Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1275: Thiên nhân chi đạo, từng bước thông thiên



“Choang”

!

Hảo quang chói lòa từ tay Ngụy Tác dấy lên, khí tức tuyệt thế khiến tất cả từ không vực ở đường cùng cả kinh.

Khí tức khiến tất cả muốn quỳ lạy này là uy nghiêm của đại đế.

Ngụy Tác cơ hồ ngừng cả nhịp tim.

Gã không ngờ bốn khúc Thông thiên cổ hương ghép lại, dồn chân nguyên vào thì phát quang!

“Oành!”

Hào quang rực rỡ đột nhiên từ hư không trút xuống.

Hư không bị khuấy động bốn lần lại dấy loạn.

“Đế uy chống lại thiên uy?”

Bọn Ngụy Tác tỏ rõ vẻ không dám tin.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Từng dải đạo âm vang vọng hư không, thần quang thoạt có thoạt không từ Thông thiên cổ hương tỏa rộng.

Nhất thời, vô lượng quang và thần tắc rung lên.

Dư uy của Thông Thiên đại đế nhận ra nguy hiểm hủy diệt nên chống lại bốn làn thiên uy, cố định hư không.

“Chát!”

Một đạo xích hồng sắc thần quang đột nhiên từ hư không trước mặt Ngụy Tác rực lên, quấn lấy Thông thiên cổ hương, như muốn giật lấy.

Ngụy Tác cả kinh, nhưng Thông thiên cổ hương lại rải thần quang, xích hồng sắc thần quang hóa thành huyết vụ rồi thành tro.

“A!”

Đồng thời bản thể Hoang tộc đại năng kêu lên thê thảm, hai ngón tay hóa thành tro.

“Thứ này do đại đế nào để lại mà uy năng cỡ đó!”

Hoang tộc đại năng bản thể kêu lên, lúc đó bọn Ngụy Tác mới biết y định cướp đoạt nhưng bị Thông thiên cổ hương phản kích. Hiển nhiên tu vi của Thông Thiên đại đế thì cả nhân vật thủy tổ cấp này cũng kinh hãi.

“Tiếc rằng chỉ là dư uy, vẫn chết thôi!”

Độc giác ma vật gào vang.

Uy năng kinh nhân từ bốn phương tám hướng ép lại.

Thông thiên cổ hương phát ra đạo âm thần tắc và vô lượng quang cũng không chống nổi bốn làn thiên uy, không thể giữ cứng hư không.

“Cách!”

“Cách!”

“Cách!”

“Cách!”

Nguyên khí kinh nhân và uy năng va nhau, liên tục xuất hiện khe nứt hư không, khe nứt cực lớn ngoài xa càng to hơn, hư không phong bạo đổ ra như cháo nóng.

“Chát!”

Cùng lúc trong óc Ngụy Tác sáng rõ, vô số sao trời từ Thông thiên cổ hương tỏa vào ý thức gã rồi nhập vào thần thức.

“Thông thiên cổ hương quả thật có liên quan đến truyền thừa của Thông Thiên đại đế!”

Khúc Thông thiên cổ hương này dần suy kiệt uy năng, không thể chống lại thiên uy, nhưng óc gã hiện rõ truyền thừa của Thông Thiên đại đế!

Ngụy Tác run lên lùi lại mấy bước!

Vì truyền thừa của Thông Thiên đại đế quá chấn động!

“Nhất niệm thông thiên!”

Thông Thiên đại đế truyền truyền cho gã không phải pháp quyết hay thuật pháp, mà là thiên đạo, thiên nhân hợp nhất là lĩnh ngộ của Thông Thiên đại đế đối với các loại nguyên khí pháp tắc!

Hiện tại Hoang tộc thủy tổ và độc giác ma vật đáng sợ không vì chân nguyên tu vi, mà vì lĩnh ngộ đối với nguyên khí pháp tắc.

Một đại đế dù bị khốn trong nhục thân chân tiên vẫn có thể diễn hóa pháp vực khó tưởng tượng nổi.

Từ cổ đến này, trừ như Hoang tộc thủy tổ đại năng có thể hoàn chỉnh tách ý thức và phân thân ra thì không ai có thể truyền thừa ý thức.

Nhưng đại đế là đại đế, Thông Thiên đại đế có thể đem cảm ngộ đối với nguyên khí pháp tắc hóa thành thiên nhân chi đạo, truyền thừa lại.

Cùng một bông hoa nở nhưng mỗi người thấy lại có cảm giác khác nhau.

Mỗi tu sĩ lại có cảm tri đối với thiên địa nguyên khí pháp tắc khác nhau.

Thông Thiên đại đế hóa ý thức của mình thành của Ngụy Tác, thủ đoạn này so với Đại Lệ Thiên và Ngụy Tác giao lưu bản tâm rồi để lại pháp quyết thì hơn không biết bao nhiêu lần.

“Chả trách lại gọi là Thông thiên cổ hương!”

Tích tắc đó, Ngụy Tác đang chấn kinh thậm chí cho rằng Thông thiên cổ hương là Thông Thiên đại đế tự đặt tên. Vì truyền thừa mạnh nhất là một bước thông thiên!

“Chát!”

Thông thiên cổ hương tắt dần thần quang, cũng như hương thường, dần hóa thành tro. Vô lượng quang đạo âm và chấn động tại hư không tiêu tan, thiên uy như từng mảng vũ trụ đổ vào bọn Ngụy Tác.

