Thứ Nữ

Chương 24



Lão gia liền giương mắt nhìn bà vú, chỉ thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thân thể đầy đặn, so sánh với khí sắc của Tứ di nương cùng Cẩm Nương thì tốt hơn nhiều, bất quá, thân thể khỏe mạnh đối với Hiên ca nhi cũng mới tốt, như vậy Hiên ca nhi sẽ có sữa nhiều để uống, mới có thể lớn lên mau.

Cho nên, lão gia cũng không có nói gì, đem Hiên ca nhi đưa cho bà vú, bà vú liền hướng lão gia thi lễ, rồi lui xuống, từ đầu đến cuối không có nói một câu với Tứ di nương, mà Tứ di nương tựa hồ cũng đã có thói quen, nhìn bà vú đem Hiên ca nhis ôm đi, bộ dạng cũng không có một tia lo lắng.

Lão gia nhìn Tứ di nương một cái, ôn hòa vỗ vỗ bả vai Tứ di nương, nhấc chân dẫn đầu đi ra ngoài.

Nhưng khi nhìn thấy thức ăn bày biện trên bàn, liền giật mình, bốn món ăn và một súp, một đĩa nhỏ măng xào, một đĩa cải bẹ chua, một đĩa đậu hủ chiên, lại thêm một ít trứng gà cùng canh rau dền, không ngờ chỉ có vài món thức ăn này thôi. . . . . .

Lão gia trong lòng liền nổi lên hỏa khí, nhìn về phía Đông Nhi, nổi giận nói: “Tại sao chỉ có chút thức ăn này thế, ngay cả một miếng thịt nhỏ cũng không trông thấy?” Tuy ở tại biên quan đánh giặc, nhưng đồ lão gia ăn cũng là thịt cá, khi nào mà ăn qua kham khổ như thế?

Đông Nhi bị làm cho sợ đến quýnh quáng quỳ xuống, mắt đỏ lên nhưng cũng không dám nói chuyện.

Tứ di nương thì vẻ mặt lúng túng, ngập ngừng một hồi lâu mới nhìn lão gia cầu xin: “Cũng là lỗi của nô tỳ, để nô tỳ bảo bọn họ làm thêm mấy món thức ăn ngon để cho Gia nhắm rượu.” Vừa nói liền bối rối chạy vào trong phòng, một hồi thì đi ra ngoài , trong tay cầm mấy lượng bạc vụn đưa cho quản sự bà Tử.

“Làm phiền mụ mụ chuẩn bị thêm mấy món thức ăn ngon đến đây đi, nhanh lên một chút, lão gia chờ đấy.” bà Tử kia đưa mắt nhìn ít bạc vụn trong tay lấy làm khó xử, sau đó liếc nhìn lão gia một cái, rồi mới xoay người rời đi.

Lão gia bị chấn động ngồi ở trong phòng hồi lâu cũng không nói gì, đến khi bà Tử kia sắp rời khỏi cửa , mới quát to: “Đứng lại!”

Bà Tử kia vòng vo trở lại, bị làm cho sợ đến bịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, hoảng sợ nhìn lão gia.

Mặt của Lão gia đã đen như đáy nồi rồi, hắn giận đến tay chân run rẩy, chỉ vào bà Tử kia nói: “Cẩu nô tài kia, hàng ngày thường cho Tứ di nương ăn những thứ này sao? Nàng vẫn còn đang trong tháng đó!”

Bà Tử kia mang vẻ mặt oan khuất khi bị lão gia mắng, ánh mắt vô tội nhìn Tứ di nương một cái, rồi bạo gan nói: “Lão gia, không phải là nô tỳ không để cho Tứ di nương ăn ngon a, đây là căn cứ chế độ của Tứ di nương mà làm, mỗi tháng chi phí ăn là năm lượng bạc, nô tỳ cũng đã cố gắng tận lực chuẩn bị tốt hơn cho Tứ di nương rồi, hôm nay vì có lão gia ngài ở nơi này mới có thêm hai món ăn , ngày thường, bữa ăn chính chỉ hai món ăn, không có súp .”

Bà Tử vừa nói vừa nhìn sắc mặt lão gia, thấy cặp mắt hổ mắt của lão gia đều sắp phun ra lửa, liền nhanh chóng vừa nói xong vừa vội vàng dập đầu, nằm sấp trên mặt đất không dám lộn xộn, sợ lão gia đem sự tức giận phát tát trên người mình, lão gia là võ tướng a, nếu như bị hắn đạp ột cước, thì cả đời này nàng đừng mong đứng lên được.

“Năm lượng, Tố Tâm, ngươi một tháng ăn dùng chỉ có năm lượng bạc?” Lão gia cố nén lửa giận hỏi.

Tứ di nương khó xử nhìn lão gia, không biết phải nói như thế nào cho phải, nếu như nói thật, chỉ sợ Đại phu nhân sẽ nói mình ở trước mặt lão gia cáo trạng, nàng là người nhát gan, không muốn chọc cho Đại phu nhân khó chịu, hơn nữa, hôm nay lão gia mới trở về phủ, Đại phu nhân dù giận cũng sẽ không làm gì mình, nhưng nếu như lão gia đi biên quan thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ Đại phu nhân sẽ trả thù , cuộc sống của mình càng khổ hơn nữa.

