Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 39: Phiên ngoại: Cố Cảnh Nhiên



Khi tôi từ bên ngoài trở về phòng trọ của mình nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe màu đen có rèm che dừng vững vàng ở trước cổng, sắc trời đã gần tối hẳn, từ xa xa nhìn lại lại càng cảm thấy chiếc xe màu đen có rèm che kia tỏa ra một khí thế trang nghiêm. Limousine tôi nhìn đã nhiều rồi nên không lấy làm lạ, cho nên không để ý nhiều liền dừng hẳn xe của mình lại rồi đi vào trong kí túc xá.

“Xin chờ một chút.” Một giọng nói thâm trầm hùng hồn truyền đến từ phía sau lưng.

Tôi nhìn xung quanh không có một ai, xác định chắc chắn rằng người đó đang gọi tôi liền có chút nghi hoặc xoay người lại.

Người gọi tôi là một người đàn ông trung niên, ông ta từ trên chiếc xe limousine kia ung dung đi tới, tôi hơi nheo mắt lại thoáng quan sát ông ta một lượt, liền thấy người này phong độ bất phàm, tiền bạc và quyền lực nắm chắc trong lòng bàn tay, tính cách kiêu ngạo, là một người đàn ông thành công mắt cao hơn đầu. Chỉ có điều tôi không biết ông ta tìm tôi có chuyện gì, hay ông ta đến tìm phó chủ tịch tỉnh là cha tôi không gặp mới tới tìm tôi?

“Cậu chính là Cố Cảnh Nhiên à?” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của ông ta rất có cảm giác đè ép, tôi dường như có thể khẳng định đôi mắt từng trải nhiều năm rất lợi hại kia đang bắn phá toàn thân tôi từ trong ra ngoài một lượt.

“Là tôi.” Tôi lễ phép trả lời ông ta.

“Lên xe nói chuyện.”

Tuy rằng không phải giọng điệu ra lệnh, nhưng mà lúc này nghe vào trong tai thấy rất khó chịu, ông là ông lớn, tôi cũng chẳng phải phường nghèo hèn.

“Vị tiên sinh này, tại sao tôi phải đi lên xe với ông?” Tôi một tay chống hông, miệng nở nụ cười, hỏi lại không hề có chút khách khí.

Người đàn ông đó dường như sửng sốt, tôi cho rằng tiếp theo ông ta sẽ dùng giọng điệu càng cứng rắn kiên quyết hơn để nói với tôi, nhưng mà, tôi đã nhầm. Ông ta mở cửa xe, vẻ mặt nghiêm túc trầm ổn như trước, có điều ông ta hạ giọng nói với tôi: “Cô bé hai ngày trước cậu cứu bây giờ muốn gặp cậu, tôi là cha của cô ấy.”

Điều này quả thật tôi không ngờ tới, trong nháy mắt tôi chợt nhớ lại hai ngày trước tôi muốn trải nghiệm cuộc sống nên đến làm thuê ở quán bar, mà ngày hôm đó ở trong ngõ sau quán bar tôi có cứu được một nữ sinh, khuôn mặt trắng bệch lạnh như băng của cô ấy lập tức hiện ra trước mắt tôi. Tôi không nói thêm điều gì, cùng ông ta đi lên xe. Xe nổ máy rất nhanh, trên đường đi không ai nói gì, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ nghĩ không biết nữ sinh kia hiện tại ra sao, đã bị tổn thương như vậy, nhất định rất khó có thể tiếp nhận đi.

Xe chạy thật sự rất nhanh, chớp mắt đã tới một bệnh viện tư nhân, đây không phải là bệnh viện mà tôi đưa cô nữ sinh kia đến, tôi đi theo người đàn ông kia vào trong thang máy lên tầng mười. Nơi này im ắng, tôi thử quét hai mắt liền nhận ra tầng lầu này của bệnh viện mở ra chỉ chuyên phục vụ phòng bệnh cho những người nhà giàu. Người đàn ông kia không nói một lời dẫn tôi đi tới trước một cánh cửa phòng, ông ta cúi đầu thở dài, dường như trong nháy mắt già thêm vài tuổi, ông ta vỗ vỗ vai tôi nói: “Vào đi, chú ý một chút, cảm xúc của nó không ổn định lắm.”

