Chiều cao chừng một thước, yêu thú hình thể mạnh mẽ đi từng bước từng bước ưu nhã nhịp nhàng từ trong rừng đi ra, hai mắt màu nâu hung ác gắt gao ngó chừng Hạng Thiên Ca, cái bụng lép xẹp quắc queo biểu hiện ra nó trong bụng trống trơn, đã hết sức đói bụng, đây là một yêu thú có bộ lông hoa lệ Hắc Lang.
Nhưng nó không phải là Hắc Lang bình thường .
Ở giữa trán của nó có thể thấy được một đường dựng thẳng, đó là nét đặc thù rõ ràng nhất của yêu thú bốn sao Thiên Mục Lang.
Hạng Thiên Ca hai mắt hưng phấn mà nhìn chằm chằm Thiên Mục Lang, trong òng âm thầm cảm thán chính mình đại nạn không chết, quả nhiên tất có hậu phúc, xem một chút đi, Thiên Mục Lang hiếm thấy trân quý đến thế cư nhiên cứ như vậy tự đưa đến cửa !
Thiên Mục Lang ở chính giữa cái trán có đường dựng thẳng đó là đại biểu con mắt thứ ba của nó, cũng chính là Thiên Mục, nếu Thiên Mục Lang ngay khi con mắt thứ ba mở ra, như vậy, nó liền có thể biết được những chuyện xảy ra trong tương lai, mặc dù nó lúc đầu lực chiến không cao, nhưng nếu cho nó thời gian khiến cho nó lớn lên, nó Thiên Mục đem lại uy lực cực kỳ đáng sợ, điều này cũng chính là nguyên nhân mà khiến cho rất nhiều người muốn được khế ước cùng với Thiên Mục Lang.
Yêu thú bốn sao, tương đương với nhân tộc chiến sĩ cấp chiến tông cường giả, nếu đổi lại yêu thú bốn sao khác , Hạng Thiên Ca có lẽ hơi nhút nhát, nhưng Thiên Mục Lang thì có sự khác biệt rất lớn, Thiên Mục Lang ưu thế chiến đấu tất cả đều tập trung trên con mắt thứ ba(Thiên Mục), mà trước khi con mắt thứ ba thức tỉnh, thì lực chiến đấu của nó so với yêu thú hai sao cũng không khác nhiều lắm.
Mà này Thiên Mục Lang giữa cái trán màu bạc một đường dựng thẳng, đang đại biểu con mắt Thiê n Mục của nó còn chưa thức tỉnh.
“Rống”Thiên Mục Lang có lẽ là đói đã rất lâu, đầu tiên đi vòng quanh trên mặt đất, thân thể nghiêng về phía trước, hai mắt hung ác, chính là động tác trước khi vồ mồi của dã thú, Hạng Thiên Ca hoàn toàn không sợ hãi, nhưng cũng không hề khinh thường, tuy chỉ là thực lực của yêu thú hai sao, nhưng lực chiến đấu cũng tương đương với nhân tộc cấp bậc chiến sĩ đỉnh, cùng nàng không phân cao thấp.
Thiên Mục Lang đột nhiên hướng nàng đánh tới, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trên không trung lao xuống một độ cong duyên dáng, bốn móng vuốt hàn quang sắc bén, lao thẳng tới chỗ yếu hại của nàng mà đến.
Hạng Thiên Ca bởi vì không thể tu luyện chiến khí, nhưng có Hắc Đỉnh tương trợ, cho nên trở thành một người tu luyện đan * thể tu(cái này mình không hiểu lắm),vì thế lực lượng lớn vô cùng, giờ phút này, nàng không chút hoang mang vung đao lên vừa đở, chỉ nghe ‘ khanh’ lên một tiếng giòn vang, Hắc Lang móng vuốt nhọn bị Hắc Đao ngăn cản, thân hình bị lực mạnh bắn ngược đi, một bên hung hăng té ngã xuống đất, nhưng Hắc Lang bò dậy cực nhanh, tứ chi chấm đất, hai mắt càng thêm hung ác.
