Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 107



…Hậu cung của hắn, nữ
nhân kiểu gì mà chẳng có, nhưng người dám xung đột với hắn, dám để hắn
làm môn thần thì chỉ có một mình nàng!..

_________________________________

Hu hu…miệng đau quá, Tiểu Tiểu ai oán trong lòng, cho dù lúc trước trúng
xuân dược của nàng, Lân vương cũng chưa từng đối xử thô bạo với nàng như vậy đâu đó! Rốt cuộc hôm nay hắn bị sao vậy, sao tự dưng lại trở nên
không dịu dàng tí nào hết vậy.

Thân thể đột nhiên nhấc bổng, Tiểu Tiểu bị Lân vương bế lên, ánh mắt hắn không rời khỏi nàng, trong mắt
lúc này không còn sự phẫn nộ như ban nãy nữa, chỉ có một mảnh tình nồng ý đượm. Trong lòng Tiểu Tiểu khẩn trương, không cần nghĩ cũng biết hắn
muốn làm gì, trước giờ nàng là kẻ ăn mềm không ăn cứng, nếu như hắn vẫn
dùng cái giọng điệu quái gở như lúc nãy để đối đãi nàng, nàng sẽ dùng
hết sức để phản kích lại hắn, nhưng bây giờ bỗng dưng hắn lại trở nên
dịu dàng, nhiệt tình như vậy, sao nàng có thể cự tuyệt hắn được chứ?

Sự mềm mại sau người đã nhắc nhở nàng, giờ đây nàng đã nằm thẳng người
trên giường của hắn. Khăn trải giường mềm mại dịu dàng bao bọc lấy nàng, trên thân chính là Lân vương sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt, Tiểu Tiểu rất muốn đắm say, rất muốn cùng hắn hợp làm một thể, nàng khép lại mắt, bỏ
hết mọi sự vùng vẫy, cố kị.

“Tiểu Tiểu, sau này không được phép
làm khuôn mặt thành ra thế này nữa.” Một cảm giác mát lạnh ập tới, y
phục trên người sớm đã bay xuống dưới đất, Lân vương miệng làu bàu nói.

“Ừm…” Bàn tay hắn dịu dàng vuốt ve nàng, khiến cho nàng nhịn không được mà
run rẩy, nàng ôm lấy hắn, bám chặt lấy thân thể hắn, cứ như người chết
đuối vớ được tấm bèo cứu mạng vậy, miệng thốt ra những tiếng rên rỉ động lòng người.

“Nàng nói gì? Tiểu Tiểu…”

Tiểu Tiểu, nàng bây giờ phải là Tiên phi mới đúng chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu Lân vương đã
biết nàng là Tiểu Tiểu rồi sao? Tiểu Tiểu chột dạ nhìn về phía Lân
vương, Lân vương lén bật cười, nhân lúc nàng vẫn còn chưa nghĩ thông,
hôn lên cái miệng không chịu được nhàn rỗi kia của Tiểu Tiểu.

Thân cứ như đang ở trên mây, Tiểu Tiểu nhiệt tình đáp trả hắn, nhưng hắn lại không hề gấp gáp, ra sức trêu đùa nàng, cũng chỉ là trêu đùa mà thôi.

“Lân, thiếp…” Bất mãn lẩm bẩm nói, Tiểu Tiểu uất ức nhìn người trên thân.

“Mẹ, hai người đang làm gì vậy?”

Cửa ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ra, một bóng người nhỏ bé đứng ở cửa, hai mắt
lấy làm lạ mà nhìn hai người trên giường đang nằm đè lên nhau kia.

“Tiểu tổ tông, đi thôi, đi thôi…” Quản gia ngượng ngùng cúi đầu, kéo Điểm
Điểm ra ngoài, sau khi cẩn thận đóng cửa lại, rồi bế Điểm Điểm nhanh
chóng rời khỏi hiện trường.

“Vu thúc, cha và mẹ đang làm gì thế? Sao
bọn họ lại trần truồng mà nằm trên giường vậy, cha còn áp lên mẹ nữa
đấy?” Điểm Điểm không cam mà nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại cách đó
không xa, có phải cha đang bắt nạt mẹ không, thế không được, tuy mẹ có
hơi ngốc, nhưng cũng chỉ có thể để bé trêu chọc, bắt nạt mà thôi, người
khác đừng có hòng mà ức hiếp mẹ.

