So với cuộc sống trước kia thì hiện tại có chút thay đổi, mỗi sáng Long Trạch không phơi nắng ở vườn hoa mà vào bếp cùng Tiết Đồng làm bữa sáng, nhưng hôm nay kim đồng hồ chỉ đến tám giờ cả hai vẫn chưa rời khỏi giường.
Trong phòng ngủ, Tiết Đồng gối đầu trên khuỷu tay Long Trạch ngủ say sưa, người đàn ông bên cạnh thức dậy từ sớm nhưng chỉ im lặng nằm bên cạnh ngắm nhìn người đẹp ngủ trong vòng tay của mình. Có lẽ hắn vẫn còn đang chiêm nghiệm lại cảm giác nóng bỏng đêm qua.
Long Trạch thích nằm bên cạnh nhìn Tiết Đồng ngủ ngoan trong vòng tay của hắn, đôi môi căng mọng mềm mại, ngũ quan tinh tế, cho dù ngắm nhìn cô ở góc cạnh nào cũng đều hấp dẫn hắn. Mỗi sáng thức dậy, điều duy nhất hắn muốn làm đó chính là nằm bên cạnh ngắm nhìn cô, Long Trạch cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đối với công việc trong nhà, Long Trạch san sẻ với cô rất nhiều, nhưng Tiết Đồng vẫn như mọi ngày, bận rộn làm bữa sáng, dọn dẹp, đem quần áo là lượt, nếu không làm những việc này cô không biết mình tồn tại trong căn nhà rộng lớn này để làm gì.
Hơn hết, Tiết Đồng không muốn chỉ là công cụ ấm giường cho Long Trạch, cô tìm hiểu về những món mới, dọn dẹp lại vườn hoa, trang trí lại phòng ngủ, thậm chí còn lấy những vỏ ốc đem sang phòng Long Trạch bày trí, chỉ là những thay đổi nho nhỏ trong cuộc sống cũng đủ để đem lại niềm vui cho cô.
Có một ngày, Tiết Đồng dọn dẹp trong phòng khách, khi mở ngăn kéo thấy một khẩu súng ngắn màu đen, bên cạnh còn có một ít băng đạn, cô đưa tay chạm nhẹ vào rồi thử cầm lên, nghe thấy Long Trạch đẩy cửa tiến vào.
Hắn hiển nhiên nhìn thấy trên tay cô đang cầm thứ gì, đi tới cầm lấy khẩu súng ngắn, hỏi cô: “ Em thích cái này?.”
Nhìn khẩu súng đen ngòm trong tay, làm sao có thể thích nổi, Tiết Đồng dở khóc dở cười, trả lời: “ Trước đây từng chơi súng giả, còn súng thật thì chưa từng.”
“ Vậy em chơi thật đi.” Long Trạch đưa khẩu súng cho cô, giống như đưa lại một thứ đồ chơi: “ Súng này cũng bình thường, tầm bắn tạm xem là được.”
Tiết Đồng cầm súng trong tay, vỏ ngoài màu đem, so với súng đồ chơi có phần nặng hơn, cô thử để ngón tay ở cò súng: “ Bên trong có đạn sao?.”
“Chưa nạp.” Long Trạch thấy cô có hứng thú, cầm lại súng vươn tay mở ngăn kéo lấy đạn nạp vào nòng súng: “ Đây là loại sung ngắn Beretta 92F*, có thể bắn tới mười lăm phát liên tiếp, cũng có thể sánh ngang với sức bắn của súng lục.”
Long Trạch nạp đạn, đưa súng lại cho Tiết Đồng: “ Đến vườn hoa đi, anh dạy em bắn súng.”
Long Trạch giải thích và hướng dẫn cách sử dụng súng cho Tiết Đồng, cô rất hứng thú làm cho hắn cảm thấy có cảm giác thành tựu. Người đàn ông luôn đều thích phụ nữ nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, đương nhiên Long Trạch cũng không ngoại lệ.
