Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 109: 109: Bá Tổng X Mỹ Nhân Nghèo Túng 5



Trong khoảng thời gian Thẩm Nguyên dưỡng thương, cô có liên hệ với một bạn học trong nhóm lớp, nhờ cô ta gửi giáo trình hơn một tháng nay tới đây, lúc rảnh rỗi sẽ xem chương trình giảng dạy của trường nói gì.

Gần đây, thành phố S tổ chức rất nhiều triển lãm, trong lúc dưỡng thương, Thẩm Nguyên cũng đi xem triển lãm, có một số người tổ chức triển lãm là công ty con của tập đoàn, cấp dưới của Lục Chi Quân trước khi cô xem triển lãm, cũng sẽ đặc biệt mai mối cho Thẩm Nguyên với mấy nghệ thuật gia đến thành phố.

Sau khi Thẩm Nguyên làm quen, rồi thương lượng với Lục Chi Quân, muốn trở về trường học tiếp tục đi học.

Chiếc xe ngẫu nhiên mà Lục Chi Quân lái quá bắt mắt, có lẽ trước khi cô mất trí nhớ, hai người đã suy nghĩ về vấn đề này, cho nên xe đưa đón Thẩm Nguyên đi học là một chiếc Volvo[1] giá trung bình.

Lần trước sau khi bị Lục Chi Quân hạ lệnh trục xuất khách, Tần Dao cũng không chủ động liên lạc với cô nữa.

Sau khi Thẩm Nguyên trở lại cuộc sống trong khuôn viên trường, nếu như khi nhìn thấy Tần Dao một mình ở cầu thang hoặc hành lang, cô ta sẽ nhìn cô với ánh mắt né tránh, hơn nữa rất không được tự nhiên.

Lục Chi Quân trước đó đã dặn dò cô, nói Tần Dao là người có tâm địa xấu.

Lại kết hợp với biểu hiện mấy lần này của cô ta, Thẩm Nguyên cũng cắt đứt quan hệ với cô ta.

Trong môi trường trường đại học này, có người đi đâu cũng có người đến kết bạn, có người thích ở một mình.

Thẩm Nguyên đã thích nghi với cuộc sống trong khuôn viên trường trong vòng vài ngày.

Trước khi mất trí nhớ, chắc cô rất thích, cũng rất giỏi chuyên ngành của mình, mỗi ngày trôi qua đều trọn vẹn và có ý nghĩa.

Lục Chi Quân nói cho cô biết, trước khi gia cảnh cô nghèo túng thì cô học ở nước ngoài một năm, nên tiếng Anh rất tốt.

Sau khi Thẩm Nguyên quay lại trường học, tình cờ đến kỳ thi cấp bốn tháng sáu, ban đầu cô muốn trực tiếp thi cấp sáu, nhưng ngành giáo dục quy định chỉ sau khi vượt qua cấp bốn thì mới có thể thi cấp sáu.

Cô không chuẩn bị nhiều mà đã đi thi, điểm số chỉ có thể được công bố trong kỳ nghỉ, Thẩm Nguyên cầm đáp án chính thức và đúng, chắc là cô chỉ điền sai vài chỗ, không rõ giám khảo sẽ cho bao nhiêu điểm cho bài văn viết.

Sau khi đánh giá điểm số một cách khách quan, cô cảm thấy rằng cô có thể đạt được 680 điểm.

Thẩm Nguyên không biết tính cách trước khi mất trí nhớ của mình là như thế nào, dù sao tính tình hiện tại của cô rất ôn hòa và không tranh giành, dễ kết bạn với mấy bạn học trong lớp.

Cô đi học từ thứ Hai đến thứ Sáu.

Công việc của Lục Chi Quân bận rộn, thường xuyên đi công tác.

Nhưng từ khi Thẩm Nguyên nói với anh, sau khi cô không thích căn biệt thự ở ngoại ô, nên tài xế sẽ đón cô về căn hộ nội thành sau khi cô tan học.

Ở chung với Lục Chi Quân đã lâu, Thẩm Nguyên và người chồng này chắc chắn sẽ có chút xích mích trong cuộc sống.

Ví dụ như.

Lục Chi Quân không cho phép cô ăn thức ăn bên ngoài.