“Điểm Điểm, Vương gia thương mẹ
cháu đến thế, sao lại bắt nạt nàng ấy được chứ? Bọn họ… bọn họ…” Quản
gia khó xử nghĩ, giải thích chuyện này với một đứa trẻ bốn tuổi thật
đúng là có độ khó không ít.

“Bọn họ làm sao?” Mở to đôi mắt tròn xoe, Điểm Điểm không thể đơn giản mà bỏ qua cho quản gia như thế này được.

“Bọn họ, Vương gia ngài ấy là yêu mẹ cháu, biết chưa hả?” Giải thích như vậy chắc được rồi chứ, mặt quản gia thả lỏng đôi chút, nhưng cũng chỉ được
một lát thôi.

“Yêu mẹ cháu?” Điểm Điểm gãi gãi đầu, cái này không khó giải thích:

“Nhưng mà, cha cũng yêu cháu mà, tại sao không…”

“Điểm Điểm, cháu muốn có đệ đệ không? Vương gia và mẹ cháu làm như thế, là vì để giúp cháu sinh đệ đệ đó!”

Cắt ngang lời thằng bé, quản gia không muốn nghe thêm lời lẽ kinh người gì nữa.

“Tại sao phải sinh đệ đệ chứ? Sinh muội muội đi, cháu muốn muội muội, muội muội tốt biết mấy, có thể yêu thương nó.”

Âm thanh bên ngoài phòng xa dần, Lân vương trên giường cười thầm, động tác dưới tay càng thêm nóng bỏng, Tiểu Tiểu khép mắt, cắn chặt môi không để tiếng rên rỉ trong miệng bật thốt ra.

“Tiểu Tiểu, nghe thấy
chưa? Bọn họ đi rồi, Điểm Điểm muốn có muội muội, giúp Điểm Điểm sinh
muội muội được không? Ngoan, kêu lên đi, ta muốn nghe nàng kêu…”

Trong đêm tối, cuối cùng hai người cũng hợp thành một thể, Lân vương vừa lòng than một tiếng, vì nàng, đã bao lâu hắn không chạm vào nữ nhân rồi? Để
nàng sinh con cho mình, đứa trẻ ấy, sẽ là kết tinh tình yêu của hai
người họ, sẽ không phải là đứa trẻ không rõ cha mình là ai nữa.

Đêm dài miên man, tối nay có người định sẵn phải mất ngủ!

“Hoàng thượng, đêm khuya rồi, tối nay nghỉ ngơi ở đâu?” Thấy tấu chương bên
tay Hoàng thượng cũng không nhiều nữa, Hỷ công công vội tiến lên phía
trước hỏi.

Đến đâu? Hoàng thượng khẽ cười một tiếng, có thể đến
đâu chứ? Bên chỗ nữ nhân kia là không thể, trước khi chưa có được trái
tim nàng, hắn không dám để nàng thị tẩm lần nữa, cảm giác bị người ta
điểm huyệt làm môn thần chẳng hay ho chút nào. Đây không phải là quan
tâm nàng, càng không thể chứng minh là hắn yêu phải nàng, chỉ là…

Chỉ là hắn muốn có được nàng, chỉ là muốn lột bỏ từng lớp từng lớp mặt nạ
của nàng mà thôi, không có suy nghĩ nào khác, không có!

Hoàng
thượng tự an ủi mình, tuy rằng gần đây nàng đã chiếm cứ đầu óc hắn rất
nhiều, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã có hảo cảm với
nàng, diều đó là không thể được, nàng chỉ là một cô gái chẳng được giáo
dục bao nhiêu mà thôi.

“Đến chỗ Vân phi đi!”

Nếu là trước
kia, những lúc thế này, tâm tình thế này, hắn sẽ chọn lựa đến chỗ người
điềm đạm nhất trong cung là Đồng phi, nhưng bây giờ ngay đến Đồng phi
cũng không điềm đạm thế kia nữa, bây giờ hắn không muốn đến đó đối mặt
với nữ nhân giả dối cùng cực ấy, vậy tìm Vân phi đi, gần đây nàng ta
cũng chịu không ít khổ sở, đến thăm nàng ta, bồi nàng ta một đêm cũng là điều nên làm.

