Cho đến khi Long Trạch rời khỏi phòng, Tiết Đồng vẫn duy trì trạng thái u mê, đầu óc như phủ lớp sương mù dày đặc.
Long Trạch vừa rồi đã hôn cô?
Môi của hắn lướt nhẹ trên trán cô, đến giờ cô vẫn cảm nhận được hơi ấm của Long Trạch, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Rõ ràng Long Trạch cố ý, khoan đã, chẳng lẽ Long Trạch thích cô?
Tiết Đồng bất giác nở nụ cười nhạt, tự bản thân mình suy nghĩ đến vấn đề này liệu có ý nghĩa gì?
Cho dù Long Trạch thích cô thì sao? Hắn thích thì hôn cô, bản thân cô cũng không thể từ chối hắn, đối với một người không thể nắm giữ vận mệnh của mình, thì việc người khác có yêu mình hay không cũng đâu quan trọng. Cũng không nên suy nghĩ nhiều mà tự chuốc phiền vào người, mọi chuyện nên để nó diễn ra thuận theo tự nhiên!
Tiết Đồng cuộn tròn mình vào trong chăn, trùm kín mít cả người, chỉ như vậy cô mới tìm được cảm giác an toàn, ở bên trong ổ chăn như con ốc sên chui rúc trong chiếc vỏ cứng cáp, tự bảo vệ mình, yên ổn hít thở qua ngày.
Sáng hôm sau bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho Tiết Đồng, tình hình của cô đã khá lên nhiều, chỉ cần nằm nghỉ ngơi mấy ngày có thể hoàn toàn bình phục, Long Trạch ở bên cạnh nửa bước không rời, chăm chú nhìn từng động tác nhỏ của vị bác sĩ già, sau đó lắng nghe cẩn thận dặn dò của bác sĩ.
Hai ngày sau Tiết Đồng hoàn toàn bình phục, cô cũng không cần uống thuốc. Bản tính quái dị của Long Trạch bắt đầu trỗi dậy, hắn không thích nhiều người xuất hiện trong biệt thự, quan sát thấy Tiết Đồng khỏe mạnh trở lại liền kêu bác sĩ cùng y tá nhanh chóng rời đảo.
Hắn tiễn khách ra khỏi biệt thự, Tiết Đồng ở trong vườn hoa đi dạo thư giãn gân cốt, mấy ngày bão khiến mấy bụi hoa hồng rập nát không ít, chỉ còn sót lại mấy nụ hoa đang khẽ nở, sau trận tưới nước no đủ, lá cây trong vườn càng trở nên xanh tốt. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây rọi thẳng xuống những tán lá tạo nên một vòm sáng lợt, cả vườn hoa dần sống dậy sau trận bão ghê người.
Trên mặt nước bể bơi ngập trong đống lá úa tàn, xem ra cũng cần phải dọn dẹp, Tiết Đồng mở chốt bể để thoát nước, chờ một đêm nước rút, ngày mai cô có thẻ dọn dẹp bể bơi. Cầm theo vòi nước cọ rửa lại vườn hoa sạch sẽ, nhìn xung quanh chỉ mấy ngày cô ốm không có ai quét dọn đã trở thành bãi chiến trường sau trận bão. Bây giờ sức khỏe đã hoàn toàn bình phục, cô cần quay trở lại với công việc thường ngày.
Phòng khách là nơi cần được quét dọn đầu tiên, Long Trạch dành phần lớn thời gian sinh hoạt trong gian phòng này, hắn thích mở toang cửa sổ để hương hoa từ bên ngoài theo gió thổi vào, cho nên Tiết Đồng cần phải làm sạch nơi này đầu tiên.
——————–
Cô thu dọn tạp chí trên bài, thu dọn cốc uống nước, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng. Với việc dọn dẹp phiền phức này Long Trạch vốn dĩ rất ghét, hắn chỉ ngồi bên trên sofa, chống tay vào tay vịn đỡ cằm, mặc dù hắn mở tivi nhưng đôi mắt lại dính chặt lên người Tiết Đồng.
