Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 37: Mất mặt
Nói xong Lan Trạch biết mình lỡ lời, thế là em ngậm miệng không nói gì nữa.
Con ngươi Hạ Ngọc Huyền có một lớp mống mắt rất nhạt, khiến cho đôi mắt thoáng vẻ sâu xa.
Em bị Hạ Ngọc Huyền nhìn đến nỗi hơi sợ hãi, song lát sau Hạ Ngọc Huyền đã đưa tầm mắt về, hòa nhã nói với em: “Ta bảo Phượng Kinh mang sách vở trên lớp của Tiểu Trạch về rồi, hôm nay Tiểu Trạch nghỉ bị thiếu bài.”
Lan Trạch không thích bị thiếu bài, em đã tụt lại sẵn sẵn, Hạ Ngọc Huyền ngồi xuống cạnh em, có lẽ do sợ em có kí ức tiêu cực nên cố ý ngồi cách em ra một đoạn.
“Hôm nay để ta giảng cho Tiểu Trạch vậy.” Hạ Ngọc Huyền nói.
Đèn nến thắp sáng lờ mờ, trên bàn có giấy bút nghiên mực cùng sách vở, Hạ Ngọc Huyền giở sách ra, Lan Trạch từng thấy nét chữ này, hai người đã viết rất nhiều bức thư không đề tên.
Tất thảy những bức thư em ngày ngày chờ mong hồi âm ở Tàng thư các đều từ đôi tay này mà ra.
“Ta nghe Lý đại nhân nói là Lan Trạch còn khất khá nhiều bài.” Hạ Ngọc Huyền lật giở mấy trang sách vể trước, áng chừng đại khái năng lực học của Lan Trạch, bắt đầu giảng từ trang Lan Trạch đang để nợ.
Mới đầu Lan Trạch còn khá nghi hoặc, ngó một hồi xong phát hiện ra là Hạ Ngọc Huyền đang giảng bài cho em thật, lời lẽ đơn giản hơn tiên sinh nhiều, em nghe hiểu được.
Thế là em bắt đầu chăm chú lắng nghe, Hạ Ngọc Huyền luôn giữ đúng khoảng cách với em, giảng xong một chương là Lan Trạch không đề phòng mấy nữa, còn chủ động thắc mắc mấy câu.
“Tại sao tiên sinh giảng thì tôi lại không hiểu.” Lan Trạch hỏi.
Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Ban đầu Lan Trạch chưa biết chữ, nhiều điển cố chưa hiểu nghĩa mà đã học thuộc luôn sẽ tương đối mất công.”
Lan Trạch đáp đại một tiếng, em nhìn Hạ Ngọc Huyền thêm mấy cái nữa, Hạ Ngọc Huyền chạm mắt với em, em đang cắn đầu bút son, miệng há ra, rồi đầu bị người ta sờ một cái.
“Lan Trạch, gắng học mấy thứ, nếu một ngày nào đó Tạ Cảnh Đình vứt bỏ em, em cũng không đến nỗi phải lang thang ngoài đường.” Hạ Ngọc Huyền cân nhắc từ ngữ.
Lan Trạch thì lại bất ngờ, em tưởng Hạ Ngọc Huyền sẽ nói mấy câu kiểu nuôi em các thứ, em trả lời ề à: “Việc này tôi tự biết.”
Em tiện thể cứng miệng luôn: “Sẽ không có ngày ấy đâu.”
Thực ra Tạ Cảnh Đình đã định đưa em đi rồi, cứ như một thanh đao treo ngay trên cổ em vậy, Lan Trạch mờ mịt, nếu đưa em đến nhạc phường thì đến lúc đấy em nên làm gì đây ta.
Trái lại em chưa hề nghĩ đến việc trốn đi trước, bản thân em không có gan làm thế.
Nếu mẹ còn sống, có lẽ em sẽ dũng cảm hơn chút nữa.
Hạ Ngọc Huyền hỏi bâng quơ: “Em ở trong phủ Tạ Cảnh Đình, không biết hắn làm gì ấy nhỉ.”
Còn làm gì được nữa, Tạ Cảnh Đình thường xuyên phải đi điều tra vụ án bắt người.
