Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 125



“Điểm Điểm, con nói là con nằm mơ thấy mẹ con mang thai?”

__________________________________________________

Hoa Nguyên này, đúng là ngày càng to gan mà! Tiểu Tiểu thầm than một tiếng, nhưng cũng phối hợp mà dựa lên người Hoa Nguyên, thủ lĩnh thị vệ không
vui mà liếc nhìn Hoa Nguyên và Tiểu Tiểu một cái, nói: “Có gặp qua người này không!”

Giở bức họa trong tay ra, hai người tiến lên phía trước, Hoa Nguyên kinh ngạc á lên một tiếng.

“Ngươi đã gặp qua nàng ta!” Sắc mặt thị vệ chợt lạnh, khẩn trương hỏi.

“Từng gặp, người con gái xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có trong tranh mới thấy
thôi, nhưng trong cuộc sống đời thực, có người như vậy sao?”

Tiểu Tiểu nhéo lấy cánh tay Hoa Nguyên một cái, Hoa Nguyên tiếp lời:

“Quan gia, đây là…mỹ nữ phương nào vậy?” Làm bộ háo sắc thèm nhỏ dãi, quan gia kia thu bức họa lại, khinh thường nói:

“Mặc kệ là phương nào, không phải người ngươi nên tơ tưởng là được rồi!”

“Thủ lĩnh, không có!”

“Thủ lĩnh, hậu viện cũng không có!”

Mấy người tra xét đều chạy tới, Tiểu Tiểu thầm than: Đương nhiên không có rồi, chính chủ ngay trước mặt các ngươi, có mới lạ ấy?

“Được rồi, nếu như nhìn thấy, nhất định phải báo với quan phủ, trên đây là
tội phạm quan trọng mà Hoàng thượng muốn truy bắt, báo sẽ có trọng
thưởng!”

Thủ lĩnh thị vệ căn dặn một lượt, mới lưu luyến không
rời mà đi. Sau khi về phòng Tiểu Tiểu tức tối ngồi lên giường, giận dữ
nói:

“Ta mà xấu thế á? Hay là Hoàng thượng kia có thù với ta, sao lại vẽ ta khó coi đến thế chứ?”

Con bà nó, lớp phấn trên mặt dày cả thước, bôi trét chẳng khác cái mông khỉ là mấy…

“Nương nương, ta thấy bức họa này có hơi kì lạ, nữ tử trong tranh chẳng giống
người chút nào hết á, không có cái cảm giác mà người cho người khác…”
Hoa Nguyên cau mày trầm tư, bức họa này là ai vẽ? Là Hoàng thượng ư?
Không thể nào, ngài ấy không thể vẽ được nhiều bức họa đến vậy, thế thì
là họa sư cung đình vẽ rồi, nhưng vẽ tranh đều phải chú trọng đến cái
thần, bức tranh này thì…nương nương từng nói, nàng ấy không phải Tiên
phi thật, nàng ấy tên Tiểu Tiểu, thế bức họa này, có phải nàng ta không
nhỉ?

“Nương nương…”

“Lão đại!” Tiểu Tiểu không vui sửa lại một tiếng, đã nói nhiều lần rồi, gọi Lão đại là được, nhưng sau khi ra
khỏi cung Hoa Nguyên vẫn không sửa miệng được.

“Lão đại, bức họa này ta cứ cảm thấy quái lạ sao ấy, người nói xem, có khi nào là vẽ Tiên phi thật hay không?”

“Cái gì, Tiên phi thật?”

Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu, bức họa này, nàng cũng cảm thấy hơi kì lạ,
không giống mình chút nào, giống như Hoa Nguyên nói, nếu như so sánh với Tiên phi, thì cũng có khả năng lắm. Chẳng lẽ hai người kia cũng bị bắt
rồi sao? Điều này…

Hoàng thượng đã biết hết đầu đuôi sự việc, thì càng không thể bỏ qua cho mình được. Có điều bây giờ Tiểu Tiểu chẳng sợ gì cả, ngay đến Lân vương cũng không tin tưởng nàng, thì nàng còn sợ gì nữa? Cùng lắm, thì nàng dẫn Điểm Điểm cùng rời khỏi chốn này là được
chứ gì!

