Thông Thiên Chi Lộ

Chương 77: Lại thêm một món



Ngụy Tác ngẫm nghĩ một chốc rồi quyết định đến Kim Ngọc các xem có bán thuật pháp dùng linh thức khống chế yêu thú không, thuận tiện chuộc đồ lại, mua chút nội đơn Thanh giáp trùng, đồng thời bán mấy thứ không dùng đến.

Bán đồ cướp của giết người cho nơi như Kim Ngọc các là an toàn nhất. Kim Ngọc các có quy củ chỉ quản giao dịch, trăm phần trăm bảo vệ bí mật cho khách.

“Ngụy tiền bối!”

Ngụy Tác hiện tại cũng coi là người quen của Kim Ngọc các, cơ hồ vừa vào là một hoa phục thiếu niên phụ trách tiếp đãi vội cung kính đưa gã vào một gian quý tân sảnh.

“Ngụy tiền bối muốn chuộc đồ chăng?”

“Trừ chuộc lại còn muốn bán mấy thứ cho Kim Ngọc các.”

Ngụy Tác gật đầu.

Hoa phục thiếu niên tựa hồ biết lần nào gã đến cũng mang đồ tốt nên không dám chậm chễ, lễ mạo nói:

“Xin hỏi tiền bối, có phải đồ lần này đều có giá trị cao không, nếu phải, tại hạ sẽ đi mời Điền chưởng quỹ.”

Ngụy Tác mỉm cười,

“chắc vậy, mời ông ta ra đi.”

“Được, tại hạ sẽ mang cả đồ của tiền bối ra rồi mời mời Điền chưởng quỹ, tiền bối đợi một chốc.”

Hoa phục thiếu niên nói xong liền quay đi ngay.

“Ngụy huynh đệ, đến chuộc đồ nhanh thế chắc là chuyến này phi thường thuận lợi?”

Thoáng sau, Điền chưởng quỹ đi ra, sau lưng là một hoa phục thiếu niên bưng một cái khay gỗ đỏ, trên đó là Bảo nguyên ngọc hạp và Ngọc vân chi cùng mấy món đồ của gã.

“Nhờ phúc của Điền chưởng quỹ.”

Ngụy Tác cười ha hả,

“chuyến này cũng hoàn thành được, không đến nỗi mất mạng.”

Điền chưởng quỹ cũng mỉm cười,

“thật ra sư thúc của lão phu tiếc rẻ lắm, sư thúc rất coi trọng Bảo nguyên ngọc hạp, bất quá Ngụy huynh đệ xưa nay xuất thủ bất phàm, không rõ lần này mang đến đồ tốt gì nhỉ?”

“Tại hạ chuộc đồ lại đã rồi tính, đồ tại hạ mang đến bán lần này khá nhiều.”

Ngụy Tác đưa một linh thạch đại cho Điền chưởng quỹ,

“trong này có năm trăm năm mươi viên trung phẩm linh thạch, Điền chưởng quỹ đếm cho.”

“Được!”

Điền chưởng quỹ nghe gã nói lần này có nhiều đồ tốt thì mắt sáng lên liên tục, không nói gì mà đưa toàn bộ đồ trên cái khay đỏ được hoa phục thiếu niên đằng sau bưng cho Ngụy Tác, đoạn bảo y đếm linh thạch.

“Con rắn này giá trị không cao, bất quá tại hạ lười đến chỗ khác bán, Điền chưởng quỹ thuận tiện mua giúp luôn.”

Ngụy Tác nhận lại Bảo nguyên ngọc hạp cùng mọi vật khác đoạn lấy ra Thanh trúc dực xà được độc nhãn tu sĩ thuần dưỡng đã bị chặt làm mấy khúc .

“Hả?”

Điền chưởng quỹ liếc qua:

“Tứ cấp hạ giai Thanh trúc dực xà, những bộ phận khác đều vô dụng rồi, bất quá yêu đơn còn nguyên, hai trăm hai mươi hạ phẩm linh thạch được chăng?”

“Được”

, Ngụy Tác gật đầu, lấy Long hổ tử vi đạo bào của tử bào lão đạo ra đưa cho Điền chưởng quỹ. Đạo bào này có uy năng phòng ngự không tệ, đủ chống lại công kích của pháp khí bán linh khí, bất quá lục bào lão đầu nói rằng không thể đồng thời sử dụng cùng với pháp y của gã. Ngụy Tác cho rằng nếu pháp y của gã mà cũng bị đánh thủng thì tính mạng xong rồi, vật này lại lấy từ trên mình tử bào lão đạo, mặc vào có khi là họa hại nên bán luôn.

“Long hổ tử vi đạo bào, phòng ngự pháp y bán linh giai!”

Điền chưởng quỹ cũng nhận ra, tỏ vẻ hơi ngưng trọng hỏi gã:

“Ngụy huynh đệ có cần bản các đấu giá vật này? Giá khởi điểm một nghìn hạ phẩm linh thạch.”

“Đấu giá là được rồi.”