Cả hai cùng đi tới vườn hoa, Long Trạch đứng bên cạnh hướng dẫn cô, tháo chốt bảo hiểm, dạy cô ngắm trúng tâm điểm ra sao, cũng không quá khó như cô tưởng, thời đại học Tiết Đồng cũng từng học qua về quân sự nhưng chưa từng được bắn bằng súng thật, Tiết Đồng để ngón trỏ ở cò súng: “ Em có thể thử không?.”
“Lấy ra không phải để cho em thử sao?.” Long Trạch cười, giúp cô nhắm bắn: “ Có điều, lực phản chấn đối với em có chút chênh lệch, cẩn thận đừng làm tay bị thương.”
Tiết Đồng nhắm vào quả dừa trên cây ở phía xa, tay run nhè nhẹ, không thể nhắm trúng đích được.
“Pằng” một tiếng, lũ chim trong vườn hoa bị tiếng súng làm hoảng hốt bay loạn, viên đạn bay ra đồng thời sinh ra lực phản chấn khiến Tiết Đồng suýt chút nữa ngã ngửa ra phía sau, Long Trạch ôm cô, hỏi: “ Đau?.”
“ Vẫn tốt.” Vốn tưởng giống súng đồ chơi, Tiết Đồng có chút hốt hoảng. Tay dùng súng vẫn chưa được linh hoạt, viên đạn bắn ra cũng không trúng đích. Tiết Đồng ngắm bắn lại lần nữa, thế nhưng cũng không bắn tới thân cây dừa.
Long Trạch nhếch khóe miệng, đứng ở sau lưng Tiết Đồng, một tay nắm lấy tay cô, giúp cô nhắm bắn, còn giải thích vì lực tay cô không đủ mạnh nên rất dễ gây ra sát thương.
Đích bắn đến là quả dừa trên cây, quả dừa nặng nề rơi xuống mặt đất, Long Trạch cười khẽ: “ Em xem, em ngắm nửa ngày cũng không bắn tới được quả dừa.”
“ Thị lực của anh tốt hơn em mà thôi!.” Tiết Đồng bất mãn nói.
“Em đừng ngắm quả dừa nữa, thân cây quá nhỏ, em tìm điểm gì đó lớn hơn mà nhắm.” Long Trạch đề nghị.
Tiết Đồng nhìn quanh nhìn quất, xung quanh đều là cây hoa thấp bé, không thì là cây cối rậm rạp cùng lá cây xanh tươi um tùm, cũng không có đích nhắm thích hợp, Long Trạch tiếp lời: “ Nếu không em ngắm anh đi.”
Nói xong, hắn mang theo nụ cười thoải mái rất nhanh vọt cách cô hơn hai mươi mét, Tiết Đồng không biết nên nói gì, chuyện nguy hiểm như vậy cũng có thể đem ra đùa được sao?
Cô biết hắn đang chế nhạo cô vì tầm ngắm không được chuẩn xác, nhìn nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi Long Trạch thật đáng đánh đòn. Tiết Đồng nâng cánh tay lên, họng súng ngắm ngay cạnh hắn không xa.
Long Trạch ở đầu bên kia khóe miệng cười lúc ẩn lúc hiện, Tiết Đồng ngắm trúng ngực của Long Trạch. Tiết Đồng đôi khi cũng không phân biệt được mối quan hệ giữa cô và Long Trạch, hắn có thể đối với cô rất tốt, giống như những người đang yêu. Thế nhưng hắn cùng với Trình Thiên lại là một, bọn họ đem cô giam cầm ở nơi này, tước đoạt hết tất cả những gì thuộc về cô, biến cô thành món đồ chơi mua vui cho người khác.
Một suy nghĩ rất nhanh lướt qua trong đầu Tiết Đồng, nếu giết Long Trạch, cô có thể trở lại cuộc sống trước đây, liệu có nên bóp cò súng?
Tiết Đồng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cô muốn yêu hắn cũng không được, hận hắn lại càng không thể. Sớm chiều chạm mặt nhau, mỗi ngày đều thân mật, một mặt giống người yêu, một mặt lại giống như kẻ thù, một mối quan hệ nực cười. Cho dù giết hắn có thể trở lại cuộc sống trước đây thì Tiết Đồng cũng không thể xuống tay được.