Khi tôi đi vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên giường bệnh kia có một bóng dáng gầy yếu, cô ấy cũng không có chút phản ứng gì khi có người bước vào, dựa vào trên giường không hề động đậy. Ngồi bên cạnh giường bệnh là một người phụ nữ, luôn cầm khăn tay lau nước mắt, đôi mắt đã sưng lên giống như quả hạch đào, tôi đoán có lẽ là mẹ của cô ấy. Người phụ nữ kia nhìn thấy tôi không khỏi sửng sốt, lập tức đi đến trước mặt tôi bày ra một nụ cười nhăn nhó, lại quay đầu hướng về phía ghế sô pha vẫy vẫy tay. Lúc này tôi mới phát hiện ra trong phòng bệnh còn có người thứ ba, cậu thiếu niên kia không có cảm xúc gì, nhưng hai mắt đỏ bừng, khi cậu ta đi qua phía tôi có liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó cùng người phụ nữ kia đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và cô nữ sinh kia, nhìn nghiêng khuôn mặt im lặng của cô ấy, tôi thấy hồi hộp khó hiểu. Tôi không biết mình nên nói gì bây giờ, vẫn đứng im như vậy đợi cô ấy quay đầu lại. Không khí trong phòng bệnh yên ắng đến mức người ta không dám thở, tôi không làm gì cả cứ đứng hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy một giọng nói nhỏ khàn khàn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Lại đây.”

Tôi đi về phía tiếng nói, cô ấy vẫn không nhìn tôi, hai mắt vẫn trống rỗng nhìn về phía trước, tôi theo tầm mắt của cô ấy nhìn sang cũng không nhìn thấy điều gì. So với lần đầu tiên tôi gặp cô ấy trong tình cảnh bi thảm, bây giờ trông cô ấy đã giống một con người hơn, nhưng chỉ giống mà thôi. Từ khoảng cách gần như vậy nhìn cô ấy, tôi không thể không vô cùng kinh ngạc, cô ấy rất đẹp, nhưng mà bây giờ cô ấy giống như một con búp bê tinh xảo mỏng manh dễ vỡ không chút sức sống, mái tóc đen làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt như xác chết của cô ấy, không thể nhìn thấy chút ánh sáng thuộc về người sống trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô ấy, ở trong đó đờ đẫn trống rỗng, trong con ngươi lạnh như băng tỏa ra hơi thở tử vong.

“Không cần lo lắng, tôi sẽ không tự tìm cái chết.”

Chẳng biết từ lúc nào, cô ấy đã đem tầm mắt chuyển tới trên người tôi. Tôi kinh ngạc, xấu hổ đón nhận đôi mắt không có tiêu cự của cô ấy. Cô ấy đang nhìn tôi, nhưng lại không giống như đang nhìn tôi. Cha của cô ấy nói tâm tình của cô ấy không ổn định, nhưng mà nhìn từ hiện tại xem ra cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một chút cảm xúc cũng không có.

Tôi kéo ghế dựa qua ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng tầm mắt của cô ấy nói: “Em muốn gặp tôi?”

Cô ấy nghe xong câu đó nở nụ cười như có như không: “Là anh đã cứu tôi phải không?”

“… Đúng vậy.”

Cô ấy thong thả di động tầm mắt trên mặt tôi, không biết tại sao tôi cảm thấy khi hai con ngươi băng lạnh kia xẹt qua mặt tôi, không rét mà run.

“Vì sao lại cứu tôi, để tôi chết đi chẳng phải tốt hơn sao?” Cô ấy cười phá lên nhưng không khiến cô ấy trở nên xinh đẹp hơn, ngược lại khiến cho tôi cảm thấy có chút gì đó thê lương thảm hại.

