Thứ Nữ

Chương 38



Suy nghĩ thêm một trận, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Vân Nương nói: “Ai nha, đại tỷ, ngươi không thể đi đâu, trước khi xuất giá, ngươi không thể cùng tỷ phu gặp mặt, đi sẽ không phù hợp với lễ tiết, đúng không.” nói xong vẫn không quên đối với Cẩm Nương nháy nháy mắt, cau mày, ý nói cho Cẩm Nương biết, mình đang giúp nàng đó, vì chuyện đồ cưới nên đại tỷ rõ ràng nhìn Cẩm Nương không vừa mắt, nếu như đi theo rồi, nhất định sẽ tìm Cẩm Nương phiền toái, nếu như Cẩm Nương bị tổn thương gì, thì không thể ở trước mặt người kia nói lời có ích ình, vậy phải làm sao bây giờ?

Tôn Vân Nương sắp bị muội muội ruột thịt của mình làm cho tức chết, nàng ta lại đi giúp đở cái kẻ thứ xuất kia để đối phó mình, uổng công mình ngày thường xem nàng như châu như ngọc mà che chở, thật là lòng lang dạ sói mà.

Một hơi tức mà không phát được ra, nên liếc mắt thấy khuôn mặt sáng sủa của Cẩm Nương đang tươi cười, càng thấy chói mắt, thật muốn đi xé khuôn mặt tươi cười của cái Tiểu phụ nuôi này, nín hồi lâu, nàng mới đột nhiên mở miệng nói: “Một trăm hà bao ngươi đã thêu xong chưa? Ngươi chỉ mới giao cho nương có sáu mươi cái thôi, còn thiếu bốn mươi.” Giọng nói rất kiên quyết.

Cẩm Nương sớm đã quên chuyện hà bao kia rồi, hiện tại nghe được nàng đột nhiên nhắc lại, không khỏi ngơ ngẩn, trợn tròn mắt hồi lâu cũng không nghĩ ra phải là sao để trả lời lại.

“Ai nha, đại tỷ, bất quá chỉ là mất cái hà bao khen thưởng mà thôi, đưa đến phường thêu cho họ thêu là được rồi, Tứ muội muội hiện tại cũng sắp gả đi, cũng phải lo chuẩn bị đồ cưới của mình không phải sao?” Tôn Ngọc Nương lại trả lời trước khi Cẩm Nương mở miệng, còn cười híp mắt nữa.

“Ngọc Nương, không phải ngươi nói muốn ra phủ sao? Còn không đi đến chỗ lão thái thái thỉnh an?” Đại phu nhân cuối cùng cũng nhìn không được bộ dạng ăn cây táo, rào cây sung của Tôn Ngọc Nương nữa rồi, liền nhướng mày quát lên.

Tôn Ngọc Nương rốt cục cảm thấy được mẫu thân cùng tỷ tỷ tức giận, nên ngượng ngùng cười cười, nhưng vẫn lôi tay Cẩm Nương nói, “Chúng ta cùng đi thỉnh an lão thái thái đi.”

Cẩm Nương không có ý kiến gì cả, dù sao cũng phải đi thỉnh an lão thái thái, nên theo nàng cùng nhau đi ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, thì Tôn Vân Nương đuổi theo, liếc xéo Cẩm Nương nói: “Bốn mươi hà bao, trong bốn ngày phải thêu tốt cho ta, nếu không, ngươi cứ chờ xem.”

Tôn Ngọc Nương lại muốn mở miệng ngăn cản, thì bị Tôn Vân Nương kéo đi qua: “Ngươi không phải nói muốn nói với Nương thích cây trâm dương chi bạch ngọc của ta sao? Đi, tỷ đi lấy cho ngươi, đừng suốt ngày ở chung với người hạ đẳng mà cùng nhau náo loạn chuyện nữa, không sợ mất thân phận à.”

