Thứ Nữ

Chương 185: ngoại truyện 12



Sau khi Dương ca nhi thành công giật được hai chỏm râu, lại tiếp tục tái diễn, lại giật vài cái, Thái Phó muốn đẩy hắn ra, tiểu gia hỏa liền giận dỗi mếu mếu miệng, bộ dáng kia, quá mức khả ái làm cho người ta đau lòng, Thái Phó cũng không đẩy hắn ra, kết quả là tiểu gia hỏa này càng quá phận, liên tiếp giật của hắn thêm vài chòm râu nữa, Thái Phó thật đau đến chịu không được, kêu cung nhân đem Dương ca nhi ôm ra ngoài.

Dương ca nhi lại là hết sức cao hứng đem chỗ râu giựt được từ chỗ Thái Phó phân ra cho Thái tử cùng Tiểu Trí, chính mình còn giữ lại để chơi.

Ngày ấy Thái Phó đã cho tan học rất sớm, Thái tử cùng tiểu Trí thật là vui vẻ, liền hưng cao phấn khởi dắt Dương ca nhi trở về Khôn Ninh cung của Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu có chút lạ lùng, hỏi Thái tử: “Hôm nay tại sao lại trở về sớm như vậy, Thái Phó còn cho bài tập về nhà, cũng không thể lười biếng.”

Thái tử trong tay còn cầm mấy sợi râu trắng như tuyết, quấn quấn trên tay chơi đùa: “Mẫu hậu, Thái Phó hôm nay đau đầu, nên cho chúng con tan học sớm, cũng không có cho bài tập về nhà.”

Hoàng hậu nghe thấy kỳ quái, cầm lấy mấy sợi màu trắng trên tay của hắn xem, “Trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy? Chơi hăng hái như vậy?”

“Chòm râu của Thái Phó đó, Dương ca nhi nhổ đó, nhi thần cùng Tiểu Trí đều có, chòm râu của Thái Phó bị đau, cho nên không dạy học nữa.” Thái tử quay đầu cao hứng liếc nhìn Dương ca nhi, Dương ca nhi chính mình cầm lấy chòm râu chọc vào lỗ tai của Tiểu Trí đang quỳ gối hướng Hoàng hậu nương nương, Tiểu Trí càng không ngừng vặn vẹo đầu, bộ dáng sợ ngứa, lại không dám ở trước mặt hoàng hậu thất lễ.

Dương ca nhi lại chơi đến hứng khởi, vừa chơi vừa nói: “Tiểu Trí ca ca, ngươi quỳ cũng cao như ta đi, như vậy rất tốt.”

Hoàng hậu nghe thấy vẻ mặt rất bất đắc dĩ, thực là phụ mẫu dạng gì thì dạy ra nhi tử dạng đó, đứa nhỏ Dương ca nhi này thế nhưng so với thái tử nhà mình còn phúc hắc hơn, Thái Phó là một người cổ hủ như vậy, lại bị hắn giựt một mớ râu, đau đầu bất quá là lý do, đích thị là bị Dương ca nhi huyên náo đến không có biện pháp mới cho tan học sớm.

Chỉ là, hôm nay Tiểu Trí lại bị đánh vì cái gì? Hoàng hậu không khỏi nhìn về phía Tiểu Trí, “Tiểu Trí, ngươi tại sao lại chịu phạt vậy?”

“Mẫu hậu, Tiểu Trí hôm nay không có bị đánh ah, Thái phó không mắng nhi thần, nhi thần hôm nay không có phạm lỗi, nhi thần hôm nay thật ngoan ngoãn biết điều.” Nghĩ tới Tiểu Trí bị đánh là do mình phạm lỗi, trong lòng thái tử rất không đành lòng, nhanh chóng giải thích với Hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe không khỏi lại nhìn về phía Dương ca nhi đang chơi vui vẻ, không khỏi thở dài, sợ là tiểu gia hỏa này bộ dáng khả ái, lại giả bộ đáng thương, kỳ thật một bụng tiểu bại hoại, làm hại Lão thái phó giận cũng không được, mà vui cũng không xong, sớm đã trở về buồn bực muốn chết ah.

