Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 51: Có tình có nghĩa
Đồ Lan Trạch mua chủ yếu vẫn là truyện tranh liên hoàn, mấy ngày còn lại em đều ở yên cạnh Tạ Cảnh Đình, hễ em muốn ra ngoài là Tạ Cảnh Đình sẽ lôi ra đủ loại lí do không cho em đi.
Chắc là lo gặp sự cố giống với lần trước.
Một hôm Mạnh Thanh Ngưng sang bảo Tạ Cảnh Đình cùng đến trại tị nạn, Lan Trạch ở cạnh lắng nghe, ở mãi trong thư phòng em sắp mốc lên đến nơi rồi, vội nói với Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ, nô tài đi cùng đốc chủ được không ạ.”
Nghe thế Mạnh Thanh Ngưng nói: “Trông Lan Trạch có vẻ quấn người, hay đốc chủ dẫn cậu bé theo.”
“Mình đông người, trông nom cũng không mất công đâu.”
Mới có mấy hôm, đã gọi tên Lan Trạch luôn rồi. Lan Trạch ngó Mạnh Thanh Ngưng một cái, trái lại cũng không phản cảm với Mạnh Thanh Ngưng.
Tại vì Mạnh Thanh Ngưng luôn mỉm cười tủm tỉm, sẽ nói đỡ cho em, còn biết nhiều chuyện hay ho nữa.
“Đốc chủ.” Lan Trạch ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình, em kéo tay áo Tạ Cảnh Đình, nhìn Tạ Cảnh Đình với cái vẻ có phần làm nũng.
Đang ở trước mặt người ngoài, thế là Tạ Cảnh Đình nhượng bộ, “Ra ngoài không được chạy lung tung đâu đấy.”
Nghe thấy Tạ Cảnh Đình cho phép là Lan Trạch thả ra ngay. Em hớn hở vì được ra ngoài, buổi chiều Mạnh Thanh Ngưng ngồi cùng xe ngựa với họ, em ngồi chung chỗ Mạnh Thanh Ngưng, lắng nghe Mạnh Thanh Ngưng kể chuyện suốt.
“Lâu nay quận Thục vốn do nhà họ Tống quản lí, họ Tống ở Vân Châu, từ xưa đến giờ quan lại điều về quận Thục đa số họ Tống, điển cố này Lan Trạch đã nghe chưa?” Mạnh Thanh Ngưng hỏi em.
Lan Trạch từng đọc trong sách, em gật đầu nói: “Thanh Hàn tiên sinh xuất thân từ quận Thục, nô tài từng nghe tiên sinh kể, gia tộc họ nhiều đời sản sinh ra mệnh quan triều đình, luôn luôn canh giữ quận Thục.”
Mạnh Thanh Ngưng cười nói: “Lan Trạch, không nên dùng từ canh giữ, họ cũng đâu phải thần tiên, cơ mà nhóc nói vậy cũng không sai.”
“Họ Tống là tri phủ quận Thục nổi danh xa gần, họ gỡ rối oan sai, kính yêu trăm họ, đời đời trong sạch… Mãi đến thời cai trị của tiên đế, do ủng hộ triều trước nên dòng chính Tống thị bị tru di cửu tộc, toàn bộ dòng thứ bị lưu đày.”
Sau khi kế vị tiên đế từng tiến hành thanh lọc triều đình, phái thủ cựu không còn lại ai, đặc biệt là cốt cán trung thành với họ Kê, đều bị tiên đế đuổi cùng giết tận.
“Họ Tống Vân Châu biến mất, bây giờ người quản lý quận Thục là họ Bào, ngày xưa họ Bào là phú ông hương trấn ở quận Thục, tiên đế từng qua lại với họ, sau khi tiên đế lên ngôi thì họ Bào tiếp quản quận Thục.”
“Ban đầu ở đây họ Bào làm việc khiêm tốn chưa từng khoa trương, người này nhát gan nhu nhược, cai trị quận Thục không có công cũng chẳng có tội. Thời gian trước triều đình phê duyệt khoản tiền cứu tế, do bị thiếu bạc, thậm chí họ Bào còn lấy cả tiền túi nhà mình ra để góp cho đủ số hơn hai mươi vạn lượng bạc mà triều đình đã duyệt.”
Nghe xong Lan Trạch ngẩn người, không phải hồi xưa chưa ai kể chuyện triều chính, nhưng rất ít người có thể kể vừa hay ho vừa thu hút như kiểu Mạnh Thanh Ngưng, em không kìm được hỏi: “Sau đấy thì sao ạ? Chỗ bạc này được dùng vào đâu?”