Nghe vậy Lan Trạch liếc Hạ Ngọc Huyền một cái, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Chẳng phải anh cũng biết những việc ngài ấy làm đấy à, chả lẽ còn chuyện gì bí mật nữa chắc.”
Bây giờ gan em to hơn tí, chỉ nhằm vào Hạ Ngọc Huyền, có lẽ vì tính tình Hạ Ngọc Huyền đần như khúc gỗ, em nói năng chướng tai Hạ Ngọc Huyền cũng không giận, vẫn bao dung em.
Giọng chợt ngưng lại, có cảnh tượng đột ngột xuất hiện trong đầu Lan Trạch. Thị vệ cùng ca nữ chết trên thuyền tất lâu về trước, rồi cả máu văng lên áo khoác ngoài của Tạ Cảnh Đình.
Hạ Ngọc Huyền chỉ hỏi bâng quơ, không tiếp lời em, quay sang chú ý đến bánh hoa lan bên cạnh, nói với Lan Trạch: “Trong này có hoa lan, nên nghĩ đến Lan Trạch.”
Lan Trạch dễ mất tập trung, giây trước em còn đang nghĩ Hạ Ngọc Huyền dò hỏi về Tạ Cảnh Đình để làm gì, giây sau đã bị thu hút theo tầm mắt Hạ Ngọc Huyền, nhìn một cái xong đưa mắt về.
“Chả ngon lành gì.” Em bình luận một câu, cúi đầu viết tiếp bài của mình.
Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh quan sát, Lan Trạch đang cúi xuống, góc nghiêng tinh xảo như ngọc, lông mi dài mảnh mềm rủ, mắt mở to, nghiêm túc soát xem chữ nào mình viết sai.
Đôi tay trắng mảnh bị dính phải vết mực, Lan Trạch kì cọ đại mấy cái, tư thế dùng bút rất mất sức, tương đối vụng về.
Để ý thấy tầm mắt chàng, Lan Trạch khó hiểu ngó sang một cái xong lại thay đổi phương hướng, không muốn để chàng nhìn thấy.
Lan Trạch không dám về sân viện của mình, em lo Nguyễn Vân Hạc hay Tề Tinh Vũ sẽ tìm đến gây sự, thế là em thành rùa rụt cổ, ở lại điện phụ của Hạ Ngọc Huyền mấy ngày liền.
Cần phải thu dọn đồ đạc trước khi hết kì học ở Quốc tử giám, hành lí của Lan Trạch vốn không có mấy, đến ngày cuối cùng em thoáng yên tâm lại, thấy rất nhẹ nhõm vì không phải lên lớp nữa.
Giờ đang là cuối tháng sáu.
Lúc Lan Trạch rời đi Hạ Ngọc Huyền đòi tiễn em, Hạ Ngọc Huyền có một nửa công lao trong việc sắp xếp gọn gàng tay nải nhỏ cho em, huống chi giai đoạn này em ăn của Hạ Ngọc Huyền ngủ chỗ Hạ Ngọc Huyền, Lan Trạch hơi đuối lí.
Thế là em đành để Hạ Ngọc Huyền tiễn.
Mới đi đến cửa em đã bước chậm lại, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Tiễn đến đây được rồi, anh về trước đi.”
Đi tiếp nữa có lẽ Tạ Cảnh Đình sẽ trông thấy mất, không hiểu sao em không muốn để Tạ Cảnh Đình biết cho lắm.
Hạ Ngọc Huyền nhìn lướt phía ngoài một lượt, nói với em: “Lan Trạch đừng quên những gì trước đó đã đồng ý nhé, về phủ ăn uống đàng hoàng, đừng có ăn vặt điểm tâm suốt.”
Lan Trạch nghe vào tai này xong ra tai kia, lòng nghĩ Hạ Ngọc Huyền để ý lắm thế, em cầm lấy tay nải của mình, đáp bừa một tiếng lấy lệ với Hạ Ngọc Huyền.
Xong rồi không kìm lòng được mà nghĩ, lúc em nói chuyện với Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình cũng thường xuyên đáp qua loa một tiếng.
Như vậy, liệu có phải Tạ Cảnh Đình cũng hay lấy lệ với em không?
Lan Trạch chưa kịp nghĩ ra thì Hạ Ngọc Huyền đã xoa đầu em thêm cái nữa, em tránh ra ngay.