Long Trạch tỉ mỉ quan sát từng động tác của Tiết Đồng, cô mặc chiếc váy màu tím làm nổi lên làn da bạch ngọc, đường cắt may cũng rất phù hợp với dáng người Tiết Đồng, làm lộ ra đường cong tinh tế của cô. Vòng eo mảnh khảnh, cặp mông tròn trịa, làn váy đung đưa theo động tác của cô, tựa như đóa hoa đang nhảy múa trong gió, quyến rũ đến động lòng người.
Long Trạch vẫn giữ bộ mặt nhu hoà im lặng ngắm nhìn, hắn thích nhìn Tiết Đồng quan tâm đến cuộc sống của hắn, nhớ hắn thích những gì, ghét điều gì, giống như cuộc sống của cô chỉ xoay xung quanh hắn, điều này làm cho Long Trạch cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau một hồi dọn dẹp phòng khách cũng trở nên sạch sẽ, Tiết Đồng chuyển sang phòng khác, thấy cô sắp rời khỏi phòng khách, Long Trạch vội vàng lên tiếng: “ Tiết Đồng “.
Tiết Đồng quay lại nhìn Long Trạch, chờ hắn nói tiếp.
“ Không cần phải quét, cô mới vừa khỏi bệnh, không nên quá sức.”
“ Tôi đã khỏe lại rồi, không việc gì.”
“ Lại đây, giúp tôi xem tivi.” Hắn nói.
Xem ra Long Trạch cảm thấy nhàm chán, cô đưa tay buông chổi, rửa tay bưng trà đặt bên cạnh đồ ăn vặt, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Long Trạch cũng thấy chính mình không có hứng thú với chương trình đang chiếu trên tivi, đưa điều khiển cho Tiết Đồng: “ Cô thích xem gì thì chỉnh.”
Tiết Đồng tùy tiện thay đổi kênh, cuối cùng tìm được kênh giải trí, đang chiếu phim truyền hình nói về thế giới nổi tiếng, ngoại hình nam chính cũng không tồi, đôi mắt sáng tựa vì sao, bên cạnh còn có tiếng hò reo của người hâm mộ.
Thường ngày ngoài việc quét dọn nấu cơm cho Long Trạch ra Tiết Đồng không có thời gian để xem tivi, nay lại thoải mái ngồi xem nên cô rất nhập tâm, thi thoảng lại phát ra tiếng cười sảng khoái, quên bặt người bên cạnh. Long Trạch không hiểu nổi chương trình nhàm chán như vậy lại khiến cô cười tươi như thế, nhưng nhìn cô cười hơi thở hắn có chút gấp gáp.
Tiết Đồng chăm chú với tiết mục trong tivi không quan tâm đến việc Long Trạch ngồi bên cạnh, từ lúc xem tivi đến giờ cô cũng chưa nói chuyện với hắn câu nào. Long Trạch không thích như vậy, cô chỉ được chú ý đến hắn, nghiêng đầu hỏi: “ Hay lắm sao?.”
Tiết Đồng chỉ vào màn hình tivi, hai mắt sáng bừng, vẻ mặt đầy vẻ thưởng thức, khen: “ Nam diễn viên này đóng rất đạt, ngoại hình cũng đẹp, tôi rất thích!”
Long Trạch vừa nghe thấy cô khen người đàn ông khác, sắc mặt tối đen lại, đứng lên cầm điều khiến chỉnh kênh khác, trừng mắt xem giá cổ phiếu lên xuống.
Tiết Đồng khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ thất vọng dựa lưng vào ghế rời tầm mắt sang chỗ khác.
Long Trạch thản nhiên quét mắt nhìn Tiết Đồng một cái, sắc mặt vẫn lạnh lùng như băng: “ Cô rất thích?.”