Tôn Ngọc Nương bị Tôn Vân Nương lôi đi về phía trước, Cẩm Nương chỉ mỉm cười đi ở phía sau, giống như là không nghe thấy lời của Tôn Vân Nương nói vậy, Tôn Ngọc Nương không nhịn được quay đầu lại, liền thấy khóe miệng của Cẩm Nương cười mỉa mai, nên thốt ra lời: “Tứ muội muội ngươi cười cái gì?” Nàng thật không rõ, bị đại tỷ như vậy mắng, Cẩm Nương làm sao còn có thể cười được.

“Nga, mới vừa rồi ta nghe thấy có một con quạ đang kêu, thật khó nghe, bất quá, không có chuyện gì nữa, Tứ muội ta, đối với những tiếng kêu không dễ nghe thì vào tai này ra tai kia thôi, xem như gió thổi là được rồi.” Cẩm Nương mang một bộ dạng hời hợt, nhưng lời nói ra lại tức chết người, hôm nay nàng biết ở chỗ tối có người đang giúp đở mình rồi, nên cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, tại sao phải để cho ba mẫu tử Đại phu nhân nghiền ép khi dễ mình chứ? Dù sao cũng phải gả đi ra ngoài, có thể trêu tức nàng ngày nào hay ngày ấy, mà còn phải khiến nàng ta không được sống sảng khoái mới là chân lý

“Ngươi thật to gan! Tôn Cẩm Nương, đừng tưởng rằng ngươi cùng Giản thân vương phủ nghị hôn là đã giỏi rồi, chuyện này còn chưa biết chừng đâu, bản thân ngươi là cái dạng gì trong lòng ngươi tự hiểu rõ ràng, đừng làm cho ta nói ra những lời không dễ nghe, đến lúc đó, đừng nói là Giản thân vương phủ, sợ là tất cả những người giàu có trong kinh thành này, cũng sẽ không ai muốn cưới ngươi?” Tôn Vân Nương giận đến sắc mặt xanh mét, bất quá, nàng so sánh với Tôn Ngọc Nương thì chững chạc hơn nhiều lắm, nên cũng không có xông lại muốn đánh Cẩm Nương, mà nén tức giận, cười lạnh nói.

Lời này làm cho Cẩm Nương nghe xong trong lòng rùng mình, trong đầu xẹt một một ý nghĩ, mình bị làm sao chứ? Chẳng lẽ thân thể này lúc trước đã hành động gì đó không hợp khiến người ta chê cười rồi? Không đúng, trí nhớ của thân thể này cũng không có biến mất, nên chuyện trước kia Cẩm Nương đều nhớ rất rõ, thân bị nhốt ở hậu viện này, chớ nói chi là cùng nam tử tiếp xúc ngay cả phụ thân tổ phụ ngoại cũng ít gặp, nên Tôn Vân Nương căn bản là nói nhảm nói xấu.

Nhưng ánh mắt của nàng ta rõ ràng cất giấu sự châm chọc cùng uy hiếp, không giống như là đang gạt người. Đột nhiên trong đầu Cẩm Nương linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là nói đến cái chứng bệnh bất túc (khó sinh con) kia sao? Hôm đó Hồng Tụ không phải đã ra lệnh cấm đoán rồi sao? Người biết chuyện kia , trừ lão thái thái ra, thì chỉ còn có người ở trong viện của mình, là ai đã để lộ tin này ra ngoài, để cho Tôn Vân Nương biết được thế?

Tôn Vân Nương nói thật không sai, nếu đem chuyện này nói ra ngoài, đừng nói là Giản thân vương phủ, chỉ sợ trong kinh thành này những nhà có uy tín danh dự người ta cũng sẽ không muốn mình, ở nơi này nữ tử lấy chuyện sinh dục là mục tiêu cả đời để có thể đứng trong xã hội, một nữ nhân không thể sinh dục, đừng nói là công tử thiếu gia đứng đắn, chỉ sợ là gã sai vặt ở trong phủ cũng sẽ xem thường nàng a, Tôn Vân Nương thật là ác độc, bất quá, sợ là nàng ta không biết, bệnh của mình là có thể trị, hơn nữa mình đang chữa trị tốt.

