Thú Phi

Chương 42: Tín vật đính ước



“Chúng tôi cũng không rõ.” Hoa Thừa tướng và Lâm Thượng đại phu cùng nhau quay lại trả lời, trên mặt hai người cũng nghiêm trang vô cùng.

“Nếu Vương gia nhà ta có chuyện gì bất trắc, Yến quốc các vị cứ chờ nước Tần chúng ta tới san bằng đi!” Gương mặt Sở Vân lạnh lẽo, giọng nói cũng tàn nhẫn thật sự. Sở Vân hiếm khi nào có vẻ mặt lạnh lùng như thế, nét mặt anh ta hiện tại quả thật giống Độc Cô Tuyệt vài phần.

“Sở tiên sinh xin chớ tức giận. Dực Vương và mọi người không sao đâu.” Lâm Thượng đại phu vội vã trấn an, xong rồi liên tiếp hạ lệnh xuống.

“G…r…à…o…” Một loạt tiếng dã thú gào rú vang dội đất trời, đinh tai nhức óc.

Tiếng đàn thú gầm thét đang từ xa nhanh chóng tiến lại gần, từ bốn phương tám hướng dồn dập về đây, cho thấy đám dã thú trong rừng đang có xu hướng tụ tập về hướng này mà tới. Theo hướng âm thanh truyền tới, có thể đoán được thế tới của chúng rất nhanh chóng, không gì sánh kịp.

Tiếng vó ngựa cấp tập vang lên, bóng người loang loáng hiện ra trong rừng. Độc Cô Tuyệt sóng vai Yến vương phi ngựa vọt ra khỏi rừng, khiến đám quần thần nước Yến không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Trái lại với vẻ nhẹ người của đám quan lại Yến quốc, Vân Khinh và Sở Vân càng thêm nhíu chặt đôi lông mày. Đến cả Độc Cô Tuyệt còn bị bức phải quay lại, như thế…

Hai người còn chưa kịp nghĩ nhiều, Độc Cô Tuyệt liếc mắt thấy Vân Khinh liền vội vã giục ngựa như bay tới đó, miệng quát lớn. “Đi, đi mau!”

Trong cánh rừng đằng sau lưng hắn, Vân Khinh tinh mắt nhìn thấy hàng loạt cây cối đổ rạp liên tục, như thể đang có vật gì đó càn quét tiến lại, mà đám cây cối dường như đang ngã xuống nhường đường cho vật đó, vô cùng quỷ dị.

“A a a a…” Những tiếng hét chói tai xen lẫn những tiếng rú tắt nghẹn trước khi chết cứ văng vẳng lại gần. Đội cấm quân của Yến quốc đồng loạt xông lên, vượt qua Độc Cô Tuyệt và Yến vương để đối địch lại đàn dã thú đang lao ra từ trong rừng, nào ngờ chưa hề nhìn rõ đối thủ ra sao thì đã bị đánh bay đi rất xa, xương cốt gẫy răng rắc, chết thảm không kịp rên lên tiếng nào.

Chỗ Vân Khinh đứng vừa khéo nhìn thẳng về phía đó, nên cô trông thấy rõ ràng dáng vẻ của con quái vật đang dẫm đạp chung quanh mà xông tới.

Loài thú khổng lồ, kích thước khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi. Vòng thân xám bạc to lớn thô kệch như cổ thụ hàng trăm năm, phải hai người ôm may ra mới xuể. Thân rắn dài ngút tầm mắt hầu như không thấy rõ phần đuôi. Trên cái đầu to lớn bèn bẹt là đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ giận dữ hung ác. Cái miệng rộng đỏ lòm như một chậu máu há rộng, đầu lưỡi hồng tươi phải dài tới một trượng, trên đó nhơm nhớp những thứ chất dịch nhớt nhát. Thân rắn trườn về phía trước nhân tiện cuốn lấy một kẻ bất hạn nào đó thảy vào trong miệng, nuốt chửng.

Những mũi tên nhọn hoắt bắn vào người nó, không khác gì gãi ngứa cả, hoàn toàn vô dụng. Tên bắn tới chạm vào da thịt dầy cứng như sắt không hề gây ra chút thương tích nhỏ nào, ngược lại càng khiến nó giận dữ hơn.