Cả người em như toàn gai nhỏ, đâm vào Hạ Ngọc Huyền không nặng không nhẹ, không thích Hạ Ngọc Huyền táy máy tay chân với em.
Xuyên qua đám người, Lan Trạch trông thấy Thường Khanh, thế là em lập tức vắt tay nải lên chạy chầm chậm sang, chào Thường Khanh một tiếng rồi hỏi: “Thường Khanh, đốc chủ có đến không ạ?”
Lần trước Tạ Cảnh Đình nói sẽ đến đón em, trong lúc hỏi Lan Trạch đã vén rèm xe lên, chạm đúng vào tầm mắt Tạ Cảnh Đình.
“Đốc chủ.” Lan Trạch ngoan ngoãn gọi một tiếng, lúc lên xe ngựa em không hề quay đầu nhìn lại lần nào, không để ý thấy Hạ Ngọc Huyền vẫn còn đang đứng yên tại chỗ.
“Hôm nay đốc chủ không bận ạ.” Lan Trạch ngồi cạnh nhỏ giọng hỏi, em ngửi thấy được hương cành tuyết quen thuộc, em rất thích mùi hương này.
“Hôm nay xong việc rồi, dạo này Lan Trạch thế nào.” Tạ Cảnh Đình nói: “Ta nghe nói Giang Bích bị đưa về biên quan rồi, Lan Trạch có biết là chuyện gì xảy ra không.”
Dĩ nhiên Lan Trạch biết, chỉ là em không ngờ Nguyễn Vân Hạc bị đưa về biên quan luôn, việc này là do Hạ Ngọc Huyền làm.
Phản ứng đầu tiên của em khi nghe thấy tin này là thở phào nhẹ nhõm, trong thời gian ngắn sẽ không phải lo Nguyễn Vân Hạc quay về báo thù em nữa.
“Dạo này nô tài ổn cả ạ,” Lan Trạch cẩn thận mở miệng, nói dối Tạ Cảnh Đình câu nào em cũng phải vắt hết não, em nói với Tạ Cảnh Đình: “Có lẽ là Nguyễn thế tử mắc lỗi, dạo này nô tài không qua lại gì với ngài ta ạ.”
Nói xong câu này thì em chạm phải ánh mắt Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình có đôi mắt sáng trong lành lạnh, lúc hòa nhã thì như ẩn chứa tình cảm làm người ta chìm ngập trong ấy, khi không có cảm xúc lại như mặt gương giá băng, khiến người khác dễ dàng trào lên mặc cảm tự ti về bản thân mình.
“Vậy à,” Tạ Cảnh Đình nói với em: “lâu lắm Lan Trạch không viết thư, ta lo cho Lan Trạch nên nhờ người dành thời gian ghé sân viện của Lan Trạch, mới biết Lan Trạch không ở trong sân.”
Mặt Lan Trạch lập tức đỏ lên, em không ngờ Tạ Cảnh Đình sẽ phái người đi thăm em, hơi bị trùng hợp quá, mấy hôm nay em đều ở chỗ Hạ Ngọc Huyền.
“Mấy hôm nay nô tài sang ở với bạn học ạ, cuối kì có bài không hiểu nên nô tài đi hỏi bạn học ạ.” Lan Trạch trả lời, mặt em đỏ gắt, ngón tay mất tự nhiên cuộn tròn lại.
Dường như Tạ Cảnh Đình chỉ hỏi qua một câu vậy thôi, nói với em: “Lan Trạch không phải vất vả quá đâu, làm thân được với bạn học là chuyện tốt.”
Nghe vậy Lan Trạch bồn chồn liếc sang một bên, gọi Hạ Ngọc Huyền là bạn học thân thiết có được không? Em chưa từng ngủ chung một chỗ với Hạ Ngọc Huyền, mà đúng là Hạ Ngọc Huyền cũng kèm em học thật.
“Bây giờ Quốc tử giám hết kì học rồi, mấy ngày tới ta đều có thời gian, Lan Trạch ở lại chính điện, ta giảng bài cho Lan Trạch.” Tạ Cảnh Đình ôn tồn nói, có vẻ như thực sự đang nghĩ cho em.
