cương dừng xe ngựa, nhảy xuống gõ cửa.
Gõ thật lâu, trên lầu mơ hồ có tiếng mắng chửi.
Cố Tiểu Giáp không quan tâm, tiếp tục gõ.
Điếm hỏa kế cuối cùng cũng vội vội vàng vàng chạy ra, khom lưng mở cửa, trông thấy hắn không khỏi ngẩn người, theo bản năng khoác lên nụ cười chiêu bài, “Cố gia, ngọn gió nào đưa người đến đây?”
“Âm phong.” Cố Tiểu Giáp thè lưỡi.
Điếm hỏa kế sợ run cả người, cười khan nói: “Gia nói đùa chứ. Ngài là ở trọ hay ăn cơm?”
Cố Tiểu Giáp nói: “Đều không phải, tìm người. Mời Đào đại nhân ra đây đi.”
Dáng tươi cười của điếm hỏa kế cứng đờ, mắt nhìn về phía chưởng quỹ.
Kỳ thực chưởng quỹ vừa mới đi ra, đang đứng ở cạnh cửa xem thế nào, thấy Cố Tiểu Giáp và điếm hỏa kế cùng đưa mắt nhìn về phía hắn, không khỏi lại bất động, hấp tấp cười xòa tiến lên phía trước nói: “Đêm đã khuya rồi, Đào đại nhân chắc hẳn cũng …”
Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ không có động tĩnh, càng thêm lớn mật, hét lên: “Việc gấp việc gấp.”
Chưởng quỹ hai bên đều không dám đắc tội, lại không chắc việc gấp này rốt cuộc có bao nhiêu gấp, lại nói: “Không bằng thỉnh Cố gia ở đây chờ một chút, ta lên hỏi một tiếng.”
Cố Tiểu Giáp phất phất tay.
Chưởng quỹ quay đầu rời đi.
Cố Tiểu Giáp đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống, lại thấy Cố Xạ vào cửa, theo chưởng quỹ đi lên lầu.
Điếm hỏa kế bị dọa nhảy dựng. Hắn cho rằng đến chỉ có Cố Tiểu Giáp, không ngờ Cố Xạ cũng đích thân đến, muốn đi ngăn người, lại không có gan này, đành lởn vởn đi theo sau y, nói: “Cố, Cố công tử, sao ngài lại đích thân đến, có chuyện gì nói một tiếng được rồi.”
Chưởng quỹ nguyên bản đi cũng không nhanh, nghe phía sau có tiếng nói chuyện, lập tức quay đầu, thấy Cố Xạ cũng giật mình, vội hỏi: “Cố công tử, người…”
Cố Xạ hỏi: “Gian nào?”
Chưởng quỹ do dự một chút, liền xoay người dẫn đường.
Nếu nói thiết đả doanh bàn lưu thủy binh. Ở cái Đàm Dương huyện này, tụng sư là doanh bàn, quan huyện là binh. Hắn thà đắc tội Huyện lệnh, cũng không dám đắc tội tụng sư. Dù sao nếu thật sự đắc tội Huyện lệnh, hắn cũng có thể tìm tụng sư ra mặt. Nếu đắc tội tụng sư…
Hắn đến trước cánh cửa thứ hai ở bên phải thì dừng lại, quay đầu nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ gật gật đầu.
Chưởng quỹ giơ tay lên muốn gõ cửa, bên trong gian phòng đầu tiên có tiếng mở cửa, Lão Đào đi ra, biết mà còn hỏi: “Cố công tử đêm khuya đến thăm vì chuyện gì?”
Cố Xạ nói: “Vấn tội.”
Lão Đào cau mày, “Tội gì?”
Cố Xạ nói: “Thất tín.”
Lão Đào nói: “A? Cố công tử đệ đơn kiện sao?”
Ánh mắt Cố Xạ đông cứng.
Cố Tiểu Giáp đứng sau lưng y nhìn không được nữa, lao ra nói: “Thất tín chính là Huyện lệnh các ngươi, còn đệ đơn kiện cái gì?”