Tiết Đồng buông súng, đem khóa lại chốt an toàn, ánh mắt mệt mỏi tỏ vẻ bất lực, Long Trạch chạy nhanh tới: “ Làm sao vậy?.”
“ Mệt.” Cô đưa trả hắn khẩu súng.
“ Súng này khá nặng, không thích hợp cho con gái chơi.” Long Trạch khoát tay lên bả vai của Tiết Đồng: “ Nếu em thích chơi, mai anh sẽ gọi người mang tới khẩu súng nữ chuyên dụng.”
Tiết Đồng cảm thấy buồn cười, cũng không biết ai đã dạy hắn thành người như thế này, cô nghiêng đầu hỏi: “ Những thứ như này có thể tùy tiện làm đồ chơi sao?.”
“ Dù sao ở đây cũng không có người khác, nếu lần sau có ai chọc giận em, em có thể trực tiếp bắn hắn, còn lại cứ giao cho anh xử lí.” Long Trạch cười hì hì: “ Em muốn gì anh đều cho em.”
Tiết Đồng lắc đầu, thứ cô muốn, hắn vĩnh viễn không bao giờ cho cô, Long Trạch tự coi đó là hạnh phúc, còn cô thì không!
Nỗi bực dọc trong người chưa nguôi ngoai, rốt cục cũng bùng nổ vào buổi chiều.
Lúc ấy, Tiết Đồng đang ngồi trên sofa xem tivi, TV đang chiếu đến cảnh người cha thể hiện tình yêu thương của mình đối với cô con gái ruột, hết sức cảm động. Tiết Đồng bị chìm đắm trong cảm xúc ấy, nước mắt không ngừng rơi, cô ôm con gấu Teddy vừa khóc vừa cầm giấy ăn lau nước mắt.
Long Trạch không thích nhìn Tiết Đồng khóc, lấy điều khiển từ xa chuyển kênh khác, khinh bỉ nói: “ Có cái gì đáng khóc, rõ khôi hài.”
“ Anh biết cái gì. Chuyển lại kênh.” Tiết Đồng nghẹn ngào lớn tiếng nói.
Long Trạch tắt tivi: “ Không nên xem mấy loại vớ vẩn ấy, đi theo anh ra bể bơi.”
“ Anh tự mình đi, đừng làm phiền em.” Tiết Đồng cứng giọng, nói xong đứng dậy đi lên trên lầu, ở phòng ngủ cũng có tivi, đổi chỗ xem khác cũng chẳng vấn đề.
Long Trạch giữ chặt Tiết Đồng: “ Định làm gì? Có thể lên phòng ngủ nhưng không được xem tivi.”
Long Trạch không thích cô vì những chuyện vớ vẩn như vậy mà khóc.
“Anh quản nhiều chuyện như vậy làm gì?.” Tiết Đồng như bốc hỏa, vung tay tránh khỏi Long Trạch: “ Em mỗi ngày cùng anh ăn, cùng anh ngủ, đến xem tivi anh cũng định quản!.”
Long Trạch mày nhăn lại: “ Cái gì em cùng anh ăn, cùng anh ngủ, chúng ta không phải là đang yêu nhau sao?.”
Tiết Đồng cười nhạt: “ Đó là anh tự nghĩ như vậy! Anh căn bản không biết cái gì là yêu, chúng ta bị nhốt cùng một chỗ buộc phải phát sinh quan hệ, anh muốn em làm việc gì, cứ nói thẳng. Không cần lúc nào cũng phải thêm chữ “ yêu “ vào, thật ghê tởm!”
Những lời nói này cô đã cất giữ trong lòng từ rất lâu, ở trước mặt Long Trạch cô chưa từng làm trái ý hắn, nhưng hôm nay thực sự không thể nhịn được.
Long Trạch đứng đối diện Tiết Đồng, cảm giác như bị xúc phạm nặng nề, ngọn lửa như đang cháy bùng trong hắn, bão táp đang chờ ập đến bùng nổ.
