Khi Nhã Khả về đến nhà thì đã là hơn mười một giờ, không phải cô không muốn cùng Chương Tây và Hiểu Dương vui hết mình, mà chính Chương Tây khuyên cô nên về trước. Thêm nữa bản thân cô cũng không có tâm trạng vui chơi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên Nhã Khả cũng muốn về nhà ngủ sớm, không cố được nữa.
Bản thân Chương Tây đã chịu cảnh thất bại trong hôn nhân, cô không hy vọng Nhã Khả sẽ dẫm lên vết xe đổ của mình, vì lẽ đó mà dù phải chịu sự châm chọc như dao cứa của Lư Hiểu Dương, cô vẫn cố gắng khuyên giải Vương Nhã Khả. Những lời Chương Tây nói, Lư Hiểu Dương chỉ phê một từ đúng trọng tâm mà đầy vẻ khinh thường: Lụy tình.
Thực ra, nếu đó là chuyện của chính mình, Chương Tây cũng chẳng thể nào nhìn nhận vấn đề một cách khách quan như vậy. Tuy cô cũng mơ ước về cuộc sống vợ chồng ngọt ngào tươi đẹp, nhưng điều mà cô mong muốn có lẽ lại không giống với những gì Dương Thành Hải muốn. Lạc thú lớn nhất của người đàn ông là săn cái đẹp, cảm giác thành công lớn nhất đối với phái mạnh chính là khi những người đàn bà khác biến thành đối tượng để họ chinh phục bằng nửa thân dưới.
Trước đây, không phải Chương Tây hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng, cô không tận mắt chứng kiến nên vẫn lựa chọn tin tưởng. Sinh hoạt vợ chồng của họ không được hài hòa, đối với viêc Dương Thành Hải một tháng chỉ một lần thực hiện nghĩa vụ làm chồng, hơn nữa cũng chỉ làm mang tính tượng trưng, làm cho có, cô cũng chẳng nói gì nhiều. Xã hội ngày một phát triển, ngày một hiện đại, nghĩ mà buồn, những tiệm bán đồ “người lớn” nhiều như thế, muốn giải quyết vấn đề của họ có gì là khó đâu?
Cô cũng không muốn nhờ đến những thứ đó để quyến rũ Dương Thành Hải, dù sao, trước mặt người ngoài, họ vẫn là một cặp vợ chồng hoàn hảo. Cô thà nghĩ rằng vì áp lực công việc của anh quá lớn cho nên mới tạm thời xao lãng đời sống tình dục.
Bây giờ nhớ lại, mỗi tháng Dương Thành Hải đều đi công tác một lần, mỗi lần đi từ mười lăm đến hai mươi ngày, chưa nói đến một tháng cũng chỉ thấy mặt có vài lần, ngay cả lúc anh ta ở nhà trong mấy ngày ấy, có khi cũng việc cớ đi xã giao để mà lên giường với người phụ nữ nào đó.
Chương Tây không biết rằng sự hoàn mỹ ngụy trang ấy trong mắt hai cô bạn thân của cô đã lộ rõ tới chín mười phần trăm rồi.
Có một lần, Vương Nhã Khả nhìn thấy Dương Thành Hải cùng một người phụ nữ đang đặt phòng trong khách sạn liền lét lút nói với Lư Hiểu Dương. Lư Hiểu Dương nghe xong thì nộ khí bừng bừng, tinh thần lúc nào cũng có thể vì bạn quên mình, khí thế hừng hực muốn đi tìm anh ta để nói cho ra nhẽ, suýt chút nữa là đã xảy ra ẩu đả rồi, Vương Nhã Khả phải cố gắng lắm mới kìm được cô ấy.
Lư Hiểu Dương muốn cho Chương Tây nhưng cũng bị Nhã Khả ngăn lại, cô khuyên Lư Hiểu Dương, Chương Tây là một người rất sĩ diện, dù có bắt gian tại trận cũng phải đích thân cô ấy quyết định xem có bắt hay không. Sau khi phát hiện sự tình, Vương Nhã Khả và Lư Hiểu Dương đều cố ý nhắc nhở Chương Tây nhưng đều bị cô ấy khéo léo đổi chủ đề câu chuyện.