Vốn là vào buổi trưa, Thẩm Nguyên có thể đi ăn căng tin với mấy bạn học quen biết, cũng có thể nhân cơ hội này mà kéo gần khoảng cách với nhau.

Tuy nhiên, Lục Chi Quân lại sai người đến trường mở một chiếc xe ăn uống chuyên nghiệp, mỗi ngày đều có những đầu bếp khác nhau nấu cho cô, hôm nay là bữa ăn Pháp, ngày mai là thức ăn Quảng Đông.

Mỗi đêm, một người nào đó sẽ gửi thực đơn cho bữa trưa hôm sau đến chỗ cô để hỏi về khẩu vị của cô.

Đương nhiên, trước khi những thực đơn này được gửi cho cô, sẽ được Lục Chi Quân xem qua trước, hơn nữa sẽ xác nhận nguồn gốc và nguyên liệu nấu ăn.

Không phải là hai người họ chưa từng đi ăn ở nhà hàng bên ngoài.

Nhưng ăn tối với Lục Chi Quân trong nhà hàng, đối với Thẩm Nguyên mà nói, là một chuyện tương đối đau khổ.

Mặc dù mấy nhà hàng cao cấp thuộc tập đoàn của anh thường rất khó đặt chỗ, nhưng khi Thẩm Nguyên đi với anh, khách bên trong chỉ có hai người cô và Lục Chi Quân.

Ấn tượng sâu sắc nhất của Thẩm Nguyên chính là một trong những nhà hàng được trang trí rất giống thủy cung, nhưng chỉ nuôi cá mập khổng lồ trong bể nước.

Tất cả các loại cá mập.

Cá mập trắng, cá mập đầu hổ, cá mập đuôi đỏ…

Món ăn ngày hôm đó, tình cờ là bít tết chín năm phần[2].

Nước thịt màu đỏ tươi chảy trong đĩa sứ màu trắng lạnh, khi Thẩm Nguyên dùng đao cắt thịt, đúng lúc bên cạnh có một con cá mập trắng khổng lồ nhe răng bơi qua.

Cô nhất thời cảm thấy sợ hãi khắp người.

Đêm đó, Thẩm Nguyên liền gặp ác mộng khi đi ăn ở nhà hàng này với Lục Chi Quân.

Cảnh tượng giống y như đúc, trong mơ cô cảm thấy miếng thịt mình đang ăn này thật kỳ quái, liền hỏi Lục Chi Quân rốt cuộc đây có phải là thịt bò hay không.

Người đàn ông trong giấc mơ khuôn mặt lạnh lùng, thấp giọng trả lời hai chữ với cô: “Thịt người.”

Sau khi nằm mơ, Thẩm Nguyên không muốn đi ăn bên ngoài với Lục Chi Quân nữa.

Cô cũng biết rõ, loại đàn ông như Lục Chi Quân, tính cách ít nhiều sẽ có chút khác với người bình thường.

Tuy rằng bề ngoài anh cường thế hơn một chút, nhưng khi ở chung với cô, vẫn rất dịu dàng và săn sóc.

Tóm lại, cô không thể quá khắt khe với yêu cầu của người khác.

Lục Chi Quân khẳng định không phải là người chồng hoàn hảo, Thẩm Nguyên cũng cảm thấy, mình nên bao dung những tính cách kỳ quái này của anh.

Sau đó, Thẩm Nguyên bắt đầu nấu một vài món gia đình cho Lục Chi Quân trong phòng bếp mở của căn hộ, trước đây khi cô đi du học, chắc là cũng biết nấu ăn.

Hơn nữa, trong tủ lạnh của căn hộ cũng thông minh, nếu cô muốn tra công thức nấu ăn gì, nói một tiếng với màn hình khổng lồ của tủ lạnh thì giọng nói thông minh sẽ nói cho cô biết phải làm gì, còn có thể phát video liên quan trên Internet.

Cô nấu mì trứng cà chua cho anh, hoành thánh tôm, yu xiang rou si[3] và các món ăn gia đình khác.

Lúc người đàn ông ăn thì sắc mặt nhàn nhạt, nhưng Thẩm Nguyên vẫn có thể cảm nhận được, Lục Chi Quân rất vui vẻ.