Dương ca nhi ở trong cung ngây người ba ngày đã bị đưa trở về, Lý công công vẻ mặt bắt đắc dĩ đưa hắn trở về: “Vương gia, thế tử của ngài thật sự là quá thông minh khả ái rồi.”

Một câu như thế nói ra, Lãnh Hoa Đình nghe mà mạc danh kì diệu (không hiểu mô tê gì hết), Cẩm Nương lại hiểu rõ nhất tính tình của nhi tử nhà mình, nhanh chóng cầm xấp ngân phiếu nhét cho Lý công công, sau khi tạ ơn hắn, đưa Lý công công xuất phủ, mới ôm nhi tử đi vào phòng mình.

“Nói, ở trong cung đã làm cái gì, từng bước từng bước kể hết ẫu thân nghe, không được giấu giếm.” Cẩm Nương đặt Dương ca nhỉ đứng xuống chân mình, khuôn mặt nghiêm túc.

Dương ca nhi nghiêng đầu, mắt phượng thật to chuyển động xoay tròn liên tục, đáng thương ở trong phòng không có Trương ma ma, Tú cô cũng không có, ngay cả Phong Nhi ngày thường hắn thích chơi cùng cũng không có, chỉ có Phượng Hỉ đứng bên cạnh mẫu thân, có vẻ như cũng không giúp hắn được gì, không khỏi đau lòng chút ít.

Bắt đầu nhỏ giọng thỏ thẻ kể: “Chính là ăn cơm cơm, lại lên lớp học học, lại ăn cơm cơm, lại ngủ ngủ, ah, còn chơi đà loa, hình như còn đập vỡ một cặp bình lớn của Thái hậu nãi nãi, làm bể cái lọ tẩy bút của Hoàng đế bá bá, bắn ra ngoài làm Hoàng hậu bá mẫu một thân dính mực, nhổ chòm râu của Thái Phó…”

Hắn còn chưa nói xong, Cẩm Nương đã phủ đầu rồi, trời ạ, nhi tử của nàng là cái gì vậy, nàng tại sao lại sinh ra một tiểu tinh gây họa như thế, đưa tay ra muốn đánh, cái miệng nhỏ nhắn của Dương ca nhi đã cong lên rồi, đôi mắt trong trẻo sáng sủa vô tội nhìn Cẩm Nương: “Mẫu thân, vì cái gì muốn đánh Dương ca nhi?”

Tay Cẩm Nương giơ ra giữ không trung liền cứng lại, đúng vậy a, vì cái gì lại muốn đánh hắn? Hắn chỉ là một hài tử hai tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ là dựa theo thiên tính của tiểu hài tử mà chơi thôi…

“Hảo tiểu tử, ngươi làm tốt lắm, phụ thân rất thích.” Nàng ở đây đang do dự có nên hay không nên giáo huấn nhi tử nhà mình, bên ngoài Lãnh Hoa Đình lại một bước tiến vào, vươn cánh tay dài ra, liền đem Dương ca nhi ôm vào trong lòng.

Cẩm Nương không khỏi khổ sở: “Ta đang giáo huấn hắn đó? Chàng không cho đánh, không cho la, thế nào dạy được hảo hài tử, hắn sẽ không phân biệt được, hắn rốt cuộc là làm sai hay là đúng, hơn nữa, cho dù biết lỗi, nếu có người cứ bảo hộ hắn, hắn lại sẽ tứ vô kị đạn (không kiêng sợ gì hết), không có sợ hãi, sau này chỉ có nước nghiêm trọng hơn thôi.”

“Bất quá mới hai tuổi, hắn hiểu cái gì, muốn dạy cũng là lớn chút nữa hãy dạy.” Lãnh Hoa Đình không cho là đúng, Cẩm Nương tức giận trừng mắt nhìn hắn, mặt liền sa sầm.

Dương ca nhi nằm ở trong lòng Lãnh Hoa Đình trước đó còn rất đắc ý, lại trốn được thiết sa chưởng của mẫu thân, nhưng là, quay đầu nhìn mẫu thân của hắn mặt đen thui, lại là vặn vẹo thân thể muốn leo xuống khỏi lòng Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình cảm thấy kỳ quái, nới tay ra, thả Dương ca nhi xuống, muốn xem hắn muốn làm cái gì, Dương ca nhi sau khi từ trên người Lãnh Hoa Đình xuống, bàn tay nhỏ bé nắm thành một nắm đấm nhỏ, thời gian dần qua, cúi đầu đến gần Cẩm Nương.

