Vệ Lai vừa mới tắm rửa, chưa kịp sấy tóc thì Châu Túc Tấn đã gọi điện tới. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của anh, “Tôi đang ở bên dưới, có tiện xuống nói chuyện không?”
Lúc tạm biệt anh ở tứ hợp viện, cô đã tưởng từ nay về sau sẽ khó gặp lại nhau.
“Tiện, nhưng giám đốc Châu phải đợi vài phút.”
“Không vội.”
Vệ Lai vắt khăn tắm qua vai, bắt đầu đứng trước gương rồi sẩy khô tóc.
Anh không thể tìm cô nói chuyện công việc, chủ đề duy nhất hai người có thể nói với nhau là thân phận “bạn gái” của cô, có lẽ nó đã gây rắc rối cho anh.
Sấy tóc xong, không kịp trang điểm, cô đã cầm thẻ phòng roi xuống lầu.
Chiếc Bentayga đỗ ngay trước cổng khách sạn, cô vừa ngồi lên xe thì chú Diêm bước ra khỏi xe.
Trong xe chỉ có hai người họ, cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, “Giám đốc Châu, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Châu Túc Tấn không thích vòng vo: “Cô chỉ là bạn gái của tôi ở Giang Thành, có cân nhắc đến việc ở Bắc Kinh cũng thế không?”
Quá đột ngột, Vệ Lai nhất thời không biết trả lời thế nào.
Châu Túc Tấn: “Không cần hẹn hò với tôi, chỉ cần thỉnh thoảng cùng tôi về nhà để ứng phó với người lớn là được.” Giúp tránh khỏi những cuộc xem mắt phiền phức. Anh nói tiếp, “Tôi sẽ không để cô chịu thiệt, cô có thể lợi dụng danh nghĩa bạn gái cùa tôi để khoe khoang, làm chỗ dựa, mở rộng mối quan hệ.”
Anh không cần cô trả lời ngay, mà cho cô một đêm để suy nghĩ.
Giả làm bạn gái còn có điều kiện đi kèm, một khi đã nhận lời anh, không thể nào hối hận rồi dừng lại giữa chừng. Trong lúc “hẹn hò” với anh, không đươc đi xem mắt với người khác, cho dù là lý do bất đắc dĩ cũng không được.
Vệ Lai có chút bối rối, sau khi lấy lại bình tĩnh, mới nhìn sang phía anh: “Nếu như tôi đồng ý giả làm bạn gái của anh, tôi đương nhiên sẽ không đi xem mắt, ba mẹ tôi chưa bao giờ giục kết hôn.”
Điều cô lo lắng là, “Còn anh? Nếu như gia đình anh không quan tâm đến người bạn gái là tôi, tiếp tục ép buộc anh đi xem mắt, vậy phải làm thế nào?”
Châu Túc Tấn: “Chỉ cần cô là bạn gái của tôi một ngày, chuyện đi xem mắt sẽ không bao giờ xảy ra với tôi.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô mới quen biết anh vài tuần, hai người chưa thực sự thấu hiểu đối phương, nhưng cô luôn tin tưởng vào lời hứa của anh một cách vô điều kiện.
Có lẽ bởi vì, cô cảm thấy anh là người tốt.
Cô hỏi thêm: “Anh định ‘hẹn hò’ trong bao lâu?”
Điện thoại của Châu Túc Tấn rung lên, dì của anh gửi Wechat của đối tượng xem mắt qua, anh không kết bạn mà quay đầu nhìn cô, “Ít nhất là hai năm.”
Vệ Lai thương lượng: “Một năm không được sao? Hoặc là chúng ta giả vờ một năm trước, sau đó xem xét tình hình thực tể rồi quyết định gia hạn hợp đồng hay không.”
Châu Túc Tấn nói thẳng: “Tôi không có thời gian để đổi bạn gái thường xuyên.”
Hai năm, không thể thương lượng, anh ghét nhất là bị người khác kì kèo.
Thấy cô khó xử, anh cho cô thêm thời gian: “Trở về rồi suy nghĩ tiếp.”
Anh lại hỏi, “Tối ngày mai có hẹn sao?” Vệ Lai gật đầu, “Ừm, tám giờ tối mai.” Châu Túc Tấn: “Tôi cho xe đến đón cô.”
Vệ Lai từ chối không chút do dự: “Cảm ơn giám đốc Châu, không cần đâu, tôi bắt xe tới đó sẽ tiện hơn.”
