N
Thùng sắt màu xanh che kín mặt biển, giữa sóng biển cuồn cuộn, đã không còn bóng dáng Lý Cửu Lộ.
Trì Kiến như bị nện một gậy vào đầu, anh trở tay không kịp, đầu óc trống rỗng hai giây, vội vàng lao xuống biển, liều mạng bơi về phía cô.
Trước nay anh chưa từng sợ hãi như vậy, giọng nói khi đó căng thẳng đến không phát được ra tiếng.
Sóng biển ôm lấy anh, sau lưng anh va vào thùng sắt, đau đớn ập đến, đầu choáng váng một lát, lúc đó, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu anh là Lý Cửu Lộ toi rồi.
Thùng xanh rơi rầm rầm, với tốc độ kinh người từ trên cao nện xuống, chỉ trong chốc lát, đã có thể lấy mất mạng người.
Trì Kiến sợ hãi cực kỳ, xoay người, chợt lấy tay gạt thùng sang hai bên, ánh mắt cố gắng vượt qua vật cản đề tìm kiếm bóng dáng người kia.
Anh nuốt vài lần, hét lên: “Lý Cửu Lộ ——” lại không biết giọng nói đã nghẹn ngào khàn đục.
Nhưng mà, không ai trả lời anh.
Trần Ca trên thuyền nói gì đó, nhưng anh không nghe rõ.
Tăng Thiến dùng bộ đàm liên hệ với cảnh sát biển, thuyền viên được cứu lên, mọi người đã kéo anh ta vào thuyền.
Không lâu sau, Kane mặc áo cứu hộ, cũng từ trên thuyền nhảy xuống.
Mưa bụi khi lớn khi nhỏ, tựa như vô vàn kim châm đâm xuống.
Trì Kiến tìm được cái phao cứu hộ kia, nhưng vẫn không nhìn thấy Lý Cửu Lộ, anh phủi tay vứt bỏ, hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống.
Thời tiết âm u khiến mặt nước cũng trở nên tối tăm mịt mùng, tầm nhìn rất hẹp, bốn phía yên tĩnh, phảng phất như đang ở trong một không gian rộng lớn mênh mông.
Trì Kiến nín thở bơi loạn, mãi đến khi sức chịu đựng đến cực hạn mới bất đắc dĩ ngoi lên mặt nước, cảm xúc luôn trong trạng thái căng thẳng, thể lực tiêu hao quá mức, tất cả tiếng động ồn ào trở nên xa xăm, bên tai chỉ còn tiếng thở dốc của chính mình.
Kane giữ chặt cánh tay anh: “Anh không mặc áo cứu hộ, như vậy quá nguy hiểm!”
Trì Kiến đẩy anh ấy ra.
Kane sốt ruột, trong miệng tuôn ra liên tiếp mấy câu tiếng Anh.
Trì Kiến nghe không hiểu một từ nào, lại lặn xuống nước, tầm mắt cắt ngang giữa mặt nước và dưới nước.
Cứ như vậy mà trôi qua không biết một phút hay ba phút, trong lòng Trì Kiến dâng lên một nỗi tuyệt vọng như sắp chết, có một kết quả, khiến anh vô cùng khiếp đảm và sợ hãi.
Anh không thể tưởng tượng được nếu trên đời này không còn sự tồn tại của cô, anh sẽ thế nào, rồi sau đó, anh đột nhiên nhớ đến con trai Trì Mộc Dương, con còn không biết mẹ là ai, chẳng lẽ con không còn cơ hội gặp mặt mẹ mình nữa sao.
Trì Kiến không thể nào bình tĩnh được, trong biển rộng mênh mang, rộng lớn bát ngát, làm người ta sợ đến bất lực.
Lúc này có người ôm lấy anh từ phía sau, Kane nói: “Anh lên thuyền trước đi!”
Trì Kiến gần như phát điên tránh thoát, nhưng thể lực đã tiêu hao hết, quay đầu lại gào to: “Anh mẹ nó bắt tôi làm gì, mau đi tìm người đi!”
“Cảnh sát biển đã phái đội cứu hộ tới, sắp đến rồi.”
Hai tròng mắt Trì Kiến nhuộm màu đỏ tươi: “Mấy người đều mẹ nó chết tiệt!”
“Nếu không thì bây giờ phải làm sao? Anh phải bảo đảm an toàn của bản thân trước đã.”
“Buông tay ra! Tôi bảo anh buông tay ra!”
Kane không nghe anh, ôm chặt hông anh từ phía sau, kéo người về thuyền cứu hộ.