Sau lưng mấy con mãng xà khổng lồ này, đám hổ báo được nuôi thả trong rừng hàng ngày vốn đã được thuần hóa ít nhiều, bản năng ăn thịt hung dữ cũng đã được bào mòn không ít, giờ lại như ăn phải thuốc kích thích, lồng lộn nhào lên cắn xé, hỗn loạn, điên cuồng.

Tuy Vân Khinh đã từng lâm vào hoàn cảnh bị vạn thú vây quanh, nhưng giờ nhìn thấy mấy con mãng xà này cũng không khỏi kinh hoảng bối rối, sắc mặt hơi hơi trắng bệch sợ hãi.

“Cứu mạng a…”

“Trời ơi sao lại thế này…”

“Cứu giá, mau cứu giá…”

Giờ đây toàn bộ khu săn bắn trở nên vô cùng hoảng loạn, nơi nơi vang dội tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng quát lớn, người đi bảo hộ, người được bảo hộ, người chạy trối chết, người kinh hoảng tới mức không đi nổi… lộn xộn láo nháo vô cùng.

Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không quan tâm đến đám người hoảng loạn kia, nhanh chóng phi ngựa lại cúi người ôm lấy Vân Khinh lên ngựa rồi giục cương ngựa chạy về phía bên ngoài cánh rừng, vừa chạy vừa quát to. “Mau đuổi kịp!”

Mặc Ngân sau lưng hắn cũng bắt chước mà túm lấy Sở Vân lên ngựa. Mặc Ly cũng phóng ngựa nhanh chóng đuổi theo sau. Đoàn binh sĩ vẫn đi theo Độc Cô Tuyệt từ Tần quốc không ai lên tiếng, đội ngũ nghiêm chỉnh, so với đám quần thần văn võ của Yến quốc thật là một trời một vực. Họ làm sao sánh nổi với sự bình tĩnh và lạnh lùng của đoàn người đi theo Độc Cô Tuyệt được.

Gầm thét, tiếng mãnh thú gầm thét long trời lở đất vang dội. Đàn thú hoang mắt đỏ ngầu, lao tới tấn công cấm quân điên cuồng không ngơi nghỉ, thoáng chốc đã vây kín con người, chỉ chừa lại một con đường ra khỏi khu rừng còn chưa kịp bao vây.

Độc Cô Tuyệt dẫn đầu người của mình, phi ngựa như sấm vang chớp giật nhằm hướng con đường ấy. Mắt thấy đã chuẩn bị thoát khỏi khu rừng, bỗng nhiên từ trong rừng hai bên đường, hàng ngàn mũi tên nhọn lểu vun vút lao tới. Trong mắt hắn bỗng lóe lên một ánh sáng sắc sảo, tay cầm roi ngựa lập tức vung lên vun vút thành một vòng bảo vệ. Những mũi tên nhọn vừa chạm phải vòng bảo vệ ấy lập tức gẫy đôi rụng lả tả.

Chỉ bị ngừng bước lại trong thoáng chốc, nhưng đám sài lang từ trong rừng đã kịp lao ra chặn kín con đường trước mặt, khiến tất cả mọi người đều bị vây hãm trong khu rừng này.

“Hừ!” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng. Mười mấy binh sĩ sau lưng hắn lập tức bày thế trận sẵn sàng chiến đấu, có công có thủ vững vàng kết hợp cùng nhau.

“Đồ vô dụng!” Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không để ý đến những kẻ mai phục trong rừng, mà tiếp tục ra roi thúc ngựa chạy thẳng về phía trước không dừng lại. Phải tấn công chúng ngay còn khi chúng còn chưa yên chỗ, chứ nếu chờ chúng bày xong trạng thái công kích mới tới, đảm bảo chết chắc. Dã thú không đáng sợ, kẻ địch mai phục cũng không đáng sợ, mà đáng sợ là mấy con quái xà khổng lồ chả biết chui ra từ đâu kia kìa.

Đám Sở Vân nghe vậy chỉ im lặng chạy theo sát chủ tướng. Những lời này Độc Cô Tuyệt là dành để mắng Yến vương, ngay dưới mắt ông ta lại có thể để xảy ra những chuyện như thế này. Đám mãnh thú kia nhìn qua là biết bị bỏ thuốc, đã thế trong rừng lại có mãng xà khổng lồ chưa từng nghe nói tới, đảm bảo là có kẻ lôi tới không biết từ đâu ra. Ấy mà ông ta lại chẳng hề hay biết gì cả, như thế mà cũng đòi làm Yến vương sao, thật đúng là ngu xuẩn!

