Thứ Kình

Chương 30



Ban đầu chiều chủ nhật Trì Kiến có hẹn trước, vì muốn đến nhà Cửu Lộ ăn cơm, anh phải thương lượng lại với ba người khách cũ, đổi ngày đến thứ hai và thứ ba. Vậy nên hai ngày sau, chân anh cũng không chạm được xuống đất, bận bịu đến tận đêm khuya.

Tối nay, anh tháo găng tay plastic ra, vừa nhấc mắt, đã gần 10 giờ, may mà hôm nay khách đến sớm hơn so với giờ hẹn. Anh giật mình nhớ ra đã rất lâu không đi tìm Lý Cửu Lộ, nhưng dường như cô cũng không chủ động liên hệ với anh.

Trì Kiến chậm rãi xoay khớp cổ, tự nhủ mình phải khoan dung một chút. Sau khi dọn dẹp xong, chào hỏi Hồng Dụ rồi xuống tầng đóng cửa, anh cưỡi mô-tô đi đến viện dưỡng lão.

Dọc đường đi anh nghĩ mình nên vào bằng cách nào —— không thể gõ cửa, huýt sáo có thể không nghe thấy, gọi điện thoại sợ là sẽ đánh thức bố mẹ cô. Chỉ có thể trèo tường từ hậu viện đi vào.

Nhưng khi anh rẽ vào khúc cua cuối cùng, lại phát hiện không thể thực hiện được.

Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng hai cánh cổng sắt của viện dưỡng lão vẫn mở toang, có chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa, bên trong không ngừng vang lên tiếng cãi vã.

Trì Kiến nhíu mày, đỗ xe, bước nhanh vào.

Vẻ mặt Giang Mạn nôn nóng, nhìn thấy anh đến, giống như thấy được cứu tinh: “Trì Kiến, Lộ Lộ nhà dì có nói với con là con bé đi đâu không?”

“…… Không ạ.” Trì Kiến không hiểu ra sao: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Giang Mạn buồn bã lắc đầu, nước mắt trực trào ra ngoài, bà cắn răng lên mu bàn tay, đưa một tờ giấy cho anh.

Trì Kiến bắt đầu hoảng hốt, nhận lấy, cơ thể bỗng cứng đờ. Anh khó tin nhìn đi nhìn lại hai lần, tiêu hóa vài giây, sắc mặt trở nên âm u đáng sợ, âm thầm nghiến răng.

Bên kia, Khương Quân và người yêu vây lấy Chu Khắc: “Người mất tích từ trong viện các ông, ông nói đi, rốt cuộc bố tôi đã đi đâu?”

Chu Khắc đau đầu, giải thích lần nữa: “Trên giấy con gái tôi đã viết rõ, cùng với bố của anh ra ngoài cho khuây khỏa, hơn nữa còn ghi rõ ngày về, nên tôi dám cam đoan trước mắt hai người họ vẫn an toàn. Sau khi phát hiện chúng tôi đã gọi cho người nhà đầu tiên, đây là động thái chịu trách nhiệm……”

“Chịu trách nhiệm cái rắm.” Khương Quân mắng: “Người còn chưa thấy, chịu trách nhiệm cái gì? Các ông mau tìm người về cho tôi, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.”

“Đúng, phải báo cảnh sát.” Người yêu anh ta cũng phụ họa theo.

Chu Khắc nói: “Khương tiên sinh, bố của anh là người trưởng thành, cho dù muốn báo án, ít nhất phải mất tích vài giờ đồng hồ, đồn công an mới có thể chấp nhận, hơn nữa……”

“Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Không, anh không hiểu ý của tôi rồi…… Nếu không chúng ta vào văn phòng ngồi xuống từ từ nói chuyện……”

Mọi việc đều đẩy cho Chu Khắc, Giang Mạn không còn tâm trạng điều chỉnh, bà đỡ lấy đầu gối chậm rãi ngồi xổm xuống, cho dù biết Cửu Lộ an toàn, nhưng trong lòng vẫn không chịu được mà hoảng sợ.

Trì Kiến tức giận đến mức vừa nhanh vừa vội, chờ đến khi bình tĩnh lại, nghiêm túc nhớ lại những manh mối trong mấy ngày qua, trước mắt đột nhiên bật ra một tấm vé tàu, trên đó viết K1387, từ Tiểu Tuyền đến Nam Châu, ngày 20 tháng 4……

Anh móc di động ra nhìn lịch, hôm nay vừa khéo là ngày 20.

Vậy nên là 20 tháng 4 năm nay, không phải năm ngoái. Trì Kiến đỡ trán, xoa mạnh hai bên thái dương.

Thành phố Nam Châu.

Anh nhìn khoảng không trước mặt, cười lạnh một tiếng.