Rõ ràng Chương Tây khi đó cũng là tự lừa mình dối người. Sau này, mỗi lúc ở nhà một mình cô lại bắt đầu chán nản lo lắng, vì thế mới đi du lịch khắp nơi, một là để tâm trạng thoải mái, hai là để tìm cảm hứng viết lách. Như vậy, cuộc sống vợ chồng của họ đúng là hữu danh vô thực. Tình yêu mà Dương Thành Hải dành cho Chương Tây không biết còn lại được mấy phần, còn tình cảm của Chương Tây đối với anh ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Nếu không phải như thế thì vì sao đến tận bây giờ họ vẫn chưa có ý định sinh con?
Cho nên lần này, khi Chương Tây tận mắt chứng kiến Dương Thành Hải đang nỗ lực cày cấy trên thân thể người đàn bà khác, cô lại nhớ đến những lúc anh ta hờ hững, miễn cưỡng trên cơ thể mình, cảm thấy vô cùng nhục nhã, chắc là Dương Thành Hải cố gắng để châm biếm cô.
Vì thế, cô không một chút do dự quyết định ly hôn. Cũng có thể trong tiềm thức, Chương Tây sớm đã cảm nhận được, một cuộc sống hôn nhân như vậy chỉ là giật gấu vá vai, thoát ra sớm được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng những điều này chỉ là nỗi đau của riêng cô, chuyện riêng tư của mỗi người, cho dù là bạn thân thiết đến đâu cũng không tiện nói ra.
Cô luôn giữ một tư thế thanh cao thoát tục mà nhìn cuộc sống, bây giờ đột nhiên lại trở thành người khuyên giải và bảo vệ cho cuộc hôn nhân của Vương Nhã Khả, chẳng trách Lư Hiểu Dương nói là cô lụy tình.
Lư Hiểu Dương chưa từng kết hôn nên không thể cảm nhận được nỗi đau đớn và chua xót mà Chương Tây đang phải chịu đựng, cũng chẳng thể nào hiểu được tâm trạng của Vương Nhã Khả.
Còn Vương Nhã Khả, khi nhìn thấy cuộc hôn nhân của Chương Tây đi đến bước đường này, trong lòng cũng thấy vô cùng hoang mang. Cô quyết định nghe theo lời Chương Tây, bất luận xảy ra chuyện gì, khi bản thân mình chưa hoàn toàn nắm rõ thì chưa nên đưa ra kết luận cuối cùng.
An Thư Mỹ uống say, Trần tổng bảo Ân Tấn Minh đưa cô ấy về trước, nhờ vậy Ân Tấn Minh mới thoát được khỏi bữa tiệc đó.
Lúc ra đến cửa, Bạch Đào Ninh liếc nhìn anh bằng một ánh mắt đầy ẩn ý rồi lại cười xảo trá. Ân Tấn Minh hiểu được ánh mắt đó, mà đã là đàn ông thì đều hiểu được cái nhìn đó.
Nhưng anh không hiểu được ý đồ của Trần Tử Nam.
Chẳng phải Trần Tử Nam luôn thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với An Thư Mỹ hay sao? Vậy tại sao ông ta không bảo Bạch Đào Ninh đưa cô ấy về mà lại bảo anh? Nếu ông ta quan tâm đến An Thư Mỹ theo cách một trưởng bối quan tâm đến vãn bối, vậy thì Bạch Đào Ninh là người chưa kết hôn, chẳng phải thích hợp hơn anh sao?
Nếu sự quan tâm của Trần Tử Nam đối với An Thư Mỹ không phải như vậy thì sao ông ta không đích thân đưa cô về, như vậy chẳng phải là không cần nói mà vẫn bày tỏ được tâm ý của mình sao?
Cũng chẳng biết An Thư Mỹ say thật hay giả vờ say, cơ thể cứ mềm nhũn như tấm vải sa tanh. Nhất là sau khi Ân Tấn Minh đưa cô ta vào đến phòng, nhìn đôi mắt cô ta mông lung mê man, bộ dáng mơ mơ màng màng, đẹp như một dải lụa vậy. Ánh mắt như hút hồn người, lại thêm da thịt mịn màng của cô ta cứ vô tình chạm vào cánh tay rắn rỏi của anh, thực khiến người ta máu nóng sục sôi.
