Dương Lăng hạ quyết tâm, nguyên nhân Kim Đan là căn cơ tu tiên, thành tựu cái dạng Kim Đan gì, ngày sau sẽ có nhiều đạo quả. Kim Đan là mầm móng, có Kim Đan, chỉ là thu được cơ hội thành tựu đạo quả. Mà Dương Lăng muốn kết xuất một quả hảo phẩm tương Kim Đan, tất nhiên phải đi trên con đường không ít chông gai, lận đận, kinh lịch càng nhiều gập ghềnh.
Ba trăm sáu mươi lăm huyền khiếu một khi đả thông, Dương Lăng trong lòng dễ dàng rất nhiều. Một ngày này, Dương Lăng lần đầu tiên thử đả thông huyền khiếu ở ngoài ba trăm sáu mươi lăm chỗ. Dương Lăng nhớ lại trong 《 Huyền Khiếu Đồ 》 huyền khiếu tiêu ký, thần thức tinh tế tìm tòi.
Rốt cục, Dương Lăng cảm ứng được các nơi trong thân thể đều như có như không để lộ ra khí tức. Thần thức Dương Lăng cuối cùng tập trung một chỗ huyền thiết trên tay phải, nguyên thần lại bao vây một tia Kim Quang đâm nhẹ vào. Kim châm này tốc độ phá bích chướng xa không mau lẹ bằng trước đây, Dương Lăng cảm giác được, huyền khiếu bích chướng này, so với trước đây đả thông huyền khiếu bích chướng không ngờ dầy gấp mười lần, dù là Kim Quang cũng vô pháp trong nháy mắt phá vỡ, khoảng chừng phải được nửa canh giờ mới có thể nghiền nát một kích phá được.
Kim Quang vừa vỡ khai bích chướng, lập tức có một cổ phong cách cổ xưa hùng hồn khí tức nhảy vào trong kinh mạch, Dương Lăng tinh thần, nguyên khí đồng thời rõ ràng được đề cao. Dương Lăng hơi giật mình, nghĩ thầm: “Nếu như như vậy một đường đả thông quanh thân huyền khiếu, nguyên khí sẽ nồng hậu tới trình độ nào đây? Thậm chí năng lực cảm ngộ thiên địa cũng sẽ không ngừng đề cao, vì ngày sau ‘ Pháp Thiên Cảnh ’ phô lộ! Xem ra ta tuyển trạch không có sai!”
Dương Lăng vận dụng Kim Quang đả thông bích chướng, sớm đã thành ma luyện e rằng càng thành thạo, tuy rằng bích chướng kiên cố, Dương Lăng trên dưới một canh giờ liền có thể đả thông một cái, trong ba canh giờ, liên tiếp đả thông ba chỗ huyền khiếu, lúc này mới đình chỉ.
Dương Lăng quyết định mỗi ngày chỉ dùng ba canh giờ dùng để đả thông huyền khiếu, thời gian thặng dư thì dùng để hái thuốc cùng mài giũa Kiền Nguyên Kiếm Trận.
Ngày hôm nay, Dương Lăng điều khiễn Bạch Linh Kiếm, ly khai sơn động đã chiếm giữ hơn tháng, thâm nhập phía nam Bách Vạn Đại Sơn. Dương Lăng vốn muốn đi Đông Hải hái thuốc, bất quá lại đi tới Thiên Nam man hoang, Dương Lăng quyết định thử vận khí. Phía nam Bách Vạn Đại Sơn, đa số địa phương đều là hoang tàn vắng vẻ, trời sinh linh dược cũng không so được với Đông Hải đảo.
Linh Lung Dược Hồ khứu giác linh mẫn, tròn một ngày thời gian, Dương Lăng kiếm quang liên tục, khi thì đông, khi thì tây, chỉ thu được một gốc cây linh dược, nhưng chỉ chốc lát sau cũng đã thu thập trên trăm gốc. Bất quá trong núi lớn, khó tránh khỏi gặp phải đủ loại kiểu dáng độc trùng dị thú. Dương Lăng có ngũ đại ma đầu hộ thân, lại có mấy thứ bảo khí, cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Bách Vạn Đại Sơn diện tích rộng lớn, linh dược vô số. Dương Lăng càng hái càng thuận lợi, kinh nghiệm càng ngày càng nhiều, tự hiểu là không đến một năm thời gian, là có thể đem một nghìn vị thảo dược cần dùng đều thu thập đầy đủ hết.
