“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, chỉ hơi váng đầu.”
Hàn Vi Vi từ từ tỉnh lại, chợt thấy ngay Ngụy Tác đang hỏi đầy quan tâm, liền đáp theo ý thức. Nhưng đáp xong, nàng ta đột nhiên phản ứng lại, a một tiếng nhảy khỏi lòng Nam Cung Vũ Tinh.
Sờ lên mặt, Hàn Vi Vi ré lên chói lói,
“Chuyện gì hả! Rõ ràng ta bị thổ nhân đấm trúng một quyền, sao cả hai mắt đều sưng lên thế này!”
“Thổ nhân đó chỉ một quyền là đánh ngất ngươi.”
Ngụy Tác lắc đầu với vẻ đồng tình,
“Cũng đành, không ai đến kịp, thổ nhân đánh ngất ngươi xong thì lại bồi thêm một quyền.”
“A!”
Tiếng thét có thể dọa nạt cả trăm con chim sẻ vang lên trong gian điện trống trải, Hàn Vi Vi soi vào Thiên luyện ngân thấy hai mắt mình đều sưng lên, sư thư có thấy chắc cũng không nhận ra.
“Ngụy Tác, ta phải giết ngươi! Ngươi dám đánh ta thành thế này hả!”
“Thế nào?”
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn Hàn Vi Vi đang phát cuồng,
“Lẽ nào ngươi không giữ lời, muốn được gả cho nam tử còn mập hơn lợn, mặt rỗ chằng chịt, người cao ba thước thì eo cũng ba thước, kẻ đó còn ở Bắc Hàn thành, cả năm không tắm hả?”
“Ta…”
Hàn Vi Vi ngẩn người, rồi lại ré lên,
“Khẳng định là ngươi giở trò, Tử Huyền chân quyết sao có thể phát ra ngần ấy đạo thuật pháp.”
“Ai nói cứ tỏa khí tím thì là Tử Huyền chân quyết?”
Ngụy Tác cười ha hả,
“Là ngươi tự nhận dịnh chứ ta không bảo mình tu luyện Tử Huyền chân quyết.”
“Ta không tin! Chắc ngươi lén sử dụng đơn được hồi phục chân nguyên.”
Hàn Vi Vi tiếp tục.
“Vậy hả?”
Ngụy Tác không giải thích, hừ một tiếng, vận chuyển thể nội chân nguyên, rực lên năm dải tử sắc thần hải quang hoa, phát ra âm thanh rì rầm như sông chảy.
Hàn Vi Vi nhợt nhạt mặt mày.
Hiện tại dù người mù cũng biết sức mạnh chân nguyên và thần hải của Ngụy Tác ít nhất cũng phải huyền cấp cao giai thuật pháp, tuyệt đối không thể là Tử Huyền chân quyết. Mắt Hàn Vi Vi tuy sưng vù những vẫn nhìn rõ mọi vật
“A!”
Hàn Vi Vi ré lên xong thì muốn lao dầu vào tường, nhưng Ngụy chỉ nói một câu khiến nàng ta dừng lại ngay.
“Này này! Thua thì nhận, dù ngươi định quịt không làm nô lệ một tháng cho ta thì cũng phải giao Khống linh thuật ra đã chứ nhỉ?”
“Làm nô lệ một tháng?”
Hại thị vệ Trân Bảo các ở trong điện vốn không rõ quan hệ giữa Hàn Vi Vi và Ngụy Tác, nghe gã nói thế thì lập tức hóa đá.
“Hàn Vi Vi ta có bao giờ nói không giữ lời!”
Hàn Vi Vi quay phắt lại, nghiến răng nghiến lợi ném một ngọc giản cho Ngụy Tác,
“Đây là Khống linh thuật! Một tháng thì một tháng!”
Ngụy Tác phì cười.
Hàn Vi Vi phát cuồng,
“ngươi cười cái gì, có gì đáng cười hả!”
“Không có gì.”
Ngụy Tác xua tay,
“thấy hai mắt ngươi là ta không nén được cười.”
“…”
Hàn Vi Vi thiếu chút nữa giận đến độ mắt tối sầm lại, ngất xỉu ngay.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
“Ha ha!”
