Trên bàn bày một đống sách.
Kim sư gia ở một bên hỏi: “Đông gia tìm sách gì?”
Đào Mặc nói: “Pháp luật triều ta. Như vụ án lần này, nên lấy tội giết người luận xử? Hay lấy tội gian dâm luận xử?”
Kim sư gia nói: “Cái này đông gia cũng không cần bận tâm. Đông gia chỉ cần tra rõ tình tiết vụ án, đệ trình lên trên là được, cân nhắc mức hình phạt là việc của Hình Bộ.”
Đào Mặc ngạc nhiên nói: “Hóa ra là như vậy?”
Kim sư gia nói: “Vụ án này liên quan đến mạng người, phải xếp vào loại trọng án.”
Đào Mặc nói: “Thì ra là thế.”
Hách Quả Tử ở ngoài cửa thò đầu vào, “Cố Tiểu Giáp đến.”
Thanh âm hắn vừa dứt, liền nghe Cố Tiểu Giáp ở bên ngoài cung kính nói: “Cố Tiểu Giáp ra mắt Đào đại nhân.”
Cố Tiểu Giáp trước kia lúc nào cũng vênh váo hung hăng, khiêm nhường lễ độ như vậy là lần đầu. Đào Mặc kinh ngạc đích thân đi đến bên cửa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao vậy?”
Cố Tiểu Giáp cũng không ngẩng đầu lên, nhìn mặt giày của mình mà nói: “Trước kia là ta không hiểu chuyện, mạo phạm nhiều lần, mong Đào đại nhân đại nhân không tính toán với tiểu nhân, không tính toán với ta.”
Đào Mặc nói: “Mạo phạm? Tính toán? Sao lại nói như vậy?” Thái độ của Cố Tiểu Giáp đối với hắn tuy không tính là thân thiện, nhưng hắn biết trong lòng Cố Tiểu Giáp đối với mình vẫn xem là thân thiết.
Cố Tiểu Giáp ngẩng đầu, “Ngài thật sự không để ý?”
Đào Mặc lắc đầu.
Cố Tiểu Giáp nói: “Vậy, vậy sau này nếu ngài thật sự thành thân với công tử ta rồi, cũng sẽ không xui khiến công tử xa lánh ta chứ?”
Đào Mặc vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, cúi đầu cười nói: “Ngươi quá lo rồi.”
“Thực sự là quá lo mới phải.” Cố Tiểu Giáp thấp giọng lẩm bẩm, lại cất cao giọng nói: “Công tử bảo ta nhắn cho ngươi, người nói phu phụ kia có vấn đề, ngươi có thể bắt đầu từ Vũ Gia thôn bọn họ.”
Đào Mặc vừa nghe Cố Xạ sai hắn nhắn lời, cả hai mắt đều sáng lên, “Y gần đây có tốt hay không? Có ngủ ngon ăn ngon hay không?”
Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử dành mấy ngày này đánh cờ vẽ tranh, rất nhàn nhã. Người chỉ lo lắng về vụ án của ngươi.”
Khóe miệng Đào Mặc nhịn không được đều cong lên, “Y tốt, ta an tâm rồi.”
Kim sư gia thấy bọn họ hai người tán dóc vẫn chưa xong, nhịn không được kéo trở lại trọng tâm câu chuyện, hỏi: “Công tử nhà ngươi có nói vì sao thấy phu phụ kia có vấn đề không?”
Cố Tiểu Giáp nói: “Cái này thì không có. Nhưng công tử nói có vấn đề, vậy nhất định là có vấn đề.”
Đào Mặc nói: “Kim sư gia cũng thấy như vậy.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Nhưng Sử Thiên Sơn kia cũng không phải kẻ tốt lành gì. Chất tử của Sử Thái sư cũng không phải một mình hắn, vô luận là từ trên xuống dưới hay từ dưới lên trên, đều đếm không tới được hắn. Nhưng hắn lại là người có quan hệ tốt nhất với Sử Diệu Quang, Sử Thái sư tín nhiệm hắn nhất, đây cũng không phải dựa vào một bụng đầy thịt là có thể làm được.”
Kim sư gia nói: “Nói như vậy, vụ án này chỉ sợ không đơn giản giống bên ngoài vậy.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Công tử bảo ta nhắn lời ta đã nhắn rồi. Đào đại nhân có lời gì muốn nhắn ta mang về không?”
Đào Mặc suy nghĩ một chút, xoay người về thư phòng, chỉ chốc lát sau cầm một phong thư đưa cho hắn.
Trong lòng Cố Tiểu Giáp lại có mấy phần được an ủi. Tuy rằng Đào Mặc không biết chữ, nhưng tốt xấu gì cũng còn có chút lòng cầu tiến, không uổng công tử ưng ý hắn.
Cố Tiểu Giáp đi rồi, Hách Quả Tử tò mò hỏi: “Thiếu gia, trong thư người viết cái gì?”
Đào Mặc mỉm cười không nói.
Kim sư gia một lòng dốc sức cho vụ án, đối với chuyện nam nam này không có chút hứng thú, “Nếu Cố Xạ cho là nên bắt đầu từ Vũ Gia thôn, chúng ta hãy bắt đầu từ đó.”