Ân Tấn Minh trải nghiệm sâu sắc, rượu chính là thứ mạng lại hậu họa không lường. Anh là đàn ông, người đàn ông nào thấy cơ thể mềm mại mịn màng như ngọc, hương thơm dìu dịu lan tỏa như thế này mà suy nghĩ không rối bời cơ chứ? Huống hồ, cơ thể mềm mại tuyệt đẹp ấy lại cứ không ngừng động chạm tiếp xúc với anh.
Khi Ân Tấn Minh về đến nhà đã là mười hai giờ đêm, anh vừa mở cửa bước vào phòng thì Vương Nhã Khả từ phòng tắm bước ra, khăn tắm quấn ngang người để lộ ra bờ vai trắng ngần cùng đôi chân thon dài tuyệt đẹp.
Một tay Nhã Khả cầm máy sấy, tay kia cầm khăn bông, định vừa lau vừa sấy. Cô ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy Ân Tấn Minh thì có chút ngạc nhiên, như không ngờ anh lại trở về giờ này, ngay đến bước chân cũng khựng lại.
Lúc ấy, cô thấy đầu óc mình trống rỗng, rõ ràng là người thân thuộc nhất nhưng nhất thời lại không tìm được lời nào để nói với nhau.
Ân Tấn Minh nhìn thấy bộ dạng đó của Vương Nhã Khả thì tâm trạng liền trở nên ấm áp hơn, anh dịu dàng nói: “Anh về rồi”.
“Ừ”, Nhã Khả khẽ đáp một tiếng rồi cắm điện máy sấy, tiện tay bật tivi, cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh vừa sấy tóc cho khô vừa xem tivi. Nhưng những hình ảnh không ngừng thay đổi trên tivi chẳng thể nào đi vào được tâm tư của cô.
Sau khi nghe Chương Tây khuyên giải, cô cũng không muốn cãi nhau nữa, Chương Tây nói rất có lý, dù như thế nào cô cũng không thể tự tay cắt đứt sợi dây hôn nhân của mình được. Cho nên cô chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với Ân Tấn Minh, mấy ngày vừa rồi, hai người ngoài tranh cãi ra thì chưa nói được câu đến năm câu tử tế với nhau.
Lúc này Vương Nhã Khả có rất nhiều điều muốn hỏi, có rất nhiều nghi hoặc, có rất nhiều tủi thân, cũng có rất nhiều tức giận, những lời muốn nói cứ như đang xô lấn, thi nhau ùa ra khỏi cổ họng. Để gắng kiềm chế những lời nói giận quá mất khôn, cô chỉ có thể lựa chọn cách tạm thời yên lặng.
Ân Tấn Minh bỏ túi xuống, bước đến sofa, đưa tay giành lấy chiếc máy sấy từ tay vợ rồi mỉm cười nói: “Để anh giúp em!”
Hành động đó của anh rất tự nhiên, giống như mọi lần trước, tay phải cầm máy sấy tóc, tay trái khẽ luồn vào mái tóc đen dày của vợ, động tác vô cùng tỉ mỉ dịu dàng.
Trái tim Vương Nhã Khả liền trở nên mềm nhũn, hành động trong vô thức ấy của anh đã tái hiện lại biết bao ngọt ngào của quá khứ. Ngày trước, Ân Tấn Minh vẫn thường sấy tóc cho cô.
Lúc ấy, Ân Tấn Minh chưa bận rộn như bây giờ, hai người sau khi ăn cơm xong còn tay trong tay đi tản bộ, sau đó khi trở về, thường là anh tắm trước, cô tắm sau, tóc vẫn còn sũng nước, anh sợ cô bị cảm lạnh nên vừa quở trách vừa thể hiện tình cảm yêu thương bằng cách sấy tóc cho cô.