Lão Đào nói: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Nếu Cố công tử cho là thiếu gia nhà ta có tội, cũng có thể cáo trạng hắn, không phải không thể.”
Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Ngươi thực sự là lão bộc của Đào Mặc? Sao ta thấy ngươi giống như cừu nhân của hắn, mong hắn làm điều phi pháp bị vấn tội mới sảng khoái nhỉ?”
Lão Đào nói: “Ta tin tưởng thiếu gia nhà ta làm quan thanh liêm công chính, tuyệt đối không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Trong lòng thẳng thắn vô tư, tự nhiên không sợ quỷ gõ cửa.”
“Cái gì quỹ gõ cửa? !” Cố Tiểu Giáp giận dữ, “Ngươi có ý gì? !”
Lão Đào tựa hồ cũng nhận thấy ngôn ngữ của mình hơi quá, hòa hoãn lại, cười nói: “Lỡ lời rồi. Ta chỉ là thấy ký lạ môn hạ của Chuy tiên sinh Cố công tử nửa đêm canh ba lại đến khách điếm thăm mà thôi.”
Cố Xạ giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, Lão Đào thấp giọng quát ngăn lại: “Cố công tử!”
Tay Cố Xạ dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn lão, “Ngươi lúc nào cũng đối đãi như vậy?”
Lão Đào ngây người.
Cố Xạ tay đã gõ xuống.
Tiếng gõ cửa trầm thấp.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Cố Xạ hơi nhíu mày, “Hắn đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tiểu Giáp và chưởng quỹ đồng thời cả kinh.
Chưởng quỹ cả kinh là vì, vạn nhất Huyện lệnh gặp chuyện gì trong khách điếm của mình, chỉ sợ hắn khó thoát tội.
Lão Đào nói: “Thiếu gia mệt mỏi, đã ngủ rồi.”
Cố Xạ lại hỏi lần nữa, “Hắn đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Đào quan sát y. Cố Xạ không biết võ công, không hề nghi ngờ. Vô luận là Đàm Dương huyện Cố Xạ, hay là văn danh thiên hạ Cố Huyền Chi, đều là văn tài và khẩu tài nổi danh. Thế nhưng lúc này chỗ này, y lại cho lão loại cảm giác áp bách mà chỉ cao thủ mới có.
“Ta điểm huyệt ngủ của hắn.” Lão Đào trầm giọng nói.
Cố Tiểu Giáp nói: “Ngươi không phải thật là cừu nhân của hắn, trường kỳ ẩn nấp bên cạnh hắn, chuẩn bị tìm một cơ hội xuống tay với hắn chứ?”
Lão Đào phớt lờ hắn, nói với Cố Xạ: “Có lời gì không bằng ngày mai hãy nói.”
Cố Xạ yên lặng nhìn chằm chằm lão. (
Cố Xạ không tồi nha
)
Bầu không khí căng thẳng.
Chưởng quỹ cái toát ra tầng tầng mồ hôi mỏng.
“Chuẩn bị gian phòng.” Cố Xạ rốt cuộc mở miệng.
Chưởng quỹ bỗng chậm rãi thở ra, vội nói: “Được được được, chờ một chút.”
Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh Cố Xạ nhỏ giọng hỏi: “Công tử thật muốn ở lại đây?” Thượng phòng khách điếm bố trí rất sang trọng, cũng che không được khí tức khách trọ lai lai vãng vãng.
Cố Xạ nói: “Đem đồ đạc trong xe ngựa lên đây.”
Cố Tiểu Giáp nhìn y tâm ý đã quyết, buộc phải làm theo.
Chưởng quỹ điếm hỏa kế đi theo Cố Tiểu Giáp lăn qua lăn lại, mãi đến giờ tý mới ngừng.
Một đêm không lời.
***
Sáng sớm bình minh trong sáng lẫn ánh vàng.