Lần này Hắc Lang cũng không có vội vã nhào lên, mà là cẩn thận rất nhiều,Hạng Thiên Ca càng xem này Hắc Lang càng vui vẻ yêu thích, không nhịn được lộ ra một tia nhàn nhạt ý cười, mà trên mặt nàng hoa văn nhưng theo nét mặt của nàng đột nhiên sống dậy sinh động, Hắc Lang con ngươi chợt co rụt lại, ánh mắt có chút sụp đổ, nếu không phải nó thật sự quá đói, thật tình nó không muốn ăn cái người quái dị này.
Quên đi, đến lúc đó giết nàng, nhắm mắt lại ăn là được. Thiên Mục Lang trong lòng nghĩ như vậy nói. Sau đó nó bực tức lần nữa hướng Hạng Thiên Ca đánh tới.
Hang Thiên Ca cổ tay cuốn lại, lưỡi đao ‘phanh’ một tiếng đập vào trên sống lưng Hắc Lang, Hắc Lang cảm giác đau đớn, bi thảm một tiếng rơi xuống trên mặt đất, phía trên da lông tràn ra một chút vết máu.
“Rống!”Hắc Lang tức giận vạn phần, mở miệng to như chậu máu lần nữa đánh tới.
“Phanh!” Bị Hắc Đao đánh bay.
Lại nhào tới.
Lại đánh bay
… …… …… ….
Như thế lập lại nhiều lần, Hắc Lang kiệt sức té nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu tức giận nhìn Hạng Thiên Ca đang kéo đao tiến tới gần, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia tuyệt vọng.
Nó giờ phút này thât là hối hận. Nó rốt cuộc là nghĩ không ra, như thế nào lại đi trêu chọc đến cái này người sát tinh quái dị này?
Không chỉ có nhìn đã không muốn ăn, ngược lại cuối cùng đem mình đi tìm chết.
“Ngươi đừng sợ, ta sẽ không thương hại ngươi!” Hạng Thiên Ca mỉm cười chớp chớp mắt, vẻ mặt hòa ái nói, giờ phút này, tâm tình của nàng thật tốt!
Hắc Lang mở trừng hai mắt, trong mắt hung quang giờ phút này biến mất, chỉ còn lại hối hận, nó thật là hối hận, cái người này thật là đáng sợ, rốt cuộc nàng muốn đem ta làm như thế nào?
Mà ngay lúc này, ở phía trên không rừng rậm, có một con Kim Sí Đại Điêu đang không ngừng tìm kiếm.
“Này bên ngoài rừng rậm bốn phía chúng ta tìm nhiều lần cũng không tìm được Ca nhi, Phong ca, Ca nhi có khả năng sẽ ở bên trong rừng rậm”, Nghĩ tới có khả năng như thế, Diệp Đồng Nhược cùng Hạng Phong sắc mặt nhất thời ngưng trọng vô cùng.
Phía bên trong rừng rậm đó là địa phương mà yêu thú cường đại tụ tâp, loài người cùng yêu thú mấy đời là kẻ địch, trong lúc này, nếu bọn họ đi vào, tất nhiên là hữu khứ vô hồi (có vào nhưng không có ra)
“Vì tìm được tiểu chủ nhân, A Kim nguyện ý đi mạo hiểm, A Kim đều là yêu thú, chắc hẳn các tiền bối kia sẽ không làm khó dễ ta”. Giờ phút này,Kim Sí Đại Điêu dùng ý niệm truyền âm nói với Hạng Phong.
Này Kim Sí Đại Điêu chẳng qua là yêu thú bốn sao, mặc dù trí tuệ không thấp nhưng vẫn chưa thể nói tiếng người.
“Không được, A Kim, trên người của ngươi có dấu vết khế ước, đi cũng không được tốt, vẫn là ta đi được, ta đây mặc dù mấy năm nay tâm ma vẫn không trừ, nhưng dầu gì ta cũng là Chiến Tông cảnh đỉnh, trên người lại có một ít bảo vật hộ thân, A Kim ngươi chịu trách nhiệm đem Đồng Nhược đưa trở về, ta tự mình đảm đương chuyện này tốt hơn”.Hạng Phong vỗ vỗ vào đầu Kim Sí Đại Điêu nói.