Sấy tóc cho cô xong, anh ngồi xem bóng đá hoặc đọc báo, còn cô thì giúp anh lựa chọn trang phục cho ngày hôm sau. Sau đó, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo trong phòng ngủ, hai người cùng hưởng thụ cảm giác bay bỗng lãng mạn đến đê mê của đêm xuân ngọt ngào. Khi ấy ngày tháng cứ trôi qua êm đềm như thế.
Nhưng một năm trở lại đây, kể từ sau khi anh được thăng chức từ Phó giám đốc lên thành Giám đốc phòng Marketing, ngay đến việc đi tản bộ của hai người cũng ít đi chứ đừng nói đến mấy chuyện lạc thú kia. Hầu hết thời gian Ân Tấn Minh đều ngồi yên một chỗ, ánh mắt không dời khỏi màn hình tivi. Khi đó, Vương Nhã Khả cảm thấy ngay cả trái bóng kia còn hạnh phúc hơn cô rất nhiều lần.
Ân Tấn Minh dịu dàng như vậy khiến Vương Nhã Khả thoáng sững người, thứ cảm giác đã mai một lâu nay dường như lại quay trở về, khoảnh khắc này cô cảm thấy có chút tủi thân, bất giác nói: “Đã lâu lắm rồi anh không làm như vậy.”
Ân Tấn Minh nghe ra sự thương cảm trong lời của vợ mình, anh rất hiểu Nhã Khả, cô là người lãng mạn song cũng rất nhạy cảm, đôi khi hơi trẻ con nhưng không phải là người không có đạo lý. Mấy ngày qua cãi nhau lên cãi nhau xuống, đến anh còn thấy buồn phiền thì sao cô có thể dễ chịu được.
Ân Tấn Minh hôn lên mái tóc còn ẩm ướt của Nhã Khả, cố ý nói với giọng điệu oan ức: “Tội nghiệp chồng của em, cứ đi làm là lại phải tăng ca liên tục, sắp trở thành xác ướp đến nơi rồi. Em xem, nếu không phải vì quá bận rộn thì làm sao ngay cả ngày kỷ niệm ba năm kết hôn quan trọng như thế mà anh cũng quên mất. Anh cũng lực bất tòng tâm mà!”
Nghe anh dùng mấy lời này để xin lỗi việc không nhớ ngày kỷ niệm kết hôn, Vương Nhã Khả cười “hì hì” một tiếng, trừng mắt lườm anh rồi giật đi chiếc máy sấy từ tay anh, nói: “Thôi, anh đi tắm đi, tự em làm được rồi.”
Đúng là Ân Tấn Minh rất mệt, tiệc rượu thì cũng chỉ có uống rượu, tán gẫu rồi khiêu vũ cùng nhau thôi, nhưng điều quan trọng, đây là tiệc xã giao, bất luận là trên phương diện sinh lý hay tâm lý đều khiến cho người ta thấy uể oải hơn. Anh choàng tay qua vai định ôm vợ mình thì Vương Nhã Khả lại cười cười đẩy anh ra: “Người toàn mùi mồ hôi thôi.”
Ân Tấn Minh cười “ha ha”, đứng lên nói: “Được rồi, anh đi tắm vậy.”, nói xong liền cởi bộ đồ Tây trang lên giá rồi mặc đồ lót bước vào phòng tắm.
Ánh mắt Vương Nhã Khả luôn theo sát bóng lưng của Ân Tấn Minh bước vào phòng tắm, sau đó mới thu về, bắt đầu chăm chỉ sấy tóc.
Cô quyết định không hỏi gì, giữa vợ chồng với nhau điều quan trọng nhất là sự tin tưởng, cô không thể vì một cuộc điện thoại mà tự nhấn mình trong một biển nghi hoặc lung tung được. Duy trì một cuộc hôn nhân chẳng dễ dàng gì, để hai người có thể bước chung trên một con đường thì lòng tin là thứ không thể thiếu được.
Cô nguyện tin tưởng Ân Tấn Minh, anh nhất định không phải là loại người như Dương Thành Hải, đã tin tưởng anh thì không nên nghi ngờ suy đoán lung tung, không những không được tích sự gì mà còn ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai vợ chồng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Vương Nhã Khả cũng ổn định hơn nhiều, dường như âm thanh của tivi cũng trở nên thật đẹp đẽ, kỳ ảo làm sao!