Nhưng Thủy Tiên kia á hả? Cảm thấy đúng thật là thảm, một nữ nhân hồng hạnh vượt tường của Hoàng thượng, Hoàng thượng bắt được
nàng ta, ắt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta đâu, thôi quên đi, khi
đó lúc nàng ta đi, thì hẳn cũng đã nghĩ tới kết quả hiện giờ, chuyện của nàng ta, cũng chẳng can hệ gì tới mình.

Thay một bộ nam trang
thoải mái, Tiểu Tiểu vẫn đi trên phố, nếu như Thủy Tiên đã bị bắt, Hoàng thượng sẽ không rề rà kéo dài thời gian, cả nhà Vu tướng sẽ có tin tức
ngay thôi. Trên phố lớn vẫn rất náo nhiệt, Tiểu Tiểu cũng chẳng có tí
hưng phấn, hứng thú hiện nay của nàng, chỉ có một nhà Vu tướng mà thôi.
Đến quán trà, tìm vị trí gần cửa sổ một chút, gọi một bình trà ngon, vẫn còn chưa kịp thưởng thức, thì tin tức mà nàng cần đã bay tới.

“Biết gì chưa, Vu thừa tướng trước kia, nở mặt nở mày cỡ nào, nhưng bây giờ…”

Có người thở dài một tiếng, người khác tiếp lời:

“Không phải Vu tướng đã bị bắt rồi hay sao? Nghe nói ông ta tham ô ngân lượng, còn cấu kết với ngoại quốc, tội thật không nhỏ đâu.”

“Chuyện đó, đúng là đồn như vậy, tất cả người nhà Vu tướng đều đã bị bắt, bao gồm
nha hoàn đày tớ một người cũng không tha. Có điều, mấy ngày trước tội
chứng của Vu tướng còn đang điều tra, bây giờ ấy à, thì không thế nữa
rồi, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, ba ngày sau sẽ giải đến cửa thành
chém đầu.”

“Cái gì, phải giết thật à? Chém đầu bao nhiêu? Không
phải tất cả mọi người trong phủ đấy chứ? Những người giúp việc, nha hoàn hẳn phải vô tội chứ…”

“Là toàn bộ người đấy, bao gồm thân thích
liên quan tới bọn họ, nghe nói tổng cộng hơn mấy trăm người. Bên chỗ
thành lầu, nói không chừng bây giờ đã dán cáo thị rồi…”

Hơn mấy
trăm người? Trong lòng Tiểu Tiểu thắt lại, nàng sớm đã dự liệu được mà
cũng còn cảm thấy bất ngờ. Người nàng muốn báo thù, trước giờ chỉ có cả
nhà Vu tướng thôi. Mà nay, tên Hoàng thượng kia, tại sao trong một lúc
lại giết nhiều người vậy chứ?

Trà cũng chẳng thèm thưởng thức
nữa, Tiểu Tiểu bỏ lại ngân lượng, nhanh chóng đi về phía thành lầu, lúc
đi, chỗ thành lầu đã vây đầy người, thân hình Tiểu Tiểu không lớn, chen
vào rất dễ, kinh ngạc nhìn nội dung cáo thị…

***

“Hoàng huynh, thật sự phải liên lụy nhiều người vậy sao?” Sóc vương nhàn nhã uống trà, lấy làm khó hiểu hỏi.

Hoàng thượng ngẩng đầu khỏi Ngự án, nhìn đống tấu sớ vẫn còn chất cao kia,
than thở: “Công cáo đã phát ra rồi, muốn sửa đổi, trừ phi…”

“Hoàng huynh, huynh còn muốn nàng ấy ư?”

Kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng trước kia không phải thống hận
nhất là phi tử phản bội ư? Tiểu Tiểu này, đầu tiên là mạo danh thay thế, sau đó còn làm Hoàng thượng mất hết thể diện trước mặt chúng thần, hơn
nữa còn có quan hệ không rõ không ràng với Lân vương, Hoàng thượng còn…

“Ta không nói sẽ tha thứ cho nàng, nhưng nếu nàng tự mình trở lại, ta có
thể tha cho bọn Vu tướng một mạng!” Môi mím chặt, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi! Về phần cái cô nàng kia, giáo huấn là điều cần
thiết, nhưng hắn sẽ không để nàng chết, chỉ là giáo huấn một chút thôi,
xem sau này nàng còn dám khiêu chiến với long uy của hắn nữa không.

“Nhưng mà, hoàng huynh, Lân thì sao, Lân sẽ buông tay ư?”

