Thái độ lạnh nhạt như vậy của phụ thân đối với ca ca tạo thành nút thắt trong lòng Dịch Cẩn Ninh. Nàng muốn tìm Mạc Liễm Sâm điều tra thêm về chuyện này, nhưng Mạc Liễm Sâm chậm chạp không tìm đến nàng, chẳng lẽ gần đây gặp ác ma giết người “Quỷ Kiến Sầu” trên giang hồ? Nàng đối diện với chiếc gương trang điểm lo lắng hãi hùng chừng mấy ngày, mãi đến khi có tin tức chính xác về hắn mới thả lỏng tinh thần.
Lại qua vài ngày, Tướng phủ nghênh đón một vị khách hiếm khi đến. Dịch Cẩn Ninh ngồi trên xích đu ngắt một đoá hoa đếm, 97, 98, 99…
Lúc Nô Nhi đến thông báo cho nàng Quận Vương đến thăm nàng cũng chẳng lấy làm kinh ngạc. Người này nên tới từ lâu rồi…
Quả thật, từ sau thưởng hà yến, Quận Vương vẫn luôn nhớ mãi không quên hai tỷ muội Dịch Cẩn Ninh. Nhưng từ đầu trong lòng hắn càng hợp ý Dịch Cẩn Ninh một thân lửa đỏ hơn. Khí chất xuất trần thoát tục, một điểm chu sa nơi mi tâm, khi nàng vừa lên sàn diễn, trong nháy mắt hắn bị hấp dẫn thật sự. Mặc dù tỷ tỷ cũng mê người như vậy nhưng trong khoảnh khắc lại không thể nắm giữ trái tim hắn.
Dung mạo giống nhau nhưng phong hoa lại có sự khác biệt, kỳ thực nếu muốn Quận Vương hắn chọn một hắn thật đúng là không biết nên chọn lựa như thế nào. Mấy tháng qua mẫu phi luôn thu xếp để hắn tuyển phi, còn nói thẳng ra Dịch Cẩn An không tồi. Hôm nay hắn muốn chọn lựa kĩ càng một lần, mẫu phi vẫn đang chờ hắn lập phi đấy!
Quận Vương Mạc Dật Hiên ngồi trên vị trí đầu, khoé môi chứa đựng nụ cười như có như không, mắt nhìn mấy người quỳ trên mặt đất. Hắn ho khan vài tiếng, bảo họ đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Dịch Trường Hoa.
Trong lòng Dịch Trường Hoa âm thầm kêu khổ, Quận Vương này là con cháu được Hoàng thất trọng dụng, ngay cả Dao phi cũng yêu thương hắn hết mực. Sao ông dám vượt mặt ngồi ở vị trí đầu chứ, đây không phải là cố tình để người khác túm được bím tóc của ông sao! Ngộ nhỡ để Ngự Sử Đài* biết, không chừng sẽ vạch tội ông thành một bản, tố cáo ông tội bất kính với các bậc bề trên mất, vậy thì ông không thể gánh được.
*Ngự Sử Đài: Là cơ quan giám sát tối cao của triều đính, đàn hặc các quan, nói bàn về chính sự hiện thời. Phàm các quan làm trái phép, chính sự hiện thời có thiếu sót đều được xét hặc trình bày, cùng là xứt bàn về thành tích của các nha môn đề lĩnh, phủ doãn, trấn thủ, lưu thủ, thừa tỵ, xét hỏi các vụ kiện về người quyền quý ở Kinh ức hiếp, về người cai quản hà lạm. Đứng đầu Ngự Sử là Đô Ngự Sử, hàm ngang với Thượng Thư các bộ (tương đương với Bộ trưởng ngày nay). Đàn hặc: 彈劾 – Hạch hỏi (hành động do cơ quan giám sát hoặc cơ quan dân ý đối với chức viên làm điều phạm pháp)
“Để ông ngồi thì ông cứ ngồi, quy củ nhiều như vậy làm chi?” Mạc Dật Hiên cố chấp ép Dịch Trường Hoa ngồi xuống, cười híp mắt nhìn ông nói: “Dịch Tướng, vì Bổn vương kính trọng ông là trưởng bối nên mới để ông ngồi, đừng có mà không biết suy xét!”
Dịch Trường Hoa chối từ không được đành ngồi xuống, ngồi xuống rồi cũng ngượng ngùng bất an, hôm nay vị Quận Vương này đến đây không biết vì chuyện gì?