Trì Kiến bẻ bàn tay đang đặt trên hông, hai chân quẫy đạp, bất chợt, kiệt lực hét to: “A ——”
“A ——”
Nước từ khoang mũi ập thẳng vào phổi, Cửu Lộ bỗng dưng mở mắt ra, cô thấp thoáng nghe thấy tiếng gọi, như ảo giác, lại như đến từ một nơi xa xôi.
Phản ứng đầu tiên của Cửu Lộ là hít thở, sau đó phát hiện mình vẫn ngập trong biển, lại theo bản năng ngậm chặt miệng và mũi.
Đầu cô cúi xuống, lấy tốc độ chậm rãi chìm xuống dưới, xung quanh không có ánh sáng, cũng không có bất cứ tiếng động nào, tình cảnh vắng lặng khiến đầu óc cô dần dần khôi phục tư duy, nhớ lại việc xảy ra vừa rồi.
Cô lập tức bình tĩnh lại, điều tiết áp suất lên màng nhĩ, thử cử động tay chân, đầu đong đưa, đổi hướng bơi về phía trước.
Phần lưng rất đau, phổi cũng đau, dường như khắp nơi trên người có các vết trầy da nhỏ, mỗi một động tác lại kéo theo đau đớn.
Thật ra vào giây phút các thùng sắt lăn xuống cô đã kịp phản, cô nghe thấy tiếng Trì Kiến hét, trước tiên cắm đầu xuống dưới, phần lưng tiếp xúc với thùng, đẩy cô chìm sâu vào trong nước biển, bên dưới có một mạch nước ngầm, trực tiếp cuốn cô đến bãi đá ngầm phía xa, may mà vách đá chỉ ma sát qua da cô, khi xoay người, gáy bị đâm một cái.
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay sau đó thì ngất đi.
Cửu Lộ chịu đựng đau đớn trên cơ thể, hai chân thay nhau đạp nước, bơi về phía ánh sáng mong manh trên đầu.
Cô liều mạng kiềm chế nỗi sợ hãi đang không ngừng khuếch tán trong lòng, trước kia cô không bao giờ sợ hãi biển sâu, nhưng giờ phút này, cô lại rất mâu thuẫn, dường như một lúc nào đó bên dưới sẽ vươn tay, hoặc có một loài cá hung dữ nào đó, sẽ cắn cổ chân cô, kéo cô xuống vực sâu thẳm tối tăm không ánh sáng.
Bởi trong lòng có vướng bận, sẽ sợ hãi tất cả những nguy hiểm tới gần.
Sợ rằng nếu suy nghĩ thêm một chút nữa, nội tâm cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cửu Lộ sắp dùng hết hơi trong phổi, cô nghĩ đến Trì Kiến, nghĩ đến Trì Mộc Dương, hy vọng họ có thể mang cho cô một chút năng lượng.
Cô cắn chặt răng, gắng sức đạp chân.
Khoảng cách đến nơi phát ra ánh sáng càng ngày càng gần, khoảnh khắc vươn lên khỏi mặt nước, Cửu Lộ tham lam hít thở.
Như sống sót sau tai nạn.
Mưa lại rơi dày đặc, cô đã bơi ra rất xa, đầu óc hỗn loạn, Cửu Lộ cố gắng phân biệt, sau đó nhìn thấy người đang không ngừng giãy giụa trong nước biển kia.
Cô hét to: “Trì Kiến!” Một cái chớp mắt, hốc mắt đã ướt đẫm.
Cửu Lộ bơi về, trong đầu trống rỗng.
Được nửa đường, mới thấy anh phản ứng lại, thoát khỏi Kane, lao nhanh về phía cô.
Ánh mắt Trì Kiến khoá chặt lấy cô, rất nhiều cảm xúc qua đi, thế mà hiện tại nội tâm lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Dường như trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, những oán hận, không cam lòng, nghi ngờ, hay là cô đã từng yêu ai, giúp ai làm chứng.
Tất cả đã không còn quan trọng.
Anh chấp nhận, anh buông tay.
Không có gì tốt hơn việc cô còn sống.
Trì Kiến giữ chặt tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực, siết chặt: “Ai mẹ nó đồng ý cho em làm anh hùng hả?”
Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lại mang vài phần nghẹn ngào.
“Em xin lỗi.” Sau tất cả, Cửu Lộ ôm chặt lấy anh: “Trì Kiến, em yêu anh.”
Thật lâu sau, Trì Kiến vùi đầu, cắn lên vành tai cô một cái.
