Sinh nhật Mã Tiểu Dã đến vào một ngày trời mưa tầm tã.
Thời gian nghỉ giữa giờ, đứng trước phòng học nhìn dòng nước chảy trên mái hiên, không khí vừa ẩm vừa lạnh, khi nói chuyện gần như thở ra một lớp sương trắng.
Thời tiết như vậy, đối với kế hoạch tụ tập ban đầu, ít nhiều có chút mất hứng.
Trời tối, đến giờ tan học, mưa vẫn không ngớt, cho nên tiết tự học buổi tối đành phải hủy bỏ, bạn học đi về, ghế ngồi đều xếp ngay ngắn ở trên bàn.
Bọn Triệu Huy học lớp A2 tới rủ, cùng với bọn lớp A3, một đám người ồn ào chạy ra cổng trường.
Trường học cách đường Bách Hoa không xa, vài bạn nam có xe sẽ chở bạn nữ, bạn nữ ngồi phía sau che ô cho bạn nam.
Tuổi thanh xuân, cho dù ở trong mưa rét đến phát run, nhưng lạnh đến mấy vẫn thật sảng khoái.
Cửu Lộ kéo góc áo Mã Tiểu Dã, giơ ô che trên đỉnh đầu, cổ tay nhỏ bé yếu ớt xuất hiện một ít gân xanh.
Mã Tiểu Dã và Lương Húc đạp xe song song với nhau, bánh xe trước thỉnh thoảng tới gần, rồi lại rời xa.
Vai trái của cô bị nước mưa xối ướt, hàm răng run cầm cập: “Sao tớ không thấy cậu mời Mạc Khả Diễm đến nhỉ?”
Mã Tiểu Dã hơi nghiêng đầu, tốc độ chậm lại: “Cô ấy vốn dĩ không biết, mấy ngày nay Lương Húc ở lớp ồn ào, đoán chắc cả trường cấp ba đều biết rồi. Trước đấy không phải từng cùng nhau chơi bi-a sao, quan hệ cũng không tồi, đã nói với cô ấy.”
Hạt mưa tí tách rơi trên mặt ô, nghe có vẻ rất ồn ào.
Lý Cửu Lộ: “Cô ấy biết chơi bi-a à?”
“Khá tốt, lần trước còn thắng tớ.”
“Cậu cùng hội bi-a chơi được với mấy bạn nữ thích nói chuyện yêu đương hả?”
“Ừ.” Mã Tiểu Dã đáp nhẹ, bị tiếng mưa rơi át đi, lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu nói: “Bọn tớ coi như con trai thôi, cô ấy chẳng có chút nữ tính nào cả, quá thô lỗ.”
Xe đạp rẽ vào một chỗ ngoặt, Mã Tiểu Dã: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?”
“Không có gì.”
Bọn họ đi đến nhà hàng Hắc Long nổi tiếng nhất của đường Bách Hoa, chỗ này có phòng cho khách quý và trung tâm tổ chức hội nghị, chuyên làm các món ăn truyền thống của địa phương, ở trấn này gần như là nhà hàng hoành tráng nhất rồi.
Mã Tiểu Dã sớm đã gọi điện đặt phòng, tổng cộng mười ba người, lại gọi người phục vụ chuẩn bị thêm hai cái ghế ngồi.
Cửu Lộ đang định ngồi xuống, hai vai bị Lương Húc nâng lên, đẩy sang trái hai ghế, ấn cô ngồi bên cạnh Mạc Khả Diễm: “Con gái phải ngồi với con gái, đừng ảnh hưởng đến con trai bọn tớ uống rượu nói chuyện.”
Triệu Huy bên lớp A2 thật sự bê hai két rượu bước vào, đặt trước mặt mỗi bạn nam hai ba chai: “Hôm nay nói được làm được, ai không uống hết chỗ rượu trước mặt người đó làm cháu nội.”
“Có giỏi thì cậu uống trước đi, không thì đừng hòng chạy thoát.” Có người nhanh nhảu nói.