Lan Trạch ngơ ngẩn một lát, trước đây Tạ Cảnh Đình chưa từng chủ động đề cập đến việc kèm cặp giúp em, thậm chí em hỏi bài lắm quá Tạ Cảnh Đình còn thấy phiền, chưa được mấy câu đã đuổi em đi rồi.
“Nô tài hiểu rồi ạ.” Lan Trạch được chiều mà hơi hãi, em không hề chú ý đến tầm mắt Tạ Cảnh Đình thoáng dừng lại ở em, ánh mắt như màn sương mỏng nhẹ muốn nuốt trọn tất thảy của em.
Buổi tối ăn xong Lan Trạch đi sang chỗ Tạ Cảnh Đình.
Trên bàn Tạ Cảnh Đình đã bày biện đầy đủ giấy bút nghiên mực. Bàn thấp của Lan Trạch vẫn để nguyên đó, em nhìn ngó một lượt, để túi đồ lên bàn nhỏ rồi cẩn thận bước đến gần Tạ Cảnh Đình.
Em đặt sách vở lên bàn, Tạ Cảnh Đình chỉ nhìn lướt một cái, nói với Lan Trạch: “Những gì Lan Trạch học ở Quốc tử giám đều khá trừu tượng, vẫn còn nhiều điển cố và thi từ cơ bản Lan Trạch chưa hiểu, hôm nay không học những bài này.”
Nói y hệt Hạ Ngọc Huyền, Lan Trạch gật đầu nửa hiểu nửa không, em thấy Tạ Cảnh Đình viết một đoạn văn lên giấy, chữ viết còn đẹp hơn cả sách in nữa, Lan Trạch theo dõi chăm chú không dời mắt đi được.
Chữ Tạ Cảnh Đình đã đẹp rồi thì chớ, viết văn cũng nhẹ nhàng như không, Lan Trạch cực kì hâm mộ trí nhớ tốt đến mức này.
“Bài hôm nay giảng cho Lan Trạch tên là Núi Đào Bích, kể về chuyện Quế vương mất núi Bích.”
“Quế vương giữ gìn núi Bích quanh năm, trên núi Bích không có vật gì, nghe đồn trên ấy có rất nhiều pháp bảo, thế là trăm tiên nghĩ ra thủ đoạn để trao đổi với Quế vương. Quế vương thấy núi Bích không có vật gì, chỉ có biển hợp từ sông, vách cao ngàn trượng, thế là ông ta đổi biển hợp từ sông cho trăm tiên để lấy rượu tiên ông ta yêu thích, vì chưa bao giờ rời khỏi núi Bích, nên ông ta lấy vách cao ngàn trượng để đối lấy khung cảnh trần gian.”
“Rượu tiên say xong là cạn, khung cảnh trần gian ngắm thôi là tan, chờ lúc ông ta tỉnh rượu, phát hiện ra núi Bích chẳng có vật gì, biển hợp từ sông thành một chiếc thuyền con, vách cao ngàn trượng thành lưỡi rìu xẻ núi, từ ấy ông ta không bao giờ rời khỏi núi Đào Bích được nữa.”
Giọng Tạ Cảnh Đình rất ôn tồn, kể cho em nghe từng câu một, sau khi kể xong thì hỏi em: “Lan Trạch đã hiểu nghĩa chưa?”
Lan Trạch ngớ ra, không hiểu điển cố Tạ Cảnh Đình kể có ý nghĩa gì, em hơi xấu hổ nói: “Đốc chủ, nô tài hơi dốt, chưa hiểu ý đốc chủ nói ạ.”
“Tại sao biển hợp từ sông lại biến thành một chiếc thuyền con… vách cao ngàn trượng lại biến thành lưỡi rìu xẻ núi được ạ.”
Tạ Cảnh Đình nói bình bình: “Đây là ẩn dụ, ý là ban đầu ông ta đã không có vật gì, nếu dùng nốt chỗ đồ vật còn sót lại đi trao đổi với người ta, là sau đó sẽ chẳng còn bất cứ thứ gì nữa.”
Lan Trạch nửa hiểu nửa không, em nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng chẳng phải ông ấy dùng vật mình còn sót lại để đối lấy vật có ích với mình mà ạ.”
Nét chữ trên mặt giấy liền mạch phong phú, Lan Trạch không hiểu rõ ý của Tạ Cảnh Đình cho lắm, em không biết có lẽ đây chính là khác biệt quan điểm, mỗi người nhìn thấy một góc độ khác nhau.