Mạc Dật Hiên không để Dịch Trường Hoa suy đoán quá lâu: “Hôm nay Bổn vương tới là có chuyện muốn thương lượng với Dịch Tướng!”
Hắn ho hai tiếng, nói tiếp: “Lần trước tại thưởng hà yến, Bổn Vương đối với hai vị thiên kim có thể nói là vừa gặp đã quý mến. Tất nhiên, Bổn vương không phải nói giỡn để vui đùa. Đã qua lâu vậy rồi mà Bổn vương vẫn nhớ mãi chẳng quên hai vị tiểu thư, đến giờ cơm nước không vào, ngươi xem Bổn vương gầy…”
Đây là chuyện trong dự liệu, chẳng qua là không ngờ khẩu khí vị Quận Vương này cũng thật lớn, vừa mở miệng đã muốn hai đứa con gái của ông?
Chống lại ánh mắt hoài nghi của Dịch Trường Hoa, Quận Vương chợt cảm thấy buồn cười, vô tội nói: “Bổn vương giống tên háo sắc vừa thấy mỹ nữ lập tức muốn chiêu nạp vậy sao? Ông đừng nhìn Bổn vương bằng ánh mắt ấy!”
Nha hoàn mang trái cây tươi ngon và điểm tâm lên, cũng mang trà Vân Sơn Mao Tiêm tốt nhất lên. Mạc Dật Hiên nhấp hai ngụm, không ngừng tán dương: “Trà ngon!”
Là trà ngon được Hoàng thượng ban thưởng, ngay cả ông cũng không dám uống nhiều! Dịch Trường Hoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: “Nếu Quận Vương cảm thấy ngon thì uống nhiều một chút!”
“Ừm, được, được. Nhưng mà…” Mạc Dật Hiên dừng một lúc, khẽ liếc mắt nhìn ông, hàm ý sâu xa nói: “Vân Sơn Mao Tiêm và Bích Loa Xuân đều là trà ngon, ta nên chọn lựa như thế nào đây?”
Thì ra khó xử giữa hai người, chẳng trách từ sau thưởng hà yến lâu vậy mới đến. Dịch Trường Hoa chờ đợi thật lâu mới chờ được một tôn đại thần như vậy!
Ông đứng lên đề nghị: “Nếu Quận Vương cảm thấy khó lựa chọn thì có thể ở lại trong phủ vài ngày, đợi đến khi dần dần hiểu rõ những điểm tốt của hai loại trà này rồi chọn lựa cũng không muộn!”
Ông thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng hôm đó thấy Huyền Vương cũng rất hài lòng với màn biểu diễn của hai tỷ muội, đủ để thấy hắn cũng có ý với hai tỷ muội, nhưng sao không thấy hắn đến tướng phủ. Chuyện này thật sự là rất kỳ quái, ông rất mong đợi vị Huyền Vương này có thể đi lên đế vị kia đến phủ bày tỏa chút ý tứ gì đó!
Nhưng đợi đã lâu cũng không thấy tới, Dịch Trường Hoa xem chừng là ý tứ của Dao phi, nếu Dao phi muốn chọn một nhà có thực lực để làm chống đỡ phía sau nhất định sẽ không chọn Dịch Trường Hoa ông. Nếu An Nhi, Ninh Nhi gả vào phủ Huyền Vương, tất nhiên sẽ là trắc phi hoặc thị thiếp. Xem ra sau khi Huyền Vương chọn chính phi rồi mới đến cửa. Dịch Trường Hoa thở dài trong lòng, làm con dâu Hoàng gia thực không dễ dàng!
Nụ cười yếu ớt của Quận Vương càng có thâm ý, hắn được đám nha hoàn vây quanh đưa đến chính viện. Đó là nơi Dịch Trường Hoa chuyển ra, thân phận Quận Vương cao quý không thể lạnh nhạt hắn.
Gió cuối thu se lạnh, Dịch Cẩn Ninh sợ nóng nên rất thích gió thu lành lạnh như này. Nàng ngồi trên xích đu dưới tàng cây già trong hậu hoa viên, thong thả đu đưa Nô Nhi và Tiểu Đào mỗi người một bên đẩy nàng, nàng nhắm mắt hưởng thụ.
Mạc Dật Hiên đi tới thì chứng kiến một bức tranh mỹ nhân chơi xích đu, nụ cười nơi khóe môi hắn càng đậm hơn.