Đảo mắt đã một tháng, Dương Lăng thu thập tới hai trăm vị “Nhân Phương” linh dược cần thiết, tính kỹ nguyên bản hơn ba trăm vị, trong tay tích góp từng tí một được năm trăm vị linh dược, mà toàn bộ Nhân Phương là một nghìn sáu trăm năm mươi ba vị linh dược, cũng đã được gần một phần ba.
Ngoại trừ hái thuốc, ngoài ra Dương Lăng còn có thu hoạch khác. Mỗi khi hái một gốc cây linh dược, Dương Lăng chung quy gặp phải rất nhiều độc trùng xà quái, mãnh thú phi cầm chẳng bao giờ gặp qua, thuận lợi liền bảo ma đầu đem thu nhập vào trong Kim Quang luyện chế. Thường xuyên qua lại, dĩ nhiên cũng bị Dương Lăng luyện ra không ít đan dược, chỉ là phẩm chất so le không đồng đều, đa số ngay cả Tiểu Hồ Ly cũng không thích ăn.
Lại một ngày, Dương Lăng hái linh dược được nửa ngày, bỗng nhiên thấy xa xa năm đạo kiếm quang nhanh chóng hướng bên này bay tới. Dương Lăng thu hồi Tiểu Hồ Ly, trong tay đã nắm Lục Mi Châm. Chủ nhân năm đạo kiếm quang cũng không thèm liếc mắt nhìn Dương Lăng, trực tiếp từ một bên bay qua.
Dương Lăng nhìn ra được, trong kiếm quang năm tên tu sĩ tu vi cũng không cao, đa số là Luyện Khí tam, ngũ trọng tu vi, so với Dương Lăng còn không bằng. Liên tiếp, lại có vài đạo kiếm quang bay qua, Dương Lăng âm thầm kinh ngạc, không hiểu được xảy ra chuyện gì.
Khi lần thứ hai có một gã tu sĩ ngự kiếm bay qua, Dương Lăng cũng đằng khởi kiếm quang, quát lên: “Đạo hữu xin hỏi!”
Kiếm quang kia ngừng lại, hiện ra một gã trung niên tu sĩ, khuôn mặt khô khô vàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Dương Lăng cười nói: “Tại hạ đi ngang qua nơi đây, phát hiện không hề ít đạo hữu vội vã bay qua, chẳng phía trước xảy ra chuyện gì?”
Trung niên tu sĩ hừ lạnh một tiếng: “Cổ Thần cùng Độc Tiên đấu pháp, phương viên trong vòng trăm dặm sinh linh đều phải tao ương, chúng ta không đi, phải đợi chết sao?” Người này chỉ nói một câu, cũng không thèm để ý tới Dương Lăng, giá khởi kiếm quang như cũ đi về phía trước.
Dương Lăng trong lòng hơi kinh hãi, Tự Ma chân nhân trong trí nhớ thì có Cổ Thần, Độc Tiên tư liệu. Cổ Thần, Độc Tiên một người là tự cổ, phóng cổ tông sư, một người là chế độc dụng độc hành gia. Hai người này đều là tài cao ngút trời, tu vi đều tới Pháp Thiên Kỳ rồi. Hai người pháp lực vốn là cao thâm, hơn nữa trong tay đều có một bộ thi độc, phóng cổ kỳ thuật, hung danh cực thịnh, mà ngay cả Đạo Quân, Đạo Tôn người tài ba như vậy cũng không dám đơn giản trêu chọc.
Tự Ma chân nhân ngày trước hoành hành thiên hạ, cùng Cổ Thần, Độc Tiên đều có vài phần giao tình, Dương Lăng cũng biết nội tình hai người. Biết hai người này không dễ dàng đối phó, Dương Lăng nghĩ thầm: “Trách không được những tu sĩ này bỏ chạy, Độc Tiên, Cổ Thần tâm tính tàn nhẫn hung ác, ai cũng không dám tới gần hung thần như vậy.”
Dương Lăng ngay cả Tiểu Hồ Ly mới ngửi được một gốc cây linh dược cũng đều buông bỏ, giá khởi kiếm quang, cũng phải ly khai nơi đây, đi địa phương an toàn hái thuốc, tu luyện. Dương Lăng vận khí thực sự không được tốt lắm, kiếm quang mới khởi, phía sau bỗng nhiên bay tới một đạo ngũ thải quang hoa.