Nhưng khi cô đang cắt rau, không cẩn thận bị xước tay, Lục Chi Quân sẽ không bao giờ cho phép cô tự mình xuống bếp nữa.

Thẩm Nguyên nói không được.

Đây là kiểm soát hay bảo vệ vậy.

Cô rất thích Lục Chi Quân, hơn nữa cô càng ngày càng thích anh.

Nhưng dục vọng kiểm soát của anh đối với cô quá mạnh, lại là sự thật.

Thẩm Nguyên chuẩn bị chờ Lục Chi Quân về nước, cùng anh nói chuyện một chút.

Lúc 2 giờ chiều, phòng ký hoạ của Viện Thẩm mỹ.

Mặc dù đến năm thứ hai đại học, học viện yêu cầu sinh viên nắm vững các kỹ năng cơ bản của hội họa cơ bản, cũng sắp xếp các khóa học ký họa trong năm học này.

Tình cờ là trợ giảng đã mang đến mấy vài bộ xương khô của cơ thể người, điều mà Thẩm Nguyên và ba mươi mấy bạn học còn lại trong lớp phải làm, chính là hoàn thành ký họa những bộ xương khô này trong thời gian ngắn.

Thẩm Nguyên là người đầu tiên vào phòng tranh, tìm một cái ghế ngồi sau giá vẽ khổng lồ.

Vừa lấy điện thoại di động ra, màn hình bỗng nhiên sáng lên.

Lục Chi Quân gửi tin nhắn: 【 11 giờ đêm xuống máy bay.

Thẩm Nguyên đã gần một tuần không gặp mặt người đàn ông, nhớ tới đêm nay có thể nhìn thấy anh, trong lòng tràn đầy kích động.

Cô mở túi da ra, muốn lấy hộp trong suốt chứa đồ vẽ ký họa ra thì mấy nữ sinh đẩy cửa vào.

Là Tần Dao và mấy người bạn cùng phòng của cô.

Bọn họ không chú ý đến Thẩm Nguyên ngồi phía sau giá vẽ.

Quan hệ hiện tại của Thẩm Nguyên và Tần Dao rất xấu hổ, cô chuẩn bị chờ các bạn học còn lại đều vào lớp, sau đó đi ra từ phía sau giá vẽ.

Chỉ cần mở điện thoại di động và vuốt nền tảng xã hội.

Một nữ sinh đầu tròn mắt dẹt, nói: “Thẩm Nguyên cô ấy thật sự mất trí nhớ sao?”

Trái tim Thẩm Nguyên đập lệch một nhịp.

Tạm thời chọn án binh bất động.

Người tiếp theo nói chuyện là Tần Dao: “Ai biết được, có lẽ là giả vờ thôi.

Người bao nuôi nó có lẽ đã sớm chán ghét nó rồi, có lẽ là nghĩ ra cách mất trí nhớ này để làm ông chủ vừa thông suốt, vừa đồng tình mà thôi.

Dù sao gia đình đã phá sản rồi, nó lại không muốn sống khổ sở, vì vậy phải ôm đùi đàn ông thôi.”

Một nữ sinh khác phụ họa nói: “Cũng đúng, nhưng mà ông chủ của cô ta là ai vậy? Tớ nghe nói, hình như anh ấy có quan hệ rất tốt với lãnh đạo của trường.

Hồ bơi, sân thể dục và các giảng đường của trường chúng ta đều do cô ta quyên góp.

Bằng không, cô ta chưa từng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nào, làm sao dễ dàng được sắp xếp đến trường này như vậy chứ? Cho là một người rất có thực lực đi.”

Nữ sinh búi tóc chậc chậc hai tiếng: “Cho dù có thực lực thì phỏng chừng cũng chỉ là một nhà giàu béo ú, nhưng Thẩm Nguyên cũng thật tàn nhẫn với mình nhỉ, gia đình phá sản liền thành thành thật thật chấp nhận số mệnh không tốt sao? Vì chút tiền mà ngay cả cơ thể mình cũng có thể bỏ được, thật đúng là hám hư vinh.”

—— “Khụ khụ.”

Sau khung gỗ bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan của phụ nữ.

Các nữ sinh vừa rồi còn đang ríu rít thảo luận sau khi nghe được động tĩnh này, đều hoảng sợ.