Xưa nay ở ngoài em chỉ nghe thôi, bây giờ em quan sát sắc mặt Tạ Cảnh Đình, nhỏ giọng nói: “Trăm tiên đều có các bảo vật khác, Quế vương chỉ có mỗi núi Đào Bích thôi.”
“Nếu đã là đồ của ông ấy thì ông ấy giao dịch với người khác là việc của bản thân ông ấy, trong bài cũng không hề nói là Quế vương hối hận.”
Lan Trạch nói: “Hơn nữa ông ấy cũng đâu biết là biển hợp từ sông lại có thể biến thành một chiếc thuyền con…”
Em còn chẳng biết, đương nhiên là Quế vương cũng không biết, nếu biết thế rồi mà vẫn còn đổi thì có lẽ sẽ hối hận.
Lần đầu tiên Lan Trạch nêu lên quan điểm của mình, nói xong em thấy khá lúng túng, nhìn sang Tạ Cảnh Đình theo bản năng, lo Tạ Cảnh Đình sẽ trách mắng em.
Trên thân bút son điêu khắc hoa văn phức tạp, mọi người đều biết Tạ Cảnh Đình yêu hoa mẫu đơn, hình điêu khắc mạ vàng này cũng là mẫu đơn.
Tạ Cảnh Đình nhìn em một lúc lâu, bầu không khí cũng yên tĩnh lại theo, mãi sau Tạ Cảnh Đình mới lên tiếng.
“Vậy à, đây lại là vấn đề từ ta, không ngờ Lan Trạch sẽ nghĩ như thế.”
Lan Trạch không chú ý thấy biểu cảm của Tạ Cảnh Đình, sự chú ý của em dồn cả vào chữ của Tạ Cảnh Đình mất rồi, chữ Tạ Cảnh Đình viết cực kì đẹp, em không kìm được đưa tay sờ thử, một ít mực dính vào đầu ngón tay.
Em thuận miệng an ủi Tạ Cảnh Đình: “Đốc chủ có phải nô tài đâu, đương nhiên không biết suy nghĩ của nô tài được ạ.”
“Hồi nhỏ mẹ có nói, mình cũng đâu đi guốc trong bụng đối phương, không thể nào biết người khác đang nghĩ gì được ạ.” Lan Trạch nói, “Như kiểu mẹ tưởng nô tài không thích ăn hạt sen, thực ra là vì lần nào bóc hạt sen mẹ cũng bị đau tay, nên tôi mới giả vờ là không thích ăn.”
Lan Trạch lại quay về chủ đề ăn uống, “Như bánh trôi ngũ phúc lần trước đốc chủ gọi ấy ạ, nô tài thích lắm.”
Nói xong em ý thức được là mình lắm mồm, ngó nghiêng Tạ Cảnh Đình mấy lần, thấy Tạ Cảnh Đình không có vẻ tức giận mới yên tâm bớt.
“Đúng là ta không rõ Lan Trạch đang nghĩ gì.” Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở em một lát, sau đó đổi đề tài, “Nếu Lan Trạch thích ăn thì để tối Thường Khanh đi mua.”
Nghe vậy Lan Trạch tương đối hớn hở, tiếp đến Tạ Cảnh Đình giảng hết cả bài văn cho em, em ở lại chỗ Tạ Cảnh Đình tới tận nửa đêm, cuối cùng buồn ngủ quá tí thì gục luôn xuống bàn.
Em không mở mắt ra nổi, Tạ Cảnh Đình gọi một tiếng bên tai em, em nghe thấy đối phương bảo em ngủ lại điện chính, nửa tỉnh nửa mê chui vào đệm nhỏ quen thuộc của mình, nhoài mình trên gối dưới sàn xong ngủ thiếp đi luôn.
Mấy ngày tiếp theo đều thế, Lan Trạch phát hiện ra Tạ Cảnh Đình để hết quãng thời gian sau khi mặt trời lặn ra cho em.
Chỉ cần dành ra mấy hôm là Tạ Cảnh Đình xác định được, tiếp tục dành thời gian cho Lan Trạch nữa cũng vô nghĩa thôi. Y dạy mấy ngày, Lan Trạch chỉ hiểu những ý bề mặt đơn giản, học thuộc ngắc ngứ trúc trắc, nếu nhắc đến ăn chắc Lan Trạch sẽ nhớ rõ hơn.