“Phong ca, không thể, làm sao có thể để cho ngươi tự đi một mình? Muốn chết chúng ta cũng sẽ chết cùng một chỗ !” Diệp Đồng Nhược nghe vậy, hốc mắt vốn đỏ bừng vì khóc, lần nữa lại chứa đầy nước mắt.
“Chủ nhân, phía dưới giống như có thanh âm đánh nhau”. A Kim lúc này truyền âm cho hạng Phong nói.
“Mau, A Kim, chúng ta đi xuống xem một chút!” Hạng Phong cả người kích động, Diệp Đồng Nhược trong mắt cũng hiện lên một tia mong đợi.
Hạng Thiên Ca một nắm chế trụ gáy Thiên Mục Lang, đem Hắc Lang dài hơn một thước dẽ dàng nâng lên, đáng thương kia Thiên Mục Lang trân quý giờ đây lại giống như một con mèo hoang nhỏ, bị Hạng Thiên Ca bưu hãn xách cổ lôi đi (híc chị bưu hãn thiệt..con sói người ta mà xách như thế), mặt mũi của nó đều bị mất sạch hết rồi, Hạng Thiên Ca ước chừng sức nặng của Thiên Mục Lang, thở dài một tiếng nói: “Thật đáng thương, lại nhẹ như vậy, có thể thấy được ngươi thường xuyên ăn không đủ no, đi, tỷ tỷ đây sẽ dẫn ngươi đi săn mồi, đợi khi tìm được phụ thân cùng mẫu thân, sẽ đem ngươi đưa cho bọn họ làm chiến thú tốt hơn”
Nơi xa, một thiếu niên áo xanh như đóa hoa sen, dung mạo như tiên, ánh mắt của hắn ngẩn ngơ nhìn chăm chú cô gái kia dễ dàng đem một yêu thú trưởng thành nâng lên, càng lúc đi càng xa.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng cô gái kia lá cây làm váy, tóc đen áo choàng, tay trái bắt sói, tay phải nhấc đao, bóng dáng tiêu sái, uyển chuyển như một bức tranh tươi mới sinh động huyền ảo mỹ lệ, làm cho hắn khắc sâu ấn tượng không thể quên.
“Mộng Hề điện hạ, đang nhìn cái gì?” Lưu Tư đi tới, nhẹ nhàng cười nhìn vị này khí chất bất phàm giống như trích tiên Việt Quốc Thái tử, theo tầm mắt của hắn nhìn sang , lại chỉ thấy một mảnh cảnh vật cây cỏ.
Việt Mộng Hề lắc lắc đầu, cười mà không nói, Lưu Tư khẽ thất thần, khuôn mặt yêu dị lộ ra một tia cười khổ,”Người người đều ngợi khen ta Lưu Tư phong lưu vô song, thiên phú bất phàm, nhưng Tư thấy Mộng Hề Thái Tử mới thât sự là sâu không lường được đây!”
“Tư thân vương chớ giễu cợt Mộng Hề, Mộng Hề chẳng qua là từ nhỏ có thói quen ít nói, có chỗ thất lễ mong Tư thân vương chớ trách, huống chi, lần này đến Vũ triều, Mộng Hề còn có thỉnh cầu với Tư thân vương đây!” Việt Mộng Hề thành khẩn nói.
Nghĩ đến Việt Mộng Hề theo như lời nói có việc cầu, Lưu Tư cũng nhịn không được mà nhức đầu, bất quá nghĩ lại hắn lại thoải mái, thiên hạ này quả nhiên là chẳng ai hoàn mỹ, giống như Việt Mộng Hề như vậy hoàn mỹ người giống như trích tiên, nhưng lại cũng có như vậy một vết nhơ, kia cánh cửa hôn nhân a!