Lão gia nhìn sắc mặt Tứ di nương, trong lòng liền có chút hiểu rõ, sự tức giận trong lòng càng bốc cao, đúng lúc này bà vú cho Hiên ca nhi bú xong quay trở lại, thấy tình hình trong nhà, thì ngây ngốc, nhất thời cơ muốn ôm Hiên ca nhi đi ra ngoài.

Lão gia nhìn thấy liền đối với Tứ di nương nói: “Nàng cũng cật những thứ này sao? Ăn những thứ này làm gì có sữa, không phải là để cho Hiên ca nhi cũng chịu khổ đi theo sao?”

Quản sự bà Tử nghe thế liền ngẩng đầu, ngước nhìn lão gia lấy lòng nói: “Hồi lão gia, bà vú không có ăn ở trong nhà này, nàng ta có chi phí riêng, lão thái thái bên kia có lệnh xuống, một tháng bà vú có chi phí là hai mươi lượng, ngài yên tâm, không có làm Hiên ca nhi đói.”

Lão gia tức giận đến nhịn không được nữ , giơ lên một cước liền đem quản sự bà Tử đạp văng ra, vung thêm một cước đá bay cái bàn cơm đang bày biện, đối với Đông Nhi nói, “Đi, mời Đại phu nhân .”

Đông Nhi liếc nhìn Tứ di nương, rồi nhanh chóng bò dậy, nhưng Linh Nhi rất lanh lợi nói:”Lão gia, để nô tỳ đi.” Vừa nói đã muốn cất bước.

Đông Nhi đi kéo nàng lại nói: “Hay là ta đi, ngươi cơ trí chút ít, ở chỗ này hầu hạ lão gia đi.” Dứt lời liền đi ra ngoài.

Cẩm Nương vẫn lẳng lặng yên tĩnh đứng ở một bên, cũng không nói gì một câu nào, Tứ di nương chịu đãi ngộ kém như thế nàng đã sớm nghĩ tới, so với mình thì Tứ di nương đã được đãi ngộ tốt rồi, nghĩ tới trước đó vài ngày, mình thường bị đói bụng đến bao tử cũng dính ở sau lưng, vừa đứng lên đã giống như say xe rồi, đường đường một tướng phủ, thê nhi của Đại tướng quân, thậm chí ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nói ra sợ là không người nào chịu tin.

Nàng không khỏi ở trong lòng âm thầm bội phục Đông Nhi nhanh nhạy, thế nhưng nghĩ ra cách muốn đem lão gia giữ lại dùng cơm, để lão gia tận mắt nhìn thấy Tứ di nương bị ngược đãi, thật là inh a, ở trong Hà Hương viện, không có một người nào đối với lão gia nói ra một câu oán trách…, lại có thể làm lão gia biết rõ ràng và cảm nhận được sự hà khắc cùng ác độc của Đại phu nhân, hơn nữa càng thêm đồng tình thương tiếc Tứ di nương cùng Hiên ca nhi.

Nhìn căn phòng bừa bãi, lão gia lửa giận khó tiêu, hắn cũng không đợi Đại phu nhân tới, lôi kéo tay Tứ di nương nói: “Tố Tâm, chúng ta đi đến nhà lão thái thái dùng cơm đi.”

Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Cẩm Nương đang biết điều đứng ở một bên, thấy nàng sợ hãi đứng lặng, thân ảnh nhỏ bé gầy yếu trơ xương, sắc mặt thì vàng vàng, trong lòng thương tiếc càng tăng lên, giọng nói nhu hòa: “Cẩm Nương, ngươi cũng đi theo đi, để ta bảo đầu bếp chuẩn bị chút thứ tốt cho ngươi ăn.”

Cẩm Nương lỗ mũi đau xót, mắt đỏ lên đối với lão gia cúi người nói: “Phụ thân, một hồi mẫu thân sẽ tới đây, Cẩm Nương. . . . . .” Vừa nói vừa dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, rồi nói tiếp: “Cẩm Nương ở chỗ này chờ mẫu thân, nếu không một hồi mẫu thân đến sẽ tìm không thấy phụ thân, Cẩm Nương ăn gì cũng không quan trọng, có thể ăn no là được rồi, phụ thân ngài không nên tức giận sẽ không tốt cho thân thể.” Vừa nói, trên mặt vửa nặn ra một nụ cười lấy lòng.

Nữ nhi biết điều hiểu chuyện để cho trong bụng lão gia thấy an ủi, đồng thời tim càng lạnh đối với Đại phu nhân, nữ nhi nói chỉ cần ăn no là được. . . . . . có nghĩa là, ngày thường nàng hay bị đói sao?

Trong lòng Lão gia dâng lên một cảm giác xấu hổ khó tả, đường đường nam nhi bảy thước, chủ soái một quân, một Đại tướng quân dẫn thiên quân vạn mã quét ngang địch quốc, mà ở trong nhà thậm chí thê nhi ăn cũng không đủ no, thật mất mặt a.

Lão gia cước bộ lảo đảo đi ra ngoài, Tứ di nương không dám nhiều lời, từ trong tay bà vú ôm Hiên ca nhi qua rồi đi theo ra ngoài, Cẩm Nương nào dám thật sự ở lại chờ Đại phu nhân, bất quá chỉ nói một chút mà thôi, nàng cũng không muốn làm bia đỡ đạn đâu, nhấc làn váy lên đi theo ra cửa, rồi lệnh cho Linh Nhi lưu lại, nói: “Ngươi đi qua chỗ Đại phu nhân đưa tin, nói lão gia đã đi qua nhà lão thái thái rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.