Triệu Huy cười mắng vài câu, cầm hai chai khác đẩy sang bàn bên này: “Các cậu uống Coca? Hay là uống rượu?”
Mạc Khả Diễm đang nói chuyện với bạn nữ bên cạnh, nghe thấy cậu hỏi, quay đầu nói: “Coca.”
“Ối, nhưng trông cậu không giống người hay uống Coca, nào đến đây, uống rượu.” Triệu Huy cười trêu chọc.
“Thôi tha cho tớ đi.” Mạc Khả Diễm khoa trương chắp tay: “Lớn đến chừng này, bổn cô nương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi uống rượu. Tớ bị dị ứng với cồn.”
“Cậu mà cũng có nhược điểm này á?” Triệu Huy chống tay lên bàn: “Nếu không thì uống một chút thôi?”
“Đến lúc bị bệnh, cậu đưa tớ đến bệnh viện nhé?” Cô vuốt mái tóc ngắn về phía sau, cái trán bóng loáng trắng nõn, đuôi mắt xếch lên toát ra vẻ quyến rũ không đúng với độ tuổi.
Triệu Huy không tin: “Cậu đừng có lừa tớ, làm gì nghiêm trọng đến mức đấy.”
“Nếu tớ bị dị ứng, ngoại trừ ngoài da sưng đỏ ngứa ngáy, cổ họng sưng phù, nghiêm trọng có thể lên cơn co giật.”
“Vãi nhái!” Triệu Huy sợ tới mức há hốc mồm, vội vàng lấy lại mấy chai rượu: “Vậy cậu tốt nhất đừng có uống.”
Lý Cửu Lộ nghe bọn họ nói chuyện, trường hợp này, cô không mở miệng như thế nào, cũng không thể nói gì hơn.
Sau khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, mới nhìn ra sự khác biệt.
Mạc Khả Diễm cùng các bạn nam đối diện vô cùng hoà hợp, cũng vừa nói vừa cười với các bạn nữ khác, chỉ có mỗi Cửu Lộ là không nói chuyện, ánh mắt cũng không thèm liếc lại đây một cái.
Hình thức ở chung này nhìn là biết có chút cố tình, thật ra trong lòng luôn tồn tại cảm giác bài xích.
Một phút nào đó, Mạc Khả Diễm bỗng nhiên trầm mặc, nhìn Lý Cửu Lộ một cái: “Cậu với Mã Tiểu Dã có quan hệ gì?”
Giọng nói của cô ấy rất thản nhiên, lần đầu tiên trong đêm nay nhìn thẳng vào cô.
Cửu Lộ uống cốc Coca, ánh mắt vẫn đạm mạc như cũ, không trả lời.
Mạc Khả Diễm không kiên nhẫn: “Tôi đang hỏi cậu đấy, hai người có quan hệ gì?”
“Vì sao phải nói cho cậu biết?” Cửu Lộ nhẹ nhàng đáp, nghe không ra tâm tình gì.
Đây là cuộc đối thoại duy nhất của hai người trong đêm nay.
Bên trong phòng mọi người hò hét loạn xạ, ồn ào giống như cái chợ. Cửu Lộ đi ra hành lang hít thở không khí, mưa to chuyển thành mưa nhỏ, từ cửa sổ đang mở hắt vào, có chút lành lạnh.
Đến lúc về, Mã Tiểu Dã đang cùng Mạc Khả Diễm thi uống rượu, hai người cách bàn tròn khiêu chiến.
Mã Tiểu Dã: “Lần trước cậu thắng tớ, chẳng qua là số hên, tớ hôm đó trạng thái không tốt.”
Mạc Khả Diễm: “Cậu cứ giỏi lấy cớ, chờ lát nữa ăn xong thi lại đi, nhưng mà lần này có tiền đặt cược.”
“Cược như thế nào, tất cả đều nghe theo cậu.”
“Ai thua thì phải đi xăm hình, cậu có dám không?”
“Một lời đã định.”