Đào Mặc mở mắt, đứng không vững. Ngày hôm qua ngủ lúc nào cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc lên xe ngựa, đầu cúi thấp cúi thấp rồi ngủ mất. Hắn ngồi dậy, bốn phía hoàn toàn xa lạ khiến hắn cả kinh, rất nhanh khoác áo ra ngoài.
Hách Quả Tử ngủ ở gian ngoài, đang vỗ vỗ miệng mình, bên khóe miệng mơ hồ có vết nước bọt chảy qua.
Đào Mặc xoay vòng, y phục chỉnh tề, đẩy cửa ra ngoài.
Hành lang hẹp dài khiến hắn rất nhanh ý thức được nơi này là khách điếm.
Cửa phòng bên cạnh mở ra, Lão Đào đi ra hỏi: “Thiếu gia tỉnh rồi?”
Đào Mặc nhìn thấy lão, trong lòng bình tĩnh lại, “Chúng ta sao lại ở chỗ này?”
Lão Đào nói: “Trong phòng huyện nha, thiếu gia ngủ như chết, ta liền tự chủ trương mang thiếu gia tới khách điếm.”
Đào Mặc nhớ tới giao hẹn với Cố Xạ, cả kinh nói: “Hỏng rồi.”
Lão Đào nói: “Sao vậy?”
“Ta quên lời hẹn với Cố Xạ.” Hắn nghĩ vậy, liền vội vội vàng vàng trở về phòng đánh thức Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử tỉnh dậy cũng cảm thấy có chút đau đầu, xoa nhẹ hai mắt một hồi, mới mờ mịt nói: “Thiếu gia. Người tỉnh rồi?”
Đào Mặc nói: “Chúng ta mau dậy đến Cố phủ.”
“A.” Hách Quả Tử còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ theo bản năng ngồi dậy, mặc y phục.
Lão Đào nói: “Cố công tử đang ở khách điếm.”
Đào Mặc đang muốn tự lấy chậu đi múc nước thì giật mình, hoảng hốt hỏi: “Lão nói cái gì?”
Lão Đào lập lại: “Đêm qua Cố công tử đến khách điếm, bất quá thiếu gia ngủ thật say, không đánh thức được.”
Đào Mặc xoay người, quay sang gương đồng lau mắt một hồi, sau đó hỏi: “Y ở gian phòng nào?”
Lão Đào không dám gật bừa cau mày nói: “Thiếu gia định cứ như vậy đi gặp y?”
“Ta sợ nửa đường gặp được.” Đào Mặc nhỏ giọng nói.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Cố Tiểu Giáp đứng ở bên ngoài cánh cửa mở rộng, đưa tay gõ gõ ván cửa: “Đào đại nhân?”
Hiếm khi nghe thấy Cố Tiểu Giáp chính nhi bát kinh gọi hắn là Đào đại nhân như vậy, Đào Mặc trong lòng có chút phát hoảng, hỏi: “Công tử nhà ngươi đến rồi sao?”
Cố Tiểu Giáp nhìn Lão Đào, tựa hồ không ngờ lão lại không giấu việc đêm qua, sau lại nghĩ, việc này có giấu cũng giấu không được.”Công tử nhà ta mời Đào đại nhân xuống lầu cùng dùng tảo thiện.”
“Được được được.” Đào Mặc liên tục nói ba từ được, “Một lát ta sẽ xuống ngay.”
Cố Tiểu Giáp trừng Hách Quả Tử đang đứng bên cạnh, mới xoay người rời đi.
Hách Quả Tử bị trừng mà không hiểu ra sao, “Hắn trừng ta làm cái gì?”
Lão Đào suy tư một chút, liền hiểu ra nguyên do trong đó. Chắc là Cố Tiểu Giáp không biết đêm qua Hách Quả Tử cũng bị điểm huyệt ngủ, cho là hắn trốn ở trong phòng cố ý không mở cửa đi?
Đào Mặc dúi chậu vào trong tay Hách Quả Tử, vừa đẩy hắn ra ngoài, vừa thúc giục: “Nhanh một chút.”