“Tổng hai mươi vạn lượng thì có mười vạn bị đạo tặc cướp mất, đạo tặc phát cháo dựng trại ở ngoài thành, dùng bạc chiêu binh mãi mã, nay họ ở ngay ngoại thành quận Thục như một khối u.”
Mạnh Thanh Ngưng thở dài một tiếng, “Tiểu Lan Trạch, nếu ta kể tiếp cho nhóc là, nhóm đạo tặc này chưa từng làm việc gì xấu xa, chỉ cướp bạc triều đình, nhưng cướp bạc triều đình đã là tội chết, nhóc thấy thế nào, nhóc thấy có nên bắt giữ họ hay không?”
“Họ dựng khu trú ẩn ở ngoài thành, giai đoạn trước nạn dân chưa được phép tiến vào trong thành, hàng loạt nạn dân bỏ mạng, nhờ có họ nên số nạn dân còn lại mới không đến nỗi chết đói chết rét.”
Mạnh Thanh Ngưng khó xử nói: “Nếu xét vậy thì hình như họ cũng chẳng có lỗi gì, chỉ sai ở chỗ cách làm không đúng, nếu ta là đạo tặc, ta không nỡ để dân chúng chịu khổ gặp cảnh đói rét, chỉ có thể lựa chọn hạ sách thế này.”
Lan Trạch nghiêm túc lắng nghe, em thấy lòng vòng là bắt đầu lờ mờ, mù tịt ngơ ngác không hiểu rõ lắm, em nói: “Tại sao đạo tặc lại giúp dân chúng ạ?”
Em chạm phải tầm mắt Tạ Cảnh Đình bên cạnh, Tạ Cảnh Đình yên lặng lắng nghe không hề nêu ý kiến, đôi mắt vừa đen vừa sâu, Lan Trạch cứ cảm giác hình như Tạ Cảnh Đình biết được gì đó.
“Đây chính là điều đoàn mình phải điều tra cho rõ đấy, nơi mình đi hôm nay là trại tị nạn ngoài thành và đê sông.”
Lan Trạch ồ một tiếng, em ngó thấy có trà nước trên bàn, vất vả cho Mạnh Thanh Ngưng phải kể bao nhiêu chuyện với em, em tự ý rót một cốc trà cho Mạnh Thanh Ngưng.
“Mạnh đại nhân, mời dùng trà ạ.”
Em cứ như ông cụ non, Mạnh Thanh Ngưng tủm tỉm nhận lấy, nụ cười có phần trêu ghẹo, Lan Trạch cũng phát giác ra thấy hơi sai sai, em nhìn sang Tạ Cảnh Đình theo phản xạ.
Đúng là hành vi này động chạm thật.
Tạ Cảnh Đình không hề trách móc em, hỏi Lan Trạch: “Lan Trạch hứng thú với những chuyện này à?”
Lan Trạch thấy Tạ Cảnh Đình không trách em, có lẽ là tại không cứu em nên thấy áy náy, em phát hiện ra rồi, hễ Tạ Cảnh Đình cứ làm em mất vui là kiểu gì cũng sẽ bồi thường cho em một giai đoạn.
Sau đấy cách một thời gian lại quay về mánh cũ.
Em âm thầm ghi nhớ trong lòng là mình phải biết chừa đi, không thể cứ bị Tạ Cảnh Đình đầu độc mãi như kiểu hôm qua được.
Em bưng bát trà lên tự nhấp một ngụm, nói với Tạ Cảnh Đình: “Chỉ là Mạnh đại nhân kể hay quá, nô tài cứ nghe thế thôi ạ.”
Toàn bảo dân đen ngu ngốc, ai đối xử tốt với họ thì họ nương tựa bên đó, không hề trung thành thực chất với bất cứ đời quân chủ nào. Lan Trạch thấy dân chúng làm thế mới là thông minh nhất chứ, cơm áo còn chưa lo xong, làm sao mà nhắc được đến trung hiếu can đảm.
Trong xe ngựa có mỗi hai cái cốc, xưa nay cách thức đuổi khách của Tạ Cảnh Đình rất khéo, cốc Mạnh Thanh Ngưng uống là cái của Lan Trạch chưa dùng đến, cốc Lan Trạch vừa dùng đây là cái Tạ Cảnh Đình đã uống rồi.
Em nhận ra muộn màng, ngó Tạ Cảnh Đình một cái, Tạ Cảnh Đình không hề để ý đến mấy tiểu tiết này.
