Quả nhiên là một cỗ kiệu đỏ thẫm.
Trên kiệu treo lụa đỏ thẫm, bốn người kiệu phu, phía trước có mười mấy người chiêng trống mở đường.
Có lẽ là còn sớm, trên đường phố vẫn chưa có người, ngược lại cũng không khiến người chú mục.
Đào Mặc nâng vạt áo, cất bước, khom lưng, ngồi vào trong kiệu.
Lão Đào và Hách Quả Tử ở bên nhìn, trong ngực buồn vui lẫn lộn.
“Khởi kiệu!” Một người kiệu phu cao giọng hô.
Cỗ kiệu được vững vàng nâng lên.
“Đi!”
Thùng thùng cheng —
Tiếng chiêng trống rung trời!
Đàm Dương huyện vẫn còn đang trong giấc ngủ chưa hoàn toàn thức tỉnh rất nhanh bị trận trận tiếng chiêng trống làm giật mình tỉnh giấc.
Không chỉ trên đường phố trước cửa huyện nha, mà cả trước cửa nhà Nhất Chuy tiên sinh, cửa nhà Lâm Chính Dung… Phàm là những nhân sĩ nha môn nào nhận được thiếp mời đều vang tiếng chiêng trống rung trời. Bất đồng duy nhất là, chiêng trống của bọn họ là tự gõ. Mà chiêng trống của Đào Mặc là Cố Xạ phái người gõ.
Tiếng chiêng trống dần dần hội tụ ở một nơi.
Nhìn mười mấy cỗ kiệu tập trung trước cửa Cố phủ, Nhất Chuy phu nhân nhịn không được thò đầu ra, nhìn nhìn bốn phía, không kiên nhẫn hỏi: “Làm cái gì vậy? Bảo người mặc hồng y ngồi kiệu đỏ, lại bảo người khua chiêng gõ trống, bây giờ lại không có hành động gì?”
Nhất Chuy tiên sinh cười nói: “Chớ vội chớ vội, trò hay còn ở phía sau.”
Nhất Chuy phu nhân đột nhiên véo lỗ tai lão, “Ông biết cái gì rồi? Mau khai ra!”
Nhất Chuy tiên sinh bị đau, chỉ có thể bồi cười: “Phu nhân quá lo. Ta và phu nhân cho tới bây giờ đều là cùng ăn cùng ngủ, cái gì ta biết tự nhiên phu nhân cũng biết.”
“Cùng ăn cùng ngủ thì thế nào? Ta không có bị lừa bởi cái bụng đầy tâm địa gian xảo của ông!” Nhất Chuy phu nhân chọc chọc vào trán lão.
Nhất Chuy tiên sinh nói: “Phu nhân không ở trong bụng ta, phu nhân ở trong tâm ta.”
Tuy đã quen nghe những lời mật ngọt của lão, nhưng Nhất Chuy phu nhân trong lòng vẫn thấy vui vẻ, gắt giọng: “Ba hoa.”
Chuyện này cuối cùng xem như trôi qua.
Nhất Chuy tiên sinh đang thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe bên ngoài ồn ào một trận. Lão vén rèm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Kiệu phu nói: “Một cỗ kiệu được nâng tiến vào Cố phủ rồi.”
Nhất Chuy tiên sinh hỏi: “Chỉ một cỗ kiệu?”
“Chỉ một cỗ kiệu.” Kiệu phu nhìn xung quanh một lát, lại nói, “Chỉ một cỗ kiệu.”
Nhất Chuy phu nhân liền hỏi: “Của ai?”
Kiệu phu nói: “Không biết. Nhìn thì thấy là một cỗ kiệu đỏ.”
Nói thật đi, tuy trên thiếp mời của Cố Xạ nói rõ mời mỗi người đến dự yến đều ngồi kiệu đỏ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ai có thể lập tức tìm được một cỗ kiệu đỏ? Hơn nữa lại có ai muốn mình một bó tuổi to rồi còn ngồi kiệu đỏ ra ngoài? Cho nên mười mẫy cỗ kiệu trước cửa Cố phủ chỉ có ba cái là màu đỏ, trong đó bao gồm cỗ kiệu Nhất Chuy tiên sinh đang ngồi.