Sau này biết được rồi, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao hôm đó sắc mặt của
Lân lại tái mét, đừng nói là huynh ấy, nếu như khi đó mình biết người
kia là Tiểu Tiểu, hắn cũng sẽ như vậy.

Lúc chưa biết, hắn vẫn
luôn rất hận cô nàng kia, nhưng sau khi biết được thì sao? Hôm đó sau
khi về nhà, hắn giam mình trong phòng, nghiêm túc suy nghĩ nàng đối đãi
hắn ra sao, đắc tội hắn thế nào, đem thù mới hận cũ giữa hai người tính
kĩ hết một lượt, nhưng kết quả cuối cùng chính là: Vì sự tinh quái của
nàng, bây giờ hắn không có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào cả, mỗi
lần đến phút quan trọng, hắn luôn nhớ tới một màn bên hồ nước đêm đó,
đành phải buồn bực leo xuống khỏi thân mấy nàng, ôm quần áo chật vật bỏ
chạy…

Có lẽ, cả đời này, hắn sẽ phải như vậy, trừ phi nữ nhân dưới thân là nàng, giống như cô gái đêm đó, yêu mị mà lại đa tình!

Nhưng nàng sẽ không như vậy với mình, mỗi lần gặp nàng, nàng đều tức trợn
tròn mắt với mình. Cứ như là hắn đã mắc nợ nàng cả đống đồ vậy. Haizz,
hắn cũng muốn yên ổn ở cùng nàng, nhưng hai người vừa gặp mặt đã cãi cọ, cứ như xung khắc ấy…

“Hai người các đệ, cơ hội lựa chọn đều rất
nhiều, mà hoàng huynh, chỉ cố chấp một lần này thôi, quên đi, đợi tìm
được nàng rồi hẵng nói vậy, Hỷ công công, phái người dẫn Điểm Điểm tới
đây!”

Điểm Điểm, cái đứa bé lần đầu tiên gặp mặt đã thấy cực kì
có duyên kia, cái đứa trẻ khiến cho hắn cảm thấy thân cận một cách kì lạ ấy. Nghĩ tới Điểm Điểm, khóe miệng Hoàng thượng hơi nhếch lên, Điểm
Điểm mà đến, phi tử trong cung lại phải…nơm nớp lo sợ rồi đây!

Đứa bé này, đúng là rất hiếu động!

“Điểm Điểm?” Sóc vương thấp giọng nhắc lại, Hoàng thượng cưng chiều mà nói:

“Điểm Điểm, là đứa trẻ lúc trước ta nói với đệ, cũng là đứa bé bên cạnh Tiên
phi. Nó đúng là rất đáng yêu. Lát nữa đệ gặp thì biết.”

Sóc vương nghi hoặc nhìn Hoàng thượng, cho dù là con của huynh ấy, cũng chưa từng thấy huynh ấy vui vẻ như vậy bao giờ, Điểm Điểm này, cái cô bé gọi mình là thúc thúc xấu xa kia, lại là người bên cạnh Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu còn hỏi mình chuyện về thai ký, có phải là…

“Hoàng huynh, trên người Điểm Điểm có thai ký hay không?”

Một đáp án chậm rãi hình thành trong đầu, Sóc vương sốt ruột hỏi.

“Trẫm cũng từng nghĩ, cũng xem qua rồi, không có.” Khẽ thở dài một tiếng, hôm đó hắn tận mắt nhìn thấy, nếu như có thì hay rồi, Điểm Điểm chính là…

“Nhưng hoàng huynh này, mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, đệ cảm thấy, Tiểu
Tiểu kia, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đệ chuyện thai ký đâu,
trừ phi, nàng muốn chứng minh gì đó. Hơn nữa, Hoàng thượng cũng đừng
quên, Tiểu Tiểu là cao thủ dùng độc, một cái thai ký với nàng mà nói,
làm biến mất hẳn cũng không phải là chuyện khó chứ?’

Tuấn nhan
của Sóc vương lạnh xuống, nhất định là Tiểu Tiểu đã nghĩ đến điểm này,
mới chuẩn bị trước hết thảy, mà thai ký của Điểm Điểm, nhất định cũng đã được xử lý rồi.

“Chuyện này, hẳn là Lân hiểu rõ, có điều, Lân
tuyệt đối sẽ không nói ra đâu. Đúng rồi, Sóc, đệ nói xem nếu như trẫm
dùng Điểm Điểm để ép Tiểu Tiểu hiện thân, nàng sẽ xuất hiện không?’