Hàng dài cung đăng chiếu khắp gần nửa hậu cung, từ Ngự thư phòng đến Vân Tiêu cung không xa, Hoàng thượng nhìn sắc trời
cũng chưa phải trễ lắm, bèn quyết định đi bộ qua đó. Bời vì Hoàng thượng muốn đi bộ, trên đường đi, Hỷ công công đã sớm căn dặn người thắp cung
đăng, cả hậu cung nhờ có cung đăng làm nền, phủ thêm một tầng sắc màu
như mộng như ảo.

“Nương nương, nương nương, tin tốt, tin tốt đây!” Giọng nói mừng rỡ như điên, bỗng nhiên truyền đến bên giường
Vân phi đã thay áo đi ngủ, Vân phi ngồi dậy, thắc mắc hỏi: “Có chuyện
gì? Trong cung của bổn cung, há có thể để cho các ngươi lớn tiếng huyên
náo như vậy?”

Tranh Nhi và Kiều ma ma sớm đã đi nghỉ ngơi, cái
người đang vào hiện tại, chỉ là nha hoàn trực đêm bình thường mà thôi,
không thể so sánh với thiếp thân cung nữ của ả được, Vân phi bực dọc
nhìn nàng ta.

“Nương nương thứ tội, nô tỳ chỉ là nhất thời cao
hứng nên mới xông vào. Ban nãy Hỷ công công phái người đến đây truyền
lời, lát nữa Hoàng thượng sẽ đến đây, cho nên…”

Tiểu cung nữ sợ
hãi cúi đầu, nàng tưởng rằng tin tức này có thẻ lấy lòng được nương
nương, không ngờ nương nương lại tức giận, hình như còn muốn trừng phạt
nàng nữa.

“Cái gì? Ngươi nói Hoàng thượng muốn đến đây ngủ? Hoàng thượng sắp đến đây?” Vân phi kích động nhảy xuống giường, tóm lấy cánh
tay của tiểu cung nữ kia, vẻ mặt khẩn thiết hỏi.

“Hồi nương
nương, công công nói như vậy…” Cánh tay bị tóm thiệt là đau, nhưng cung
nữ không dám động đậy chút nào, cắn chặt răng, lần đầu tiên nàng nhìn
thấy biểu hiện này của nương nương, trong lòng nàng rất sợ.

“Hoàng thượng thật sự sắp đến đây?” Vân phi lẩm bẩm nói, ả cho rằng, lần trước ả để lại ấn tượng không tốt cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không đến đây nữa; ả cho rằng, nữ nhân kia bên tai Hoàng thượng nói xấu ả, Hoàng
thượng sẽ không đến thăm ả nữa, nhưng giờ xem ra, Hoàng thượng không bỏ
rơi ả, trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có ả.

“Còn ngây ra đó làm
gì? Còn không mau đi gọi Tranh Nhi và Kiều ma ma đến đây, nhanh chóng
tranh điểm cho bổn cung!” Kinh ngạc xong kiền trở nên mừng rỡ, Vân phi
lại khôi phục lại sự tự tin, kiêu ngạo trước kia!

Bận rộn một
hồi, tuy rằng thời gian vội vàng, nhưng lúc Hoàng thượng đến, Vân phi
sớm đã trang điểm xinh đẹp động lòng người. Hoàng thượng đích thân dìu ả đứng dậy, nhìn Vân phi thiên kiều bách mị, mềm tận xương tủy, Hoàng
thượng cảm thán lần nữa: Tại sao đều là nữ nhân, đều là phi tử của trẫm, khoảng cách giữa hai người lại xa đến thế cơ chứ? Hậu cung của hắn, nữ
nhân kiểu gì mà chẳng có, nhưng người dám xung đột với hắn, dám để hắn
làm môn thần thì chỉ có một mình nàng!

“Hoàng thượng, thần thiếp cứ nghĩ là Hoàng thượng sẽ không ghé thăm thần thiếp nữa.”

Trong mắt nặn ra hai giọt lệ nóng, Vân phi ấm ức nhìn Hoàng thượng.

“Ái phi, sao có thể chứ? Gần đây sức khỏe ái phi sao rồi? Trẫm vẫn luôn bận rộn công vụ, không có bao nhiêu thời gian đến đây bồi ái phi và Nặc
Nhi, là sơ sót của trẫm.” Hoàng thượng than nhẹ một tiếng, Nặc Nhi, ngày mai, ngày mốt sắp phải…

“Hoàng thượng, thần thiếp biết Hoàng
thượng rất bận, thần thiếp không cầu Hoàng thường thường xuyên ở bên
thần thiếp, chỉ cần Hoàng thượng nhớ đến thần thiếp là tốt rồi!”