“Tại sao em lại nghĩ như vậy, sống tiếp mới có hi vọng.” Thật ra tôi cũng không biết mình đang nói điều gì, lời nói khô khan hoàn toàn không có sức thuyết phục, nhưng mà ngoại trừ điều này ra tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt kia không thẻ nói được nên lời.

Cô ấy lại nở nụ cười càng sâu, con ngươi đen nhánh cực kì giống bầu trời đêm không có ánh sao, xuyên qua người tôi nhìn về một nơi nào đó, hoặc là người nào đó: “Đúng vậy, sao tôi có thể chết được, nếu chết rồi sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa.”

Tình hình của cô ấy sau này tôi mới được biết, mẹ của cô ấy hai mắt đỏ hồng nói cho tôi biết sau khi tỉnh lại tình trạng tinh thần của cô ấy cực kì kém, bởi vì không chịu được hiện thực mà điên cuồng muốn tìm cái chết, mấy y tá giữ chặt cô ấy tiêm cho cô ấy thuốc an thần, lúc này mới khiến cô ấy im lặng lại một chút. Nhưng mà tới ngày thứ ba, tính tình cô ấy bỗng nhiên chuyển biến, sau khi tỉnh lại cũng không náo loạn, im lặng ăn cơm, rất nghe lời chịu điều trị, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào. Bộ dạng này của cô ấy càng khiến bọn họ cảm thấy lo lắng, đến tận ngày hôm qua cô ấy bỗng nhiên nói muốn gặp người cứu cô ấy.

Từ hôm đó tới mấy ngày sau, hàng ngày tôi đều đến thăm cô ấy, có thể vì tôi lớn hơn cô ấy hai tuổi, từ trong đáy lòng đã thương yêu cô ấy. Tôi biết cô ấy có một cái tên rất dễ nghe, Lương Thiển Thâm. Khi tôi có thời gian liền ở đây trò chuyện với cô ấy, cô ấy không muốn gặp bất kỳ ai, kể cả cha, mẹ và em trai của cô ấy. Cha mẹ cô ấy dặn dò tôi nhờ tôi ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, nói thật ra tôi thấy rất khó xử, không phải tôi không muốn, mà là tôi cũng không hiểu một người ngoài như tôi có thể làm điều gì.

Nhưng mà sau vài ngày tôi phát hiện ra, thật ra tôi cũng không cần làm gì, cô ấy không khóc cũng không làm loạn, cả ngày vẻ mặt lạnh lùng ngồi ngẩn người, khi thì nói vài câu, từ trong vài câu nói kia cũng đủ để cho tôi hiểu được trong lòng cô ấy có một người đặc biệt quan trọng, chính là người đêm hôm đó cô ấy vẫn luôn nỉ non gọi tên, Tân Tử. Nhưng có một hôm, vốn dĩ cô ấy đang bình thường, không biết tại sao nước mắt đột nhiên chảy xuống từ khóe mắt cô ấy không thể ngăn lại được, im lặng nhưng khiến người ta nhìn thấy ghê người.

“Tôi nghe nói những người đó đều chết hết rồi.”

Tôi ngạc nhiên khó hiểu, sau đó lập tức hiểu được từ lời nói của cô ấy ám chỉ những người đêm hôm đó làm những chuyện độc ác với cô ấy.

“Dù sao ba của tôi cũng có rất nhiều cách giết chết bọn chúng. Nhưng mà, tất cả điều này đều do bản thân tôi tự gây nên, tôi không thể tìm được người để oán hận. Tại tôi thường ngày tùy hứng làm bậy, không kiêng nể gì, thích gây chuyện sinh sự, làm xằng làm bậy, cho rằng ai cũng sợ hãi tôi ba phần. Nhưng tôi đã quên mất rằng gây chuyện, luôn phải trả giá.” Cô ấy khóc đến mức khó thở, khuôn mặt đẫm lệ, không ngừng đánh vào lồng ngực của mình, nói: “Đáng đời tôi, đáng đời tôi gặp phải báo ứng.”