Hoàng thượng phiền não nhìn Sóc vương, dù làm vậy, Tiểu Tiểu sẽ hận hắn, nhưng hắn cũng đành nhận.

“Sẽ, nhưng nàng cũng sẽ hận chết huynh!”

***

Cả nhà Vu tướng sắp bị chém rồi!

Khi nghe được tin tức này, Lân vương ngồi trong thư phòng, vẫn thoáng sững
sờ. Lúc trước cũng từng nghĩ qua, muốn đợi Tiểu Tiểu xuất cung báo thù
Vu tướng, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, thì bọn người Vu tướng sắp
bị chém rồi, bây giờ, cục tức trong lòng Tiểu Tiểu ắt hẳn đã xả được, có phải nàng cũng sắp rời đi rồi không?

“Điểm Điểm, Điểm Điểm…”

Chạy về tẩm thất, Điểm Điểm khó hiểu nhìn Lân vương, nói nhỏ:

“Cha, Điểm Điểm hôm nay rất ngoan, đâu cũng không đi, vẫn luôn ở trong phòng!”

Ấm ức dẩu môi, bé sợ bị Hoàng thượng xấu xa kia bắt đi lắm, thúc ấy sẽ bắt bé để uy hiếp mẹ. Cho nên bé nghe lời cha, ngoan ngoãn trốn trong
phòng, cái căn phòng ở phía dưới tẩm thất.

“Cha biết, cha biết. Điểm Điểm, cha sợ, sợ con sẽ giống như mẹ của con lén lút bỏ đi mất, các người đều không cần cha nữa!”

Ôm chặt lấy Điểm Điểm, đều là lỗi của hắn, không nên khiến Tiểu Tiểu đau lòng, thật không nên mà!

“Cha, Điểm Điểm cần cha mà, Điểm Điểm sẽ không vứt bỏ cha, Điểm Điểm tuyệt
đối sẽ không vứt bỏ cha đâu.” Điểm Điểm cũng ôm lấy Lân vương, hiện giờ
cha rất yếu đuối, bé không biết giữa mẹ và cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bé sẽ không rời bỏ cha, cho dù mẹ không cần cha, bé cũng sẽ
giúp cha có được mẹ.

“Cha, Điểm Điểm nói cho cha biết một tin
tốt, một tin xấu, cha muốn nghe cái nào trước?” Điểm Điểm nhìn Lân vương lúc này đang chán nản muôn phần, bé ngây thơ hỏi.

“Tin gì thế?”

Lân vương khó hiểu nhìn Điểm Điểm, hắn cũng ở yên trong nhà, Điểm Điểm có thể biết được tin gì chứ?

“Tin tốt, hay là tin xấu? Con nằm mơ thấy được đấy, cha, cha đừng xem thường giấc mơ của con , mơ chuẩn lắm đấy.” Điểm Điểm vui vẻ nhìn Lân vương,
chỉ là bé rất ít khi nằm mơ thôi.

“Thế nghe tin tốt trước đi?”

Lân vương lắc lắc đầu, nghe bé nói chuyện, dỗ trẻ con vui cũng được.

“Tin tốt chính là, con sắp có muội muội rồi. Qua vài tháng nữa, con sẽ có muội muội!”

Điểm Điểm cao hứng cười to, đứa bé đó đáng yêu lắm, mặt mũm mĩm, cười ngọt
ngào, còn có cái miệng nhỏ chóp chép kia nũa…đáng yêu cực kì.

“Điểm Điểm, con nói là con nằm mơ thấy mẹ con mang thai?”

Biết rõ chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng khi nghe thấy lời nói của Điểm Điểm, Lân vương vẫn thật sự kích động một hồi.

“Cha, cha nói sai rồi, không phải con mơ thấy, là mẹ con vốn đã mang thai rồi đấy? Giấc mơ của con rất chuẩn, chi bằng chúng ta đánh cược nhé?” Điểm
Điểm không vui lườm Sóc vương, dám hoài nghi giấc mơ của bé? Cha là
người xấu.

“Điểm Điểm đừng giận, cha tin con là được chứ gì, cha thà rằng tin tưởng con còn hơn!”