Sau khi tóc đã khô, Vương Nhã Khả tắt máy sấy, đi vào phòng ngủ thay đồ. Cô mở tủ quần áo, lựa qua chọn lại, cuối cùng chọn một bộ có viền ren bên ngoài.
Đó là bộ đồ ngủ lần trước cô mua khi đi dạo phố cùng Lư Hiểu Dương. Vốn dĩ cô không muốn mặc bộ này, nhưng Lư Hiểu Dương nói bộ này có thể khoe được bờ vai nõn nà và đôi chân tuyệt đẹp, mặc vào trong vô cùng hấp dẫn, rất thích hợp với cô. Sau khi mặc thử cô cũng có cảm giác như thế liền mua ngay.
Hôm nay tâm trạng Ân Tấn Minh rất vui vẻ, tuy sáng nay trong điện thoại, anh và Vương Nhã Khả có nảy sinh vài chuyện không vui nhưng tất cả đều đã trôi qua. Kế hoạch đã được thông qua, đối với việc mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc anh cũng đã chỉ đạo cấp cưới ổn thỏa, bữa tiệc xã giao buổi tối còn tạo dựng được thêm mối quan hệ với hai đối tác rất có tiềm năng trong giới Marketing, sau khi trò chuyện đôi câu anh đã cùng họ trao đổi danh thiếp. Bây giờ về đến nhà lại thấy tâm trạng của Nhã Khả có vẻ đã khá hơn nhiều, không tiếp tục tranh cãi với anh, ngược lại rất ôn hòa ấm áp và dịu dàng.
Tắm xong, Ân Tấn Minh vô cùng sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Vương Nhã Khả đang uể oải dựa vào sofa xem tivi trong phòng khách.
Bộ đồ ngủ cô mặt trên người rất quyến rũ, vô cùng hợp với những đường cong khêu gợi lúc ẩn lúc hiện, da thịt trắng ngần tựa tuyết, xương quai xanh hấp dẫn, đôi bồng đào nhấp nhô ẩn sau lớp áo ngủ mỏng tang, lại thêm giọng nói ngọt ngào cùng đôi mắt như biết cười của cô. Vương Nhã Khả đang ngồi trên sofa kia đúng là một báu vật hoàn mỹ kiều diễm hấp dẫn muôn phần.
Một ngọn lửa như đang bùng cháy trong lòng Ân Tấn Minh, luồng khí nóng từ trái tim đang lan tràn khắp cả cơ thể, khiến toàn thân anh trào dâng niềm hạnh phúc rạo rực.
Vương Nhã Khả đổi sang kênh khác đang tường thuật bóng đá, cô không xem bóng đá nhưng vẫn chuyển sang kênh này cho anh xem.
Lúc đó, Ân Tấn Minh đã đến bên cạnh, cô chỉ vào tivi quay đầu nói: “Tấn Minh… anh thích xem…”.
Thông thường, Ân Tấn Minh sẽ đặt mông xuống sofa rồi đưa tay ôm lấy Nhã Khả vào lòng, sau đó ánh mắt anh sẽ không dời khỏi màn hình tivi. Nhưng lúc này, Ân Tấn Minh chỉ liếc nhìn tivi một cái rồi dành toàn bộ ánh mắt tình tứ hướng về phía vợ mình.
Vương Nhã Khả thấy ánh nhìn như thiêu đốt của Ân Tấn Minh liền biết anh đang muốn gì, khóe môi khẽ cong lên thoáng điểm một nụ cười e lệ, sắc mặt cứ thế đỏ lựng lên.
Tuy đã kết hôn được ba năm, nhưng mỗi lần như thế, Vương Nhã Khả vẫn có chút xấu hổ. Ân Tấn Minh thích nhìn bộ dạng không biết là thế nào của cô, anh đặt môi lên đôi môi cô, dành cho cô nụ hôn say đắm, nồng nàn sâu lắng.