Tôi không muốn thấy cô ấy cứ nguyền rủa chính mình như vậy, giữ chặt tay cô ấy, lại rút khăn tay thay cô ấy lau nước mắt, nhưng mà vô dụng, khăn tay ướt hết, nước mắt của cô ấy tuôn ra như suối.

“Tôi cầu xin anh, anh giúp tôi một chuyện, được không?” Bỗng nhiên cô ấy nắm lấy tay của tôi, đôi mắt mở to, vừa gấp gáp vừa bi thương nhìn tôi.

Lòng tôi co rút đau đớn một hồi, gật gật đầu. Nhưng mà, sau khi tôi nghe xong những chuyện cô ấy muốn tôi làm, tôi không khỏi giận dữ: “Chuyện này căn bản không phải lỗi của em, có gì mà em phải sợ, nếu bạn trai của em ngoài miệng nói thích em, ngay cả chuyện này cũng không thể chấp nhận, cậu ta căn bản không thích em thật sự.”

Cô ấy lắc đầu, nói: “Thi đậu đại học đối với cậu ấy mà nói quá quan trọng, cậu ấy không thể phân tâm, tôi không thể nói cho cậu ấy biết chuyện này, như vậy là hại cậu ấy.”

Tôi không đồng ý với cách làm của cô ấy: “Nhưng mà nếu em muốn chia tay với cậu ta, cậu ta cũng sẽ không thể chấp nhận mà bị phân tâm.”

“Không đâu.” Dường như cô ấy nghĩ tới người kia, khóe miệng hiếm khi thoáng hiện một nét mỉm cười, rất chắc chắn nói: “Tôi hiểu cậu ấy rất rõ, cậu ấy tự ti nhưng cũng kiêu ngạo, tự ai của cậu ấy không cho phép cậu ấy khuất phục trước số mệnh, cho nên, cậu ấy có thể càng cố gắng so với hiện tại hơn, nhất đính sẽ thi đậu đại học tốt nhất.”

“Em…” Tôi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, đành kháng cự phút cuối cùng: “Hà tất phải như thế, chia tay như vậy em đau khổ, cậu ta cũng đau khổ, vì sao phải tra tấn nhau như vậy?”

Cô ấy vươn tay của mình ra, vén ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, cười thảm nói: “Bời vì tôi đã ô uế, còn cậu ấy vẫn sạch sẽ. Tôi chỉ cần vừa nghĩ tới toàn thân dơ bẩn mà bản thân mình còn có tham vọng quá đáng muốn cùng ở chung một chỗ với cậu ấy, liền cảm thấy mình thật đáng buồn nôn…”

Đúng lúc này, em trai của cô ấy mang theo một gói to đi từ ngoài cửa vào, sững sờ nhìn thấy cảnh này, tôi đứng bên cạnh lau nước mắt thay cô ấy, cô ấy ở đây càng không ngừng nức nở.

Cậu thiếu niên thanh tú kia nhanh chóng ném gói to đi, hung hăng xông lên, độc ác túm cổ áo của tôi giáng cho tôi một quyền.

“Nói, anh làm gì cô ấy!” Sức lực của cậu ta rất lớn, túm cổ của tôi khiến cho tôi không thở được, tôi không chút phòng bị nhận một quyền của cậu ta, mắt nổ đom đóm, lảo đảo một chút thiếu chút nữa ngã ngửa ra, làm sao còn có thể trả lời được cậu ta.

“Dừng tay!” Cô ấy đột nhiên lạnh giọng quát: “Nghê Uyên, lập tức buông anh ấy ra.”

Con ngươi của Nghê Uyên lóe lên những tia nguy hiểm, từ từ khôi phục vẻ trong sáng, cậu ta thoáng buông lỏng tay ra, tôi lập tức đẩy cậu ta ra ho khan, tiểu tử này thật đúng là dễ nóng nảy, không phân biệt trắng đen liền đánh người.

“Thiển Thâm…”

“Mày đi ra ngoài.” Cô ấy cũng không thèm để ý đến bộ dáng lo lắng của thiếu niên kia, vội vàng lau nước mắt trên mặt, lạnh như băng nói: “Mày biến ngay, tao không muốn nhìn thấy mày, tao không cần mày giả vờ tốt.”