Ngụy Tác hiện không thiếu linh thạch, phách mại có khi có thứ hay ho để mua, đương nhiên đồng ý.

“Điền chưởng quỹ xem thử hai vật này có thể xuất hiện tại phách mại hội?”

Ngụy Tác lại lấy Hắc bạch bát quái y của đạo sĩ lùn mập và thanh sắc mộc ngư của một tu sĩ Thần hải cảnh ra.

Ngụy Tác đã nghiên cứu Hắc bạch bát quái y, có thể hóa thành Hắc bạch bát quái pháp thuẫn, uy năng phòng ngự hơi kém hơn Long hổ tử vi đạo bào nhưng sử dụng được nhiều lần. Hiện gã có rất nhiều pháp bảo công kích đẳng cấp bán linh khí, thanh sắc mộc ngư và mấy vật khác không có gì đặc sắc, chất liệu cũng hơi kém, dễ bị phá tổn, lại là thứ lấy được từ giết người cướp của, gã quyết định bán lấy linh thạch rồi tính.

“Bát quái y này hơi kém hơn nhưng đưa vào phách mại hội thì không thành vấn đề, giá khởi điểm bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch. Thanh mộc ngư là pháp bảo công kích bán linh giai, giá khởi điểm khoảng một nghìn hạ phẩm linh thạch.”

Điền chưởng quỹ thấy gã lấy thêm ra hai vật, thần sắc càng ngưng trọng.

“Chưởng quỹ xem yêu thú này giá trị bao nhiêu linh thạch?”

Ngụy Tác vung tay, lấy con Phệ tâm trùng bị Văn Đạo Các dùng đôi vòng tay đánh thủng bụng ra.

“Ngũ cấp yêu thú Phệ tâm trùng!”

Điền chưởng quỹ và hoa phục thiếu niên đứng sau lưng đều động dung.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

– http://truyenfull.vn

“Gần như nguyên vẹn! Phệ tâm trùng toàn thân là bảo vật, cực khó săn được, thậm chí có thể luyện chế pháp bảo, pháp y che giấu tung tích!”

Điền chưởng quỹ biến sắc nói,

“Giá khởi điểm của con Phệ tâm trùng này ít nhất cũng hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Nếu người của các tông môn luyện khí có mặt thì e giá thành giao sẽ thập phần kinh nhân. Ngụy huynh đệ, vốn ba ngày sau có một tiểu hình phách mại hội, nhưng Phệ tâm trùng thì nên để đến đại phách mại hội sau hơn mười ngày nữa do Kim Ngọc các và mấy đại phường thị liên thủ tổ chức thì giá sẽ cao hơn!”

“Được.”

Điền chưởng quỹ động dung khiến Ngụy Tác thầm sảng khoái, Kim Ngọc các là chố ngày trước gã không đủ tư cách đến, gật đầu xong gã lại ung dung đầy ra vẻ, giơ hai ngón tay lên,

“Hai con.”

“Hai con?”

Điền chưởng quỹ ngẩn người.

Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh ném tiếp ra một con Phệ tâm trùng. Còn Phệ tâm trùng trưởng lão, gã cho rằng còn có chỗ dùng tới, lại chưa nghiên cứu kỹ nên đợi lục bào lão đầu có thể ra khỏi Dưỡng quỷ quán thì tính.

“Hai con Phệ tâm trùng! Huynh đệ giết được hai con Phệ tâm trùng!”

Điền chưởng quỹ trợn trừng mắt,

“Hóa ra việc mà huynh đệ nói là thập phần nguy hiểm là giết Phệ tâm trùng khứ, chả trách huynh đệ hỏi lão phu có Bạch lân thú cốt phấn không!”

“Chắc là thế.”

Ngụy Tác cười hắc hắc không chối.

“Oa ha ha ha ha!”

Điền chưởng quỹ cũng đột nhiên bật cười ha hả.

Ngụy Tác hơi sững sờ,

“Điền chưởng quỹ?”

“Xin lỗi, lão phu thất thái.”

Điền chưởng quỹ ho khan ngượng ngập, giải thích:

“Tuy chỉ thay mặt Ngụy huynh đệ đấu giá nhưng Ngụy huynh đệ đã mang lại danh dự cho Kim Ngọc các. Phệ tâm trùng cực khó săn được, hơn mười năm nay trên thị trường chưa từng xuất hiện, bản thân Kim Ngọc các nổi danh vì nguyên liệu luyện khí phong phú, lần này mang bán hai con Phệ tâm trùng thì danh tiếng Kim Ngọc các sẽ tăng thêm mấy phần.”

“Mới hai con Phệ tâm trùng bình thường đã thế, nếu lấy ra Phệ tâm trùng trưởng lão chắc lão đầu này cười méo miệng mất?”

Ngụy Tác đắc ý nghĩ thầm, còn khối Thanh tác ngân lấy được từ tu sĩ mặt ngựa chắc cũng bất phàm, lục bào lão đầu còn hơi kinh ngạc, nói là khi trở về sẽ cho gã biết công hiệu.