Theo bản năng nàng nhìn quanh bốn phía, trong lòng Cẩm Nương biết chung quanh mình đích thị là có người, cảm giác không yên lòng lúc trước lúc này bỗng tiêu tán mất tích rồi, ngược lại vì bị giám thị mà lúng túng cùng phẫn uất, nhưng Tôn Vân Nương nói lời nói như vậy cũng không quá rõ ràng, nên hiện tại dù người giám thị mình có nghe thấy, cũng không hiểu ý nghĩa thật của nó là như thế nào, thay vì làm cho người ta suy đoán khinh thị mình bậy bạ, không bằng làm rõ ra luôn, huống chi, nếu chuyện này thật sự từ trong miệng của Tôn Vân Nương nói ra. . . . . . Biết đâu chừng sẽ chọc giận lão thái thái cùng Lão thái gia, nếu Giản thân vương phủ mà từhôn, thì Tôn Vân Nương tất nhiên sẽ gánh lấy hậu quả nặng nề.

Liên tiếp suy tư đi xuống, Cẩm Nương quyết định chủ ý xong, kinh hoảng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười, không nhanh không chậm đối với Tôn Vân Nương nói: “Đại tỷ tỷ lời này nói ra quả thật làm sợ muội muội ta, cũng không biết muội muội đã làm chuyện gì để cho Đại tỷ tỷ ngươi phải nói ra những lời khó hiểu như thế? Đại tỷ tỷ ngươi lúc trước còn nói cái gì mà nói ra sẽ không dễ nghe thế?”

Lời này rõ ràng là đang khiêu khích, Tôn Vân Nương vốn nghĩ đem chuyện này hù dọa Cẩm Nương một chút, không nghĩ tới con quỷ nhỏ này sau khi khẩn trương xong, con ngươi cứ vòng vo vài vòng thì càng cuồng vọng, chẳng lẽ nàng ta không sợ mình ở trước mặt mọi người vạch trần nàng ta sao?

“Đại tỷ tỷ, Tam muội muội nàng. . . . . . Sao vậy? Chuyện gì mà nói nghe có vẻ nghiêm trọng như vậy , nói một chút xem?” Tôn Ngọc Nương vừa nghe Cẩm Nương có thể không gả được cho Giản thân vương phủ, thì thái độ thay đổi ngay lập tức, nhìn Cẩm Nương với ánh mắt nóng bỏng, cộng thêm một bộ dạng nhiều chuyện cứ quấn lấy Tôn Vân Nương mà hỏi, Cẩm Nương đã không có giá trị lợi dụng nữa, dĩ nhiên thì tỷ tỷ nhà mình vẫn thân hơn rồi, lúc này mà để cho nàng biết được bí mật của Cẩm Nương, nhìn xem mình có chỉnh chết nàng ta không.

Tôn Vân Nương tuy bị lời nói của Cẩm Nương giận đến cắn nát răng, nhưng vẫn là không có vọng động, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Cẩm Nương: “Hừ, ta chưa có nói qua cái gì không dễ nghe, vậy thì cũng phải xem ngươi có cái gì không dễ nghe để cho người ta nói, một dạng bệnh hoạn, hạ tiện, còn dám cùng bổn đại tiểu thư tỉ thí, ngươi chờ xem, ta sẽ cho ngươi từ từ xem?”

Cẩm Nương cũng là không nghĩ tới Tôn Vân Nương so sánh với Tôn Ngọc Nương thì thông minh hơn nhiều lắm, chẳng qua là lòng dạ cũng không sâu, nàng ta nói lời này cũng như giáng tiếp thừa nhận, bộ dạng âm trầm kia, xem ra chuyện bệnh tình của mình chắc chắn sẽ bị truyền đi, chỉ cần không ai chính tai nghe nàng ta nói, thì nàng ta sẽ phủ nhận hết, Lão thái gia cùng lão thái thái cũng sẽ không cách nào tính ở trên đầu nàng ta, đây quả thật đã xem mình là quả hồng mềm mà uy hiếp a!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.