Ngay từ lúc nhận được tin hắn tới Dịch Cẩn Ninh lập tức chuẩn bị kỹ càng, nàng không muốn hấp dẫn sự chú ý của Quận Vương nhưng thù hận kiếp trước khiến nàng không thể không cố ý hấp dẫn hắn. Nàng dần dần che giấu hận ý trong mắt, hóa thành phong tình vạn chủng khẽ cười duyên.
“Ha ha… Chậm một chút, hai người các ngươi đẩy chậm một chút!”
Âm thanh ngọt ngào trầm bỏng như Sơn Ca hót, Mạc Dật Hiên say mê nghe, hắn rất muốn cứ như vậy trầm luân, chôn vùi trong tiếng cười trong trẻo này.
“Khụ khụ…” Mạc Dật Hiên cố ý ho khan vài tiếng, thành công làm Dịch Cẩn Ninh chú ý.
Dịch Cẩn Ninh dừng cười, rất ngạc nhiên nói: “Quận Vương? Sao ngài lại ở đây?”
“Ha ha, ta đặc biệt tới tìm nàng!” Mạc Dật Hiên xưng ta chứ không phải Bổn vương.
“Tìm tiểu nữ?” Dịch Cẩn Ninh cười cười, hơi nhích người ra xa Quận Vương một chút: “Chẳng hay Quận Vương tìm tiểu nữ có chuyện gì?”
Nhìn Dịch Cẩn Ninh lén lút tránh xa mình, ý cười trên khóe môi hắn càng đậm, đây là nụ cười chiêu bài của hắn. Không biết đã mê mẩn biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, Dịch Cẩn Ninh cũng từng bị mê hoặc, còn vì một lần lên nhầm kiệu hoa không thể gả cho hắn mà canh cánh trong lòng.
Sau đó bởi dáng dấp ngọc thụ lâm phong của Chương Dẫn Giác, càng vì hắn che chở mình trăm bề, lại thêm hắn là phu quân mình nên chẳng thể oán giận, ai ngờ nàng lại không biết nhìn người…
Dịch Cẩn Ninh than thở một hồi, trong bụng lẩm nhẩm: Không nên tức giận, tức giận là lấy sai lầm của người khác trừng phạt mình.
Nàng không được biểu hiện hận ý của kiếp trước quá rõ ràng, nếu không chắc chắn sẽ làm Mạc Dật Hiên hoài nghi.
Mạc Dật Hiên cũng xích vào gần nàng, để sát mũi vào cổ nàng khẽ ngửi: “A, thơm quá!”
“Quận Vương, xin ngài tự trọng, chú ý lời nói và hạnh động của mình!” Dịch Cẩn Ninh cắn môi tức giận nói.
A, cô nhóc này tức giận lại càng đẹp mắt! Mạc Dật Hiên càng nhìn nàng càng cảm thấy vị tiểu thư này hợp ý hắn, nhưng vị tiểu thư này là vị tiểu thư nào đây! Hắn xoa cằm nhìn nàng thầm nghĩ, nhìn đến nổi Dịch Cẩn Ninh sởn gai ốc.
“Quận Vương, ngài còn như vậy tiểu nữ sẽ tức giận!” Nàng quay đầu nói với hai nha hoàn: “Chúng ta đi!”
Mạc Dật Hiên nhanh tay kéo tay áo của nàng: “Đợi chút, ta chỉ muốn hỏi nàng là Dịch Cẩn An hay là Dịch Cẩn Ninh?”
Dịch Cẩn Ninh chăm chú nhìn hắn, hất bàn tay đang tím tay áo nàng ra, nhỏ giọng nói: “Đồ điên!”
Mỹ nhân đã đi xa mà Mạc Dật Hiên vẫn ngẩn người. Tính tình cô nương này thật là bướng bỉnh, không được dạy dỗ tốt lắm! Hắn nghĩ vậy, thu hồi nụ cười về lại nơi khóe miệng, lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, nhìn kỹ thì thấy chẳng còn tác phong vô lại làm càn mới vừa rồi.
Hắn đang mong chờ gặp được vị cô nương khác có dáng dấp giống hệt nàng, không biết tính tình vị kia như thế nào đây? Hắn nhướn mày, siết chặt nắm đấm: “Đến lúc đó, hai tỷ muội các nàng càng đừng mong trốn thoát lòng bàn tay Bổn vương!”