Thu lấy ngọc giản ghi Khống linh thuật, Ngụy Tác thầm đắc ý đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tuy đánh một mỹ nữ kiều diễm thế này thành gấu mèo, kỳ thật gã cũng không nhẫn tâm nhưng bị mỹ nữ mông cong bám lấy quá dai dẳng, sau cùng gã cũng trút được cục tức. Nhất là vốn phải phải bỏ hơn chín nghìn hạ phẩm linh thạch mua Khống linh thuật thì giờ không mất một viên, coi như lời to một món.
“Trân Bảo các chắc có đơn dược làm tan máu bầm. Xin lỗi, thổ khôi lỗi xuất thủ thì ta không thể khống chế, hạ thủ hơi nặng. Ngươi về Trân Bảo các bôi thuốc đi. Ngày mai đến làm nô lệ là được rồi.”
Nói xong câu này, Ngụy Tác mặc lại y phục, cùng Nam Cung Vũ Tinh ra khỏi điện vũ của Trân Bảo các.
“Ngươi thật sự muốn nàng ta làm nô lệ một tháng?”
Ra khỏi cửa, Nam Cung Vũ Tinh buột miệng hỏi gã.
Ngụy Tác đắc ý vạn phần,
“không phải ta bắt mà nàng ta tự nguyện muốn làm.”
“Ngụy Tác!”
Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt.
Ngụy Tác tức thì toát mồ hôi, vò đầu bứt tai nói,
“Ngươi cũng thấy từ đầu đến đũa, nàng ta muốn gáo huấn ta nhưng lại không đấu nổi. Yên tâm đi, dù để nàng ta làm nô lệ, ta cũng sẽ không quá đáng, chỉ cho nàng ta nếm chút mùi đau khổ để biết rằng kiếm linh thạch không dễ dàng. Cứ cái kiểu vì muốn đấu với ta mà nàng ta vung tay là vứt đi một vạn năm nghìn linh thạch thì Trân Bảo các sẽ mất trong tay nàng ta.”
Nam Cung Vũ Tinh nghe vậy thì sắc mặt giãn ra một chút nhưng vẫn hừ một tiếng,
“Người ta vung vít linh thạch cũng là việc của Trân Bảo các, thế nào, ngươi lo thay cho Cơ Nhã?”
“Sao thế được.”
Ngụy Tác vội lắc đầu,
“Có trời cao chứng giám, cả mặt Cơ Nhã ta còn chưa gặp, sao lại lo lắng hộ, chỉ là chính ngươi đã dạy ta lãng phí linh thạch là đáng xấu hổ nên ta mới cho rằng vung vít linh thạch như thế là sai. Hơn nữa, như nàng ta, chưa biết chừng sau một ngày là ta nhức óc, hôm sau đã trả về Trân Bảo các liễu.”
“Cơ Nhã người ta là Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ, ngươi không động lòng?”
Nam Cung Vũ Tinh liếc gã.
“Vậy thì không hẳn, mỗi người có cách nhìn khác nhau, hơn nữ động lòng cũng vô dụng, Thiên Huyền đại lục nhiều mỹ nữ lắm, không ai đi tơ tưởng người không liên quan tới mình.”
Ngụy Tác cười hắc hắc, nói với nàng,
“chỗ ở thiên cấp của ta chỉ còn lại nửa tháng, không tắm linh tuyền trì trong đó thì sau này mà muốn tắm lại mất mấy trăm linh thạch thuê một tháng. Lần trước ngươi chẳng bảo là rỗi thì sẽ đến tắm sao, hiếm khi mọi người cùng vui như hôm nay, chi bằng đi luôn? Ta cũng mới bị hàn khí lạnh thấu xương, cần phải ngâm người để xua hàn khí.”
Khóe môi nàng nhếch lên đẹp đẽ.
“Nàng ta sẽ gật đầu, sẽ đồng ý!”
Thấy Nam Cung Vũ Tinh không hề cự tuyệt, sắp đồng ý đến nơi, Ngụy Tác đâm ra kích động, nhưng lúc đó Hàn Vi Vi mắt gấu mèo đột nhiên chen vào gọi:
“Ngụy Tác.”
“Cái gì đây?”
