Hai người trở về huyện nha, Đào Mặc tâm sự trùng trùng, đi thẳng về phòng không nói gì. Lại nói Lão Đào nửa đêm canh ba gọi toàn bộ tôi tớ dậy, kiểm kê nhân số một lần, quả nhiên thiếu một tên tiểu tư. Lão biết nhất định là người đã vẽ tranh, liền lấy khế ước người nọ đã kí ra, cất vào trong ngực áo.
Đến ngày hôm sau, Lão Đào sớm tinh mơ gõ cửa phòng Đào Mặc, thấy hắn đã thức dậy từ sớm, không khỏi buồn bực nói: “Thiếu gia sao lại dậy sớm vậy?”
Đào Mặc nói: “Xuất môn thăm bằng hữu.”
“Chẳng lẽ là vị Lô công tử đó?” Bọn họ mới đến, tạm thời chỉ có vị Lô Trấn Học này còn có chút giao tình đã uống cùng một chén trà.
Đào Mặc nói: “Không phải, ta muốn đi bái phỏng Nhất Chuy tiên sinh.”
Lão Đào cả kinh, ngay sau đó lại vui vẻ nói: “Thiếu gia lại giống ta đi muốn đến cùng một chỗ.”
Đào Mặc giật mình nói: “Ngươi sao cũng muốn…”
“Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung tiên sinh là người có danh tiếng ở bản địa, chúng ta mới tới Đàm Dương huyện, theo lý nên bái kiến.” Lão biết cường long nan áp địa đầu xà. Trong quan trường thường luôn có những người xuất thân bối cảnh hùng hậu làm quan đến địa phương đều bị một vố đau, có thể thấy được dân bản xứ là mạch trọng yếu. Trải qua những việc ở Mính Thúy cư tối qua khiến lão ý thức được thế lực tụng sư bản địa to lớn dường nào, không chỉ tiếu ngạo công đường, ngay cả bách tính cũng say sưa hứng thú, bái phục sâu sắc. Người như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội.
“Đã thế, chúng ta chuẩn bị hai phần lễ vật lên đường đi.” Đào Mặc thúc giục.
Lão Đào nói: “Chờ một chút. Thiếu gia muốn mua lễ vật thế nào?” Một câu thế nào lại làm khó Đào Mặc.
Hắn suy nghĩ một chút nói: “Ngày xưa cha ta trong các cuộc làm ăn với bằng hữu đều là ngươi chuẩn bị, chẳng bao giờ phạm sai lầm, hay là hôm nãy cũng theo lệ cũ đi.”
Lão Đào nói: “Thiếu gia khen nhầm. Năm đó lão gia mỗi lần khiển ta tặng lễ đều là trước đó đã thăm dò được sở thích đối phương, mới chuẩn bị tốt được. Nhưng hiện nay ta đối với Nhất Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung tiên sinh lại hoàn toàn không biết gì cả.” Lão thấy vẻ mặt Đào Mặc dãn ra, lại nói, “Chuyện tặng lễ có thể lớn có thể nhỏ. Nhỏ thì xem như không có gì, đem gác xó. Lớn thì, mạo phạm kỵ húy, trở mặt thành thù.”
Đào Mặc nghe được kinh tâm động phách, “Vậy ta nên điều tra như thế nào?”
“Bọn họ chính là danh nhân bản địa, dân bản xứ đương nhiên biết.” Lão Đào nói, “Có điều người bình thường chỉ biết thứ nhất, chẳng biết thứ hai, dù có biết, cũng chưa chắc biết rõ. Ta thấy thiếu gia tốt nhất là thỉnh một vị sư phụ bản địa, có bản địa sư gia ở bên bày mưu tính kế, thiếu gia tự nhiên có thể như cá gặp nước.”
Đào Mặc nói: “Tốt cũng tốt, chỉ là không biết số tiền còn lại có đủ dùng hay không?”
Lão Đào nói: “Thiếu gia yên tâm, có bao nhiêu tiền, nên đặt ở đâu, ta đã tính trước, tuyệt đối sẽ không để cho trong nhà không có gạo ăn.”
Đào Mặc gật gật đầu, “Vậy liền đi mời thôi.”
“Thiếu gia có từng nghe qua tích tam cố mao lư.”
*Tam cố mao lư: ba lần đến mời; mời với tấm lòng chân thành. Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia CátLượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.
“Từng nghe qua.” Đào Mặc liền hiểu ra, “Ngươi muốn ta đi mời ai?”