Nếu như Tiểu Tiểu thật sự đã mang thai, thế thì tốt biết mấy, đứa con của
hắn và nàng, bất luận là bé trai hay bé gái, hắn đều thích; bất kể là
giống hắn hay giống nàng, hắn cũng thích hết.

“Thế tin xấu thì sao?” Lân vương tùy ý hỏi.

“Tin xấu chính là mẹ quỳ ở một nơi, phía sau có một người tay cầm đại đao
đang đứng, muốn giết mẹ. Xung quanh còn rất nhiều người xem nữa…cha, mẹ
gặp nguy hiểm…”

Điểm Điểm lo lắng nhìn Lân vương, mẹ sắp bị giết rồi, ai sẽ cứu mẹ đây. Điểm Điểm muốn đi, Điểm Điểm nhất định sẽ cứu mẹ.

“Cái gì? Điểm Điểm, con nhớ lại coi, xung quanh còn có những ai?” Nghe Điểm
Điểm miêu tả, ắt hẳn là chém đầu mới đúng, mà người xung quanh, hẳn là
người vây xem. Hoàng thượng thì Điểm Điểm cũng quen biết, thế…

“Có, có Hoàng thượng xấu xa, còn có thúc thúc xấu xa kia nữa, có điều, không có cha, chỉ không có mỗi cha thôi đó?”

Điểm Điểm suy nghĩ một hồi, không phải cha là huynh đệ với bọn người Hoàng
thượng hay sao, sao hai người họ đều có mặt, cha thì lại không chứ? Nếu
có cha, nhất định sẽ cứu mẹ.

Không có ta? Lân vương cười khổ một
cái, nếu như thật sự đến lúc đó, Hoàng thượng và Sóc vương hẳn là sẽ
ngăn cách mình sang một bên chứ gì? Cũng phải, bây giờ quan hệ giữa hắn
và họ, sớm đã thay đổi rồi. Nhưng còn may, đây chỉ là một giấc mơ của
Điểm Điểm thôi, cho dù Tiểu Tiểu chưa rời kinh, với thủ đoạn của nàng,
cũng tuyệt đối sẽ không bị bắt được.

“Nhưng mà cha à, kì lạ lắm,
Điểm Điểm mơ thấy cuối cùng người cứu mẹ, lại là một thúc thúc xa lạ
đấy? Người đấy Điểm Điểm chưa gặp qua bao giờ, sao thúc ấy lại cứu mẹ
chứ? Cứu mẹ có mục đích gì?”

Bé mới bốn tuổi, lại chứa đựng những tư duy chẳng nên thuộc về bé, Lân vương thương tiếc nhìn Điểm Điểm,
cùng nhớ nhung đến cái cô nàng không biết đã sống vui vẻ ở nơi nào rồi
kia.

“Vương gia, công chúa Phong Quốc cầu kiến!” Tiếng của quản
gia, phá vỡ bầu không khí đê mê trong phòng, Điểm Điểm khó hiểu nghiêng
đầu:

“Cha, công chúa lại là ai nữa, nàng ta cầu kiến cha làm gì?”

“Một người không liên quan, cha đuổi nàng ta đi là được!” Bỏ Điểm Điểm
xuống, Lân vương muốn ra ngoài, chặt đứt cái ý nghĩ viển vông kia của
công chúa.

“Không cần! Con cũng muốn đi!” Níu lấy y phục của Lân
vương, gặp công chúa á hả, chuyện hay ho như vậy, làm sao có thể thiếu
Điểm Điểm người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này được chứ? Hơn nữa,
bé muốn xác định ý đồ của công chúa một chút, không thể để nàng ta có ý
nghĩ lung tung với cha.

“Được thôi!” Bế Điểm Điểm dậy, Lân vương ra hiệu để công chúa tiến vào.

“Vương gia, Tình Nhiên nghe nói quý thể Vương gia không được khỏe, trong lòng rất lo lắng, đặc biệt…”

Cung nữ dâng lên lễ vật được gói ghém đẹp đẽ, quản gia hơi do dự, chỉ thấy
Vương gia không có bất cứ chỉ thị gì, ông cũng không dám nhận bừa.

Tình Nhiên thoáng đỏ mặt, sao chàng lại nhìn mình chằm chằm như vậy chứ, tuy hôm nay nàng đặc biệt trang điểm một phen: Y phục trên người mỏng manh, trên mặt trang điểm diễm lệ, cổ áo mở thấp, toàn thân trên dưới thơm
nức…

“Công chúa, sức khỏe bổn vương đã đỡ nhiều rồi, quà của công chúa hay là thôi đi. Nếu như công chúa không có việc gì, mong công chúa hãy về trước đi!”

