Vấn đề là chính thuật pháp!
Môn thuật pháp này khác với những thuật pháp khác, vố có xác suất thi pháp thành công nhất định, không phải lần nào cũng thành công trăm phần trăm.
Môn thuật pháp này tối đa chỉ khống chế được một con yêu thú.
Lần sau thi triển Khống linh thuật mà thành công, lần trước đó sẽ thất bại!
Ngụy Tác bốn lần thi pháp, chỉ thành công hai lần, hơn nữa lần sau mà thành công thì quả Phệ tâm trùng noãn trước đó biến thành trứng chết ngay.
Chả trách môn Khống linh thuật này thi pháp giản đơn như thế, không hề bị hạn chế về tu vi mà lại lưu truyền rộng rãi tại Thiên Huyền đại lục, không bị ngự thú tông môn bảo tồn.
Yêu thú non tứ cấp trở lên vốn rất quý, khó khăn lắm mới có một con, không ai lấy môn thuật pháp không thể thành công trăm phần ra thử vận khí?
Dù là gã hiện tại, nếu thêm mấy quả Phệ tâm trùng noãn, khẳng định sẽ tìm mọi cách có được một môn thuật pháp khác để khống chế yêu thú.
Môn Khống linh thuật tưởng như bảo vật này lại cực kỳ vô dụng.
Vốn gã định một mình nuôi năm con Phệ tâm trùng.
Nếu biến cả năm con Phệ tâm trùng đều tiến giai thành trưởng lão thì diệt trừ hai, ba tu sĩ như Văn Đạo Các chỉ là việc đơn giản.
Nhưng hiện giờ Ngụy Tác chỉ khống chế được một con Phệ tâm trùng, hơn nữa là con yếu nhất trong năm con, còn Hàn Vi Vi khống chế con cường tráng nhất.
Như thế làm gì có chuyện sắc mặt gã dễ coi được.
Gã chỉ có hai lựa chọn, một là cho nàng ta con Phệ tâm trùng này, hoặc hủy quả trứng nàng ta thành công thi triển Khống linh thuật lúc trước.
“Thế nào, không phải tại ta chứ?”
Hàn Vi Vi lạnh lùng chất vấn.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, lập tức hạ quyết định, gật đầu nói với Hàn Vi Vi,
“Xin lỗi, đích xác là ta trách nhầm, không phải do ngươi.”
“À!”
Thái độ của gã khiến Hàn Vi Vi ngẩn người.
“Thôi vậy, coi như lúc trước ta ta cướp của ngươi hai con Thạch vĩ bích tích, giờ cho ngươi một con Phệ tâm trùng bù lại.”
Ngụy Tác nói với Hàn Vi Vi,
“chúng ta coi như hòa nhau, ngươi không cần làm nô lệ một tháng cho ta nữa, thế nào?”
“Phệ tâm trùng! Ngươi nói đây là Phệ tâm trùng noãn?”
Hàn Vi Vi nhợt nhạt mặt mày, nàng ta đã thấy ở phách mại hội hai con Phệ tâm trùng, cũng hiểu nó là yêu thú cỡ nào.
“Không sai.”
Ngụy Tác gật đầu,
“Ngươi cũng biết hai con Phệ tâm trùng đó là ta giao cho Kim Ngọc các đấu giá, số trứng này lấy được khi bọn ta giết Phệ tâm trùng ở sào huyệt của chúng, Phệ tâm trùng là ngũ cấp yêu thú, bản thân có thể ẩn hình, dùng yêu thú như thế này để đối phó tu sĩ thậm chí còn hơn một số lục cấp yêu thú.”
Hàn Vi Vi ngẩn ra hỏi:
“Vì sao ngươi lại cho ta Phệ tâm trùng? Dù nó bị ta thi triển Khống linh thuật, ngươi không thể khống chế được thì ngươi có thể hủy quả trứng này cơ mà.”
“Ngươi mua Khống linh thuật khiến ta tiết kiệm được khối linh thạch.”
Ngụy Tác nói:
“Hơn nữa, với tán tu như ta, chỉ có cách liên tục đề thăng tu vi và thực lực mới có thể sinh tồn tại Linh Nhạc thành, tranh hơi với ngươi thế này thật vô vị. Hai con Thạch vĩ bích tích khi trước đúng là ta mai phục ở đó rất lâu, với ta khi đó, mấy viên hạ phẩm linh thạch cũng cực kỳ trọng yếu. Nên mong ngươi hiểu cho, đừng tranh chấp với ta nữa.”