“Kim sư gia.”
Đào Mặc sửng sốt, “Hắn không phải không muốn làm sao?”
Lão Đào nói: “Ta đã dò la, vị Kim sư gia này ở nơi đây vô cùng nổi danh. Trước sau đã từng theo ba vị sư gia, kinh nghiệm thập phần phong phú.”
Đào Mặc nói: “Đã như vậy, vì sao hắn không chịu lưu lại giúp ta?” Lão Đào nói: “Nghe đồn Kim sư gia cũng từng là một danh tụng sư, thế nhưng miệng lưỡi tranh luận lại thua Lâm Chính Dung tiên sinh, nên mới chuyển sang đầu nhập quan môn. Nhưng ngạo khí của thư sinh, sự xảo quyệt của tụng sư thì chưa từng mất đi. Thiếu gia nếu là muốn mời hắn xuất sơn, còn cần hao tâm tổn trí mới được.”
Đào Mặc thở dài nói: “Không ngờ lại phức tạp như vậy?”
“Luận chuyện vụn vặt, chuyện của huyện nha, việc của bách tính, không việc nào vặt vãnh bằng chuyện này nghìn lần vạn lần. Thiếu gia nếu thật sự muốn làm một vị quan tốt, phải học được cách tự mình làm mọi chuyện, biết hết nguồn căn gốc rễ mọi chuyện. Lúc này mới không phụ sự tín nhiệm của triều đình, lòng kính yêu của bách tính.”
Đào Mặc cười khổ nói: “Phụ? Chỉ sợ triều đình tín nhiệm và bách tính kính yêu hai thứ này ta còn không có, thì phụ thế nào?”
“Nếu không có, thì làm cho có mới thôi.”Lão Đào biết đã lay động được hắn, lập tức sai Hách Quả Tử chuẩn bị kiệu.
Quan huyện có quan kiệu riêng, chỉ là không có kiệu phu. Lão Đào đành phải chọn từ những tôi tớ mới mua vài người tuổi trẻ cường tráng, vóc người gần giống nhau ra đảm nhiệm.
Nhưng khiêng kiệu cũng phải học cách khiêng kiệu.
Người mới làm người có kinh nghiệm nhìn vào liền biết.
Từ huyện nha đến nhà Kim sư gia bất quá cách hai con đường, cũng không xa lắm. Nhưng khi Đào Mặc trên kiệu xuôi ngược đến nơi, thì giống như ngồi trong kiệu tròn một năm, không chỉ sắc mặt trắng bệch, mà hai chân cũng nhũn ra, cuối cùng ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Thiếu gia?” Hách Quả Tử hai tay đỡ hắn, mắt đầy lo lắng.
Lão Đào đi đưa thiếp, lại được biết Kim sư gia đã đi tham gia đại hội thưởng tuyết.
Đàm Dương huyện tụng sư nhiều, văn nhân cũng nhiều, tụ hội tự nhiên cũng nhiều.
Lão Đào nghĩ thầm không chừng ở đại hội còn có thể gặp Lâm Chính Dung và Nhất Chuy tiên sinh, chính là nhất cử đa đắc, lập tức sai bọn họ khiêng kiệu sang Thái An thư viện nơi tổ chức thưởng tuyết.
Nói đến Thái An thư viện, ở nơi đây cũng vô cùng nổi danh, có không ít huyện nho học trò trước đây đều là từ Thái An thư viện mà ra.
Lúc Đào Mặc đến, đại môn đang rộng mở.
Từ cổng có thể thấy bên trong có một khối tuyết đặc biệt nổi bật, mặt trên chẳng biết ai đã viết chữ “Tuyết” rồng bay phượng múa, thập phần hợp cảnh.
Hách Quả Tử đưa thiếp, người gác cổng nhanh chóng đi báo.
Đợi Đào Mặc vào đến trong vườn, Thái Sơn thư viện viện trưởng đã đích thân ra đón.
“Không ngờ Đào đại nhân đích thân tới, không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa.” Viện trưởng hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng chu đáo, mặt mày hồng hào.
Đào Mặc đáp lễ nói: “Làm phiền.”
Viện trưởng không ngờ hắn không hề kiểu cách nhà quan, tựa như một hậu sinh vãn bối thông thường, âm thầm gật đầu, nói: “Vừa lúc hôm nay không ít văn sĩ địa phương đến thư viện thưởng tuyết tác thơ, đại nhân nếu không ngại sơ sài, chiêu đãi không chu toàn, có thể cùng nhập tọa.”