Vân phi nhìn về phía Hoàng thượng, ra vẻ thấu tình đạt lý, trong lòng Hoàng thượng cười lạnh, ngoài mặt thì lại cưng chiều bật cười:

“Vẫn là ái phi thấu tình đạt lý, trẫm hơi bận một chút, nhưng sao có thể quên ái phi chứ?”

Ái phi, nghĩ tới lời mà nữ nhân kia nói hôm ấy, hình như cũng đúng. Gọi ái phi, ở hậu cung vĩnh viễn không gọi sai, bọn họ đều cảm thấy đây chính
là gọi mình, đều sẽ cao hứng mà hớn hở mặt mày, chỉ có nữ nhân kia ngoại lệ.

Hắn đang làm gì vậy? Sao lại nhớ đến nàng nữa rồi? Không phải đã nói là sẽ không nghĩ tới nàng nữa hay sao? Nét mặt Hoàng thượng lạnh
đi, nhìn Vân phi đang ra sức đá mắt với hắn rồi cười nói:

“Ái
phi, đêm đã khuya, trẫm mệt rồi!” Mệt mỏi đi vào trong phòng, Vân phi
vội theo vào, cẩn thận cởi từng cái áo giúp Hoàng thượng, thân thể cường tráng của Hoàng thượng từ từ lộ ra.

Thật sự có hơi mệt một chút, tối qua hắn căn bản không nghỉ ngơi cho đàng hoàng, nằm trên giường,
nhìn Vân phi quyến rũ cởi y phục vốn đã chẳng nhiều, nhìn ả lấy lòng
tiến đến trước mặt mình, bộ ngực hữu ý vô tình mà cọ lên người mình, tận đáy lòng Hoàng thượng bỗng cảm thấy uể oải.

“Hoàng thượng, ngài
sao vậy? Là thần thiếp…” Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Hoàng thượng, trong mắt Vân phi lộ ra vẻ tổn thương, cúi đầu nhìn thân thể
không chút dấu vết, vẫn trắng như cũ của mình, Hoàng thượng vẫn chưa
vuốt ve thân thể của ả…

“Ái phi, trẫm không sao!” Lật người một
cái, tay Hoàng thượng không chút thương tiếc mà vuốt ve trên người ả,
thô bạo cướp đoạt sự ngọt ngào của ả, chẳng có bao nhiêu dịu dàng, nhưng lại mang theo sự cuồng dã trước nay chưa từng có.

Từng tiếng rên rỉ truyền ra từ trong căn phòng đã đóng chặt cửa, Hỷ công công mỉm cười:

“Ngươi, ngươi ở đây hầu hạ, những người khác, đều cách xa một chút.”

Hai cung nữ bị lưu lại đều đỏ mặt cúi đầu, chỉ riêng âm thanh truyền ra bên ngoài thôi đã đủ khiến cho người ta mắt đỏ tim đập rồi, bọn họ đều là
cô nương chưa trải qua chuyện đời, bình thường chỉ nhìn vị Hoàng thượng
tuấn mỹ vô song kia một cái thôi, bọn họ đều sẽ hưng phấn đến tận mấy
ngày lận.

Những người được căn dặn là cách xa nơi này đều đi ra ngoài viện, vừa đến cửa Vân Tiêu cung, cửa trong phòng đột nhiên bị mở ra,
Hoàng thượng tức tối khoác một chiếc áo ngoài, gọi:

“Thay áo!”

Hỷ công công trong lòng cả kinh, vội vã theo Hoàng thượng đi vào, chỉ thấy Vân phi co quắp ở chân giường, toàn thân đều bao bọc chặt chẽ, vẻ mặt
Hoàng thượng lạnh như băng đá, kẻ ngốc cũng đoán ra được rằng lúc hai
người đang bận rộn chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng là chuyện
gì thì Hỷ công công không dám hỏi, ông vội vàng cùng với hai tiểu cung
nữ hầu hạ Hoàng thượng mặc áo, không dám nhìn Vân phi ở bên thêm lần nào nữa.

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng không biết là chuyện gì nữa, Hoàng thượng, thần thiếp…”

Vân phi run rẩy giải thích, lúc trước, khi hai người hoan ái chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bây giờ sao lại…

“Đến Nhã các!”

Hoàng thượng không an ủi Vân phi, hạ lệnh một cách vô tình.