Kiểu cư xử hờ hững lạnh nhạt kì quái của chị em bọn họ hiện tại tôi đã không còn cảm thấy quá ngạc nhiên nữa, cậu thiếu niên này là đứa con khi mẹ kế của cô ấy tới nhà mang theo. Thiếu niên kia bướng bỉnh kiêu ngạo, lãnh khốc dị thường, lại chỉ nghe lời riêng với những mệnh lệnh của Lương Thiển Thâm, khi bị Thiển Thâm châm chọc thường xuyên lộ ra bộ dạng hoảng sợ. Cậu ta dùng ánh mắt thù hằn trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, lại rất không đành lòng nhìn Thiển Thâm, sau đó im lặng đi ra khỏi cửa.

Cậu ta đi rồi, cô ấy kiên quyết dứt khoát hỏi tôi: “Anh sẽ giúp tôi?”

Tôi không đành lòng nhìn ánh mắt bị thương của cô ấy nữa, thờ dài, gật gật đầu.

Cuối cùng tôi cũng thuận theo ý của cô ấy, lái xe BMW đưa cô ấy đến trường. Ngày đó, cô ấy tỉ mỉ trang điểm rất lâu rất lâu, từ trong đống quần áo chất đầy giường chọn ra một bộ áo khoác màu phấn lam, váy ngắn, giày bó, mũ nhung, đợi đến khi tất cả đều ổn thỏa cô ấy đừng trước mặt tôi cười yêu ớt hỏi: “Thế nào? Nhìn không quá tệ chứ?”

Lúc này tôi đã hiểu được, hai ngày nay hàng ngày cô ấy đều ngoan ngoãn ăn cơm cũng vì muốn khiến cho sắc mặt mình trở nên hồng hào một chút, trong lòng chua xót, tôi rất nghiêm túc dạo một vòng quanh cô ấy, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn tán thưởng nói: “Đẹp lắm, rất đẹp.”

Thật ra, tôi có chút tò mò, nam sinh có thể khiến cô ấy thích như vậy rốt cuộc là một người như thế nào?

Dựa theo sắp xếp từ trước, tôi ôm cô ấy làm bộ rất thân thiết, khi tôi hôn cô ấy, tôi cảm thấy trong chớp mắt thân thể cô ấy cứng ngắc theo bản năng kháng cự lại tôi, tôi do dự nghĩ xem có nên buông cô ấy ra hay không, nhưng mà đột nhiên cô ấy lại chủ động dựa vào ôm lấy cổ tôi. Tôi nghĩ, nam sinh kia hẳn là đã ở phía sau lưng chúng tôi nhìn thấy tất cả chuyện này.

Khi tôi rời đi đã thấy trong kính chiếu hậu mơ hồ có một cái bóng dáng cao gầy, không có gì đặc biệt.

Chạng vạng, tôi đến trường đón cô ấy, cô ấy không có lên xe, cũng không nhìn tôi, im lặng đi tới cây cầu sau trường học, tôi đang muốn hỏi cô ấy tới đây làm gì, nhưng mà vừa nhìn thấy người đứng ở đầu cầu tôi lập tức hiểu hết rồi.

Đó chính là người trong lòng cô ấy, cảm giác giống như người buổi sáng tôi thoáng nhìn thấy xa xa, là một nam sinh cực kì bình thường. Thậm chí tôi nhìn cậu ta thêm mấy lần, nhưng vẫn không nhớ được hình dáng của cậu ta. Thiển Thâm không hề động đậy, chỉ đứng xa xa nhìn cậu ấy. Cậu ta đứng bao lâu, cô ấy liền đứng nhìn cậu ta bấy lâu. Tôi biết hiện tại tôi có bảo cô ấy đi cô ấy cũng sẽ không đi, người đứng ở đầu cầu kia hình như rơi lệ, còn cô ấy cũng liên tục che chặt miệng của mình không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng mà toàn thân đã run rẩy không thể khống chế được.