Châu Túc Tấn giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Cho dù cô có đồng ý lời đề nghị của tôi hay không, đều không ảnh hưởng đến việc tôi cho xe đến đón cô, đây là hai chuyện khác nhau.” Anh không đến mức hẹp hòi như vậy, “Nếu bây giờ cô trực tiếp từ chối tôi, hôm khác cô mời tôi ăn cơm, tôi vẫn sẽ đi.”
Anh kết thúc cuộc nói chuyện, “Lên phòng nghỉ ngơi đi.”
Vệ Lai muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lúc mới lên xe cô không để ý, bây giờ mới nhận ra chiếc túi đựng vòng tay vẫn còn ở trong xe.
Cô khó hiểu: “Anh tìm tôi giả vờ làm bạn gái, vậy chủ nhân của chiếc vòng tay này…”
Châu Túc Tấn mơ hồ một lúc mới hiểu ý của cô, hiếm khi đưa ra lời giải thích: “Là quà một người bạn tặng cho em gái của cậu ấy.”
Vệ Lai xin lỗi, thì ra cô đã hiểu lầm, không phải là anh mua tặng cho người mình thích.
Quay về phòng khách sạn, cơn buồn ngủ đã tiêu tan hoàn toàn.
Đêm qua cô thức cả đêm để làm số liệu thống kê, ban nãy tắm rửa gần như không mở nổi mắt, nhưng bây giờ lại tỉnh táo như thể đã ngủ hơn chục tiếng đồng hồ.
Về hợp đồng mà Châu Túc Tấn đề xuất, cô không thể đưa quyết định ngay lập tức.
Ai dám tự tin thề rằng, bản thân sẽ không rung động với một người đàn ông vừa có thủ đoạn thương trường vừa có tính cách cuốn hút như anh chứ? Một khi kểt thúc hợp đồng hẹn hò hai năm, anh muốn kết hôn thì sẽ tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối, không muốn kết hôn thì tiếp tục tìm người giả làm bạn gái để đối phó với gia đình.
Hai năm không ngắn, cô lo lắng bản thân mưa dầm thấm lâu, xuất hiện những tình cảm không nên có với anh. Đến một ngày hai người chia tay, người đau khổ sẽ là cô.
Nhưng điều kiện anh đưa ra, quá hấp dẫn với một người sống thực tế như cô.
Đến trưa ngày hôm sau, Châu Túc Tấn vẫn chưa nhận được câu trả lời của Vệ Lai.
Im lặng có nghĩa là từ chối.
Loại hợp đồng như thế nàỵ vốn dĩ là anh tình tôi nguyện, không ép buộc bất kỳ ai.
Anh tìm Wechat của đối tượng xem mắt mà dì gửi tới, gửi lời mời kết bạn.
Vài phút sau, đối phương đã đồng ý.
Châu Túc Tấn gửi địa chỉ nhà hàng mà dì anh đã đặt rồi nói: [Cô quyết định thời gian.]
Đối tượng xem mắt: [Buổi tối tôi không thích đồ Ý.]
Sau đó hỏi ý kiến của anh: [Hay là đổi sang một nơi náo nhiệt hơn? Đi ăn lẩu được không?]
Châu Túc Tấn: [Đều được.]
Đối tượng xem mắt: [Vậy chúng ta đi ăn lẩu, tôi sẽ đặt chỗ.]
Rất nhanh, đối phương đã gửi thông tin đặt chỗ cho anh.
——
Châu Túc Tấn nhìn địa chỉ của quán lẩu, cách cao ốc Khôn Thần chỉ năm phút lái xe.
Sự tin tưởng của dì dành cho anh không lớn, sợ anh hôm nay hối hận không đi xem mẳt, vì thê buổi trưa và buổi chiều đểu gọi điện tới.
“Cố gắng đến sớm vài phút, đừng để con gái nhà người ta đợi.”
“Thành đôi hay không, vẫn nên có sự tôn trọng tối thiểu.”
“Con xem, dì già rồi, bắt đầu thích lảm nhảm vậy đó.”
Lúc này, phòng làm việc của anh truyền đến tiếng gõ cửa, không đợi anh nói “Vào đi”, người bên ngoài đã đẩy cửa. Người bước vào là Lục An, trên tay anh ta còn cầm một túi đựng tài liệu.
Gần đây Lục An đi công tác nước ngoài, hai tiếng trước mới hạ cánh xuống Bắc Kinh, ra khỏi sân bay cũng không về nhà luôn mà đến thẳng cao ốc Khôn Thần để thảo luận một số vấn đề còn tồn đọng của hạng mục với Châu Túc Tấn.
“Dì, bên con đang có việc.”