Nhã các, là nơi ở của Vân Vũ Nhan, cũng là cung điện gần Vân Tiêu cung
nhất, đau lòng nhìn hình bóng vô tình đang đi xa dần kia, Tranh Nhi và
Kiều ma ma chạy vào, nhìn Vân phi hai mắt thẫn thờ, lo lắng hỏi:

“Nương nương, người sao vậy, đây là…”

Nô tài, đều có liên quan chặt chẽ với chủ tử, chuyện Hoàng thượng ngủ lại
Vân Tiêu cung bỗng giận dữ bỏ đi, nếu như truyền ra ngoài, không chỉ
riêng nương nương, ngay đến nô tài của cả Vân Tiêu cung này cũng sẽ
không ngóc đầu lên nổi. Huống hồ, lần này Hoàng thượng không chỉ giận dữ bỏ đi, mà còn trực tiếp rời khỏi nơi này, đến cung khác ngủ lại nữa cơ.

“Tranh Nhi, ta…” Hoàn hồn lại, trong phòng sớm đã chẳng còn bóng dáng của hắn, Vân phi cười thê lương. Tay thò ra khỏi chăn, lộ ra từng mảng từng mảng dấu vết xanh thẫm trên cánh tay.

“Đây, đây là…” Kinh sợ nhìn
chấm xanh bên trên, Kiều ma ma run rẩy kéo chăn trên người Vân phi ra,
liền thấy trên thân thể ả cũng giống như trên cánh tay ả vậy…

Chẳng trách, Hoàng thượng lại tức giận đến thế; chẳng trách, Hoàng thượng lại phẫn nộ như vậy; chẳng trách, Hoàng thượng lại chạy đến chỗ nữ nhân
khác, chỉ nhìn thôi, cũng khiến cho người ta muốn mửa rồi, huống hồ là
người sớm đã dục hỏa thiêu đốt như Hoàng thượng chứ!

“Nương
nương, đây là chuyện gì vậy? Sao lại có những thứ này?” Kiều ma ma
thương xót nhìn nương nương, chỉ riêng đêm nay, những mảng màu xanh gớm
ghiếc này thôi, đã thành công đem nương nương đánh vào lãnh cung rồi,
cho dù sau này có khỏi đi nữa, Hoàng thượng chắc cũng không sủng hạnh
nương nương nữa đâu.

Đấy không phải vết hôn, không phải vết cào,
không phải vết bầm, ngược lại giống như là trên thân thể ả vốn đã có
sẵn, tựa như vết bớt vậy. Lại giống như từng đóa hoa màu xanh lục, nở
khắp người ả. Hình dạng của chúng không hề có quy tắc, màu sắc của chúng không khác nhau nhiều lắm, nhưng đầy rẫy chỗ nào cũng có, Kiều ma ma
nhìn thấy, cũng nhịn không được mà đưa mắt ra chỗ khác.

“Nương
nương…” Tranh Nhi đã bật khóc, Hoàng thượng đến đây, vốn mọi người đều
rất vui mừng, ai mà biết lại gặp phải tình huống này chứ?

“Ta
không biết, ta không biết, Hoàng thượng đã muốn ta rồi, nhưng đột nhiên
lại…” Vân phi ôm đầu, nếu như ả biết thì tốt rồi, dưới tình huống đó, ai mà biết lại đột nhiên xuất hiện mấy cái này chứ? Cả đời, có thể bị mấy
thứ này hủy hết cả rồi.

“Trước tiên hãy bảo thái y đến khám đã
đi. Nương nương không cần lo lắng, sẽ chữa khỏi thôi!” Kiều ma ma than
nhẹ một tiếng, không biết là trò quái ác của ai, kẻ đó có từng nghĩ qua, làm vậy sẽ hủy cả đời nương nương không chứ?

Nhã các,
một cái tên rất dễ nghe, Hoàng thượng còn nhớ mang máng, bên trong là
một nữ tử hát hay múa giỏi cư ngụ. Nửa đêm đến đây, nàng ta vẫn trang
điểm xinh đẹp, vận y phục màu đỏ sậm, bao bọc lấy thân thể xinh đẹp mê
người của nàng ta, cởi áo ngoài, bên trong nàng ta chỉ mặc một chiếc áo
sa mỏng như ẩn như hiện, phía dưới sa mỏng, lại chẳng có vật gì nữa.