Xe ngựa đi ra phía ngoài thành, khu vực cửa thành vừa được sửa xong, sau khi đến nơi Lý đại nhân tiếp quản toàn quyền quận Thục, hiện nay trong thành đâu đâu cũng thấy thị vệ, một bộ phận dân chúng vào thành, được bố trí ở bên trong thành.
“Đây là trại tị nạn, so với trong thành thì hoàn toàn một trời một vực đấy nhé, Tiểu Lan Trạch, người nhóc sạch sẽ thế kia, có khi chốc nữa là bẩn quần áo đó.”
Đối diện với lời trêu chọc của Mạnh Thanh Ngưng, Lan Trạch trả lời đúng phản xạ: “Nô tài không ngại đâu ạ, ngày xưa hồi bé nhà nô tài cũng dạng dạng vậy.”
Vốn dĩ xuất thân của em cũng đâu vẻ vang tươi đẹp gì, sao lại ngại thôn quê bùn lầy cơ chứ?
Nói xong em ngó Tạ Cảnh Đình theo bản năng, bụng dạ Tạ Cảnh Đình sâu xa thế, chắc hẳn đã điều tra rõ ràng rành mạch tất cả về em từ lâu rồi.
Lan Trạch bị Tạ Cảnh Đình giữ chân mấy ngày liền, vất vả lắm mới được xổ lồng, đoàn mang đồ đạc đến để phát thức ăn từ thiện, em vội chạy theo Mạnh Thanh Ngưng, bỏ quên Tạ Cảnh Đình lại đằng sau.
“Hóa ra là thế, Tiểu Lan Trạch, nhóc không ngại làm ta thấy bất ngờ ghê,” Mạnh Thanh Ngưng cười nói, “ban đầu ta tưởng nhóc không muốn đến cơ.”
Xe ngựa đỗ lại ở rừng cây, cách đây mấy ngày quan binh đã đến trước để trợ giúp, tuy hiện giờ mọi người chưa được vào thành nhưng ít nhất ở đây có chỗ trú tạm, không phải lo mòn mỏi mưa gió. Khu vực này tách dân bệnh và dân khỏe, chia riêng phụ nữ trẻ con và đàn ông, phân phát quần áo mới cho họ, hàng ngày binh sĩ sẽ thay phiên đun nước sông cho họ dùng.
Cảnh tượng Lan Trạch trông thấy chính là thế, tiếng khóc non nớt của trẻ con hòa chung với tiếng dỗ dành nhỏ nhẹ của phụ nữ trong căn phòng đơn sơ, mưa phùn nhỏ tí tách từ trên mái hiên, quần áo bẩn cùng rơm rạ chất đống ngoài cửa. Bát cháo sứt mẻ, băng vải lòng thòng từ người đàn ông, gương mặt họ là vẻ tiều tụy bị nhấn chìm bởi thiên tai, tinh thần mịt mù như có màn sương dày luẩn quẩn quanh thân, nhìn rộng ra xung quanh cứ cảm giác hàng bao nhiêu người đang chi chít chen nhau đều không có khuôn mặt, tất cả đều đã bị che phủ trong bóng sương đen.
Lan Trạch nghĩ, nếu phải gọi tỉ mỉ, có lẽ thứ đang bao phủ lấy họ là khổ cực cùng tai ương.
“Giai đoạn trước chưa tách riêng họ ra, một số phụ nữ… gặp cảnh không hay, may nhờ có đốc chủ đại nhân xử lí.” Mạnh Thanh Ngưng nói, nhìn sang theo tầm mắt Lan Trạch, giọng có phần cảm thán.
“Tấm lòng đốc chủ nhân từ, làm việc cực kì tỉ mỉ.”
Chỉ trong nháy mắt Lan Trạch đã hiểu ra, nạn dân không ai quản lý, đàn ông phụ nữ chung đụng một chỗ ngập tràn đói khát lẫn tuyệt vọng thì chuyện gì sẽ xảy ra, không thể trần trụi hơn được nữa.
Sĩ nông công thương dân, thứ tự từ trên xuống dưới, dân ở dưới cùng, nhưng đến chữ dân ở tận đáy này cũng để chỉ đàn ông, phụ nữ không hề thuộc số đó.
Lan Trạch không hiểu những điều này, chỉ là liên tưởng đến mẹ mình, em lờ mờ biết được việc gì sẽ xảy ra, em cũng phẫn nộ theo, nhớ lại sự bận bịu của Tạ Cảnh Đình thời gian gần đây, tất cả đều đã sáng tỏ.
“Ra vậy, đốc chủ cân nhắc chu đáo nhất.” Lan Trạch nói, em phát giác có tầm mắt dừng lại ở mình, em quay đầu nhìn sang, Tạ Cảnh Đình đang đứng yên chỗ cũ nghe thị vệ trao đổi, hình như là ảo giác của em.