Thật ra, vài năm sau, tôi không bao giờ nhìn thấy Thiển Thâm khóc nữa, có lẽ, cô ấy đã lưu lại hết nước mắt vào trong ngày đó rồi.

Lúc sáng sớm, cuối cùng cậu ta cũng rời đi, đợi đến sau khi chúng tôi xác định không thấy bóng dáng của cậu ta nữa, cô ấy mới chạy vọt tới trên cầu cất tiếng khóc lớn, cuối cùng dường như ngất đi.

Qua một tuần, tôi đi cùng cô ấy đến trường làm thủ tục thôi học. Tôi cùng cô ấy sánh vai đi tới, bỗng nhiên cô ấy khoác tay tôi, tôi không cần nhìn cũng biết nam sinh tên Tân Tử kia đang ở gần đó. Quả nhiên, cậu ta đứng ở ngay phía trước cách đó không xa, khi chúng tôi đi qua mặt cậu ta, Thiển Thâm cúi đầu nhìn không chớp mắt, tôi lại không nén được tò mò quay đầu lại nhìn cậu ta. Người này quả thật là một nam sinh bình thường, nhưng mà đôi mắt sâu như biển phát ra khí thế bức người khiến cho tôi lâm vào chấn động. Mặt cậu ta không chút thay đổi nhìn chúng tôi lướt qua, tôi không nhận ra được trong đôi mắt kia có bao nhiêu hận ý, chỉ biết cậu ta quả thật như lời Thiển Thâm nói, là một nam sinh vô cùng kiên cường.

Khi đó, tôi còn tiếc thay cho đôi tình nhân bọn họ phải khổ sở như vậy. Nhưng mà gần nửa năm sau, tôi bắt đầu cảm thấy may mắn khi bọn họ chia tay, nếu không, làm sao tôi lại có cơ hội đặc biệt để tiếp cận cô ấy như vậy? Mặc dù là như vậy, nhưng lòng của cô ấy đã khóa lại, không hề mở ra vì bất cứ người nào, cho dù cô ấy nhìn tôi cười, cũng rất hờ hững. Có điều, tôi không buông tha, tôi nghĩ chân thành tới cùng, kiên định, tôi tự cho mình là con cháu cán bộ, mọi mặt cũng đều nổi bật, một ngày nào đó, tôi có thể thay thế người kia, tiến vào trong tâm hồn đã phủ bụi của cô ấy.

Sau khi cô ấy thôi học quan hệ của tôi và cô ấy càng ngày càng hòa hợp, Nghê Uyên cũng nói xin lỗi với tôi, cũng thường xuyên đi theo bên cạnh chúng tôi. Cho dù trăm ngàn lần bị Thiển Thâm lạnh mắt coi thường, nhưng cậu ta vẫn ngoan cường đối xử tốt với cô ấy, giống như một con lừa nhỏ bướng bỉnh kéo thế nào cũng không quay đầu lại. Dần dần, thái độ của Thiển Thâm đối với cậu ta cũng có chút thay đổi, có điều Thiển Thâm không cho phép cậu ta gọi mình là chị, bọn họ đặt ra cách thức xưng hô Tiểu Bạch Đại Bạch để nói với nhau.

Chúng tôi cùng nhau đi du học ở Mỹ, tôi đổi lại chuyên ngành học cùng ngành pháp luật với cô ấy, đó cũng là khoảng thời gian năm năm vui vẻ nhất của chúng tôi. Ba người cùng nhau học tập, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, suýt nữa đi du lịch vòng quanh thế giới.

Có lẽ tôi thật sự khờ dại quá mức, cho dù cô ấy không để ý đến hôn ước của chúng tôi, tôi cũng nghĩ đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng tôi đã lầm rồi, khi tôi đi công tác từ Mỹ trở về, có một tai họa đột ngột đang đợi tôi.

Tôi trơ mắt nhìn cậu ta ôm eo cô ấy, tao nhã nhìn tôi cười nói: “Cố Cảnh Nhiên, phải không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.