Trì Kiến đi ra ngoài, tức giận ập đến áp đảo sự lo lắng và hoảng loạn. Anh không hiểu, rốt cuộc trong mắt cô anh là cái gì.

Giống như một lời nhiệt huyết, đổi lấy một phát rắm, cô không quan tâm thả ra, nói mấy câu nhẹ nhàng tống cổ anh đi.

Dấu diếm đúng không, lén chạy đi đúng không, vậy em vĩnh viễn đừng mẹ nó trở về.

Trông chờ anh đi tìm cô? Không có cửa đâu, tốt nhất là chết……

Bước chân Trì Kiến đột nhiên dừng lại, anh bị từ cuối cùng dọa xanh mặt…… Tiểu Tuyền cách Nam Châu khoảng tám ngàn dặm, cô dẫn theo ông cụ đến tuổi ốm đau bệnh tật, chẳng may gặp phải nguy hiểm, một cô gái nhỏ như cô, thoát khỏi thế nào bây giờ?

Trì Kiến bỗng nhớ đến ba tên côn đồ trước cửa KTV, càng thêm hoảng sợ.

Anh dậm chân, đứng yên tại chỗ xoay hai vòng.

“Đệt.” Anh nghiến răng nghiến lợi, dùng âm lượng chỉ mình anh nghe được: “Lý Cửu Lộ, em là đồ khốn nạn. Trở về ông đây muốn chia tay với em.”

Anh lại quay lại: “Có thể cháu biết cô ấy ở đâu.”

Mấy người khác lập tức yên lặng.

Giang Mạn giật mình, lao đến nắm chặt cánh tay anh: “Mau nói cho dì biết, Lộ Lộ đã đi đâu?”

Trì Kiến: “Con cũng không dám khẳng định, chỉ mới suy đoán. Dì yên tâm, con sẽ cố gắng tìm được Lý Cửu Lộ về.” Anh quay sang nói với hai người còn lại: “Cho tôi hai ngày, chậm nhất là tối ngày kia, nếu không nhận được điện thoại của chúng tôi, lúc đó báo cảnh sát cũng không muộn.”

Giang Mạn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Trì Kiến lại thoát ra, bước nhanh ra ngoài cửa.

Anh vừa đi vừa cầm điện thoại, gọi vào số Hồng Dụ.

Sự thật chứng minh, trên thế giới thứ gọi là “Tâm linh tương thông” không thường xuất hiện, có người tức đến mức muốn phóng hỏa, mắng cho cô một trận, Lý Cửu Lộ lại mặt không đỏ tâm không lo, bình tĩnh ngồi trên đoàn tàu.

Tối nay cô và Khương Hoài Sinh lên xe, xe thuận lợi chạy đến ga tàu, một đường thẳng tiến về phương Nam.

Cửu Lộ ngồi trên dãy ghế cạnh lối đi nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm đèn đường chậm rãi tụt lại phía sau, sau đó thưa thớt dần, cho đến khi trước mắt chỉ còn một mảnh đen kịt, cửa kính phản chiếu lại bóng dáng cô.

Cô nhẹ nhàng thở ra, vẫn có chút cảm giác hoang đường không chân thực, cô cứ như vậy mà trốn mọi người, trong thời kỳ quan trọng trước khi thi đại học, mang theo một cụ già, tùy hứng chạy đi. Nhưng việc đã đến nước này, dường như không còn cơ hội để cứu vãn nữa rồi, mà rõ ràng ông cụ đang ngồi đối diện còn vui sướng hơn so với cô.

Nhân viên phục vụ đến đổi vé, nhắc nhở mọi người mau chóng nghỉ ngơi.

Cửu Lộ hỏi: “Khoảng mấy giờ thì mình đến Nam Châu ạ?”

“Bốn giờ chiều ngày kia.”

Gần bốn mươi hai tiếng đồng hồ, cũng có nghĩa phải trải qua hai ngày trên tàu hỏa.

Đèn trong tàu đã tắt, chỉ có mấy buồng cuối tàu còn sáng đèn.

Cửu Lộ nói: “Ông Khương, ông nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Khương Hoài Sinh liếc cô một cái, lại dịch tầm mắt đi chỗ khác: “Đợi lát đã, nằm xuống cũng không ngủ được.” Ông cụ vẫn còn chút tâm tư nhỏ, vốn chỉ nghĩ cô mở cửa giúp mình, ai ngờ cô bé này lại ra điều kiện, nằng nặc đòi đi theo, không đồng ý sẽ không giúp, còn muốn nói kế hoạch của ông cụ cho chủ nhiệm Giang.