“Vậy làm phiền rồi.” Đào Mặc cũng không chối từ, thẳng hướng trong vườn mà đi. Trên thực tế, hắn sớm đã không kiềm chế được. Lúc vừa vào vườn hắn đã thấy Cố Xạ ngồi ở trong đình, sáng rực như ánh trăng. Ngồi bên cạnh y có rất nhiều người, mọi người vây quanh y, mặt tươi cười dào dạt, khiến hắn thấy lòng ngứa ngáy khó chịu.
Viện trưởng thấy hắn nhìn không chớp mắt hướng thẳng đình đi tới, vội hỏi: “Đại nhân có lạnh không?”
“Không lạnh.” Đào Mặc tuy không muốn, nhưng vẫn dừng bước.
Viện trưởng nói: “Trong đình mặc dù có mái, nhưng bốn phía lọt gió, không thể giữ ấm. Đại nhân không bằng đến nội đường ngồi một chút?”
Đào Mặc nói: “Không cần đến nội đường, ta ở trong đình xem tuyết là được rồi.”
Viện trưởng nghĩ thầm ngồi trong đình đều là tụng sư, xưa nay ghét nhất là quan, ngươi mắt trông mong đi tới, chỉ sợ đầu tro mặt đất
(nguyên văn: hôi đầu thổ kiểm)
mà đi ra, cái này cũng không quan trọng, chớ có vì vậy mà mượn cớ gây khó dễ học viện chúng ta là được.
Đào Mặc nào biết tâm tư của hắn, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, lại bị Lão Đào tuỳ tiện chặn đường, nói: “Thiếu gia, Kim sư gia ở bên kia.”
Hắn nhìn theo tay Lão Đào, quả nhiên, Kim sư gia mặc một áo bông lam sẫm ngồi trên băng đá, đang uống ít rượu cùng người khác cười nói.
Đào Mặc nhìn lại nhìn cái đình gần trong gang tấc, trong lòng đấu tranh, cuối cùng nhấc chân hướng băng đá đi tới.
Từ lúc hắn vừa đến, người trong vườn ít nhiều đều dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh của hắn, lúc này thấy hắn đi đến băng đá, đều nghển cổ nhìn.
Kim sư gia như sớm đoán được hắn sẽ đến, đang ngồi trên băng đá thì đứng dậy chắp tay nói: “Huyện lão gia an hảo.”
Đào Mặc thở dài nói: “Bất hảo, một chút cũng bất hảo.”
Kim sư gia liếc mắt nhìn hắn, “Không lẽ ta nói gì sai chăng?”
Đào Mặc nói: “Ta thiếu một sư gia, Kim sư gia có thể chịu nhận cho?”
Kim sư gia nói: “Ta tuổi già sức yếu, từ lâu đã không thể cáng đáng nổi vị trí này.”
Đào Mặc tiếp tục thở dài nói: “Cho nên ta một chút cũng bất hảo.”
Người bên cạnh nghe bọn họ đối đáp thú vị, đều yên tĩnh lắng nghe.
Kim sư gia nói: “Bản huyện nhân tài đông đúc, muốn tìm một sư gia quả thực dễ như trở bàn tay, Huyện lão gia hà tất lo lắng?”
Đào Mặc đưa tay ra, trở một cái, sau đó nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia cũng nhìn hắn.
Một lát sau, Đào Mặc nói: “Ta trở rồi.”
“…”
“Cho nên, ngươi theo ta đi.” Đào Mặc nghiêm túc nói.
Kim sư gia khóe miệng khẽ giật. Lão tuy không muốn thừa nhận, nhưng tình huống trước mắt này thực sự có điểm giống như… truy cầu nữ tử. “Huyện lão gia hà tất chấp nhất như vậy?”
Đào Mặc nghĩ một chút nói: “Ta nhớ có một câu nói rất nổi tiếng.”
“Nga? Một câu gì?”
Đào Mặc lẩm nhẩm trong miệng một lần, mới tin tưởng mười phần mở miệng nói: “Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm chi.”
*Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm chi: Nước sông có ba nghìn gáo,ta chỉ cần một gáo nước. Ý chỉ lời thề son sắt trong tình yêu, trong tình yêu, dù có rất nhiều người quay quanh nhưng chỉ yêu đúng một người. =>Đào Mặc dùng bậy.
Kim sư gia: “…” Sớm biết vậy, lão nên ở trong nhà chờ hắn.