“Ngụy huynh đệ xuất thủ quả nhiên bất phàm.”

Không đợi gã nói gì, Điền chưởng quỹ đã tiếp lời,

“Lão phu có đề nghị, không rõ Ngụy huynh đệ có chấp nhận không?”

Ngụy Tác đạo:

“Đề nghị gì?”

Điền chưởng quỹ nghiêm mặt:

“Sau này Ngụy huynh đệ có đồ tốt thế này, nhất là nguyên liệu luyện khí thì ưu tiên bán cho Kim Ngọc các, Kim Ngọc các sẽ bớt đi ba phần phí dụng khi thay huynh đệ đấu giá, được chăng?”

“Đương nhiên là được, Điền chưởng quỹ quả thật chu đáo.”

Ngụy Tác đảo mắt:

“Bất quá tại hạ cũng có nhờ vả.”

“Nhờ vả gì?”

“Tại hạ biết trước mỗi phách mại hội, một số phường thị thường cho những khách nhân trọng yếu biết đồ tốt sẽ bán. Như thế khách nhân sẽ không lỡ mất thứ muốn mua, lại không vì nghi ngờ mà phí mất một chuyến đi.”

Ngụy Tác nói với Điền chưởng:

“Không rõ Điền chưởng quỹ sau này có thể báo trước cho tại hạ chăng?”

“Hóa ra là chuyện đó.”

Điền chưởng quỹ cười hắc hắc,

“với tóc độ kiếm linh thạch của Ngụy huynh đệ gần đây e rằng toàn Linh Nhạc thành cũng được liệt vào nhóm đầu, vốn có tư cách để Kim Ngọc các làm vậy. Ngụy huynh đệ chỉ cần cho biết chỗ ở trong Linh Nhạc thành, sau này ba ngày trước phách mại hội, lão phu sẽ sai người mang đến đầy đủ thông tin. Huynh đệ cứ yên tâm, Kim Ngọc các xưa nay vẫn kín kẽ, không tiết lộ thông tin về huynh đệ cho ai biết.”

“Không thành vấn đề.”

Ngụy Tác do dự nhìn hắc sắc nạp bảo nang, vốn gã định bán luôn cái này vì cái màu vàng của gã có phẩn cấp cao hơn một chút nhưng nghĩ rằng nạp bảo nang là vật khó kiếm, nên do dự một lúc thì gã quyết định bán hết những thứ kia đã rồi tính.

“Hôm nay tại hạ tạm bán thế đã.”

Ngụy Tác thu sắc nạp bảo nang lại,

“có một việc tại hạ muốn nhờ Điền chưởng quỹ giúp. Tại hạ muốn mua một môn thuật pháp dùng linh thức để nô thú, không rõ Kim Ngọc các có không.”

Điền chưởng quỹ nói:

“Kim Ngọc các không có, bất quá Trân Bảo các Cơ Nhã thường bán nhiều thuật pháp, khả năng sẽ có, Ngụy huynh đệ muốn tự hỏi hay để bản các hỏi hộ?”

“Nhờ chưởng quỹ hỏi hộ.”

Nhắc đến ngân sam tiểu mỹ nữ mông cong của Trân Bảo các là Ngụy Tác toát mồ hôi, vội lắc đầu:

“Bất quá việc này đang gấp, mong Điền chưởng quỹ nhanh cho.”

Điền chưởng quỹ hơi trầm ngâm,

“Nếu cần gấp thì chi bằng lão phu phát tin cần mua, dù Trân Bảo các không có, chưa biết chừng sẽ có người bán. Chỉ là giá sẽ cao hơn một chút.”

“Chỉ cần có là được, giá cao cũng không sao.”

Ngụy Tác nói:

“Con nữa, tại hạ cần số lượng yêu đơn Thanh giáp trùng rất lớn, Điền chưởng quỹ có giúp được không.”

Điền chưởng quỹ hơi ngẩn người,

“Số lượng rất lớn, là khoảng bao nhiêu?”

Ngụy Tác đạo:

“Đại khái một trăm viên trước đi đã.”

“Một trăm viên? Ít nhất phải hai, ba hôm mới gom đủ.”

Điền chưởng quỹ gật đầu,

“Vốn Kim Ngọc các bán với giá sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch một viên yêu đơn Thanh giáp trùng, Ngụy huynh đệ cần, số lượng nhiều vậy thì năm mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch một viên, được chăng?”

Ngụy Tác gật đầu biểu thị không thành vấn đề, Điền chưởng quỹ vỗ tay, một hoa phục thiếu lại bưng một khay linh thạch đến trước mặt Ngụy Tác.

Tổng cộng bảy trăm chín mươi hai viên trung phẩm linh thạch.

Ngoài năm trăm năm mươi viên trung phẩm linh thạch gã chuộc đồ về, còn đưa thêm hai trăm bốn mươi hai viên nữa. Đó còn chỉ là giá khởi điểm thứ gã bán, sau phách mại hội gã sẽ lại thu thêm một món lớn linh thạch nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.