Lân vương lạnh lùng nhìn mấy cái liếc mắt của
nàng ta phóng tới, mị thuật của cô không có tác dụng gì với ta nữa, mị
nhãn ư? Thì càng miễn bàn.

“Vương gia, Tình Nhiên cũng chỉ là lo lắng cho ngài…”

Nũng nịu một cách nhu mì, ánh mắt đong đưa như nước mà liếc về phía Lân
vương. Thế này mà muốn đuổi mình đi ư, công chúa cười duyên, nàng đã
chuẩn bị chu toàn hết rồi, lần này nhất định phải mã đáo thành công.

“Ọe…”

Một thanh âm không phối hợp, từ trong lòng Lân vương cất lên, Điểm Điểm
quay mặt đi, làm bộ nôn mửa, Lân vương khẩn trương vỗ lưng giúp bé, hỏi:

“Sao thế, Điểm Điểm, không thoải mái chỗ nào?”

Đây mới là bảo bối của hắn, Lân vương tức giận trừng công chúa một cái,
biết rõ có thể là Điểm Điểm cố ý, nhưng hắn vẫn phối hợp mà hỏi.

“Cha, Điểm Điểm không sao…chỉ là không biết ban nãy ai đánh rắm, gớm chết đi được…”

Trừ ghê tởm ra, da gà da vịt còn vãi đầy đất nữa nè? Giọng điệu như thế mà cũng thốt ra được, đúng là phục cái cô ả này rồi.

“Mày…mày là tiểu quỷ từ đâu ra vậy?”

Tên nhãi này, đúng là quá đáng ghét mà, công chúa tức giận lườm Điểm Điểm, rõ ràng thẹn quá hóa giận.

“Cha, ban nãy nàng ta gọi cái gì thế, cha mẹ nàng ta không dạy nàng ta cái gì gọi là lễ phép hay sao, hay là cha mẹ nàng ta dạy dỗ nàng ta như vậy?”

Điểm Điểm khinh thường mà nhìn công chúa, đúng là xem trọng nàng ta quá rồi, chẳng có tí uy hiếp gì với mẹ hết.

“Mày…mày mới là đứa không có cha mẹ dạy ấy? Tên nhóc quỷ không lễ phép…” Công
chúa trước nay không tin Lân vương có con, cho nên nàng ta trực tiếp
phớt lờ xưng hô của Điểm Điểm đối với Lân vương, mà Điểm Điểm sau khi
nghe thấy câu này, sớm đã ấm ức hai mắt rưng rưng.

“Cha, nàng ta
nói con là nhóc quỷ không có cha mẹ dạy kìa…cha, cha mỗi ngày đều dạy
Điểm Điểm mà, Điểm Điểm không phải nhóc quỷ không người dạy dỗ mà…”

Nhìn thấy lệ vương trong mắt Điểm Điểm, lòng Lân vương sớm đã loạn hết cả lên, hắn ngẩng đâu, giận dữ trừng công chúa:

“Điểm Điểm là con trai của bổn vương! Sao, công chúa có dị nghị gì với chuyện bổn vương dạy con ra sao à?” Ánh mắt lạnh băng, khiến cho công chúa co
rúm một cái, nàng ta không thể tin nổi mà lắc đầu:

“Vương gia, không phải ngài vẫn…làm sao có thể? Sao có thể được?”

Hoàng huynh sớm đã cho nàng toàn bộ tư liệu về Lân vương, Lân vương không thể nào có con được, hơn nữa còn là đứa con đã lớn chừng này. Nếu như có,
hoàng huynh không biết được chắc?

“Hừ, bổn vương có mấy đứa con,
còn cần phải báo cáo với cô sao? Còn nữa, những việc làm của công chúa ở trong cung, bổn vương đã nhìn rõ rõ ràng ràng, chẳng lẽ công chúa còn
muốn để bổn vương đem những chuyện đó truyền ra ngoài ư? Nếu như công
chúa còn cố chấp, thì đừng trách bổn vương không khách khí.”