Cẩm Nương cũng cảm thấy kỳ quái, khó hiểu nhìn hắn, sắc mặt lại vẫn âm trầm, thấy bộ dạng nhỏ bé của hắn, giống như là rất ủy khuất, nếu là như vậy, càng đáng trị tội.

Sau khi Dương ca nhi đến gần nàng, duỗi cái tay nhỏ múp thịt ra, kéo tay Cẩm Nương nói: “Mẫu thân, đánh mông Dương ca nhi đi, đánh xong mẫu thân sẽ không còn tức giận nữa? Vậy thì đánh một chút đi, chỉ có thể một chút thôi nha.”

Cẩm Nương đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, xúc động muốn khóc, kinh ngạc nhìn tiểu bảo bối của mình xưa nay giống như nhân tinh, một phát đem hắn ôm vào lòng, mãnh liệt hôn một phát trên mặt của hắn, một chút kia, làm sao mà hạ thủ đánh hắn được đây, đứa nhỏ này khiến cho nàng rất ấm áp a.

Lãnh Hoa Đình yêu thương nhìn một đôi mẫu tử, trong tâm cũng đầy ắp hạnh phúc, đi tới, đem Cẩm Nương và Dương ca nhi cùng ôm vào trong lòng, đang muốn hôn nhi tử một cái, bàn tay của Dương ca nhi lại thoáng một phát vỗ vào trên khuôn mặt của hắn: “Phụ thân, trong cung ma ma nói, nam nữ khác biệt, người không thể ôm mẫu thân nữa, như thế là không có quy củ đó.”

Hai vợ chồng đang bị hắn làm cho cảm động một lần nữa mặt hắc tuyến, dở khóc dở cười nhìn nhi tử nhà mình.

Sau khi hạ chỉ hôn sự của Lãnh Hoa Hiên cùng Lãnh Uyển, Cẩm Nương bắt đầu bận rộn, Đông phủ không có chủ mẫu, không có người chủ sự, Thượng Quan Mai lại đang có tang, không thể ra mặt đón khách, tất cả mọi chuyện liền rơi xuống đầu Cẩm Nương.

Đầu tiên là lễ nạp thái, bà mối trước kia Nhị thái thái mời qua hôm nay lại phải mời trở về, hôn sự này kéo quá lâu, rất nhiều người đều phát sinh biến hóa lớn, nhưng Ninh Vương cũng là hoàng thân, quá mức gấp rút cùng đơn giản cũng không được, cũng may Vân Nương hôm nay ở Ninh vương phủ địa vị không tệ, rất nhiều chuyện thông qua Vân Nương liền thuận tiện hơn nhiều lắm.

(Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.)

Một ngày này, Cẩm Nương ở bên Đông phủ bố trí phòng tân hôn cho Lãnh Hoa Hiên, sai người quét vôi tu sửa lại căn phòng trước kia của Lãnh Hoa Hiên, lại mua được một bộ nội thất bằng gỗ hoàng lê, lại sắp xếp thêm chút ít đồ dùng, bận rộn cho tới trưa, đang ngồi ở trên ghế đá bên cạnh khu rừng nhỏ uống trà, từ rừng trúc bên kia đi đến một người, Phượng Hỉ nhìn người đi đến một thân hoa phục, cách ăn mặc không tầm thường, đang muốn lên tiếng hỏi, người nọ lại vươn tay ra, ra dấu cho nàng đừng lên tiếng: “Ta là bạn cũ của Vương phi.”

Cẩm Nương nghe thấy quay đầu lại, ngơ ngẩn, đúng là Lãnh Thanh Dục, hắn sao mà tìm được đến Đông phủ, đứng lên liền muốn tránh, lại nghe Lãnh Thanh Dục nói: “Vương tẩu một lòng muốn làm bà mai cho Thanh Dục, như thế nào thấy Thanh Dục lại muốn tránh đi?”