Những người khác vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lương Húc không sợ lớn chuyện, nhấc chén rượu chỉ vào hai người: “Mọi người ngồi đây làm chứng, hai người các cậu không được đổi ý đâu đấy.” Cậu lớn tiếng ồn ào: “Ai thua tới tìm tớ, tớ có người anh em làm thợ xăm hình, kỹ thuật rất tốt, đảm bảo các cậu sẽ thích!” Cậu đắc ý nhướng mày.
Lý Cửu Lộ kín đáo liếc cậu một cái, môi dưới của cậu đã đóng vảy, có một ít máu tụ ở giữa môi, khi nói chuyện, miệng khẽ mở, khuôn mặt tươi tắn, làn da trắng trẻo, trông rất giống nghệ sĩ ca kỹ Nhật Bản.
Sao lúc ấy lại có thể mềm lòng! Phải khiến cả miệng cậu ta đều sưng lên, như thế mới ngăn được tật nói nhảm của cậu ta. Lý Cửu Lộ nghĩ.
Cô không chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc.
Mã Tiểu Dã đưa cô xuống dưới tầng: “Cậu thật sự không muốn đi chơi bóng với bọn tớ sao?”
Cửu Lộ lắc đầu: “Tớ không thích Mạc Khả Diễm.”
“…… Gì cơ?”
“Không có gì.”
Mưa phùn tầm tã, nhiệt độ không khí vào ban đêm xuống thấp.
Hai bên đường có vài vũng nước mưa, cảnh xa hoa truỵ lạc, ở trong nước phản ánh ra một thế giới ngược lại.
“Cửu Lộ.” Mã Tiểu Dã nhịn không được nói: “Thật ra cậu nên cùng bạn học trò chuyện nhiều hơn, thoải mái hơn một chút…… Khả Diễm là người tốt, tương đối ngay thẳng, cũng tương đối nghĩa khí.”
“Vậy à?”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi đen bóng ở trong bóng đêm sáng lấp lánh, ánh mắt thanh khiết, lại khiến người ta không còn chỗ nào để che giấu.
“Bạn gái như Mạc Khả Diễm so với tớ thì đáng yêu hơn rất nhiều, cái này tớ biết.” Cửu Lộ chậm rãi nói: “Nếu một lúc nào đấy, cậu thích cô ấy nhiều hơn so với tớ, vậy xin cậu nhất định trước đó phải nói cho tớ biết. Tớ chấp nhận được chia tay, nhưng rất khó tha thứ phản bội.”
“…… Sao có thể thế được.” Mã Tiểu Dã có chút oan uổng, cũng có chút chột dạ, cậu chậm chạp, đặt hai tay lên bả vai cô, tầm mắt ngang với cô: “Cậu gần đây làm sao thế? Luôn nghi thần nghi quỷ, chuyện này sẽ không xảy ra.” Cậu nói nhẹ nhàng: “Không nói chuyện đó nữa. Quà sinh nhật của tớ đâu?”
Cửu Lộ nắm chặt quai cặp sách: “Buổi sáng dậy muộn, tớ quên không mang đi rồi, để ngày mai tớ đưa cho cậu.”
“Được.” Cậu ngắm đường phố: “Thật sự không cần tớ đưa về à?”
Lý Cửu Lộ lắc đầu.
“Vậy cậu đi đường cẩn thận.” Mã Tiểu Dã liếc nhìn xung quanh, kéo Cửu Lộ ra xa cửa, đứng ở dưới chân tường yên tĩnh bên cạnh: “Nhớ chờ điện thoại của tớ. Có muộn đến mấy tớ vẫn sẽ gọi đấy.”
Cậu khẽ hôn lên má cô.
Hơi thở đặc trưng của người con trai cùng với mùi rượu thổi qua, đèn đường hắt xuống, chiếu lên khuôn mặt vui sướng của cậu.
“Cậu mau đi thôi. Tớ phải lên rồi.”
“Được.”
Bóng dáng cậu rất nhanh biến mất sau cánh cửa lớn, Cửu Lộ quay đầu lại, nhìn đường phố, lúc này mới nhớ tới đã để quên ô trên tầng.