Nhất Chuy phu nhân bất mãn nói: “Dù y có là đại tài tử danh dương thiên hạ, tốt xấu gì cũng phải biết cái gì là tôn sư trọng đạo. Thế nào mà sư phụ còn đang ở ngoài cửa, đã để người khác tiến vào rồi?”
Nhất Chuy tiên sinh khẽ vỗ tay bà không nói.
Sau một hồi, gia đinh Cố phủ đến mời bọn họ xuống kiệu vào phủ.
Nhất Chuy phu nhân không vui nói: “Khi nãy không phải có người ngồi kiệu vào phủ sao? Thế nào đến lượt phu phụ chúng ta lại xuống kiệu mới có thể vào?”
Nhất Chuy tiên sinh hỏi: “Người đó có phải là Đào đại nhân?”
Gia đinh cả kinh, rất nhanh đã trấn định nói: “Vâng, đúng như Nhất Chuy tiên sinh nói.”
Nhất Chuy phu nhân cau mày. Cố Xạ và Đào Mặc giao hảo, bà cũng có nghe nói, nhưng lại không nghĩ là tốt đến vậy.
Gia đinh mang lời Cố Tiểu Giáp dạy lúc trước nói: “Đào đại nhân ở phủ đệ không ít ngày, coi như là khách quen trong phủ, bởi vậy, lúc trước công tử đã nhắc qua, lấy lễ với chủ nhân mà đối đãi.”
Nhất Chuy phu nhân lúc này mới tâm không cam tình không nguyện xuống kiệu. Đây dù sao cũng là tư giao của người khác, dù tâm bà có không phục, cũng không tiện nói ra miệng.
Nhất Chuy tiên sinh mang quà mừng, đưa cho gia đinh, nói có thâm ý: “Một chút lễ mọn, tỏ tâm ý. Chúc Cố công tử tâm tưởng sự thành.”
Nhất Chuy phu nhân liếc mắt nhìn lão, “Quá tầm thường.”
Nhất Chuy tiên sinh ha ha cười, cũng không biện giải, dắt phu nhân đi về phía cửa.
Vừa lúc Lâm Chính Dung bước lên bậc cấp.
Sáu con mắt nhìn nhau, Nhất Chuy tiên sinh ôm quyền nói trước: “Chính Dung huynh hi vọng huynh vẫn khỏe.”
“Nhất Chuy huynh khí sắc vẫn như trước ha.”
“Ha ha ha ha…”
Hai người vừa cười vừa vào cửa.
Nhất Chuy phu nhân đi chậm lại nửa bước, hỏi gia đinh: “Đào đại nhân đâu?”
Gia đinh ngẩn ra, ậm ờ nói: “Bên trong.”
Nhất Chuy phu nhân thấy hắn trả lời xong liền vội vã rời đi, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía nội đường.
Trong này… rốt cuộc là có bao nhiêu trong?
Dĩ nhiên là rất trong, rất rất bên trong.
Đào Mặc đứng trước hỉ đường. Trên hỉ đường cao cao bày hai pho linh vị. Hắn không biết chữ, nhưng tên của phụ thân mình thì vẫn nhận ra.
“Bên cạnh là mẹ ta.” Cố Xạ từ nội đường đi ra.
Đồng dạng một bộ hồng bào, mặc trên người y lại có một cỗ tiên khí phiêu dật xuất trần.
Đào Mặc ngây ngốc nhìn y đi tới trước mặt.
Cố Xạ nói: “Cha ta còn tại thế, nhưng không có mời người.”
Tâm thần Đào Mặc lúc này đã hoàn toàn bị y thu hút, đâu còn biết y nói cái gì, chỉ gật đầu.
Nhạc Lăng ở bên nhìn thấy mà cười không ngừng.
Kim sư gia cũng không thua hắn cứ cười mãi, cũng một bộ dạng hỉ khí dương dương.
Người biết chuyện của Cố Xạ và Đào Mặc không nhiều, bởi vậy hỉ đường lại không nhiệt nháo như đan sa yến bên ngoài.