Ngay lập tức, chợt nghe thấy tiếng gỗ lướt trên sàn nhà.

Thẩm Nguyên đẩy giá vẽ ra, sắc mặt bình tĩnh đi tới trước người mấy nữ sinh cùng tuổi.

Sắc mặt của Tần Dao nhất thời trở nên khó coi đến cực điểm.

Hai người bạn cùng phòng bên cạnh cô ta thấy thế, nhao nhao giả vờ đi toilet, nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ tranh.

Tần Dao cũng muốn lập tức rời khỏi chỗ này, tránh khiến mình trở nên lúng túng khi ở đây một mình với Thẩm Nguyên.

“Thình thịch ——” đích một tiếng.

Lại không ngờ, Thẩm Nguyên đi trước cô ta một bước, dùng sức đóng cửa phòng học không nhẹ, chặn đường cô ta chạy trốn vào đây.

Sắc mặt của Tần Dao trắng bệch, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thẩm Nguyên, cậu muốn làm gì?”

Chiều cao của Thẩm Nguyên cao hơn Tần Dao vài centimet, hiện tại lại mang giày gót mỏng năm phân, chặn Tần Dao ở phía sau cửa, cô mới từ góc độ này nhìn xuống.

“Bao nuôi? Thật sự của cậu mà, Tần Dao.”

Giọng điệu của Thẩm Nguyên rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có chút lạnh lùng.

Cô mặc chiếc váy nhung tay phồng từ mùa mới nhất của thương hiệu cao cấp M, màu đen tuyền tôn lên nước da trắng như tuyết, mái tóc xoăn dày được buộc thấp thành đuôi ngựa, hai sợi tóc đen tự nhiên buông xõa bên trán, khiến khuôn mặt cô trở nên cực kỳ thanh tú.

Thật ra, chiếc váy mới của thương hiệu này thích hợp hơn cho nữ sinh có khí chất đáng yêu một chút, nhưng khi Thẩm Nguyên mặc lên, lại có một sức hút độc đáo.

Với sự kiêu ngạo nghễ được người khác cưng chiều.

Tựa như một công chúa thanh tú với khí chất lạnh lùng.

Sức mạnh đạo đức giả và kiêu ngạo trên người cô dường như được Lục Chi Quân nuôi dưỡng.

Tần Dao nhìn chằm chằm vào đôi môi đang thoa son môi màu đỏ rượu của Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên không có ý định nào buông tha cho cô ta.

– “Trước kia, tôi cảm thấy cậu là một cô gái nhỏ nhắn, nhưng mà chính vì lòng đố kỵ của cậu mạnh hơn, nên không thể nhìn thấy người khác sống tốt hơn cậu.

Nhưng tôi thật sự không nghĩ rằng thì ra Tần Dao cậu là người xấu.”

“Cậu…”

Tần Dao không nghĩ rằng sau khi Thẩm Nguyên mất trí nhớ, vẫn có thể không nói đến cảm tình như vậy, nhưng vừa rồi quả thật cô ta nói xấu cô sau lưng, trong lúc nhất thời, cô ta không nghĩ ra cách phản bác lại lời của Thẩm Nguyên, chỉ có thể tức giận đến cả người phát run.

– “Không chỉ xấu mà còn ngu nữa.”

– “Ghen tị với tôi lấy được chồng giàu, chi bằng nghĩ cách nâng cao bản thân đi, rồi cũng đi tìm một người như vậy.

Ghen tị với tôi vì tôi đẹp hơn cậu, thì nên tiết kiệm một số tiền đến bệnh viện để phẫu thuật thẩm mỹ đi.

Tốn thêm chút tâm tư vào kỹ năng chuyên ngành của cậu nữa, tôi cũng ngại khi nói cậu đến từ học viện khi cậu lấy những tác phẩm dự thi của mình ra đấy.”

“Thẩm Nguyên!”

Mặc dù gia cảnh của Tần Dao không ưu việt như gia đình trước đây của Thẩm Nguyên, nhưng rốt cuộc cũng được cha mẹ cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta như thế này.

Tần Dao tức giận đến mức muốn tát một bạt tay vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nguyên, thế nhưng Thẩm Nguyên đã đoán trước cô ta sẽ ra tay với cô, năm ngón tay dần dần cong lên, kịp thời nắm lấy cánh tay đang run rẩy của cô ta.