Lan Trạch làm gì cũng dễ phân tâm, mất tập trung hơn cả người bình thường, giây trước đang đọc sách dở mà giây sau đã bị thu hút bởi con bướm bên ngoài cửa sổ, quên sạch sẽ những câu y vừa giảng luôn.
Nếu phát hiện ra y không hài lòng lắm thì Lan Trạch sẽ co rụt vào trong góc như kiểu hoảng sợ, ngó lên nhìn y bằng đôi con ngươi long lanh nước, đầu ngón tay xoắn xuýt vào nhau, tựa như thú nhỏ hốt hoảng bất an trốn trong xó xỉnh vậy.
Khơi gợi nơi mềm mại nhất trong lòng người ta dễ như trở bàn tay, làm người ta không nỡ lòng nào trách móc.
Tiếp đấy ngoan được một lúc, chưa bao lâu sau thì mèo lại hoàn mèo.
Giấy bút nghiên mực gạt sang một bên, hiện đang là giờ nghỉ giải lao, nãy Lan Trạch cứ phải thẳng lưng suốt quá mệt, bây giờ em ngồi dựa vào tường, được rảnh rỗi lấy điểm tâm còn thừa trong tay nải của mình ra, ăn hai miếng điểm tâm.
Xong em lại ngó ra ngoài cửa sổ, sân đình ngoài cửa sổ trồng cành thiên kim, cây thiên kim là loài hoa kén chọn quý báu, dáng hình đẹp đẽ vô cùng, cực kì khó trồng, nếu đúng loại này thì một cành đã đáng giá ngàn vàng.
“Nô tài nghe nói ở kinh thành có đúng hoa thiên kim đốc chủ trồng là sống được, loài cây mỏng manh cầu kỳ thế này có mỗi đốc chủ trồng được thôi.”
Việc này là Như Ý Như Lễ kể, em chỉ lặp lại, em muốn ra ngoài bắt bướm nên phải nói mấy câu ngon ngọt với Tạ Cảnh Đình trước đã.
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình đưa mắt nhìn sang Lan Trạch, suy tính của Lan Trạch rất dễ đoán, chỉ cần có điểm tâm ăn là cả người sẽ ấm sực èo uột, ghế Lan Trạch đang ngồi không làm theo vóc dáng em, chân Lan Trạch không chạm đất, đôi chân khẽ vung vẩy đong đưa.
Ngoài cửa sổ là nhành thiên kim, trong phòng cũng có loài mỏng manh cầu kỳ.
“Chưa chắc,” Tạ Cảnh Đình nói: “một số sẽ mọc chân chạy đến bên người khác.”
Nếu câu này do người khác nói thì nhất định Lan Trạch sẽ thấy đối phương là đồ ngốc. Nhưng câu này thốt ra từ miệng Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch nghi ngờ ngó Tạ Cảnh Đình mấy lần, chắc Tạ Cảnh Đình xem em là đồ ngốc.
Chả lẽ hoa còn mọc chân được chắc.
Lan Trạch không nghĩ nhiều, em kéo tay áo Tạ Cảnh Đình, giọng mềm xèo đi, “Đốc chủ, nô tài muốn ra vườn bắt bướm ạ.”
Tạ Cảnh Đình giao hẹn thời gian, Lan Trạch tót luôn ra ngoài, vợt lưới lần trước dùng ở phủ Giang Vinh đang được Thường Khanh giữ, em nhờ Thường Khanh tìm giúp em, em len vào giữa khóm hoa thiên kim để bắt bướm.
Lan Trạch đứng giữa bụi hoa, ban đầu quần áo của em được Tạ Cảnh Đình lo, gần đây Tạ Cảnh Đình chuẩn bị nốt cả quần áo lót cho em nữa, áo trong đưa tới cho em có đủ các loại kiểu dáng màu sắc, chất vải xịn hơn loại hồi xưa em mặc nhiều, cơ mà hơi không quen cho lắm.
Vải vóc mềm trơn sượt qua cơ thể, cứ lờ mờ cảm giác quái lạ thế nào ấy.