Hàn Vi Vi hơi sững sờ.
Không rõ vì sao, trước đây nàng ta thấy rằng Ngụy Tác cực kỳ đáng ghét, chỉ muốn ngày nào cũng cho gã một trận, nhưng giờ nghe gã giãi bày xong, nàng ta đột nhiên cảm thấy Linh Nhạc thành còn lắm kẻ đáng ghét hơn nhiều, nhưng người ta làm gì là việc của người ta, nàng ta không có quyền can thiệp.
“Ta làm thế lẽ nào không phải cậy thế hiếp người? Dù ta cho hắn một trận để trút giận thì được lợi gì?”
Ý nghĩ đó nổi lên trong óc nàng ta.
“Coi như ngươi làm việc tốt, không tranh chấp với ta nữa. đại tiểu thư Trân Bảo các như ngươi, không bao giờ phải lo đến linh thạch, còn tán tu như ta, thật không chịu nổi kiểu trả đũa đó.”
Ngụy Tác tiếp lời. Ban nãy thấy Hàn Vi Vi làm loạn xạ linh quả viên, gã liền nghĩ thông. Dù gã trút giận được, nhất thời thống khoái nhưng nàng ta thế nào cũng sẽ gây phiền phức cho gã, tranh hơi thế này thật không có gì hay ho.
Tổ chức như Thiết Sách còn bị người ta ám toán, nói gì đến tán tu không có bối cảnh như gã, chưa biết chừng rời khỏi nhà lần tới là gặp phải hạng như Lâm đ*o Nhất, gặp phải yêu thú còn lợi hại hơn Phệ tâm trùng trưởng lão, trút được giận nhưng không giữ được mạng thì có tác dụng gì?
Tán tu như gã thì quan trọng nhất là thực lực, thực lực, và thực lực.
“Ý ngươi là ta ỷ thế hiếp người?”
Thấy gã nói vậy, Hàn Vi Vi lại giận đến nhợt nhạt mặt mày, “Nếu ta thật sự muốn ỷ thế hiếp người, với thực lực của Trân Bảo các thì ngươi đã bị ta phái người bắt vô số lần rồi. Bất quá coi như ngươi cầu xin, ta cũng đồng ý, từ nay làm hòa với ngươi, không gây phiền cho ngươi nữa. Ta cũng không lấy không con Phệ tâm trùng này của ngươi. Hai con Phệ tâm trùng lần trước hình như bán được bảy nghìn tám trăm viên hạ phẩm linh thạch hả? Coi như bốn nghìn viên một con, ta trả ngươi ngần đó.”
Ngụy Tác nhăn nhó, không đợi gã nói gì, Hàn Vi Vi ném cho một linh thạch đại rồi cầm quả Phệ tâm trùng noãn, đi luôn không ngoái lại.
Thấy dáng vẻ nàng ta như vậy, Ngụy Tác há miệng, sau cùng vẫn nhăn nhó mà không nói gì, nhìn theo nàng ta đi khỏi chỗ ở thiên cấp.
Qua lần hiểu lầm về Khống linh thuật này, gã không còn ghét nàng ta nữa.
Vì tuy hơi ngang ngược nhưng còn thẳng thắng hơn đại đa số những người khác, nàng ta không hiểu lý lẽ nhưng chỉ là kiểu giận trẻ con, hơn nữa cũng vì gã một phần, nếu gã chịu thiệt một chút, thật sự nói rõ với nàng ta thì có lẽ đã hòa giải lâu rồi. Cùng một bối cảnh nhưng nàng ta không hề ngang ngược kiểu không coi ai ra gì như Kim Thứu cung thiếu chủ Lý Hồng Lân.
“Thì không coi linh thạch là linh thạch nữa.”
Mở linh thạch đại Hàn Vi Vi đưa cho, Ngụy Tác không rõ nên thở dài hay cười nữa.
Trong linh thạch đại Hàn Vi Vi ném cho, gãn hìn qua thấy ít nhất có hơn ba mươi viên thượng phẩm linh thạch, hơn một trăm viên trung phẩm linh thạch, cùng rất nhiều hạ phẩm linh thạch, ít ra cũng tương đương với năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Thu linh thạch đại lại, gã nhìn xuống quả Phệ tâm trùng noãn, sắc mặt hiện rõ nụ cười khổ.