Đào Mặc nói: “Phái người đến thăm dò phu phụ Vũ thị?”
Kim sư gia nói: “Không chỉ như vậy. Còn có thật giả trong lời nói của Sử Thiên Sơn. Ta luôn cảm thấy, lời hắn nói nếu đã bịa đặt, cũng không cần phải bịa đặt ngu xuẩn như vậy. Nếu nói hắn lừa gạt, e là không dễ tìm được nhân chứng.”
Hách Quả Tử nói: “Cố Tiểu Giáp còn nói hắn không đơn giản, theo ta thấy, hắn suy nghĩ đơn giản.”
Kim sư gia nói: “Không, điểm này ta lại có cùng nhận định với Cố Tiểu Giáp. Từ lúc hắn ở trên công đường tất cung tất kính, khí định thần nhàn, thì có thể nhìn ra hắn tuyệt không phải loại người đơn giản. Giả như, ta chỉ làm một cái so sánh. Giả như hắn nói thực tình, vậy vì sao Vũ thị phu phụ thiết lập cái bẫy như thế. Mà với tài trí của hắn, lại nhìn không ra đó là một cái bẫy?”
Hách Quả Tử nói: “Có phải vì Vũ cô nương đó quá xinh đẹp, cho nên hắn nhất thời không kìm lòng nổi…”
“Đúng rồi.” Kim sư gia tán thưởng, “Hắn đã từng nói có người giới thiệu hắn biết Vũ thị phu phụ.”
Đào Mặc gật đầu nói: “Không sai, nếu có thể tìm được người đó, nhất định có thể phơi bày chân tướng.”
Kim sư gia nói: “Người nọ sợ là đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi. Nhưng người kia có thể có giao tình với Sử Thiên Sơn, có thể thấy cũng không phải là người thường. Có thể là gia thế xuất chúng, có thể là tài hoa xuất chúng, cũng có thể có quan hệ gì với Sử gia. Nói chung, tuyệt không phải người thường. Mà cái bẫy này đã hạ xuống Sử Thiên Sơn, chắc chắn đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ là theo lời hắn nói có thể thấy, hắn không hề động tâm với Vũ cô nương, nếu không Vũ cô nương cũng không cần tự đâm đầu…”
Hách Quả Tử nói: “Chờ một chút. Sao ta nghe nghe một hồi, lại cảm thấy sư gia đã thừa nhận hắn vô tội rồi.”
Kim sư gia nói: “Ta đâu có nói như thế. Ta chỉ cảm thấy, điểm đáng ngờ trên người Sử Thiên Sơn đều ở ngoài sáng, mà điểm đáng ngờ của Vũ thị phu phụ đều là không lưu tâm mà để lộ ra. So sánh với nhau, thì Sử Thiên Sơn có thể tin hơn một chút.”
Hách Quả Tử nói: “Nói không chính xác, bọn họ đều có gì đó giấu diếm.”
Kim sư gia nói: “Cái này cũng không phải không có khả năng. Chỉ là trước mắt xem ra, Vũ thị phu phụ muốn đưa hắn vào chỗ chết, trong trường hợp này, lại có lý do gì khiến Sử Thiên Sơn giấu diếm thực tình vì bọn họ?”
Đào Mặc nói: “Bất kể như thế nào, chúng ta phá tơ bóc kén, chân tướng tự nhiên sẽ lộ ra.”
Hách Quả Tử kinh ngạc nói: “Thiếu gia lại học được phá tơ bóc kén.”
Đào Mặc quay qua Kim sư gia cười nói: “Tất cả đều nhờ Kim sư gia ngày thường có phương pháp dạy dỗ.”
Kim sư gia nói: “Đông gia là kì tài hiếm thấy trong thiên hạ, ta chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền.”
Đào Mặc nói: “Thuận nước đẩy thuyền?”
Kim sư gia lại giảng giải thành ngữ thuận nước đẩy thuyền.
Đào Mặc lặng lẽ nhớ kỹ.
Nghĩ đến hôn kỳ sắp đến, Đào Mặc cũng muốn giải quyết vụ án này thật nhanh.
Bởi vậy hắn cùng với Kim sư gia ở nha môn đợi mãi mà Thôi Quýnh vẫn chưa về, liền quyết định chia binh hai đường. Kim sư gia đến Vũ Gia thôn thăm dò Vũ thị phu phụ, mà hắn thì đến khách điếm An Bình tìm Sử Thiên Sơn.
Vốn người tốt nhất để chọn đi đến khách điếm cùng Đào Mặc là Cố Xạ, nhưng bọn họ hiện không thể gặp mặt nhau, đành để Lão Đào làm thay.
Hách Quả Tử thì chạy theo Kim sư gia.
Đến khách điếm An Bình, Sử Thiên Sơn đang ngồi ở đại đường. Hắn thấy Đào Mặc đến, mắt vốn cũng không lớn mấy nhất thời cười híp lại thành một đường, “Đào đại nhân, người rốt cuộc cũng đã tới.”
Đào Mặc nói: “Ngươi đang đợi ta?”