Em bắt bướm một hồi, canh đúng thời gian quay về trước ba khắc, kẹp bươm bướm bắt được vào sách.
Thực ra em bắt được nhiều ra phết, đều kẹp cả trong sách, lúc em mở ra Tạ Cảnh Đình trông thấy.
Tạ Cảnh Đình nói: “Hình như Lan Trạch không ghét côn trùng nhỉ.”
Đây là bí mật nhỏ của Lan Trạch, hồi bé em thích côn trùng, nếu em nói với người khác là em thích côn trùng thì chắc chắn mọi người sẽ thấy em rất kì cục, em không thích bị người khác bàn tán.
“Không hẳn là thích ạ, nô tài chỉ không sợ thôi ạ.” Lan Trạch nói.
Tiếp theo đến giờ học, Lan Trạch cứ bất giác ngọ nguậy suốt, em không ngồi yên nổi, cảm giác không thoải mái cho lắm mà lại không biết là làm sao, mấy lần như thế xong bị Tạ Cảnh Đình chú ý thấy.
“Khó chịu à?” Tạ Cảnh Đình quan tâm hỏi.
Lan Trạch muốn lắc đầu, nhớ ra phải cố gắng không nói dối Tạ Cảnh Đình, em lại gật đầu, mặt đỏ ửng lên, “Nô tài cảm giác người cứ kì kì ạ.”
“Chắc là vừa nãy ra ngoài va phải đâu ạ.”
Cộng thêm áo lót mới thay đổi, Lan Trạch không thoải mái lắm, không nhịn được lấy ngón tay cạ vào, em cọ sát mấy lần liền, dĩ nhiên vừa nãy Tạ Cảnh Đình cũng đã trông thấy.
Bản thân Lan Trạch cũng muốn nhìn thử xem bị làm sao, trong điện chỉ có mỗi em và Tạ Cảnh Đình, em không thể nào trơ mặt yêu cầu Tạ Cảnh Đình ra ngoài được, đây là chính điện của Tạ Cảnh Đình.
Nếu em bị làm sao thật thì Tạ Cảnh Đình ở đây cũng kiểm tra giúp em được.
Lan Trạch nghĩ vậy, tự cởi áo khoác ngoài ra, áo trong của em là của Tạ Cảnh Đình chuẩn bị cho em, trên áo thêu mấy chú hổ nhỏ, chỗ Lan Trạch đang thấy khó chịu tương đối khó nói.
Song em nhanh chóng nghĩ là hai người đều là nam tử, huống hồ Tạ Cảnh Đình còn là thái giám, là chính nhân quân tử, đâu phải hạng tồi tệ như Nguyễn Vân Hạc Hạ Ngọc Huyền.
Nghĩ thế là Lan Trạch yên tâm lại, em cởi áo lộ ra nửa người trên mảnh khảnh, đường nét sống lưng thẳng gọn, tựa như mầm trúc mềm mại đang vươn.
Theo cần cổ thon dài xuống dưới, nơi bị ma sát hơi sưng phồng lên, làn da trắng nõn có mấy vết dấu ngón tay nhàn nhạt do vừa nãy em bất cẩn cào phải.
Trước khi cởi áo ra Lan Trạch thấy chả vấn đề gì, bây giờ chờ lúc ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại nơi đó, cảm giác như có lưỡi dao đang khẽ khàng cuốn lướt qua da em khiến cả người em mềm nhũn ra nóng bừng lên, mặt cũng rừng rực theo.
Tạ Cảnh Đình chỉ nhìn lướt một cái rồi đưa mắt về, dịu giọng nhắc nhở: “Lan Trạch mặc ngược áo mất rồi.”
Lan Trạch cúi đầu nhìn thử, hình thêu phải ở phía ngoài chứ, thảo nào em cứ thấy khó chịu, em không kìm được ngượng nghịu bối rối, chỉ mong có cái lỗ mà chui vào.
“Nô tài… nô tài không biết, hồi trước chưa bao giờ mặc quần áo nhiều hoa văn thế này ạ.”
Em nói dối đấy, tại em dốt thôi, sáng dậy chưa nhìn rõ đã mặc bừa vào rồi.
Lan Trạch không biết có nên thay quần áo luôn bây giờ không, nếu muốn đổi mặt thì phải cởi hết áo ra.