Nam Cung Vũ Tinh sắp đồng ý thì bị cắt ngang, Ngụy Tác quay lại cấm cảu hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngày mai ta đến chỗ người lúc nào, nếu ngươi muốn làm việc bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch thì ta có nên tránh đi.”
Hàn Vi Vi nhìn Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, cói với vẻ châm chọc.
Ngụy Tác tức thì nhợt nhạt mặt mày, nhi Nam Cung Vũ Tinh lấy làm lạ hỏi:
“Cái gì là việc bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch?”
“Thế nào, Nam Cung Vũ Tinh thư thư không rõ hả?”
Hàn Vi Vi tỏ vẻ ngạc nhiên,
“Y thường bỏ ra bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch đưa một số nữ tu đến chỗ y làm những việc vô sỉ, lần trước bị muội bắt gặp. Nữ tu đó mặc y phục hở hang, đùi cũng lộ hết ra ngoài, còn cho rằng muội cùng nghề, chê muội kỹ thuật kém, không được cướp sinh ý.”
“Cái gì hả, đừng nói lung tung có được không.”
Ngụy Tác ré lên,
“Cái gì mà chân lộ hết ra, người ta vẫn mặc y phục đàng hoàng.”
“Đúng thế, ta nhớ nhầm. Y phục của người ta mặc rất tề chỉnh.”
Hàn Vi Vi gật đầu đầy thâm ý.
“Ta…”
Ngụy Tác biết ngay mình lỡ lời, ngoái lại thấy Nam Cung Vũ Tinh đang nhìn gã với vẻ không dám tin.
“Nam Cung Vũ Tinh, nghe ta giải thích ta.”
Tay chân Ngụy Tác lạnh băng.
“Giải thích cái gì?”
Nam Cung Vũ Tinh nói với ta,
“Ngươi làm việc của ngươi, dù tốn một lần bảy nghìn linh thạch, cũng không cần giải thích gì với ta.”
Gã há miệng nhưng không nói thành lời.
“Ta sắp quan tu luyện, nếu không có việc gì đặc biệt khẩn yếu thì đừng dùng truyền tấn ngọc phù tìm ta.”
Nam Cung Vũ Tinh nói xong liền quay đi ngay.
“Chỉ thế thôi hả?”
Hàn Vi Vi thập phần thất vọng nhìn theo Nam Cung Vũ Tinh, lẽ ra Nam Cung Vũ Tinh phải cho gã một cái bạt tai rồi nói là người đúng thật lưu manh, ta nhìn nhầm ngươi mới phải chứ, ai ngờ Nam Cung Vũ Tinh ôn hoàn thế này, thật quá tiện nghi cho tên vô sỉ này.
Bĩu môi với vẻ thất vọng, Hàn Vi Vi định lén về Trân Bảo các xử lý xong hai con mắt gấu mèo. Thổ nhân đó thật không biết thương hương tiếc ngọc, đến giờ hai mắt còn bỏng rát, không dám chớp nhiều.
“Hàn Vi Vi!”
Cùng lúc, Ngụy Tác lại gầm lên trầm trầm.
“Gì hả?”
Hàn Vi Vi khinh thị đáp, giọng cực kỳ khiêu khích.
Ngụy Tác hung hãn bảo:
“Ta đổi ý rồiTừ hôm nay ngươi làm nô lệ cho ta! Hiện tại, lập tức!”
Hàn Vi Vi hơi kinh ngạc:
“Lão lưu manh, ngươi nói cái gì?”
“Thế nào, lẽ nào định nuốt lời?”
Ngụy Tác lạnh giọng:
“Nếu không định nuốt lời thì đổi luôn xưng hô đi.”
“Ta…”
“Biết ngay ngươi sẽ nuốt lời. Đằng nào thì trông ngươi thế này, nam tử mập ở Bắc Hàn thành cùng rất xứng, một con gấu chó mập ú, một con gấu mèo.”
Ngụy Tác cười lạnh nhìn Hàn Vi Vi sững người.
“Không phải một tháng sao, còn thế nào nữa? Từ bây giờ thì từ bây giờ.”
Hàn Vi Vi nghiến răng nghiến lợi gọi,
“Ai nói ta nuốt lời hả. Chủ nhân.”
“Đi thôi, theo ta về chỗ ở.”
Ngụy Tác sầm mặt nói với nàng ta.