Ban đầu cứ nghĩ cô rất ngoan ngoãn, bây giờ mới biết được đó là giả, cô mưu ma chước quỷ còn nhiều hơn người khác. Khương Hoài Sinh cả đời lấy cứng đối cứng, còn chưa cúi đầu trước bất kỳ ai, đương nhiên không phục.

Cửu Lộ nhìn ra ông cụ đang giận lẫy, dịu dàng nói: “Trước đây ông đã đồng ý gì với con hả?”

Ngoại trừ muốn ngắm Nam Châu, Cửu Lộ còn gánh vác sứ mệnh chăm sóc Khương Hoài SInh, chẳng những phải chú ý đến sức khỏe của ông cụ, còn phải đưa ông cụ trở về an toàn.

Khương Hoài Sinh “Hừ” một tiếng, không tình nguyện nói: “Nghe lời con.” Khuôn mặt ông cụ hiền lành, dù có để mặt xấu, cũng không nghiêm túc mấy: “Nhưng bây giờ ông không ngủ được.”

“Nằm một lát sẽ buồn ngủ thôi ạ.”

Khương Hoài Sinh không tiếng động chống đối vài giây, chậm chạm nằm lên trên giường.

Vốn hai tấm vé đều là giường tầng dưới, nhưng tạm thời đổi cho người khác, đối phương là một người mẹ mang theo một đứa bé, không tiện nằm giường trên, nên khi chị ta mở lời, Lý Cửu Lộ đồng ý rất hào phóng.

Cô thu xếp cho Khương Hoài Sinh xong, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, cởi giày, bò lên giường trên.

Một đêm chòng chành giữa không trung trôi qua, cô không thích ứng được, ngủ không sâu giấc, chờ đến khi mở mắt, ngoài cửa sổ mới hiện ánh ban mai.

Nhưng có người còn dậy sớm hơn cô.

Khương Hoài Sinh ngồi trên vị trí tối qua, tay nâng mặt, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Lý Cửu Lộ xoa xoa đôi mắt, tùy tiện buộc lại tóc, bò xuống thật cẩn thận.

Quang cảnh ngoài cửa sổ bao la khoáng đạt, một mảnh non xanh đập vào mắt, có cánh đồng bát ngát, có con sông chảy róc rách. Xa xa có mấy căn nhà thưa thớt, dưới ánh mai trong trẻo càng thêm yên bình và tốt lành.

Tất cả đều rất thơ mộng. Khóe miệng cô cong lên: “Ông đang nghĩ gì thế ạ?”

Khương Hoài Sinh nói: “Xa về phía trước có rất nhiều núi.”

Lý Cửu Lộ không tiếp lời.

Ông cụ lại nói: “Khi Khương Quân đến phương Bắc học đại học, mẹ đứa nhỏ đã khóc rất nhiều lần, sợ cách quá xa, thằng bé phải chịu khổ. Năm thứ hai đại học, bà nó nhớ con trai, hai người liền lên tàu đến phương Bắc.” Ông cụ cảm thán nói: “Mấy năm qua đi, chỉ mình ông ngồi tàu, về nhà cũng thành việc khó.”

“Giống như sống cùng con trai ông thôi mà.”

“Không giống.” Ông cụ nói: “Người ta phải xây dựng tổ ấm mới, có cuộc sống của chính mình, ông không muốn quấy rầy, cũng không quen ở cùng.”

Lý Cửu Lộ còn muốn khuyên bảo hai câu, ông cụ đã ngó đầu ra ngoài cửa sổ, không có ý định tiếp tục nói chuyện.

Không lâu sau, mặt trời lên cao, tiếng nhạc thư giãn được bật to lên, các hành khách khác cũng lần lượt thức dậy, có người rửa mặt, có người ăn cơm, khoang tàu tràn ngập mùi mỳ gói.

Lý Cửu Lộ nhìn Khương Hoài Sinh uống thuốc hạ huyết áp. Rót cho ông cụ một cốc bột yến mạch, cung cấp thêm vitamin D, giúp hấp thụ Canxi trong thức ăn, ngoài ra còn có hai cái bánh mì và một quả trứng gà luộc.

10 giờ sáng ăn một quả táo.

12 giờ bắt ông cụ phải ngủ nửa giờ để dưỡng tim.

Tất cả thói quen ăn uống và liều lượng thuốc, toàn bộ dựa theo tiêu chuẩn trong viện mà làm. Trước đó, Lý Cửu Lộ tìm cớ hỏi chuyện Cố Hiểu San, nên làm việc khá thuận tay.

Khi Lý Cửu Lộ đứng dậy đi vứt rác, người mẹ bên giường đối diện nhìn theo bóng lưng của cô, không nhịn được tò mò hỏi: “Ông ơi, cô bé ấy là gì của ông thế ạ?”

“Cháu gái của tôi đấy.”