Đôi môi họ quấn quýt lấy nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu, nóng bỏng và mê đắm, hơi thở của Ân Tấn Minh dần gấp gáp, anh ôm chặt lấy eo Vương Nhã Khả rồi bế cô vào giường lớn trong phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đầu lưỡi mơn trớn như khắc họa khắp các đường cong cơ thể cô, rồi tiến tới nhũ hoa đang chớm nở, ngón tay nhè nhẹ lướt dọc theo cơ thể mịm màng ấy.
Động tác chậm rãi, nhẹ nhàng mà dịu dàng âu yếm của Ân Tấn Minh khiến cơ thể Vương Nhã Khả cứ theo đó mà dần mềm nhũn, những ngón tay linh hoạt của anh như đang tấu lên khúc nhạc tuyệt dịu trên cơ thể cô, dìu dắt cô tới bến bờ hạnh phúc…
Sau khi gió đã yên sóng đã lặng, Ân Tấn Minh ôm chặt Vương Nhã Khả vào lòng cùng nhau nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Đây không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, song, có những chuyện sau một đêm ân ái người ta sẽ không còn nhắc tới nó nữa. Trước đây, hai người nếu xảy ra mâu thuẫn cũng thường mượn chuyện chăn gối để làm lành với nhau. Khi hai cơ thể hòa vào nhau cùng trải qua niềm hạnh phúc hoang lạc, mọi sự mâu thuẫn đều có thể bỏ qua.
Đương nhiên, cũng không phải thực sự trôi qua mà chỉ là khiến cho nó bị chôn sâu dưới đáy lòng, rồi đợi đến lần mâu thuẫn tiếp theo thì mọi kìm nén trước đó sẽ ào ào tuôn ra như thác lũ.
Những mâu thuẫn này giống như thứ mùi hôi thối ở cống rãnh, bình thường thì không thấy gì, nhưng cứ mỗi lần tranh cãi là lại nồng nặc thêm một chút, để rồi đến một ngày trời đất âm u, mùi hôi thối ấy sẽ bốc lên ngập trời.
Đó mới chính là cuộc sống, sau khi kết hôn, mọi phiền toái từ những chuyện củ gạo mắm muối, đã bào mòn dần đi những điều lãng mạn của tình yêu. Huống hồ, hai người sớm chiều giáp mặt nhau, trước hôn nhân còn có thể nhẫn nhịn, yêu ai yêu cả đường đi, nhưng sau khi kết hôn, trong hai người chẳng ai chịu nhường ai, người nào cũng muốn chiếm thế thượng phong, nào có ai chịu yếu thế, những lúc ấy có đôi khi đến cả ưu điểm của đối phương cũng muốn lôi ra mà chỉ trích.
Buổi tiệc mừng thành công tối qua, thay vì gọi là tiệc mừng công chi bằng gọi là tiệc chuốc say nhau thì đúng hơn. Buổi sáng, Lư Hiểu Dương lăn qua lăn lại trên giường mà chẳng buồn dậy, vừa lăn lộn vừa lẩm bẩm: “Cậu nói xem tối qua mình cùng hai cậu đã ồn ào những gì thế? Mình không muốn biến thành con sâu rượu đâu. Hai cậu cứ như cái gốc cậy cổ thụ vậy. Giờ thì hay rồi, các cậu rót cho đầy rượu vào cái hốc cây ấy rồi ném mình vào đó. Mà đúng rồi, tối qua hai cậu nói những cái gì ấy nhỉ?”
Chương Tây bị Lư Hiểu Dương quay qua lăn lại không tài nào ngủ được, tức tối nói: “Cậu đi mà hỏi Nhã Khả ấy!”.
“Người ta muộn như thế vẫn còn vội vã về nhà với ông xã, mình lặn lội xa xôi đến đó chỉ để hỏi làm cái gì trong khi có thể hỏi người ngay gần đây?”, Lư Hiểu Dương ngước đầu lên, sau đó lại cúi nhìn Chương Tây: “Cậu chuẩn bị ly hôn thật hả?”.
Chương Tây không ngủ được nữa, mở mắt trừng trừng nói: “Ừ!”.
“Cậu không cho tên đàn ông nhà cậu một cơ hội nữa sao?”
Chương Tây liếc mắt nhìn cô: “Cậu định làm phóng viên hả? Hỏi nhiều thế làm gì?”.