“ Gì?.” Tiết Đồng không phản ứng gì nhiều, lát sau mới nhớ tới kênh phim lúc nãy: “ Phim truyền hình kia rất hay.”
“ Tôi nói người đàn ông kia!.”
Tiết Đồng nhìn thấy mặt Long Trạch vô cùng khó coi, vội hỏi: “ Cũng không phải là rất thích, chỉ là thấy anh ta diễn xuất không tồi.”
Long Trạch rời mắt khỏi Tiết Đồng, dùng ánh mắt phun ra lửa xem tivi giọng nói lạnh nhạt: “ Cô ở đây, ai cũng không được thích!”
Tiết Đồng nghe vậy thần sắc liền trùng xuống, liếc nhìn bàn trà, chiếc tách nhỏ được vẽ hoa văn tinh xảo, viền màu hồng rất bắt mắt, nhưng sao lúc này nhìn chúng một chút cũng không thấy đáng yêu!
Tiết Đồng lên tiếng: “ Tôi đi làm việc, nhiều phòng vẫn chưa được quét dọn.”
Long Trạch nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “ Phòng để trống không cần quét dọn sạch sẽ, dù sao cũng chỉ có hai người ở, nửa tháng dọn một lần cũng được, trong khoảng thời gian này cô vẫn nên nghỉ ngơi nhiều.”
“ Uhm.” Tiết Đồng buồn chán đáp lời, cô vẫn cúi đầu nhìn chăm chú tách trà trên bàn. Bầu không khí trong phòng khách trở nên không được tự nhiên, Tiết Đồng thấy không thoái mái, đứng lên: “ Tôi đi nấu chè dừa.”
Long Trạch cũng không lên tiếng, nhìn thấy cô rũ vai hướng đi vào nhà bếp.
Trong bếp, Tiết Đồng cảm thấy khó chịu, kì thực Long Trạch đối với cô rất tốt, bản thân vốn ăn nhờ ở đậu cô cũng không nên có bất cứ đòi hỏi gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà cuộc sống xáo trộn như vậy chỉ là cảm thấy không quen, mất mát cũng quá lớn.
Bật bếp ga, Tiết Đồng đặt nồi nước lên trên, đem dừa miết thành bột mịn rồi bỏ vào nước, cầm chiếc muỗng dài cẩn thận quấy. Cửa bếp được đẩy nhẹ ra, Long Trạch đứng bên cạnh,im lặng nhìn cô mài bột dừa. Tiết Đồng thấy hắn vào cũng không chủ động mở miệng, chuyên tâm nấu chè.
Bột dừa dưới lửa lớn nhanh chóng chuyển màu trắng đục, Tiết Đồng muốn múc ra bát, Long Trạch không ngần ngại liền giữ chặt tay cô, động tác có chút mất tự nhiên: “ Cô thật nhỏ mọn, chỉ là chuyển kênh thôi cũng giận lẫy.”
Tiết Đồng cúi mặt, nhỏ giọng nói: “ Tôi không giận dỗi, chỉ là muốn nấu đồ ăn cho anh. Mấy ngày tôi ốm, anh đều chăm sóc tôi.”
Aiz, đúng là giấu đầu hở đuôi!
“ Cô tưởng tôi không biết sao?” Trên mặt Long Trạch không chút hờn giận: “ Rõ ràng là cô thích người đàn ông kia.”
Tiết Đồng ngạc nhiên, trong mắt hiện ra ý “ Anh là người ngoài hành tinh tôi không thèm chấp!”, lại nhìn hắn giải thích qua loa: “ Tôi không quen biết anh ta, chỉ là xem tivi mà thôi.”