Tạ Cảnh Đình lấy cao thuốc bên cạnh đưa cho em, quan tâm nói: “Nếu khó chịu thì bôi ít thuốc vào.”
Lan Trạch luống cuống tay chân, em vừa phải bôi thuốc vừa phải thay quần áo, đứng trước tầm mắt của Tạ Cảnh Đình em lại càng lúng túng, hoảng loạn quá suýt thì không cầm chắc cao thuốc.
Chắc Tạ Cảnh Đình không xem nổi nữa, cuối cùng bình kem thuốc về lại tay Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình hỏi em: “Ở Quốc tử giám Lan Trạch có mặc ngược quần áo không thế.”
Lan Trạch vội lắc đầu ngay, em thấp giọng nói: “Hồi xưa quần áo của nô tài đơn giản lắm ạ, có mặc ngược cũng sẽ không ma sát làm đau.”
Vì phải bôi thuốc nên em bước đến bên cạnh Tạ Cảnh Đình, áo khoác ngoài màu đen của Tạ Cảnh Đình và quần áo em đang mặc cuộn vướng vào với nhau. Em thấy hơi thẹn, muốn bảo để mình tự làm, nhưng em nhìn ra được là Tạ Cảnh Đình không thích bị trái ý.
Dung mạo Tạ Cảnh Đình tươi đẹp rực rỡ, biểu cảm thường ngày rất nhạt nhòa, y luôn luôn bình thản, bây giờ cũng thế, cầm que gỗ chấm một ít cao thuốc bôi lên người Lan Trạch.
Làn da mềm mại dần đi vì bôi thuốc, Lan Trạch vẫn khó mà chịu đựng, không rõ vì sao, Tạ Cảnh Đình chỉ bôi thuốc cho em thôi mà em đã không nhịn được mềm nhũn chân ra, tự túm lấy góc áo mình, con ngươi ngập đầy màn sương.
“Đốc chủ, nô tài đứng không vững lắm ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng nói, em mở to mắt ngước nhìn Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình rất dịu dàng với em, em không đứng được thì đỡ lấy em. Một bàn tay xuất hiện ở eo Lan Trạch, em bị Tạ Cảnh Đình ôm vòng lấy, gần như hơn nửa người đã lọt cả vào lòng Tạ Cảnh Đình, nhìn lên trên sẽ trông thấy ngay xương hàm rõ nét của Tạ Cảnh Đình.
Que gỗ ấn hơi mạnh, Lan Trạch bị chọc phải đau nhói, em không chịu được bấu víu lấy tay áo Tạ Cảnh Đình, bất chấp tất thảy vùi mặt vào lồng ngực Tạ Cảnh Đình, mặt đã đỏ đến nỗi như sắp nhỏ máu.
“Đốc chủ… ngài chậm thôi ạ, nô tài cứ thấy là lạ.”
Toàn thân Lan Trạch đều đang nóng bừng lên, đầu ngón tay trắng mảnh của em siết chặt, sợ mình sẽ phát ra tiếng kêu kì quái gì.
Trước năm mười bảy tuổi em chưa bao giờ có cảm giác như thế này, hình như từng gặp một hai lần trong lúc đang ngủ, hiện giờ em đang tỉnh táo, trước mắt em là gương mặt đẹp rực rỡ của Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình luôn luôn bình tĩnh vững vàng, như thể bất cứ việc gì cũng không thể khiến y phải quan tâm để ý được vậy, đứng trước Tạ Cảnh Đình Lan Trạch lúc nào cũng hốt hoảng, chỉ bị chạm vào thôi đã đỏ từ mặt lan ra đến cả người, nhiệt độ gần như sắp tan chảy.
“Lan Trạch…” Giọng nói trầm thấp của Tạ Cảnh Đình vang ngay bên tai, Lan Trạch không thể kiểm soát được sự biến đổi của cơ thể mình nữa rồi, em nắm lấy cổ tay Tạ Cảnh Đình, không muốn Tạ Cảnh Đình chạm vào em thêm, một tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi bật ra giữa cổ họng.
Đầu óc Lan Trạch trống rỗng, em bắt gặp đúng đôi mắt Tạ Cảnh Đình, trái tim cũng trĩu xuống theo.