“Được rồi.” Ninh Như Giang ngoài miệng nói vậy, nhưng chưa có ý định cúp điện thoại, “Khoan đã, Túc Tấn, tại sao điện thoại của dì lại nhận được tin nhắn huỷ đặt chỗ của con?”
“Không ăn đồ Tây, chuyển sang ăn lẩu.” Châu Túc Tan hiếm khi để lộ cảm xúc thật của mình, “Dì, con đã lớn rồi, cũng đã thêm phương thức liên lạc của người khác, sẽ đến mức huỷ hẹn trước
“Đương nhiên dì biết con không hẹp hòi như vậy.”
Nếu anh nói sớm, bà đã không phải hoang mang cả ngày.
Lúc bà nhìn thây tin nhắn huỷ đặt chỗ, tức giận đến mức máu dồn lên não, suýt nữa không kiềm chế được mà chửi bậy.
Ninh Như Giang nghe cháu trai nói sẽ đi ăn lẩu, cảm giác cuộc xem mắt lần này có chút khác biệt.
Châu Túc Tân chào dì rồi cúp máy.
Lục An vô cùng tò mò, rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào mà có thể khiến Châu Túc Tấn đi ăn lẩu cùng.
“Tiệc xã giao gì mà nhất định phải đi ăn lẩu thế?
“Xem mắt.” Châu Túc Tấn khoá màn hình điện thoại rồi đặt sang một bên, cầm máy tính bảng lên, tiếp tục đọc tài liệu.
Lục An nhìn chằm chằm vào anh như sinh vật lạ, “Cậu có ý với đối tượng xem mắt sao?”
Châu Túc Tấn thậm chí không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Trước khi liên lạc, tôi thậm chí không biết cô ta là ai, lây đâu ra hai chữ cỏ ý?”
Vậy cũng không đúng.
Bình thường Châu Túc Tấn như có thù với lẩu, nhất định không đụng đến, tại sao lại chấp nhận đi xem mắt và ăn lẩu chứ. Trước khi liên lạc không biết đối phương là ai, vậy sau khi liên lạc không phải biểt rồi sao.
Biết đối phương là ai, vẫn đồng ý cùng người ta đi ăn món lẩu mà mình không thích, đây mói là mấu chốt.
Lục An: “Cậu… chắc chắn đây không phải chiều theo sở thích?”
Châu Túc Tấn lười để ý đến anh ta.
Người mà Lục An sợ nhất là anh, nhưng người Lục An thích bát quái nhất cũng là anh, “Không phải cậu ở Giang Thành đã thừa nhận có bạn gái sao? Cậu đi xem mắt, cô ấy có biết không?”
Châu Túc Tấn đang xem báo cáo công việc của các bộ phận khác, anh rời mắt khỏi máy tính bảng, chê giễu nói: “Đi công tác nước ngoài cũng không khiến cậu bớt lắm mồm nhỉ.”
Lục An: ” ”
Liên quan gì đến anh ta cơ chứ.
Lục An thầm nghĩ, nếu như cậu là người tốt, danh tiếng nổi như cồn, Triệu Nhất Hàm cũng sẽ không dò hỏi tôi về cậu.
Vì chuyện công tác này mà anh ta bỏ lỡ bữa tiệc xã giao của Hạ Vạn Trình, cũng bỏ lỡ cảnh tượng công khai bạn gái nghìn năm có một của Châu Túc Tấn. Anh ta thực sự rất tò mò, người phụ nữ tên là Vệ Lai kia rốt cuộc xinh đẹp xuất chúng thê nào, mới có thể thu phục được Châu Túc Tấn.
Đối vói việc thân thì ở nước ngoài, nhưng vẫn nắm rõ tình hình trong nước, Lục An giải thích: “Bạn đại học của tôi – Triệu Nhất Hàm là chị kế của Vệ Lai, tối hôm đó cô ây hỏi tôi số điện thoại của cậu, nói Vệ Lai muốn đưa đồng hồ cho cậu nhưng không có phương thức liên lạc. Lúc đó tôi còn bốỉ rối, chắc chắn phải hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, bằng không sao dám tuỳ tiện đưa số của cậu cho người khác chứ?”
“Phải rồi, không phải trước kia tôi rất thích một căn biệt thự ở Giang Thành sao, chủ nhân cũ của căn biệt thự đó là Vệ Lai. Có điều, lúc tôi muốn mua thì căn nhà đó đã bán lại cho người khác.”