Long Trạch hừ nhẹ một tiếng, vòng qua sau ôm lấy chặt lấy Tiết Đồng, chiếc muỗng trong tay cô cũng rơi từ lúc nào không biết. Long Trạch cảm thấy rất dễ chịu, chỉ vài động tác có thể ôm gọn cô trong vòng tay, ngón tay cũng không an phận, cọ cọ vào váy của cô, xuyên qua lớp vải mềm mại có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ làn da của Tiết Đồng, cảm giác được ôm Tiết Đồng rất kích thích, như là đang âu yếm vật báu gì đó trong tay, nắm chặt không buông.
Tiết Đồng cứng người lại, tim đập liên hồi, khuôn mặt đỏ rực như ánh mặt trời thiêu đốt, ấp úng nói: “ Tôi, tôi… muốn … nấu chè”.
Long Trạch phớt lờ câu nói của Tiết Đồng, chỉ đem cô áp sát vào lồng ngực của mình, ngón tay không ngừng di chuyển trên lưng cô, mềm mại thật! Hắn cảm thấy thỏa mãn, âm thanh lộ ra vẻ si mê: “ Tiết Đồng, eo của cô thật mềm.”
Hành động thân mật như vậy khiến cho khuôn mặt cô giống như nhiễm áng mây hồng, chân tay luống cuống, lúc này cô chỉ thấy trong lồng ngực mình thứ đó đang đập cuồng loạn, suy nghĩ trở nên mù mịt không biết nên ứng phó với tình huống này như nào.
Long Trạch từ phía sau cười khẽ: “ Tôi phát hiện ra ôm cô cảm giác rất đặc biệt.”
Tiếng “ xèo xèo “ phá tan bầu không khí ám muội này, nhìn lại nồi chè trên bếp, đã tràn ra ngoài từ lúc nào, Tiết Đồng vặn vẹo thân mình, thấp giọng nói: “ Để tôi nấu xong chè.”
Cô vươn tay tắt bếp chưa kịp thu tay về đã bị tay Long Trạch nắm chặt, bàn tay mềm mại trơn bóng lúc này đang nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn Long Trạch, hắn vốn nào có tâm trạng để cô nấu chè vào lúc này: “ Lần khác rồi nấu, cẩn thận nóng.”
Hắn so với cô cao hơn một cái đầu, cả người Tiết Đồng dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, những sợi tóc mềm mượt như suối của cô chạm vào cằm của Long Trạch, mang theo mùi hương ngọc lan thơm mát, có một loại cảm giác tuyệt vời khó tả trào ra từ nơi thâm sâu trong trái tim của Long Trạch, đang dần khuếch tán trong cơ thể hắn.
Hắn cúi đầu đặt cằm mình lên chiếc gáy trắng nõn đầy khiêu khích của Tiết Đồng, cọ qua cọ lại rồi môi lại men theo vành tai vốn đã đỏ rực của cô mà ngậm lấy.
Dưới ánh nắng ban chiều, khuôn mặt Tiết Đồng như được nhuốm sắc đỏ, toàn thân nóng bừng như ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói hoang mang: “ Tôi … tôi …”.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì, hai tay vô lực chống vào kệ bếp.
Long Trạch thích nhất xem khuôn mặt phiếm đỏ của Tiết Đồng, hắn ôm cô, ở bên tai vừa cười vừa nói: “ Cô thích đỏ mặt đến thế sao? Hệt như chiếc đèn lồng đỏ.”
Long Trạch vòng tay siết chặt eo Tiết Đồng khiến cô hít thở khó khăn, tay vừa cử động nhẹ liền chạm vào chiếc nồi trên bếp rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng sau đó nước bắn tung tóe trên sàn đá.
Tiếng vang đột ngột khiến Tiết Đồng khôi phục tinh thần, thừa lúc Long Trạch phân tâm, cô vội thoát khỏi vòng tay của hắn, đứng một bên nuốt nước miếng nói: “ Tôi, tôi muốn nấu chè. Tôi muốn ăn.”
Tiết Đồng trấn an mình bằng việc tập trung mài bột dừa.
Long Trạch khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng rực: “ Nấu đi, tôi xem cô nấu.”