Lư Hiểu Dương cười “ha ha”, duỗi tay nằm thẳng người, ngẩng mặt lên trên, tư thế vô cùng thoải mái, nét mặt có vài phần đắc ý, mặt dày trơ tráo nói: “Tớ mà làm phóng viên nhất sẽ thú vị hơn tập thể dục như vây giờ rất nhiều. Ưu điểm tớ để dành bao nhiêu năm nay, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra rồi”.
Chương Tây ngồi dậy, chẳng tài nào ngủ được nữa nên đành dậy sớm hơn chút vậy, đằng nào hôm nay cũng có chuyện cần phải giải quyết. Trước tiên cô phải đến văn phòng luật sư để bàn bạc về những điều khoản phân chia tài sản khi ly hôn, rồi đưa cho Dương Thành Hải ký, sau đó hai người dến Cụ Dân chính làm thủ tục.
Thủ tục ly hôn và kết hôn bây giờ đơn giản như nhau, chỉ cần cầm tờ xin ly hôn mà hai người đã ký tên đến Cục Dân chính đóng dấu là lập tức có hiệu lực. Những người làm việc trong Cục Dân chính nhìn nhiều cũng thành quen chẳng buồn tốn công vô ích mà khuyên can hòa giải nữa, trực tiếp mà dứt khoát phê chuẩn luôn.
Việc thực hiện luật hôn nhân mới không biết có phải là để tôn trọng nhân quyền nhơn hay chỉ càng khiến người ta trở nên vô trách nhiệm hơn đối với hôn nhân.
Chỉ cần Dương Thành Hải ký tên vào tờ đơn ly hôn thì quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Chương Tây cảm thấy vô cùng hoang mang, trong lòng có trăm mớ cảm xúc hỗn độn, đắng cay ngọt bùi thứ gì cũng có. Cuộc hôn nhân này họ đã cùng nhau bước đi được năm năm, không những không bước được đến gần nhau hơn mà trái lại càng đi lại càng cách xa, để rôi cuối cùng mỗi người mỗi ngả. Đây không phải là giải thoát, cũng chẳng phải trút bỏ được gánh nặng, mà là sự bối rối không nói nên lời, là những tiếng than thở đầy cam chịu.
Không chỉ có vậy, trong lòng cô còn mang đầy những cảm xúc xấu hổ cùng căm phẫn. Ngoại tình, bồ nhí, đó là những từ thường xuất hiện trong tiểu thuyết của cô, không ngờ chúng lại xuất hiện trong chính cuộc hôn nhân của cô theo một cách đột ngột và đáng sợ đến như vậy, gây cho cô một sự đả kích lớn lao.
Tuy Chương Tây rất độc lập cho dù là ở phương diện kinh tế hay tư tưởng, nhưng từ bỏ một cuộc tình đâu có dễ dàng như vứt bỏ một bộ quần áo, chẳng cần lưu luyến gì. Dù gì cũng là người sống chung một mái nhà với mình lâu như thế, cùng hít thở chung một bầu không khí, cho dù là thân thể hay hơi thở cũng đều hòa quyện lẫn nhau, là người có quan hệ thân thiết nhất với mình trên thế gian này, nay bỗng dưng trở thành hai kẻ xa lạ.
Lư Hiểu Dương nằm thêm một lát rồi quyết định không lười biếng trên chiếc giường êm ái nữa, cô vừa tìm quần áo vừa hỏi: “Có cần mình đưa cậu đi không? Đang giờ cao điểm đường tắc lắm đấy!”.
Chương Tây đang nhặt điện thoại thoáng dừng lại, lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu”.
“Cậu không sao chứ?”
Chương Tây quay đầu cười nói: “Mình có thể có chuyện gì chứ? Chẳng phải cậu nói rồi đó sau? Mình sắp có nguyên cả một khu rừng rồi còn gì”.
Lư Hiểu Dương nhìn sâu vào đôi mắt của Chương Tây, chỉ thấy sắc mặt cô ấy bình thản như không phải đi làm thủ tục ly hôn mà là đi dự tiệc vậy, tĩnh lặng mà đằm thắm. Lư Hiểu Dương rất hiểu Chương Tây, lúc này cảm xúc trong lòng cô ấy hoàn toàn khác với vẻ bình thản bên ngoài, nhưng, đã là bạn bè, nhưng lúc như thế này cách thể hiện sự quan tâm đúng đắn nhất chính là đừng nói gì cả.