Đang suy nghĩ có nên lên đó lấy một chuyến hay không, chợt đầu phố vang lên tiếng còi xe dồn dập.
Lý Cửu Lộ nhìn sang, một chiếc mô-tô đang đỗ trước cửa tiệm cũ kỹ tối tăm, đèn xe ở trong màn mưa phát ra ánh sáng ấm áp, có người ngồi trên xe, một bên bàn chân vững vàng dẫm trên mặt đất, đầu gối hơi cong.
Anh mặc áo khoác màu đen cùng với quần đen, không đội mũ bảo hiểm, thấy Cửu Lộ không động đậy, lại ấn hai tiếng còi.
Lý Cửu Lộ quay đầu nhìn cửa sổ trên tầng, từ bỏ ý nghĩ đi lên lấy ô.
Cô tránh người đi đường, đôi tay che ở trên trán, chọn con đường sạch sẽ mà chạy đi.
Trì Kiến không cầm tay lái, cánh tay thả lỏng để giữa hai chân: “Cô có bị ngốc không đấy?”
“……”
“Còi đã ấn đến nửa giờ rồi.” Anh khoa trương nói.
“Tôi không chú ý nghe.”
“Quá lơ đãng, tôi hiểu mà.”
Cửu Lộ: “……”
Trì Kiến có vài giây không nói chuyện, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần. Cô mặc một bộ áo liền váy len thô màu xanh lam, quần tất màu đen, một đôi giày thể thao giản dị —— chân có vẻ rất nhỏ, cổ chân khẽ nắm cũng có thể gãy.
Lý Cửu Lộ dịch bước, đúng lúc cắt ngang tầm mắt anh: “Anh gọi tôi có chuyện gì?”
Anh nâng ánh mắt: “Cô đi đâu vậy?”
“Tôi về nhà.”
Trì Kiến: “Đúng lúc, chúng ta cùng đường, tôi tiễn cô một đoạn.”
“Bây giờ anh đi thăm bà ngoại à?” Lý Cửu Lộ kéo cổ tay áo nhìn đồng hồ: “Đã 8 giờ rồi, viện dưỡng lão đóng cửa lúc 7 giờ, sáng mai anh mới có thể đến thăm.”
“Ban đầu chỉ muốn thử vận may thôi.” Trì Kiến tùy ý gật đầu, nhấc mắt: “Sau đó không phải gặp được cô sao.”
Lý Cửu Lộ mấp máy môi, xoay người tránh đi.
“Này ——” Trì Kiến sửng sốt, từ trên xe nhảy xuống: “Cô đợi một chút.”
Móc khóa cá voi trên cặp sách của cô bị nước mưa rửa đến đen bóng, không ngừng lắc lư.
Cửu Lộ nghiêng đầu: “Tại sao tôi phải giúp anh? Chúng ta hình như không quá quen biết.”
“Không thân thiết à? Tôi từng giúp cô hai lần.”
Cô nhìn anh, tầm mắt quay về chỗ cũ, tránh vũng nước phía trước mà bước đi.
Ven đường, ô tô, xe máy phóng như bay, đèn xe chiếu đến càng thêm dầy đặc.
Trì Kiến tay đút túi quần, chân dài, đi nhanh vài bước là có thể đuổi kịp cô.
“Không nhớ ơn cũng đúng.” Anh nói: “Chủ nhiệm Giang hình như nghĩ chúng ta là bạn học, lần trước nói chuyện rất vui vẻ, bà ấy còn muốn tôi tới chơi với cô. Vừa rồi cô từ nhà hàng đi ra, bên cạnh còn có một người, hai người……”
Lý Cửu Lộ bỗng nhiên dừng chân, Trì Kiến ngậm miệng, bước nhanh nửa bước, dừng lại quay đầu nhìn cô.
“Sao lại không đi nữa?” Anh hờ hững nhếch nhếch khóe miệng.
Cửu Lộ rũ mắt, ánh mắt dừng ở khóe môi của anh.