Ách, là nghĩ thông suốt rồi sao? Lời này nói ra, Cẩm Nương ngược lại là không tiện tránh đi, lúc quay người lại, trên khuôn mặt liền mang theo nụ cười, nói với Phượng Hỉ: “Đi ngâm một ấm trà ngon nữa mang đến mời Thế tử Dụ Thân Vương đi.”

Phượng Hỉ do dự một lát, không có cử động, Cẩm Nương không khỏi xấu hổ, tư tưởng hiện đại của mình có lúc vẫn thể hiện sự bất kính, Phượng Hỉ vừa đi, chính là cô nam quả nữ rồi, thật là không hợp lễ nghĩa.

Lãnh Thanh Dục liếc nhìn Phượng Hỉ bản thân tự nhiên ngồi xuống đối diện với Cẩm Nương, “Ngâm một ấm long tĩnh đi, không biết trong nhà Vương tẩu còn có năm trước không uống xong a.”

Phượng Hỉ lại đứng ngồi không yên, đành phải vén áo thi lễ, động thân đi.

Gió thổi lá trúc kêu sột soạt, ánh mặt trời vào đông chiếu lấy trúc ảnh thật sâu thiển thiển, trùng trùng điệp điệp, tụ lại tán, Cẩm Nương như ngồi trên đống kim, Lãnh Thanh Dục giống như cười mà không phải cười nhìn nàng, làm cho nàng không được tự nhiên, giống như là làm sai chuyện gì.

“Ách, nếu ngươi đồng ý, Lạc Hà sẽ rất cao hứng đấy.” Cẩm Nương vốn không tìm được câu nào.

“Vậy ngươi sẽ cao hứng sao?” Lãnh Thanh Dục hơi thu lại nụ cười, gương mặt tuấn tú ấm áp nhìn Cẩm Nương, một cái chớp mắt lại một cái chớp mắt, xa thẳm, giống hồ nước sâu hút, Cẩm Nương cảm giác da đầu có chút tê dại, có loại cảm giác muốn đứng dậy chạy trốn.

“Không cao hứng sao? Ta tưởng Vương tẩu so với Lạc Hà quận chúa sẽ càng cao hứng hơn đó.” Lại là một câu không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn tĩnh mịch nhìn Cẩm Nương.

“Đương nhiên là cao hứng, có thể tác hợp ột đoạn nhân duyên, đó là chuyện tích phúc tích thọ ah, thế tử ngươi cũng trưởng thành rồi, sớm thành gia lập thất đi, Dụ Thân Vương gia cùng Vương phi đều sẽ vui mừng đó, mà Hoàng thượng cũng sẽ rất cao hứng nha.” Cẩm Nương vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nàng vốn ngu ngốc, Lãnh Thanh Dục đối với nàng có tình cảm, nàng cũng nhận thức được, Lãnh Hoa Đình cũng biết rồi, nàng là kẻ ngốc như vậy, là người cuối cùng biết rõ, nàng sợ nhất tiểu nam sinh, một khi đã có cảm tình, cũng rất khó thu hồi, nàng không có cách nào đáp lại, liền cảm thấy có chút áy náy, chỉ hi vọng hắn có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc của riêng mình.

“Hoàng thượng… Đương nhiên là cao hứng.” Lãnh Thanh Dục thu hồi ánh mắt, lại là nhìn về phía bầu trời xa xa một mảnh xanh trắng, con mắt ảm đạm lạc đến nơi xa xăm.

“Ah, vậy ngươi thành thân là xong, ngươi xem, sau khi ngươi thành thân, tất cả đều vui vẻ rồi, điều đó không phải tốt sao? Lạc Hà đối với ngươi một mảnh tình si, bây giờ nữ tử như vậy cũng không nhiều lắm, ngươi cần phải hiểu được quý trọng ah.” Cẩm Nương khách sáo nói, hoàn toàn không có sự cơ trí thông tuệ của ngày thường, Lãnh Thanh Dục nghe thấy có chút lạ lùng, nhịn không được hỏi: “Vương tẩu ở cùng ta cùng một chỗ cảm thấy không thoải mái sao?”

Câu này hỏi thừa, ngươi một bộ dạng oán nam, giống như ta thiếu nợ ngươi một vạn lượng bạc không bằng, đương nhiên là không được tự nhiên rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.