“A, đúng rồi.”

Thẩm Nguyên hất cánh tay của Tần Dao ra, vén mái tóc rơi trên trán ra sau tai, cười tươi rói.

– “Cậu không thể tìm thấy một người đàn ông tốt hơn chồng tôi đâu.”

– “Hơn nữa, dựa vào lý lịch của cậu, cho dù bỏ ra mấy triệu tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, gọt xương, nối xương, có lẽ cũng không đẹp bằng tôi đâu.”

Mặt Tần Dao nghẹn đến đỏ bừng, rồi lại không thể không thừa nhận, mỗi một câu mà Thẩm Nguyên nói đều là sự thật.

Thẩm Nguyên cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của mình hơi ác.

Nhưng mà có câu nói rất hay, cười người hôm trước, hôm sau người cười.

Nếu như không phải Tần Dao vu khống cô sau lưng thì cô cũng sẽ không lấy miếng trả miếng mà nói xấu nhau như thế.

“Cọt kẹt ——” một tiếng.

Đúng lúc giáo viên ký họa đẩy cửa vào, nhìn thấy hai nữ sinh trước mặt.

Một người mặt đỏ tai hồng, giống như bị người nào đó mắng, mà thẹn quá hóa giận.

Người còn lại thì dáng vẻ tao nhã, cười dịu dàng với ông, cung kính gọi ông: “Xin chào thầy Vương.”

Thầy Vương gật đầu, nói với hai học sinh đến trước: “Đi tìm một chỗ ngồi đi, chờ cho đến khi những người khác vào thì bắt đầu vẽ xương người.”

Sau khi học sinh lần lượt vào lớp học, nhanh chóng tìm được vị trí của mình, bắt đầu ký họa.

Sau khi Tần Dao bị Thẩm Nguyên mắng chửi, trong lớp mất tập trung, còn bị thầy Vương nghiêm túc khiển trách một trận.

Thẩm Nguyên dùng hoàn thành bản phác thảo một bộ xương người nam với tốc độ nhanh nhất, các chi tiết đều rất hoàn hảo, nhận được một câu của thầy Vương: “Bức tranh đẹp đấy.”

Phải biết rằng, yêu cầu của thầy Vương đối với học sinh cực kỳ nghiêm khắc.

Câu không tệ này đã là lời khen ngợi lớn nhất của ông dành cho học sinh.

Rạng sáng, Lục Chi Quân mới trở về căn hộ ở nội thành.

Người đàn ông ít nhiều bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, sau khi trở về phải tắm rửa ngay lập tức.

Thẩm Nguyên đang chờ anh trở về, vẫn luôn tô màu cho bức tranh còn dang dở ở trong phòng tranh của căn hộ, trên tay và cánh tay đều dính chút sơn dầu.

Cô sợ Lục Chi Quân sẽ để ý, nên đi vào phòng tắm của mình rửa sạch một phen.

Sau khi Thẩm Nguyên tắm xong, nghĩ đến việc ngồi sấy tóc trên bàn trang điểm trong phòng ngủ.

Lại không ngờ, Lục Chi Quân đi tới phòng cô trước, anh đứng trước cửa sổ sát đất, giống như vì công việc kinh doanh mà nói chuyện điện thoại với ai đó.

Lục Chi Quân không lập tức chú ý tới Thẩm Nguyên từ trong phòng tắm đi ra.

Phía sau anh là cảnh đêm phồn hoa của thành phố, mấy tòa nhà cao chót vót chiếu sáng bốn phía trên mặt sông, ánh sáng rực rỡ ảo diệu, màu sắc rất đẹp mắt.

Những người đứng dưới một khu phức hợp như vậy sẽ trông rất nhỏ.

Nhưng Lục Chi Quân lại không cho Thẩm Nguyên cảm giác như vậy.

Ngược lại, anh giống như những nhân vật phản diện cuối cùng trong phim Hollywood, đưa tay tùy tiện chỉ về phía một tòa nhà nào đó, lập tức sẽ có người làm cho nó nổ tung.

Người đàn ông thân hình cao lớn và cường tráng, dáng đứng thẳng tắp, mặc dù mặc áo tắm rộng rãi, nhưng khí chất của anh không hề suy đồi.