Lục An lây từ trong túi đựng tài liệu ra những văn kiện liên quan đến hạng mục, nhưng vẫn không ngừng nói về chuyện kia: “Sau này tôi mới nghe nói, căn biệt thự đó là phí chia tay bạn trai cũ tặng cho cô âỵ. Trông cô ây cũng không giống người thiếu tiền, ba có công ty luật, mẹ là chủ một chuỗi siêu thị, vội vàng bán căn thiệt thự đó chắc là không muốn tức cảnh…” sinh tình.
Châu Túc Tấn ngước lên, im lặng nhìn anh ta.
Lục An lập tức ngậm miệng, ánh mắt này của Châu Túc Tân có nghĩa là anh đã hết kiên nhẫn.
Đến 4 giờ 50 phút, Lục An rời đi.
Không đi cũng không được, bởi Châu Túc Tân phải đi xem mắt.
Lúc này, trong khách sạn, Vệ Lai vừa mới tỉnh dậy-
Đêm qua, cô mất ngủ vì suy nghĩ đến hợp đổng với Châu Túc Tấn. Thức khuya mệt mỏi, hôm nay cô đã dành ra một ngày ngủ bù để lấy lại tinh thần.
Buổi tối cô còn có hẹn vói Kỳ Lâm Thăng, sau khi tỉnh dậy thì tắm rửa đắp mặt nạ, còn trang điểm rất lâu để che đi quầng thâm dưới mắt.
Tô son xong, cô lấy điện thoại ra bấm số củaTriệu Nhât Hàm, quyêt định nói cho chị gái biêt về quyết định của mình sau một đêm suy nghĩ.
Cô có thể giấu ba mẹ, nhưng người duy nhất cô không muôn giấu là Triệu Nhất Hàm.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện( Triệu Nhất Hàm dừng mọi việc mình đang làm lại im lặng chừng nửa phút.
“Không hổi hận là được.”
Vài giây sau.
“Cùng lắm thì sau khi chia tay, chị đến Bắc Kinh đón em về.”
Vệ Lai mỉm cười, trong lòng chua xót. Cô còn cho rằng, Triệu Nhất Hàm sẽ mắng cô điên rồi, cảm thấy cô vô lý.
Cô an ủi Triệu Nhẩt Hàm: “Cũng không phải là thực sự hẹn hò với nhau, cho dù có chia tay, em cũng sẽ không buồn như lần trước. Hơn nữa, em không ở lại Bắc Kinh, mà về Giang Thành để phát triển.
Buồn hay không buồn, đều là do bản thân tự kiểm soát.
Triệu Nhất Hàm: “Hai năm chứ không phải hai ngày, nếu như ở bên cạnh và tiếp xúc với nhau lâu, đôi lúc sẽ không thể phân biệt được bản thân đang chân thành hay chỉ là diễn xuất.”
Dừng một lúc, “Dù sao em cũng đã quyết định, cứ tận hưởng niềm vui hiện tại là được.”
Vệ Lai: “……..”
“Chị nghe mẹ nói em đến siêu thị làm việc?” Triệu Nhất Hàm đổi chủ đề.
“ừm. Nếu rảnh thì đến tìm em.” Đây không phải lời khách sáo, cô thực sự mong một ngày nào đó, Triệu Nhất Hàm có thể đến đó thăm cô.
Hai ngưòi nói chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Cô mỏ rèm phòng ra, hoàng hôn buông xuống, bây giờ là gần bảy giờ, Châu Túc Tấn có lẽ đã tan làm.
[Giám đốc Châu, tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh.]
Châu Túc Tấn lập tức gọi điện tói, “Sao không nói sớm hơn? Tôi vừa đi xem mắt xong.”
Trong điện thoại, Vệ Lai còn nghe thây tiếng phục vụ nói “Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm”. Cô cảm thây, trái tim của mình tựa hồ bị thứ gì đó đâm vào.
“Anh không nói với tôi hôm nay anh đi xem mắt.”
“ừm.” Châu Túc Tấn ngồi lên xe, thuận tay mở cửa sổ, “Nói hay không cũng không ảnh hưỏng gì, nói ra có khi cô còn hiềm nghi tôi khích tướng.”
Vệ Lai im lặng một lúc: “Bây giờ muộn rồi phải không?”
Châu Túc Tấn: “Vẫn chưa muộn. Nếu cô trả lời sớm hơn tôi đã không cần đến buổi xem mắt này.” Nhưng cũng chỉ là một bữa cơm ứng phó mà thôi, không quan trọng.
Anh nói tiếp: “Chúng ta phải ở cạnh nhau hai năm, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Vệ Lai: “Tôi nghĩ kỹ rồi.”