“Bảo sao, cô bé này không chỉ xinh đẹp, tâm địa cũng thiện lương, nhìn tuổi có vẻ không lớn, bận rộn trước sau, còn rất kiên nhẫn chăm sóc ông.” Chị ta khen Lý Cửu Lộ một lúc: “Ông thật có phúc.”

“Cũng thường thôi mà.” Khương Hoài Sinh cười tủm tỉm khách sáo nói, đầu nghiêng sang một bên, không tiếp lời.

Đường có dài đến đâu, rồi cũng sẽ tới điểm cuối cùng.

Bốn giờ chiều ngày 22, đoàn tàu dừng ở trạm phía Đông thành phố Nam Châu.

Bước xuống tàu, chào đón Cửu Lộ, là hơi nóng hầm hập và dòng người ăn mặc thoải mái đi lại.

Bọn họ theo dòng người đi lên rồi đi xuống, tuy cơ thể Khương Hoài Sinh cường tráng, nhưng dù sao đi đứng cũng không linh hoạt, rất nhanh hai người đã bị rơi lại phía sau.

Trạm dừng phía Đông không tính là lớn, chỉ có một cửa ra vào, đi qua đường lớn, ngoài rào sắt là quảng trường, điểm dừng xe buýt đường dài và phương tiện công cộng.

Cửu Lộ đỡ Khương Hoài Sinh đi đến cửa ra: “Chúng ta đi về như thế nào ạ?”

“Trước tiên ngồi xe buýt, đến cảng sẽ có phà.”

“Vậy…… Nhà ông ở hòn đảo thứ mấy ạ?”

Khương Hoài Sinh cười tươi như hoa: “Hòn đảo thứ ba.”

Cửu Lộ dừng một lát, trong lòng buồn bực đi về phía trước.

Mọi người xung quanh liên tiếp vượt lên, điểm đón bên ngoài không còn nhiều chỗ thừa, càng ngày càng gần rào sắt, Lý Cửu Lộ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua, cứ tưởng mình gặp quỷ.

Tim cô bỗng siết chặt, bắt đầu đập điên cuồng, chớp chớp mắt, xác nhận lại lần nữa, người kia không phải Trì Kiến hay sao?

Trì Kiến hơi khom lưng, khuỷu tay chống lên rào sắt, bả vai theo động tác nhô lên. Anh tùy tiện vắt chéo hai tay, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc dính không ít khói bụi.

Lại nhìn trang phục của anh, áo phông trắng ngắn tay phối hợp với quần đi biển màu tím, đầu đội mũ rơm nhỏ, kính râm gác trên mũi, không nhìn về phía này, mà đang quay đầu nhìn chằm chằm biển quảng cáo bên cạnh.

Ăn mặc thời thượng như vậy, lại đứng yên ở đó, không khác gì người mẫu, so với người địa phương còn tự nhiên tự tại hơn.

Lý Cửu Lộ hành động trước suy nghĩ, giữ chặt Khương Hoài Sinh trốn vào phòng bảo vệ của nhà ga.

Khương Hoài Sinh không rõ nguyên nhân: “Cô bé, con làm gì vậy?”

“Suỵt!”

Cửu Lộ ngồi xổm trong góc, đầu óc vốn đã bị khí nóng hun đến hỗn loạn, giây phút nhìn thấy anh, trong lòng không nói rõ được cảm giác gì, vừa rung động vừa kỳ diệu, vừa ngoài ý muốn vừa vui sướng, vừa khiếp sợ vừa cảm động……

Mồ hôi trên trán theo gương mặt chảy xuống, chui vào cổ áo.

Áo sơ mi dài tay trên người cô đã hai ngày chưa thay, mùi rất khó ngửi, tóc bết dầu, sáng sớm nay có xả qua tóc mái, miễn cưỡng dùng kẹp tóc cố định trên đỉnh đầu. Giờ phút này bị khí nóng vây quanh, cơ thể như muốn lên men.

Năm phút trôi qua, trong lòng cô hy vọng mình sẽ có chút may mắn, cứ nghĩ rằng cô còn thời gian để nghiêm túc suy nghĩ, lại có một bàn chân xuất hiện trong tầm mắt.

Lý Cửu Lộ nhắm mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trì Kiến cao cao tại thượng, giọng điệu lạnh lùng: “Thật sự cho là anh mù sao?”

Hết chương 30

Lời editor: Làm sao bây giờ, tớ lỡ đọc trước mấy chương tiếp theo và chết chìm trong sự ngọt ngào của đôi bạn trẻ T.T Ai đó đến đây ôm tớ đi, cầu ôm ôm ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭ Hmm, có ai thấy bạn Kiến chương này rất đáng yêu không ạ >~<


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.