“Hạ đại nhân đến sớm hơn chúng ta, ngài ấy phụ trách việc phát đồ ăn, Tiểu Lan Trạch, nhóc muốn tham gia thì cứ đi tìm ngài ấy là được.”
Đúng là Lan Trạch muốn tham gia cùng, bây giờ em không kháng cự Hạ Ngọc Huyền lắm nữa, em hỏi: “Bây giờ Hạ Ngọc Huyền đang ở đâu thế ạ?”
Nghe vậy Mạnh Thanh Ngưng nhìn em một cái ý tứ sâu xa, xác định là ở vị trí hiện tại Tạ Cảnh Đình không thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nói với Lan Trạch: “Bên kia kìa, nhóc đi sang là thấy.”
Lan Trạch không hề nghi ngờ, em hơi lo về Tạ Cảnh Đình, có vẻ Mạnh Thanh Ngưng nhìn ra được em lưỡng lự gì, nói với em: “Nhóc cứ đi là được, bên chỗ đốc chủ ta sẽ thông báo thay nhóc.”
Thế là Lan Trạch yên tâm đi mất.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình để ý Lan Trạch suốt, y thấy Lan Trạch bỏ đi bèn bảo thị vệ dừng báo cáo, hỏi Mạnh Thanh Ngưng: “Cậu bé đi đâu thế?”
“Thường Khanh, đi theo Lan Trạch.”
“Đốc chủ không cần lo đâu, Lan Trạch đi tìm Hạ đại nhân, có Hạ đại nhân trông cậu bé chắc hẳn đốc chủ không phải bận tâm.”
Mạnh Thanh Ngưng cười lên, đôi mắt hơi cong, nói với Tạ Cảnh Đình: “Hạ đại nhân sẵn lòng liều mạng cứu người, sao mà nỡ để cậu bé có bất trắc gì được.”
Gương mặt Tạ Cảnh Đình không biểu cảm gì mấy, nghe vậy y liếc sang Mạnh Thanh Ngưng một cái, dừng lại giây lát rồi nói với Mạnh Thanh Ngưng: “Mạnh đại nhân nói cũng có lý, thế này đi, đúng lúc bên ta đang thiếu người, hay là Mạnh đại nhân ở lại giúp.”
Giọng điệu hòa nhã êm dịu, đối diện với khuôn mặt đẹp rực rỡ tột cùng này, dù là ai cũng phải bị mê hoặc.
Mạnh Thanh Ngưng chỉ thoáng ngẩn ra mất một khoảnh khắc, sau đó muộn màng phản ứng lại ngay, trước mặt không phải đóa bông trắng xinh gì đâu, gọi là hoa ăn thịt người nghe còn tạm chấp nhận được.
“Thôi ta không ở lại đâu, ta sang xem xem bên Lý đại nhân thế nào, ta yên tâm chỗ đốc chủ nhất đấy.”
Xung quanh có rất nhiều thị vệ, Lan Trạch không dám vồn vã quá, mất một lúc mới trông thấy Hạ Ngọc Huyền, em gọi một câu “Hạ đại nhân”.
Giọng nói trong vang, hình như Hạ Ngọc Huyền quay đầu lại ngay vào khoảnh khắc em cất tiếng.
Góc mặt nghiêng của Hạ Ngọc Huyền như tạc từ ngọc, mắt mày rũ xuống, mưa bụi rơi lướt qua, như phủ lên một vầng sáng bạc mờ mờ.
Nghe tiếng quay đầu, lúc trông thấy em đôi mắt phẳng lặng ấy đã gợn sóng.
“Tiểu Trạch?”
Lan Trạch trông thấy được sự biến đổi trong con ngươi Hạ Ngọc Huyền, ngày xưa mẹ bảo, trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu có tình ý với nhau thì không cần làm gì khác, chỉ gọi tên đối phương thôi là đủ cảm nhận được lòng nhau.
Bây giờ em có thể cảm nhận được rất rõ ràng chân thực, việc này khiến em hơi xấu hổ, ở đây bao nhiêu người đang nhìn, thực sự biểu cảm của Hạ Ngọc Huyền lồ lộ ra quá, tầm mắt gần như dính cả vào người em.
Như kiểu giữa hai người có cái gì ấy.
Tự dưng Lan Trạch thấy mất hứng, một đôi ủng đen hiện ra trước mắt, người đã bước đến trước mặt em, tiếng Thường Khanh vang lên sau lưng.
“Tiểu công tử, đốc chủ có việc tìm công tử.”