Sử Thiên Sơn nói: “Ta vừa đến Đàm Dương huyện đã nghe Đào đại nhân yêu dân như con, phá án như thần, trong lòng nghĩ Đào đại nhân nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, quả nhiên ta đợi được rồi.” Hắn vừa thấy mặt, đã đưa ra hai câu tâng bốc.
Đào Mặc có chút xấu hổ, vội nói: “Khen nhầm rồi.”
Sử Thiên Sơn nói: “Ở đây nhiều người, nếu Đào đại nhân không ngại, không bằng lên lầu lại nói.”
Đào Mặc gật đầu nói: “Được.”
Sử Thiên Sơn sớm đã bao một sương phòng trên lầu, chứng tỏ hắn quả thực đã sớm có sở liệu.
Đào Mặc và Lão Đào vào phòng ngồi xuống, Sử Thiên Sơn ra ngoài gọi điếm hỏa kế.
Nhân lúc hắn không có mặt, Lão Đào dán vào tai Đào Mặc thấp giọng nói: “Hắn là người luyện võ.”
Đào Mặc ngẩn ra. Nhìn bộ dạng của Sử Thiên Sơn thế nào cũng nghĩ không ra hắn lại biết võ công.
Lão Đào nói: “Dù có không chú ý đến đâu, nhưng trừ phi Vũ cô nương kia cũng là người luyện võ, nếu không cứu một nữ tử yếu đuối muốn đâm đầu vào tường không phải là chuyện khó.”
Đào Mặc nhíu mày.
Vụ án này càng ngày càng khó bề phân biệt rồi.
Sử Thiên Sơn tự mình xách một bình trà ở bên ngoài vào, điếm hỏa kế đi theo sau hắn đang cầm một mâm thức ăn.
“Nào, Đào đại nhân mời.” Hắn tự mình châm trà cho Đào Mặc và Lão Đào, nâng chén nói, “Hai vị thứ lỗi, ta từ trước đến nay không uống rượu, chỉ đành lấy trà thay rượu, kính hai vị một chén.”
Đào Mặc chạm chén cùng hắn, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt chén xuống: “Ta nghe lần trước ở trên công đường ngươi có nhắc tới một vị bằng hữu, không biết hắn bây giờ ở nơi nào?”
Sử Thiên Sơn như sớm biết hắn sẽ hỏi vấn đề này, đặt chén trà xuống, thấp giọng thở dài: “Đại nhân tốt nhất là đừng truy hỏi hành tung của hắn.”
Đào Mặc nói: “Vì sao?”
Sử Thiên Sơn đứng dậy đóng cửa lại, rồi lại ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ta đến Đàm Dương huyện chỉ vài ngày, đã nghe không ít chuyện của Đào đại nhân. Ta thật sự bội phục nhân cách của Đào đại nhân, bởi vậy nên thành thật với nhau. Chỉ là việc này dính dáng đến nhiều thứ, mong đại nhân chớ truyền ra ngoài.”
Đào Mặc nói: “Nếu không cần thiết cho vụ án, ta nhất định sẽ không truyền cho người thứ tư.”
Sử Thiên Sơn gật đầu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói: “Có những lời này của đại nhân ta yên tâm rồi. Vị bằng hữu này của ta đến từ kinh thành, là tâm phúc của một vị hoàng thân ở kinh thành.”
Đào Mặc còn chưa hiểu ra sao, Lão Đào lại hồi hộp, biết chuyện này phức tạp rồi.
Sử Thiên Sơn thấy sắc mặt Đào Mặc, liền biết hắn còn chưa ý thức sự nghiêm trọng của việc này, liền nói: “Ta và Đào đại nhân tuy chỉ mới quen biết, nhưng ta lại có cảm giác mới gặp mà như đã quen thân từ lâu. Bởi vậy có mấy lời, ta cũng không ngại nói thẳng với đại nhân. Vụ án này ta và Đào đại nhân có thể nói là, liên lụy lẫn nhau. Có người muốn xem chúng ta trở mặt thành thù, ngư ông đắc lợi.”
Lão Đào nói: “Ngươi có biết là ai?”
Sử Thiên Sơn cười nói: “Cái này phải nhờ Đào đại nhân cùng ta… suy nghĩ thêm rồi. Rốt cuộc là có người nào muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?”
Lão Đào và Đào Mặc đồng thời nghĩ đến Hoàng Quảng Đức.
Chỉ là Hoàng Quảng Đức vì sao lại muốn đưa Sử Thiên Sơn vào chỗ chết?
Sử Thiên Sơn lại nói: “Hoặc là, có ai muốn đưa ta vào chỗ chết, là ai muốn đưa ngài vào chỗ chết, mà bọn họ… lại cấu kết với nhau?”
Qua những lời hắn vừa nói, vụ án này dần dần lộ ra một góc núi băng.
Thư phòng Cố phủ.
Cố Xạ đợi lúc Cố Tiểu Giáp rời đi rồi, mới từ từ mở phong thư, bày ra một tờ giấy, chỉ thấy trên giấy có bốn chữ còn rất trúc trắc ——
Ta rất nhớ ngươi.