Lão Đào đột nhiên chen lời vào nói: “Không biết Cố tướng có biết chuyện này không?”
Biết mà không lai, biết mà không thể tới, cùng với hoàn toàn không biết là ba chuyện khác nhau.
Cố Xạ nói: “Không biết.”
Lão Đào nhíu mày.
Đây là một đáp án gay go nhất. Không biết có nghĩa là phản ứng của ông sẽ có rất nhiều loại, thậm chí không có xấu nhất.
Cố Xạ nói: “Ta và ông ấy đã mấy năm không liên lạc, chuyện này do mẫu thân ta làm chủ được rồi.”
Lão Đào nhìn linh vị trên cao đường, chậm rãi thở dài.
Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp: “Giờ lành còn chưa đến. Ngươi ra ngoài xem xem đan sa yến thế nào rồi.”
“Vâng.” Cố Tiểu Giáp tuân mệnh chạy ra ngoài.
Lại nói bên ngoài đã quá loạn rồi.
Cố Xạ vẽ tổng cộng bốn bức họa, theo thứ tự là mai lan trúc cúc. Bốn bức họa khác nhau đều dùng chu sa vẽ, một mảnh đỏ thắm. Nhưng kỳ lạ là, dù mực có tiên diễm thế nào, vẫn không che đi phong cốt thanh cao của mai lan trúc cúc trong tranh.
Mỗi người xem tranh đều chỉ thấy bức tranh một màu đỏ chói, thế nhưng mai lan trúc cúc trong tranh lại là màu trắng hoặc xanh, màu sắc trang nhã, không dính chút phàm tục.
“Tranh đẹp! Thật là một bức tranh đẹp! Cố Huyền Chi, không hổ là Cố Huyền Chi!”
Trong đám người không biết ai thét to một tiếng, những người khác nhao nhao hưởng ứng.
Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh nhìn, khinh thường bĩu môi, nghĩ thầm, nếu không phải công tử muốn dùng những bức tranh này thu hút bọn họ, chỉ sợ sớm đã đem những bức tranh này thiêu hủy sạch sẽ. Theo hắn thấy, mấy bức tranh này còn không bằng những bức tranh trước Cố Xạ đã đốt.
Với Cố Xạ mà nói, giá trị của bức họa không phải ở bản thân bức họa, mà là bản thân qua những bức họa này đã đạt tới cảnh giới nào.
Nhất Chuy tiên sinh liếc mắt, thấy hắn đứng cạnh cửa, lập tức đi tới. “Công tử nhà ngươi định bao giờ lộ diện?”
Cố Tiểu Giáp bỗng dưng bị người túm lại, vội nói: “Chờ đến khi công tử muốn ra tự nhiên sẽ ra.”
Nhất Chuy tiên sinh nói: “Đào đại nhân đâu? Ta và Đào đại nhân nhiều ngày không gặp, đang muốn mượn dịp này ôn chuyện.”
Cố Tiểu Giáp nghĩ, giao tình này cũng không biết đã tốt như vậy từ khi nào. Nhưng ông dù sao cũng là sư phụ của Cố Xạ, hắn cũng không dám nói gì, chỉ qua loa hai câu, liền mượn cớ rời đi.
Quay lại nội đường, đã thấy Cố Xạ và Đào Mặc đang tay trong tay đứng cùng một chỗ, đang muốn bái thiên địa.
Hắn khẩn trương chạy tới, kêu lên: “Ta tới, ta tới…”
Nhạc Lăng cười híp mắt nói: “Ngươi tới làm gì? Lúc này vô luận là muốn cướp tân lang nào đều đã chậm rồi.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Ta tới hô, bái thiên địa.”
Nhạc Lăng nói: “Chậc chậc, quả là tình cảm sâu nặng đến mức không oán hận luôn a.”
Cố Tiểu Giáp lom lom nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ gật gật đầu.
Cố Tiểu Giáp khấp khởi lấn Nhạc Lăng sang một bên, cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa!”
Cố Xạ và Đào Mặc xoay người ra phía ngoài cửa, còn chưa khom mình, đã thấy trên không trung soàn soạt nhảy xuống vài người bịt mặt mặc hồng y.