Thu lại ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhìn Điểm Điểm, sớm đã là một mảnh nhu quang, Tình Nhiên không cam tâm mà nhìn Lân vương:

“Ngày đó, Tình Nhiên đích xác là có lỗi, nhưng Vương gia cũng biết, điều nhìn thấy chưa chắc đã là thật, mà Tình Nhiên và người đó, căn bản cũng
chẳng xảy ra chuyện gì. Lẽ nào Vương gia không cho Tình Nhiên một cơ
hội, cũng cho hai nước chúng ta một cơ hội hợp tác được hay sao?”

“Ha ha…việc quốc gia, đương nhiên là do hoàng huynh làm chủ, chuyện năm năm trước, bọn ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ nữa đấy, chẳng lẽ các
người muốn…”

Lạnh lùng nhìn nàng ta, Lân vương vô tình nói:

“Nếu như cô còn giở trò gì nữa, ta sẽ tự động xin xuất binh, đích thân qua
đó thảo phạt. Về phần ước định kia của phụ hoàng, là các người vi phạm
trước, thì đừng trách ta không khách khí! Quản gia, tiễn khách!”

Tiểu quốc kia, nếu như không phải phụ hoàng mềm lòng, thì khi đó dã diệt
luôn rồi. Có điều, chuyện của trưởng bối hắn không thể xía vào, nhưng
khi dính líu đến hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

“Tức chết ta mất! Tinh, bây giờ, ngay lập tức, mau chóng điều tra cho ta, lai lịch tên nhóc quỷ kia là gì?”

Nếu không phải tại tên nhóc quỷ kia, nàng sẽ không chật vật như vậy, nếu
như không phải nó cố ý làm bộ đáng thương, Lân vương sẽ không nói một
cách quyết tuyệt như vậy. Lần này đến, nàng đã hạ quyết tâm sẽ gả cho
người mà nàng yêu thích là Lân vương rồi, bất kể tên nào cản trở nàng,
chỉ có một con đường – chết!

“Công chúa, đứa bé bên cạnh Lân
vương, là bảo vối mà ngài ấy thương nhất. Nghe nói, bởi vì tên tiểu quỷ
này không thích đám thị thiếp kia của Lân vương, Lân vương vì tên tiểu
quỷ đó, cư nhiên giải tán tất cả thị thiếp, trở thành người lẻ loi. Bình thường, tên tiểu quỷ kia là ông lớn trong phủ, ngay cả quản gia của
vương phủ cũng phải nhìn sắc mặt của nó mà hành sự. Công chúa hận tên
tiểu quỷ này, thì thà rằng…”

Tinh, một trong những thị nữ đi theo bên cạnh công chúa, bởi vì thân thủ tuyệt vời, mới được Hoàng thượng
phái đến bên cạnh công chúa, phòng khi cần đến.

“Bổn cung cũng đã chú ý thấy rồi, Lân vương đúng là cực kì yêu chiều nó, nhưng thân thế
của nhóc quỷ vẫn phải điều tra kĩ, ít nhất phải xác định xem nó có phải
con của Lân vương hay không. Về phần bên chỗ nhóc quỷ, bổn cung cũng sẽ
đối xử tử tế với nó. Đối phó một đứa bé, thì dễ hơn là ứng phó với Lân
vương chứ nhỉ.”

Khôi phục vẻ lãnh tĩnh, trên mặt công chúa lại nở một nụ cười tự tin, Lân vương là của nàng, lần đầu tiên gặp chàng thì
nàng đã quyết định rồi, điều này ai cũng không thể thay đổi, ai cũng
không cách nào thay đổi được.

“Để hắn vào đi.”

Sau khi
Tinh lui xuống, một người đàn ông dũng mãnh đi vào, bộ mặt tĩnh mịch
không có biểu tình gì, bộ dạng vô dục vô cầu khiến cho công chúa hài
lòng gật đầu.

“Ngẩng đầu lên!”

Thất bại lần đó, nàng không cho rằng là do Lân vương định lực cao, vẫn luôn cảm thấy mị thuật của
mình vẫn chưa luyện đến bước cao nhất. Cho nên nàng không từ bỏ, mà đối
tượng luyện tập từ thị vệ bình thường, đổi thành tử sĩ đã từng chịu sự
huấn luyện nghiêm khắc. Hệ số độ khó tăng cao, mị thuật của nàng cũng
nâng cao không ít.

“Công chúa!” Ngẩng đầu, vẻ mặt của người đến vẫn không mừng không sợ, không có một tí biểu tình nào cả.

“Nhìn vào mắt ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.