Chương Tây cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nói chuyện, cuộc hôn nhân này cho có không thể chấp nhận được đến đâu đi nữa, nhưng khi phải hủy nó đi, trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Vương Nhã Khả thức dậy từ sáng sớm, cuộc ân ái đêm qua đã khiến Ân Tấn Minh tiêu hao quá nhiều sức lực, cô muốn làm một bữa sáng giàu dinh dưỡng để bổ sung cho anh.
Trứng gà ốp lếch xong xuôi, sữa đã được hâm nóng, bánh bao cũng đã được hấp chín trong lò vi sóng, bốc hơi tỏa hương ngào ngạt.
Nhìn bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất, Vương Nhã Khả nở nụ cười mãn nguyện, quyết định đi giặt quần áo trước, đợi Ân Tấn Minh dậy. Sau khi ăn sáng, phơi quần áo xong thì hai người có thể cùng nhau đến công ty.
Quần áo thay ra tối qua vẫn còn treo móc trong phòng tắm, cô quơ hết vào máy giặt. Một tay cầm áo sơ mi của Ân Tấn Minh, tay kia cầm xà phòng, cô đang định giặt cổ áo thì xà phòng lại rơi đúng vào vị trí túi áo. Khi xà phòng trải đến cổ áo thì tay Vương Nhã Khả chợt dừng lại.
Trên cổ áo Ân Tấn Minh có một dấu hôn mờ nhạt.
Áo sơ mi màu xám đậm nên dấu hôn đó không rõ lắm. Đêm qua cô không nhìn thấy, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện ra dấu son màu đỏ ấy. Hôm qua sau khi tắm xong, cô không trang điểm nên không thể in dấu son lên áo anh, vả lại, họ cũng đâu có tiếp xúc với nhau gần như thế. Hoặc có thể nói, khi hai người họ gần gũi anh rõ ràng đang mặc đồ ngủ.
Cô khẽ ngửi ngửi, trên áo có mùi rượu nhàn nhạt, còn có mùi nước hoa thoang thoảng. Đó không phải là loại nước hoa mà cô dùng, cũng không phải loại anh dùng, rõ ràng là nước hoa của phụ nữ.
Dấu son môi đó như mũi tên đâm thẳng vào mắt cô, vào trái tim của cô. Cô đã chọn cách tin tưởng anh, chọn cách bỏ qua cú điện thoại hôm đó, chôn chặt bao nghi vấn trong lòng. Cô lựa chọn cách trở về những tháng ngày ngọt ngào đầy hương sắc của họ trước đây, nhưng dấu son môi vô tình đó như đang cười nhạo sự ngốc nghếch và suy nghĩ ngây thơ đó của cô.
Cô nguyện một lòng tin tưởng anh nhưng anh lại cố tình lấp đất lên niềm tin đó hay sao?
Sau khi về nhà, anh chẳng nói mình đã đi đâu, cô cũng không mảy may nghi ngờ, chỉ cho rằng anh phải dự tiệc hoặc tăng ca mà thôi. Xem ra không phải như vậy rồi. Tình cảm thăng hoa đêm hôm qua, rốt cuộc là anh bồi thường cho cô hay là dỗ dành cô đây?
Vương Nhã Khả như mất hết sức lực, không còn nắm chắc được chiếc áo ấy nữa, cô cứ bần thần nhìn chiếc áo đó, ngón tay cơ hồ như muốn xuyên qua những sợi vải để cắm sâu vào từng mớ thịt bên trong.
Muốn tìm được một người đáng để tin tưởng thật khó làm sao! Cô vẫn cho rằng cánh tay rắn chắc của Ân Tấn Minh có thể trở thành bến bờ hạnh phúc của cuộc đời cô. Nhưng vết son môi kia vô tình trở thành lưỡi dao sắc nhọn đâm nát mơ ước nhỏ bé của cô.