Quang hoa cũng không có gì uy thế, nhưng tốc độ kỳ khoái, trong nháy mắt vượt qua Dương Lăng. Trong quang hoa bắn ra một đường bích quang, bích quang này thập phần quỷ dị, một chút là tiến vào thân thể Dương Lăng. Đồng thời trong ngũ thải quang hoa truyền ra một thanh âm sẳng giọng: “Ngươi đã trúng bản thần Liệt Hồn Cổ, ở nơi đây chờ ta, không được ly khai, bằng không sẽ cho ngươi hồn phi phách diệt!”
Thanh âm vừa rơi xuống, ngũ thải quang hoa chớp mắt đã bay xa, hiển nhiên là truy đuổi mấy tu sĩ vừa đi. Đạo bích quang tiến nhập trong cơ thể Dương Lăng, lập tức như con rắn bơi qua bơi lại, khắp nơi tìm kiếm nguyên thần Dương Lăng. May là nguyên thần Dương Lăng vẫn gửi trong Kim Quang rèn luyện, rất ít ly khai.
Dương Lăng vừa sợ vừa giận, vội vã vận chuyển nguyên khí, muốn bức lục quang ra. Nhưng lục quang này thập phần linh hoạt, nguyên khí Dương Lăng khẽ động, nó lập tức né tránh, tiếp tục bơi qua bơi lại. Nếu nguyên thần Dương Lăng một khi bị nó tìm được, lập tức sẽ bị bích quang này ký gởi lên, cùng nguyên thần hợp làm một.
Dương Lăng thấy khu cản vô hiệu, nghĩ thầm: “Xem ra chỉ có thể dùng ‘ Kim Quang ’ mà luyện hóa cổ này.” Dương Lăng đang muốn thoát đi, không nghĩ tới ngũ thải quang hoa lại bay trở về, đứng ở trước mặt Dương Lăng.
Dương Lăng không nghĩ tới quang hoa này mau trở về như vậy, trong lòng giật mình, chỉ thấy ngũ thải quang hoa tầng tằng lộ ra, bên trong xuất hiện một cái khuôn mặt thiếu niên cực kỳ xấu xí.
Thiếu niên dáng dấp mười sáu, mừơi bảy tuổi, quanh thân bích lục, ngay cả tóc, da, con mắt cũng đều là lục sắc. Đầu chỉ có phân nửa của người bình thường, con mắt lại nhỏ như mắt rắn, lỗ mũi vô cùng lớn, hếch lên tận trời, dáng dấp giống quái vật mười phần.
Thiếu niên đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Dương Lăng, âm trầm cười: “Bản thần Liệt Thần Cổ cư nhiên chế ngự không được ngươi, ngươi nghĩ bản thần không có cách nào khác sao?” Trong ngũ thải quang hoa lại có một đạo tử quang bắn vào trong cơ thể Dương Lăng.
Dương Lăng mặc cho tử quang tiến nhập trong cơ thể, cũng không phản kháng, nghĩ thầm: “Cổ thuật của người này ta cũng không sợ, nhưng hắn pháp lực cao cường. Nếu có Đại Băng Diệt Phù còn có thể cùng hắn đánh một trận, đáng tiếc đã để Ba Tuần dùng rồi, lúc này chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.”
Tử quang nhập thể, lập tức cùng nguyên khí Dương Lăng dung hợp. Trong nháy mắt, Dương Lăng cảm giác trong nguyên khí của mình có rất nhiều đông tây, đồng thời có vài phần không bị khống chế. Dương Lăng tâm niệm thay đổi thật nhanh, nét mặt lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói: “Cổ Thần tiền bối, Gia sư Tự Ma chân nhân thường xuyên nhắc tới tiền bối, bảo vãn bối tới thăm trước, mong tiền bối thủ hạ lưu tình!”
Dương Lăng nói khiến cho Sửu quái thiếu niên ngẩn ra, thần sắc kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên là đồ đệ Tự Ma lão nhi? Ngươi nuôi dưỡng Ma thần ở nơi nào?”
Dương Lăng tâm niệm khẽ động, ma đầu Ô Ngưỡng hóa thành một đạo hắc khí lao ra. Sửu quái thiếu niên “Ha ha” cười to: “Tốt tốt! Ta nguyên tưởng rằng Tự Ma lão nhi vừa chết, hắn nhất mạch từ nay về sau tuyệt hậu, cư nhiên còn lưu lại như vậy một người đệ tử. Sư điệt không nên lo lắng, niệm tình cảm cùng sư phụ ngươi ngày xưa, bản thần tuyệt sẽ không làm khó dễ ngươi.”