“Em sai rồi.” Nước mắt cô không tiếng động lăn xuống, chịu đựng đau đớn mà anh mang lại.
“Em không nên dung túng mẹ em, không nên làm chứng cho Chu Khắc, em thẹn với bà ngoại, em……”
Trì Kiến không cho cô nói tiếp, lấy ngón cái đặt lên miệng cô, sau đó, lấy môi thay thế, hôn cô thật sâu.
Mặt biển mênh mông, sóng biển cuồn cuộn.
Tình cảnh có chút xấu hổ, thuyền đánh cá gần như bị biển rộng bao phủ, ngư dân gặp nạn đứng trên thuyền cứu hộ; cảnh sát biển đã đến rồi, thả bè cứu hộ xuống; các đồng đội mặc áo cứu hộ màu vàng cam, tất cả đều ngâm mình trong nước biển.
Giờ phút này, động tác của mọi người đều dừng lại, ánh mắt nhìn sang, dần dần, có người cười lên.
Không biết là ai, huýt một hồi sáo dài, vài dây sau, người quen biết, không quen biết, toàn bộ đều vỗ tay.
Mà những thứ này, đều đặt bên ngoài thế giới hai người, bọn họ ôm chặt lấy nhau, hôn quấn quýt say mê, thật lâu cũng không tách ra.
Sau đó, các ngư dân và Lý Cửu Lộ được tập thể đưa đến bệnh viện Nam Châu.
Cánh tay phải và đùi Cửu Lộ đều có vết trầy xước, cũng may không nghiêm trọng lắm, bác sĩ xử lý đơn giản, yêu cầu cô lên tầng hai chụp cắt lớp CT não bộ.
Cô cúi người, ngồi lên dãy ghế dài ngoài hành lang chờ kết quả, nhìn sang cửa sổ bên cạnh.
Trì Kiến và Trần Ca đang nói gì đó, thời gian đại khái hết một điếu thuốc, Trần Ca từ xa nói với cô: “Lý Cửu Lộ, nghỉ ngơi cho tốt nhé, tặng em ba ngày nghỉ đấy.”
“Vâng.” Cửu Lộ ngồi thẳng dậy: “Cảm ơn anh, Trần Ca.”
“Không đủ thì có thể xin nghỉ tiếp nhé.” Lời này của anh ấy có chút ý trêu chọc, anh ấy vẫy tay, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, Trì Kiến đã đi đến trước mặt cô.
Cửu Lộ ngẩng đầu nhìn anh, dịch người vào bên trong: “Trần Ca hỏi anh gì thế?”
Trì Kiến ngồi xuống, tự nhiên nắm lấy tay cô: “Quan hệ của em với anh.”
“Vậy anh nói thế nào?”
“Mẹ của con trai anh.”
Cửu Lộ bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy, vẻ mặt đắc ý dạt dào của anh khi giới thiệu Phùng Viện với đồng nghiệp cô, không nhịn được hỏi: “Vậy ‘ Vị hôn thê ‘ của anh đâu rồi?”
Trì Kiến cười nói: “Vợ bé thôi.”
Cửu Lộ hơi chau mày, mím môi nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Ánh mắt Trì Kiến khóa chặt lấy mặt cô, giơ tay lên, vén sợi tóc lộn xộn trên mặt ra sau tai cho cô, khẽ nói: “Anh đã giải thích rõ với em rồi mà, không có vợ bé, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình em.” Đầu ngón tay anh chạm vào vành tai sưng đỏ, động tác dịu dàng: “Còn đau phải không?”
Cửu Lộ chậm rãi lắc đầu, lại gật đầu: “Đau quá.”
Anh ảo não, nhẹ nhàng chạm vào da cô: “Sau này anh sẽ không bao giờ cắn em nữa.”
“Em sẽ luôn nghe lời, không cho anh cơ hội cắn em đâu.” Cửu Lộ dán lại gần, hôn nhẹ một cái lên mặt anh.
Trì Kiến không nói chuyện nữa, nắm cằm của cô, nghiêm túc nhìn một lát, môi lại in xuống.
“Anh rất sợ.” Anh khẽ lẩm bẩm.
“…… Em cũng thế.”
Hai người ngồi ngoài hành lang bệnh viện hôn đến động tình, mãi đến khi y tá gọi tên cô, họ mới khó khăn tách ra.
Kết quả chụp CT không có vấn đề gì lớn, bác sĩ dặn dò phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó tống cổ bọn họ đi ra ngoài.
Trì Kiến đưa cô về đảo Nham Lai, lần này là anh lái thuyền.