Lông mày lạnh lùng, đôi mắt đen láy.

Đôi môi mỏng mím lại, có vẻ cả người cường thế và nghiêm túc.

Khi Lục Chi Quân hạ điện thoại xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn thấy Thẩm Nguyên đang đi về phía anh, trong đôi mặt thâm sâu dần dần hiện lên một tia dịu dàng.

“Lại đây.”

Thấy Thẩm Nguyên đứng yên cách đó không xa, Lục Chi Quân thấp giọng nói.

Thẩm Nguyên nghe lời đi tới trước người anh, bàn tay thon dài thấy rõ xương ngón tay của Lục Chi Quân thuận thế phủ lên đỉnh đầu cô.

“Anh sấy tóc cho em.”

Giọng nói của anh đầy nội lực, có chất cảm rất trưởng thành của nam giới.

Khi nói chuyện, hơi thở hơi ẩm ướt, thoang thoảng mùi cam đắng nhàn nhạt.

Thẩm Nguyên dùng sữa tắm giống anh, cả người đều nhuốm hương vị khiến người ta rung động trong lòng.

Trên băng ghế da ở cuối giường, Thẩm Nguyên ngồi trên đôi chân rắn chắc và thon dài của người đàn ông.

Lục Chi Quân một tay cầm máy sấy tóc, tay kia vén mái tóc nửa ướt của cô lên, đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua vành tai và làn da trên cằm của cô.

Lúc đầu, tầm nhìn của anh nên rơi vào mái tóc của cô.

Không bao lâu sau, Thẩm Nguyên bắt đầu chú ý tới, Lục Chi Quân dừng ánh mắt ở góc cạnh mặt cô.

Thẩm Nguyên vốn định giả vờ không nhìn thấy.

Nhưng sau khi Lục Chi Quân bắt đầu nhìn cô, Thẩm Nguyên vẫn theo bản năng cụp mắt xuống.

– “Anh sấy tóc đi, đừng nhìn tôi.”

Thẩm Nguyên mềm nhũn oán giận xong.

Tiếng ù ù của máy sấy tóc dừng lại đúng lúc.

Thừa dịp Lục Chi Quân đặt máy sấy tóc sang một bên, Thẩm Nguyên vừa định thuận thế đi xuống đất từ chân anh nhưng Lục Chi Quân đã có dự tính từ trước.

Hai tay của anh đều đang rảnh rỗi, rất dễ dàng có thể bắt Thẩm Nguyên vào lòng.

Lục Chi Quân dùng cánh tay dài ôm eo thon của Thẩm Nguyên, ngữ điệu trầm trầm nói: “Đỏ rồi.”

Thẩm Nguyên khó hiểu nhìn anh.

Lục Chi Quân lập tức đưa ra lời giải thích: “Lỗ tai đỏ rồi.”

Nói xong, Thẩm Nguyên theo bản năng lấy tay sờ cái lỗ tai gần anh nhất, nhưng người đàn ông lại nắm chặt cổ tay cô, cánh tay vòng qua eo nhỏ nhắn của cô cũng dần dần thu lại vào trong.

Đôi môi mỏng lạnh hôn lên vành tai nhỏ bé của cô, rồi nhanh chóng dời nó đến bên cổ.

Cả người Thẩm Nguyên rụt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh.

Chân tay cũng trở nên hơi cứng, tê dại.

Lúc này, Lục Chi Quân dùng sống mũi cao thẳng cọ cọ vào gò má cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Được không?”

Hai gò má của Thẩm Nguyên ửng hồng, mềm giọng hỏi: “Cái… Cái gì vậy?”

Khi cô hỏi lại anh, người đàn ông đã bế cô lên.

Trên tấm thảm, bóng của Lục Chi Quân rất cao lớn, trong khi bóng của Thẩm Nguyên hơi nhỏ trong vòng tay anh.

Đại não của Thẩm Nguyên lập tức trở nên trống rỗng.

Lục Chi Quân cẩn thận đặt cô lên giường.

Bóng dáng mang theo cảm giác áp bách đột nhiên bao trùm lấy cô.

Bên tai Thẩm Nguyên vang lên giọng nói trầm thấp và kiềm chế của người đàn ông: “Muốn em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.