Nghĩ thôi, nàng cũng biết Hoàng thượng là từ Vân Tiêu cung qua đây, càng
biết Hoàng thượng tới đây muốn làm gì nhất. Bàn tay mềm mại không xương
duỗi đến, yết hầu Hoàng thượng căng thẳng! Dục hỏa khi nãy vẫn chưa tiêu hết nay lại bùng phát, hắn vội vã đi vào trong phòng, bây giờ hắn cần
phải phát tiết, mà nhiệm vụ của nàng ta chính là để hắn phát tiết!

“Hoàng thượng…” Tiếng rên rỉ mê người từ trong phòng truyền ra, trái tim đang
căng thẳng của Hỷ công công cuối cùng cũng thả lỏng, ông ta rón rén đi
đến bên cạnh một tiểu công công, kéo tiểu công công đó sang một bên, nhỏ tiếng hỏi:

“Ngươi đến chỗ Vân Tiêu cung thăm dò, xem Vân phi nương nương ra sao rồi, phải mau chóng quay về bẩm báo với ta, biết chưa?”

Vân phi, cũng đâu phải ngày đầu tiên hầu hạ Hoàng thượng, hẳn là sẽ không ở trên giường mà chống đối Hoàng thượng mới đúng, nhưng lúc nãy cái ông
nhìn thấy, chính là sự phẫn nộ trước nay chưa từng có của Hoàng thượng,
điểm này thật không bình thường, hi vọng là đừng có liên quan gì đến
Tiên phi hết.

Không đến nửa canh giờ, tiểu công công đã trở về, nhỏ tiếng nói bên tai Hỷ công công gì đó, Hỷ công công kinh ngạc trợn mắt:

“Ngươi nói thật à? Thái y nói là trúng độc? Độc gì?” Trên đời này lại có loại
độc này sao? Phải đến lúc nam nữ giao hợp mới phát tác. Hơn nữa một khi
tất cả tình dục lắng xuống, độc cũng tự giải. Cái cách chỉnh người xảo
quyệt này, sao mà giống…

“Thái y cũng không biết, chỉ là sau này
Vân phi nương nương…” tiểu công công than thở một tiếng, Vân phi phỏng
chừng là sắp thất sủng rồi đây.

“Cái này đương nhiên là ta biết
rồ, đúng rồi, ngươi chạy đến Lâm Tiên cung một chuyến, nói với Hoa
Nguyên cô nương một tiếng, có khả năng Hoàng thượng sẽ đến đó, bảo nàng
ấy đánh tiếng với Tiên phi, biết chưa?”

Ông có thể đoán ra việc
này có thể liên quan đến Tiên phi, không biết Hoàng thượng có nghĩ tới
không? Mặc kệ vậy, dù sao thì mình cũng coi như là người bên chỗ Tiên
phi nương nương rồi, nhắc nhở một tiếng cũng là điều nên làm.

Thời gian từng chút trôi qua, đêm càng lúc càng khuya, tiếng rên rỉ trong
phòng đã biến thành cầu khẩn, tiếng kêu sung sướng dần dần có chút thê
thảm, Hỷ công công bất an nhìn về phía trong phòng, đi theo Hoàng thượng lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông nghe thấy phi tử được
ngài ấy sủng hạnh lại phát ra âm thanh bi thiết đến thế, Hoàng thượng
đêm nay thật không giống Hoàng thượng, rốt cuộc ngài ấy sao vậy?

“Hỷ công công…” Cuối cùng thì tiểu công công kia cũng trở lại: “Hỷ công
công, nói rồi, nhưng ta thấy bọn người Hoa Nguyên vốn chưa ngủ, bọn họ
hình như rất bất an, vừa nãy lúc ta hỏi thăm Tiên phi nương nương, vẻ
mặt bọn họ càng khẩn trương hơn, ta hoài nghi có thể Tiên phi nương
nương đã xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì, Tiên phi nương nương xảy ra chuyện?” Sao có thể được chứ? Tiên phi nương nương làm sao có thể xảy
ra chuyện được cơ chứ? Cái người tinh ranh cổ quái, quỷ kế đa đoan như
nàng ấy thế kia, không thể nào!

Hỷ công công lo lắng nghĩ, giờ đây âm thanh trong phòng dần dần nhỏ lại.

Hỷ công công vội đi đến trước cửa đợi Hoàng thượng dặn dò vào thay áo cho
Hoàng thượng, nhưng đợi rất lâu, vẫn không nghe thấy âm thanh của Hoàng
thượng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.