Tiết Đồng nhếch môi trừng mắt nhìn Long Trạch, có lẽ cuộc sống quá thoải mái làm cho cô quên mất thân phận của mình, cũng có thể do những lời nói này đã đọng lại trong cô quá lâu rồi, chỉ chờ ngày bùng phát.
Tiết Đồng hiểu rất rõ, Long Trạch sẽ không bao giờ lấy cô, điều này khiến cô cảm thấy trống trải, cũng như có đá đè nặng trước lồng ngực. Từ cảm giác phẫn nộ mà phát sinh ra một loại dũng cảm khiến cô có thể đứng trước mặt hắn nói hết những suy nghĩ của mình.
Long Trạch không mở miệng, hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau, Tiết Đồng cũng không có ý định sẽ nhận lỗi với hắn, cô mở miệng trước: “ Em về phòng.”
Tiết Đồng bước nhanh tới cầu thang, lên lầu cũng không muốn quay trở về phòng Long Trạch, cô trở về phòng cũ của mình, vẫn rất sạch sẽ, chính là thiếu hơi người, sau đó rầu rĩ ngồi trên giường.
Tiết Đồng vẫn cảm thấy khó chịu, đó là sự tích tụ những kí ức buồn trong một thời gian dài. Tiết Đồng biết Long Trạch trước mắt sẽ không đuổi cô đi cho nên mới có can đảm nói hết những lời trong đáy lòng của mình.
Cô càng không muốn đi lấy lòng Long Trạch, cô cảm thấy mệt chết, mệt đến chết đi được, nếu cứ như vậy rồi có ngày cô sẽ nổi điên lên mất.
Cho nên hôm nay, cô mới dám hành động tùy hứng như vậy, Tiết Đồng tạm thời ở lại phòng cũ của mình, không để ý tới hậu quả của chuyện vừa xảy ra, cũng không thèm để ý đến sắc mặt của Long Trạch.
Tiết Đồng chui vào trong ổ chăn, ngủ lúc nào cũng không biết, khi tỉnh lại trời đã tối đen, cũng đã đến lúc nấu cơm chiều, Long Trạch cũng không vào phòng đánh thức. Hôm nay, cô là người gây chuyện chẳng lẽ đến cơm chiều cũng không muốn nấu?
Tiết Đồng chậm chạp ngồi dậy, nhìn xuống dưới phòng bếp, có chút hốt hoảng, Long Trạch đang ăn cơm một mình, hắn tự mình nấu hai món, nhìn thấy Tiết Đồng đi tới cố tỏ vẻ không nhìn thấy cô, phụng phịu cúi đầu ăn cơm, hắn cố gắng ăn nhanh rồi thu dọn bát đũa, đứng dậy trở về phòng mình.
Đi rồi cũng tốt, Tiết Đồng cũng không có gì để nói, thu dọn bát đũa trên bàn rồi đem thức ăn thừa đổ đi, một mình ở trong bếp yên lặng rửa chén. Sau đó chính mình tự xào rau, rán trứng, cô không bưng lên bàn mà ăn ngay tại trong bếp.
Lên trên lầu, Tiết Đồng cũng không biết có nên quay trở về phòng Long Trạch hay không, kéo từng bước chân nặng nề đến trước cửa phòng Long Trạch. Tiết Đồng chỉ cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi, đứng ở trước cửa gỗ dày, muốn mở nhưng lại cảm thấy không nên, trong lòng cũng có vài phần không muốn, Tiết Đồng đứng chôn chân ở cửa, không biết nên làm gì.
Suy nghĩ một lúc, Tiết Đồng gõ cửa, cô muốn thăm dò ý của hắn, nhưng không có hồi âm, Long Trạch cũng không kêu cô vào, cũng không mở cửa. Tiết Đồng gõ cửa lần nữa, cô biết hắn nhất định nghe được, nhưng vẫn như cũ, không có phản ứng.
Tiết Đồng cảm thấy như được giải thoát, xoay người trở về phòng mình, cô cần xác định rõ mối quan hệ giữa hai người, nghĩ về tương lai, nếu cứ tiếp tục trốn tránh chỉ làm cho mọi việc trở nên phức tạp.