Trên đường về Cửu Lộ và Trì Kiến không ai mở miệng, trong lòng mỗi người đều mang tâm sự, đường về không xa, rất nhanh đã thấy được bến tàu tấp nập.
Anh đột nhiên hỏi: “Em có muốn về nhà ngay không?”
“Dạ?”
“Vậy thì ra ngoài đi dạo nhé.” Câu này không phải là câu hỏi, anh đánh lái, du thuyền lập tức đi ngược lại.
Không dám đi quá xa, đến phía sau một hòn đảo nhỏ thì dừng lại.
Hai người đi vào trong khoang thuyền, ngồi lên boong tàu.
Lúc này sắc trời sáng hơn một chút, mưa đã tạnh, mây tựa dải bông mềm mại, phủ sương mù lên da.
Du thuyền trôi nổi trên mặt biển, sóng cũng không vội vã.
Thật lâu sau, Cửu Lộ mở miệng: “Năm đó……”
“Không quan trọng nữa rồi.” Trì Kiến dựa lưng lên khoang thuyền, chậm rãi quay đầu, bình tĩnh nói: “Kệ con mẹ nó năm đó đi, Lộ Lộ, điều bây giờ anh muốn nghe không phải cái này.”
Cửu Lộ liếm liếm môi, không biết anh muốn nghe điều gì, nhưng có một câu cô muốn nói rõ ràng với anh: “Người em từng thích, từ trước đến nay chỉ có anh.”
“Từng thích?”
Cô liếc anh một cái, sửa lại: “Yêu.”
Thật ra Cửu Lộ cũng không muốn dây dưa đề tài này mãi, trước nay cô không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, cảm thấy nói chữ “Yêu” này lại làm ra vẻ, ban đầu cứ nghĩ rằng anh có thể cảm nhận được là tốt rồi, xem nhẹ sự nhạy cảm của anh, anh quá thiếu cảm giác an toàn.
Trì Kiến nghe không đủ: “Em lặp lại lần nữa đi.”
Lúc này Cửu Lộ buồn không hé răng, thế nào cũng không chịu nói lại lần thứ hai.
Trì Kiến không nhẹ không nặng đẩy cô: “Nói đi.”
Cơ thể Cửu Lộ lung lay, đầu óc xoay chuyển, hỏi ngược lại: “Anh thì sao…… Có gì muốn nói với em không?”
“Vậy thì đơn giản hơn nhiều.”
Trì Kiến bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú, ánh mắt dần dần sâu thẳm, phát ra ham muốn chiếm hữu đã lâu không thấy.
“Ba chữ, muốn làm em.”
Cửu Lộ chợt hít sâu một hơi.
Anh bổ sung lời nói cho hoàn chỉnh: “Rất nhiều rất nhiều lần.”
Không khí nháy mắt trở nên rung động lòng người.
Cô ôm đầu gối, gót chân chống lên boong tàu, ngón chân hơi hơi cong lại.
Khóe mắt Trì Kiến động đậy, thuận theo chân cô nhìn xuống, cuối cùng dừng trên ngón chân đang cong lên kia.
Anh cảm nhận được máu nóng trong cơ thể đều dồn về một chỗ, hạ thân phất cờ khởi nghĩa.
Trì Kiến nắm lấy cánh tay cô, hơi thô lỗ mà kéo Cửu Lộ lại gần, một tay kia xốc nách cô lên, chớp mắt, cô đã ngồi trên người anh.
Trì Kiến gấp không chịu được xuống tay: “Làm mãi đến khi em khóc mới thôi.”
Tuy đang trên biển, nhưng vị trí đã cách câu lạc bộ lặn tự do rất gần, loáng thoáng có thể thấy bóng người đi lại bên kia.
TimCửu Lộ đập thình thịch, những tế bào điên cuồng trong cơ thể đang chậm rãi thức tỉnh, bàn tay cô leo lên bả vai anh, bỗng nói: “Muốn làm em rơi nước mắt rất khó đấy.”
Trì Kiến ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm thâm sâu khó đoán: “Thế à? Muốn khiêu chiến với anh hử?”
Cửu Lộ nháy mắt lúng túng: “Em không dám.”
Trì Kiến nhếch môi cười cười: “Mấy năm không sử dụng, không biết bảo đao có cùn hay không, anh sẽ cố gắng.”
Hết chương 64
Lời editor: Chương sau có thịt, chương sau có thịt, chương sau có thịt.
Việc quan trọng phải nói 3 lần :v chờ mãi
——oOo——