Có nô thú tàn thiên phối hợp, tuy có thể khiến Phệ tâm trùng tiến giai nhưng tiên thiên bất túc thì chắc chắn vất vả hơn nhiều.
Năm con Phệ tâm trùng trong kế hoạch chỉ còn lại một, khiến gã buộc phải đánh giá lại thực lực của mình, lại gấp rút muốn đề thăng tu vi.
…
Nguồn: http://truyenfull.vn
“Bốn vạn một nghìn chín trăm năm mươi ba viên.”
Tối đến, Ngụy Tác ngồi trong tĩnh thất, một đống lớn linh thạch khiến tuyệt đại đa số tán tu nhìn thấy là phát cuồng chất trước mặt gã và lục bào lão đầu. Gã đếm kỹ toàn bộ linh thạch mình có.
Trong linh thạch đại Hàn Vi Vi ném cho gã, trừ đi hơn năm nghìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Phách mại hội kết thúc không lâu, Kim Ngọc các Lâm Phong mang số linh thạch bán hai con Phệ tâm trùng và mấy vật như Tử vi long hổ bào đến. Những món này bán được gần đúng như giá gã dự tính, trừ phí dụng cho Kim Ngọc các thì Lâm Phong giao cho gã sáu nghìn năm trăm viên, nhiều hơn tính toán một nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Cộng thêm gần ba vạn viên hạ phẩm linh thạch, đếm kỹ lại, Ngụy Tác hiện tại có tổng cộng bốn vạn một nghìn chín trăm năm mươi ba viên hạ phẩm linh thạch.
“Cửu diệp chu quả, Đống đỉnh hoa, Hồng trùng thảo, tam cấp thủy hệ yêu đơn.”
Đếm xong số linh thạch có trong tay, Ngụy Tác lại lấy nô thú tàn thiên ra đọc.
Gã đọc nguyên liệu cơ bản của công thức đầu tiên trong nô thú tàn thiên về cách nuôi nấng Phệ tâm trùng:
“Bồi yêu dịch”
.
Nuôi dưỡng yêu thú phải tuần tự, ban đầu phải dùng công thức ôn hòa nhất, yêu thú trưởng thành lên thì mới đổi sang công thức có dược lực mạnh hơn.
Chỉ là nghiên cứu công thức
“Bồi yêu dịch”
một lúc, Ngụy Tác trở nên hơi phiền lòng.
Tuy hiện tại gã không thiếu linh thạch, nhưng rõ ràng Phệ tâm trùng là đại hộ tiêu hao linh thạch, chỉ nguyên liệu Bồi yêu dịch cho lúc ban đầu này cũng chừng một trăm viên hạ phẩm linh thạch. Nô thú tàn thiên cũng ghi rõ số Bồi yêu dịch này chỉ dùng được năm ngày, năm ngày một trăm viên hạ phẩm linh thạch, Phệ tâm trùng tiêu hao còn hơn một tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng.
“Một hai vạn năm trước còn chưa có ngần ấy phương pháp nuôi dưỡng yêu thú, nô thú tàn thiên này khẳng định là điển tịch trong vòng một vạn năm sau này, thế nào, ngươi còn hi vọng nguyên liệu nuôi dưỡng Phệ tâm trùng cũng không tốn kém gì như Hỏa cầu phù ta cho ngươi biết hả?”
Lục bào lão đầu đã quen với gã, nhìn sắc mặt là biết gã nghĩ gì, nói đầy khinh thị,
“nuôi dưỡng được một con có thể giúp ngươi giết yêu thú khác kiếm linh thạch, không lẽ ngươi chỉ muốn nó cho ngươi linh thạch, mà không định tốn kém cho nó?”
“Quý hơn nữa cũng phải cho nó sử dụng, dù gì một con Phệ tâm trùng còn hơn một món linh khí hoàn.”
Ngụy Tác thở dài, cầm Dưỡng quỷ quán,
“Đi thôi.”
Lục bào lão đầu hơi ngẩn người,
“Đi? Đi đâu?”
“Mua chút Kim linh đơn, yêu đơn Thanh giáp trùng và Hỏa địa long huyết và nguyên liệu Bồi yêu dịch.”
Ngụy Tác liếc lục bào lão đầu,
“Chẳng phải điều kiện của ngươi là đi mua một lần cho thoải mái hả?”
“Đúng thế! Mau đi chợ đêm! Ta muốn mua sắm!”
Lục bào lão đầu tức thì hưng phấn hẳn.