“Ngụy Tác… Phu quân… !”

Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi, bọn Cơ Nhã đều gọi Ngụy Tác.

Đã là giờ khắc sau cùng, có lẽ chỉ tích tắc tiếp theo thôi, họ và người họ yêu nhất sẽ hóa thành bụi trong hư không.

“…”

Lúc đó, Ngụy Tác vẫn ôm họ, đợi giờ khắc sau cùng, thân thể gã đột nhiên hóa thành ba Ngụy Tác!

“Oành!”

Đồng thời, ba Ngụy Tác cùng phát ra đạo âm, hỗn kim sắc quang văn như dây lưng bừng lên.

Ba hỗn kim sắc cự luân hóa sinh trên đầu.

“Sao có thể thế được!”

Bản thể Hoang tộc đại năng, Thích Già Lam và độc giác ma vật đều kêu lên hãi hùng.

Bọn Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi không hiểu sao Ngụy Tác đột nhiên hóa thành ba, nhưng biết tích tắc đó gã hóa ra hai chân tiên phân thân.

Cả ba cảm tri được công pháp cùng thuật pháp của gã đặc biệt, khác hẳn tu sĩ thông thường, bản thân hóa ra hai chân tiên phân thân thì không thể khiến các đại năng cỡ đó kinh hãi, mà là tốc độ thi pháp của gã!

Tốc độ thi pháp của ba Ngụy Tác giống nhau, tương đương với một tu sĩ nhất niệm tam sinh.

Chỉ nhân vật lĩnh ngộ nguyên khí pháp tắc và tự thân nguyên khí, thần thức đến mức kinh thiên mới làm đuọc.

Trong Hoang tộc chỉ có ba tam thập nhị tí thủy tổ làm được!

Đó là đại đế khống chế đại đạo!

“Chuyện này… là thời không lĩnh vực… ?”

Ngụy Tác khiến họ kinh hãi chưa dừng ở đó, dù bản thể Hoang tộc đại năng, Thích Già Lam hay độc giác ma vật đều thấy cả thiên địa, tư duy và phản ứng đều chậm đi!

Ngụy Tác hóa ra ba hỗn kim sắc luân bàn, như nắm vững chư thiên thời không, được gã từ từ đẩy.

“Hỗn nguyên kim luân… Vạn vũ ảo hóa… Hỗn nguyên định thiên quyết! Đấy là vô thượng lĩnh vực cường pháp của hỗn kim sắc tàn phiến!”

Tới khi Ngụy Tác diễn hóa ra được ba hỗn kim sắc luân bàn thì trong óc Vu thần nữ mói nghĩ ra.

Tư duy của nàng ta cũng cực chậm.

Trong thời gian đó không rõ Ngụy Tác đã thực hiện xong bao nhiêu động tác.

Thân ảnh gã quay quanh cả nhóm, thần quang không ngừng ánh lên.

Mỗi tia như uy năng ép tới bị gã hất ra.

Trong cảm tri của bọn Cơ Nhã vốn rất chậm thì thiên uy hỗn loạn từ bốn phương tám hướng đổ về lại như từng mũi tên thần quang, Ngụy Tác đều kịp chụp lấy ném đi.

Nguyên khí của gã cũng tiêu hao nhanh nhưng mỗi tích tắc lại có vô số quang văn hiển hiện, hình thành thất sắc thần hà, có vô số tinh thần nguyên khí từ hư không chảy vào thể nội.

Gã liên tục điểm ra quang tinh vào thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng. Viên nào cũng giống như của bản thể Hoang tộc đại năng phát ra, vô thanh vô tức khoét một lỗ, nguyên khí không cần gã gột rửa cũng tự chảy về thể nội.

Tiêu hao kinh nhân như thế nhưng nguyên khí dao động của gã không giảm mà tăng, tu vi cũng tăng theo!

Có cảm giác, trừ phi Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng thành tro hết thì tu vi của gã mới dừng tăng.

Ngụy Tác một mình chống lại bốn làn thiên uy, mà chống được!

“Giết y!”

Cơ hồ đồng thời, bản thể Hoang tộc đại năng, Thích Già Lam và độc giác ma vật cùng gào lên, cả ba lại đứng cùng trận tuyến, dốc hết nguyên khí tấn công Ngụy Tác.

Tích tắc đó, Ngụy Tác biến thành cao thủ đáng sợ nhất trong bốn bên, tất cả đều biết cứ thế này sau cùng chỉ còn lại gã.

“Keng!”

Tiên âm như tiếng đàn vang lên, như thiên kiếm từ hư không chém ra, vang trong lòng mỗi người.

Ai nấy nhìn thấy mi tâm Thích Già Lam đột nhiên nứt ra rồi văng đi.

“Ngươi…”

Thích Già Lam tỏ rõ vẻ không dám tin và bất cam, không hiểu nồi trong tình huống này mà bị Ngụy Tác đánh gục!

“Chát!”

Cái sừng trên đầu độc giác ma vật không còn, nhưng tử hắc sắc quang hoa hình cái sừng lại hiện ra trước mặt Ngụy Tác, dấy lên mấy chục khe nứt không gian, hình thành vùng đao chẻ tới.

Đồng thời, mấy trăm sợi xích lam sắc và ô kim sắc thần tắc từ quanh Ngụy Tác bắn ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.