“Dực Vương, chờ quả nhân, chờ quả nhân với!” Sau lưng hắn, Yến vương cùng mấy kẻ trọng thần đang được các thị vệ thân tín bảo vệ chạy theo Độc Cô Tuyệt, ai nấy sắc mặt trắng bệch.

Độc Cô Tuyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục thẳng tay chiến đấu với đàn sài lang kia. Tiếng sói tru, tiếng gươm rít, hoa máu vương vãi khắp nơi.

“Cứu mạng… cứu mạng a…” Những tiếng thét thảm thiết càng lúc càng nhiều hơn, trận chiến giữa người và thú càng lúc càng dữ dội.

Vân Khinh ngồi phía trước Độc Cô Tuyệt, tấm lưng thon như dán chặt vào vồng ngực cứng rắn như sắt thép của hắn. Trái tim vốn hơi hơi kinh hoàng trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng ấy, lại có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sau lưng cô chính là Độc Cô Tuyệt. Ngày hôm nay nếu hắn mà còn không thể chém giết mở đường máu xông ra nổi, e là trong số họ cũng không còn ai khác có thể thoát khỏi nơi này. Cô rất không thích Độc Cô Tuyệt do nhiều khuyết điểm lớn, nhưng cô không thể vì điều đó mà phủ định khả năng của hắn.

Trấn định lại tinh thần rồi, Vân Khinh nhìn qua vai Độc Cô Tuyệt về phía xa xa, nơi đang diễn ra những sự việc thảm khốc. Mấy con mãng xà khổng lồ kia như thể vào chốn không người, quẫy đạp bừa bãi. Tất cả các loại vũ khí với chúng nó chẳng khác gì đồ trẻ con, hoàn toàn không cần để mắt. Lại thêm đám hổ báo mãnh thú theo sát sau lưng, cả đám hợp thành một bầy khát máu tàn sát con người.

Vân Khinh thấy vậy, trong lòng không khỏi ảo não. Cô thấy Độc Cô Tuyệt đang chuẩn bị lao được ra khỏi vòng vây, vậy thì có thể… thử một lần xem sao. Nếu được thì dĩ nhiên là rất tốt, mà nếu không được, ít nhất coi như cô đã cố hết sức rồi. Vừa nghĩ như vậy, Vân Khinh vừa lấy cây cổ cầm trong người ra, mười ngón măng thon múa lượn, tiếng đàn du dương êm dịu trầm bổng nhanh chóng lan tỏa ra khắp không gian.

Tiếng rít gào vẫn như cũ, vẻ hung ác vẫn như cũ. Khúc ‘Thanh tân chú’ không có tác dụng, bầy thú hoang vẫn điên cuồng như trước.

Vân Khinh cũng không hoảng hốt, mười ngón tay vẫn từ tốn gảy đàn, tâm trí cũng dần dẫn bình lặng trở lại. Động vật vốn vô cùng nhạy cảm, nếu bản thân cô còn không thể bình tĩnh, dịu dàng hòa nhã, tiếng đàn vang lên cũng sẽ hoàn toàn không có tác dụng trấn an.

Lòng cô từ tốn an tĩnh lại, tiếng đàn yên ả thanh nhã từ tốn vang xa, phiêu lãng trong không gian, như đang tỉ tê, như đang thủ thỉ nhẹ nhàng bằng lời, dịu dàng không gì sánh kịp, thân thiết không gì sánh kịp. Không hề có nhạc điệu, cũng không hề có giai điệu rõ ràng, càng không phải khúc Thanh tân chú. Đây là một khúc đàn chưa từng ai nghe thấy. Đây, chính là tiếng lòng của Vân Khinh, tiếng đàn phát ra từ trái tim của cô. Trong lòng an tĩnh, tiếng đàn cũng sẽ an tĩnh. Trong lòng hiền hòa, tiếng đàn cũng hiển hiện ra sự hiền hòa vô hạn. Tiếng đàn, cũng chính là cảnh giới của tâm linh cô.

Chỉ thoáng chốc, tiếng đàn trong veo tinh khiết như nước, linh hoạt kỳ ảo, ấm áp dịu dàng như thể có thể gột rửa linh hồn con người vang vọng không dứt giữa mảnh đất trời bao la.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.