“…… Anh.” Cô ngập ngừng: “Vừa rồi anh đều nhìn thấy tất cả?”
“Cô chỉ cái gì cơ?” Trì Kiến biết rõ cố hỏi.
“Còn cái gì ở đây nữa?”
“Cô nói thử xem?” Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Tôi là người mồm miệng không kín đáo, lúc đặc biệt khó chịu, có thể sẽ nói chút chuyện linh tinh.”
Lý Cửu Lộ cúi đầu nghĩ nghĩ, thức thời hỏi: “Bây giờ anh có khó chịu không?”
“Sắp rồi.”
Hai người đứng cạnh nhau ở đầu đường, đêm nay đường Bách Hoa quạnh quẽ khác thường, không thấy người đi đường, chỉ còn vài chiếc xe qua lại.
Trì Kiến nhìn về phía sau, nói dõng dạc: “Yên tâm, cô sẽ an toàn, tôi không có hứng thú đối với trẻ vị thành niên.”
“……”
“Đi thôi.” Anh kéo nhẹ cánh tay áo của cô: “Nếu như xe của tôi bị người lấy mất, có bán cô cho tôi cũng không đủ.”
“Chuyện này đâu có liên quan đến tôi.” Cô nhỏ giọng lầu bầu.
Lý Cửu Lộ bất đắc dĩ cùng anh trở lại bên cạnh mô-tô, hai người bị ướt tới một nửa.
Trì Kiến còn ổn hơn một chút, quần áo làm bằng chất liệu chống thấm, giày da không dính nước, chỉ có tóc bị nước làm ướt nhẹp.
Anh lấy phần áo ở khuỷu tay giúp cô lau qua nước mưa dính trên chỗ ngồi đằng sau, nhấc chân ngồi lên xe máy.
Bên cạnh vang lên hai tiếng rầm rầm, Trì Kiến quay đầu nhắc nhở: “Đi lên đi.”
Cửu Lộ do dự một lát, mới vừa bước đi, anh nói: “Từ từ đã.”
“Yêu sớm à?”
Lý Cửu Lộ: “…… Gì cơ?”
Anh nhịn không được châm ngòi ly gián: “Tôi nghĩ, cho dù đối xử với bạn nữ bình thường, thời tiết như này cũng nên đưa bạn về nhà an toàn. Nếu không tiễn, ít nhất cũng phải đưa ô hoặc là một cái áo khoác.”
Anh cười một cái, đánh giá một cách khách quan: “Người bạn trai này của cô không xứng với chức bạn trai tí nào.”
Lý Cửu Lộ trừng mắt với anh, cảm thấy tươi cười của anh rất ngứa mắt, vẻ mặt vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Trì Kiến ngoảnh mặt làm ngơ, cởi áo khoác của mình, giơ cánh tay, khoác lên trên người cô.
Cửu Lộ vẫn cứ trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt kia nửa điểm sát thương cũng không có, con ngươi màu đen của cô ướt át giống nước mưa, so với đêm còn thâm trầm hơn, làm người khác khó mà dời mắt.
Không biết tại sao, Trì Kiến bỗng nhiên nhớ tới ngày gặp được cô ở nhà bơi, cô mặc áo tắm màu đen, bơi qua đỉnh đầu anh, mắt nhắm chặt, cơ thể vô cùng mềm mại, giống như cá voi hòa mình trong nước.
Anh hít sâu một hơi, nhấc tay, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, che khuất ánh mắt của cô.
“Đừng nhìn nữa. Mau lên xe đi.”
Mũ rất lớn, quay đầu cũng không nhìn thấy gì.
Tầm mắt Cửu Lộ trở nên tối tăm, thấy góc áo của anh khẽ phất phơ dưới ánh đèn.
Cô thở dài khe khẽ, rũ mắt, chống tay xuống bên cạnh chỗ ngồi vắt chân qua.
Mô-tô nổ máy, cơ thể to lớn của anh giúp cô che khuất mưa gió.
Đêm nay, trái tim cô có chút mất mát, ẩm ướt, dường như lại rất ấm áp.
Hết chương 6